Không nói tới việc Đông Dương được Thái hậu mời tới tham gia tiểu hội bàn đào có liên hệ gì tới Lý Dịch thị các nàng, chỉ nói tới bản thân Đông Dương thôi, nói không khẩn trương là giả.

Tiểu hội bàn đào hôm đó diễn ra vào buổi chiều.

Thường Đông từ sáng sớm đã tới canh giữ ở Dịch trạch, ăn uống no say, ngủ một giấc ngủ trưa xong lúc này mới theo thái giám đi tới hậu viện.

Dịch Vân Khanh cùng Dịch Khiêm sớm đã có mặt.

Từng cây đào lớn phát chi tán diệp, xen giữa những chiếc là xanh, từng nụ hoa đào bích, từng trái tiên đào cực đại như những viên ngọc, bởi vì trái đào quá nặng khiến cành không chịu nổi, mỗi trái đào lại có từng sa võng cố định trong suốt đỡ lấy.

Thường Đông đi tới, thở dài: “Mỗi lần ăn xong liền phải chờ tới một năm. Năm trước nghĩ năm nay nhất định phải hái nhiều hơn hai mươi trái, kết quả thì, ai, so với năm trước còn không bằng.”

Dịch Khiêm nghe xong âm thầm trợn trắng mắt, mạnh mẽ xoay người đi dặn dò hạ nhân cẩn thận đừng có đè gẫy cành đào.

Dịch Vân Khanh cũng mặc kệ hắn, tiến tới cây ở giữa kết ít trái nhất nhưng trái lại to nhất kia, dùng cây gậy kéo cành đem ba quả đào tiên hái xuống. Trái vừa hái xuống đã được các nha hoàn vội vàng dùng hộp gỗ được lót vải mềm đỡ lấy.

Mười ba trái tiên đào lớn nhất này tuy vẫn chưa chín hẳn nhưng cũng đã có chủ, ngay cả một sứt sẹo cũng không được.

Ba trăm tám mươi bảy trái không hỏng trái nào được hái xuống, cẩn thận đóng gói lại, Thường Đông tự mình hộ tống vào cung.

Dịch Khiêm đưa ra tận cửa rồi nhẹ nhàng thở ra.

Dịch Vân Khanh trở về viện, Đông Dương dưới sự đồng lòng hỗ trợ của Dư thị cùng Khang Uyển Nhi mà phục sức đã khác xưa rất nhiều, khiến Dịch Vân Khanh trước mắt cảm thấy sáng ngời.

Ngọc khấu tinh xảo phức tạp được sơn một nước sơn đen nhánh cài ở sau đầu, trước trán để lại hai hàng tóc mai, khuôn mặt trong sáng không chút tô điểm gì thêm, trên môi cũng chỉ thoa chút dầu cao vô sắc, y phục gấm lụa phú quý xa hoa hiện đang tối thịnh hành tại kinh thành mặc trên người, nhưng ở bên hông cũng có chút cải biến, đai lưng bằng ngọc được chế tác thủ công được vòng quanh vòng eo thon gầy của Đông Dương, giúp y so với Dịch Vân Khanh thân mình cao lớn cũng không thua kém chút nào, còn có trường bào kia khiến Dịch Vân Khanh thường xuyên muốn ngừng mà không ngừng được nhớ đôi chân thon dài ấy.

Đông Dương có chút ngượng ngùng, bởi vì lần đầu tiên mặc y phục phức tạp như vậy, còn có ánh mắt Dịch Vân Khanh hận không thể dính lên người y khiến y có điểm thẹn thùng.

Khang Uyển Nhi thân là nhi tức không nên cười, chỉ đành cúi thật thấp đầu mà cười trộm.

Dư thị thì không có gì ngượng ngùng, hai người cảm tình tốt, nàng làm nương lại càng thấy cao hứng, thoải mái cười cười, lúc này mới ngoắc tay, cho nha hoàn đem ngọc bài đính vào đai lưng của Đông Dương.

Dịch Vân Khanh nhanh tay tháo xuống. “Không cần khối ngọc này.” Quay lại nội thất, vòng vo vài vòng liền đem khối bạch ngọc khác đeo lên cho Đông Dương. “Dùng khối này.”  Này nhìn kĩ, còn không phải khối ngọc khi hắn còn ở Dương Châu đã tặng Đông Dương để tạ lễ cây quạt kia sao?

Đông Dương đưa tay muốn tháo xuống. Bởi vì y cũng biết huyền cơ của đồ án phức tạp bên mặt trái của ngọc bài này, nên lén lút cất đi làm bí mật riêng, không muốn đem ra cho người khác biết.

“Không được. Phải dùng khối ngọc này.” Dịch Vân Khanh kiên trì, Đông Dương liền thẹn thùng.

Dư thị nhìn có chút khó hiểu, Khang Uyển Nhi lúc sau cười giải thích lúc này mới hiểu ra. Cười cười đưa tay để nha hoàn đem khối ngọc kia cất đi, để lại trong phòng của hai người, để họ tự thương lượng.

Đông Dương từ trước cũng chưa có thắng được Dịch Vân Khanh, cho nên khi hai người thu thập xong lên xe ngựa tiến cung thì trên đai lưng của Đông Dương chính là khối ngọc khiến y thẹn thùng kia.

Tiết trời tháng năm chính là thời điểm trăm hoa đua nở, nhóm hạ nhân chuẩn bị tiểu hội bàn đào tại ngự hoa viên cũng tỉ mỉ trang hoàng, coi như cũng giống tiên cảnh như trên thiên giới, phú quý tú lệ tựa như ảo mộng.

Dịch Vân Khanh là thần tử, cho nên liền an bài ngồi phía dưới hoàng thượng. Ở phía đối diện chính là hoàng thân quốc thích, có quan hệ với hoàng quyền, đương nhiên cũng có các quyền thần chiếm vị trí cao trong triều.

Trời chuyển tối, đèn được thắp sáng, Thái hậu được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đỡ ra, phía trước có các cung nữ cùng thái giám chấp đèn đi trước dẫn đường.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Thái hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

Ba tiếng tề hô quỳ lạy. Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu theo thứ tự hô ‘các khanh bình thân ‘.

Thái hậu ngồi ở chính giữa, Hoàng thượng ngồi bên phía tay phải của thái hậu, tay trái là Hoàng hậu, phía sau chính là các quý phi trong cung.

Thái hậu chăm sóc tốt, sắc mặt hồng hào, mũ phượng lấp lánh trên đầu trông vô cùng lộng lẫy, phượng phục đẹp đẽ quý giá, thần thái ung dung quý phái, nhất cử nhất động đều mang nét quyền quý, quý tộc. “Ai gia lớn tuổi, vốn không nghĩ tới chuyện sinh thần, nhưng Hoàng thượng lại chu đáo quá, ước không thể làm thật náo nhiệt để nhắc nhở ai gia đã già rồi, còn khiến các khanh phải vất vả một phen, phế tận tâm tư tìm lễ vật lại còn phải chuẩn bị phục sức, thật sự phiền hà lại hoang phí.”

Hoàng đế Chu Lễ ai oán chắp tay: “Mẫu hậu, hoàng nhi hôm qua không phải chỉ là thắng ngài có chút đỉnh thôi sao? Không nhất thiết phải vì điểm nho nhỏ đó mà nói hoàng nhi như vậy đi? Truyền ra lại khiến người ta tin rằng hoàng nhi mượn lễ mừng thọ của mẫu hậu để thu lễ vật từ chúng ái khanh.”

Hoàng đế cùng Thái hậu trêu ghẹo như vậy, chúng đại thần chỉ dám cười bồi, có tư cách để tiếp lời này thật chỉ có vài ba mống người. Một trong số đó là vị trưởng công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất.

Trưởng công chúa cùng phò mã an vị ở phía Thái hậu, nghe vậy, dùng khăn che miệng, ha ha cười nói: “Thái hậu, tẩu tử cùng Hoàng đế, chất tử nói như vậy, cho dù chúng ái khanh nghĩ muốn bớt chút tiền bạc chi cho thọ lễ đều sợ là không được. Bất quá lúc này cũng đã quá muộn.” Cười xong, tầm mắt đảo qua chúng đại thần, cười nói: “Nhưng các ái khanh, Thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng nói cũng đã nói rồi, lúc này dù muốn nhưng cũng không còn kịp nhưng lần sau có thể bổ sung. Không bổ sung, cẩn thận hoàng thượng sai cấm vệ tới chém giết!”

Trưởng công chúa mỉm cười, khiến cho tất cả đại thần cười vang, trong đó có một lão Vương gia khá xa lạ đứng dậy chắp tay xin lỗi, nói: “Thái hậu nương nương xin thứ tội, sau yến hội, vi thần sẽ bổ sung thêm thọ lễ.”

Lời của lão vương gia khiến thái hậu sẵng giọng: “Lão vương gia đừng nghe lời của trưởng công chúa, vị này chỉ thích gây chuyện thôi.” Cười trừng mắt nhìn trưởng công chúa: “Lão vương gia có thể tới là vinh hạnh của ai gia, không nên nói tới cái gì thọ lễ hay không thọ lễ.” Thái hậu đối vài lão quốc thân nở nụ cười, hoàng đế Chu Lễ đón câu chuyện rồi nở nụ cười lớn. Lúc sau đề tài chuyển tới yến hội.

“Tiểu hội bàn đào này, nhi tử cũng không dám kể công, muốn nói tới công sức thì phải nhắc tới nội thê của Dịch khanh, người đã gieo trồng những trái tiên đào này. Không có tiên đào thì sao có thể có tiểu hội bàn đào được?”

Nghe vậy, Thái hậu nở nụ cười. “Chuyện về những trái tiên đào này, ai gia cũng biết, nhưng vẫn chưa có duyên được gặp người, lần này, nhân tiểu hội bàn đào, ai gia đã cố ý hạ thiếp mời, mời người tới, chính là muốn gặp mặt. Vậy đâu? Dịch khanh còn không cho ai gia trông thấy công thần lớn nhất sao?”

Dịch Vân Khanh mang Đông Dương tiến lên thỉnh an. Ánh mắt ôn hòa của Thái hậu giúp cho Đông Dương bớt khẩn trương đi không ít, hành lễ xong đứng ở đó nhận lấy những ánh mắt đánh giá.

Trưởng công chúa cười nói: “Ta cũng vẫn luôn muốn gặp. Nhưng Dịch khanh lại không chịu mang theo người tới, hại ta mỗi ngày đều phải tự đoán. Dịch khanh, đây chính là ngươi không đúng nha. Bổn cung nói lời này, ngươi nếu tiếp tục giấu người đi, bổn cung có thể đánh tới tận cửa đó!” Nói xong, hướng Đông Dương vẫy tay, gọi y tới gần, cầm khối ngọc bài trang trí nhỏ đặt lên tay, cười nói: “Hàng năm, hầu nhi nhà ta thường hay tới cửa lải nhải hẳn cũng làm phiền ngươi không ít, đừng lo sợ đắc tội ai, về sau nếu như bị phiền nhiễu tới quá mức liền có thể đuổi ra. Trở về bổn cung sẽ thu thập hắn sau.”

Đông Dương thụ sủng nhược kinh, ngay cả Dịch Vân Khanh cũng không hiểu được lời của trưởng công chúa có ý gì.

Hoàng hậu nhìn, cười nói: “Dịch thiếu phu nhân nên nhận đi, hoàng cô cô của ta từ trước là một người keo kiệt, thường lui tới, chúc tết hành đều chỉ lấy chút điểm tiểu ngoạn ý rồi đem bổn cung đuổi đi rồi, hôm nay lại được dịp hào phóng  như vậy, không thể làm mất mặt hoàng cô cô được.”

Hoàng hậu trêu ghẹo như vậy cũng chính là giải vây cho Đông Dương, Dịch Vân Khanh trong lòng nhảy lên gật đầu ý bảo Đông Dương nhận khối ngọc của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa ban cho một khối ngọc giá trị, Hoàng hậu lại giúp y giải vậy, ý tứ che chở Đông Dương rõ ràng như vậy, nếu không phải Dịch Vân Khanh phi thường chắc chắn là Đông Dương không hề biết hai người này thì thật cũng cho là ba người đã từng gặp mặt.

Phượng thiếp cũng là được đích thân Thái hậu đề tên, Trưởng công chúa ban thưởng, Hoàng hậu trêu ghẹo giải vây, từng chuyện này chỉ cần truyền ra ngoài, Đông Dương thân là nam thê vốn vẫn bị xem nhẹ hơn nữ thê sẽ được xóa bỏ.

Toàn bộ chúng đại thần có mặt đều cho rằng đây là chuyện mà Hoàng thượng cùng Dịch Vân Khanh thương lượng nhằm nâng thân phận cho Đông Dương, để xóa đi điểm yếu duy nhất này của Dịch Vân Khanh, nhưng Hoàng đế Chu Lễ cùng Dịch Vân Khanh thề. Việc này hai người bọn họ thật chưa từng có thương lượng qua.

Chân tướng có lẽ là không ai có thể tin được. Trưởng công chúa, Phúc Hân quận chúa sau khi được Đông Dương một phen khuyên bảo đã cùng phò mã trở lại ân ái như xưa; tình cảm phu thê giữa Hoàng thượng cùng Hoàng hậu một lần nữa được trở về thời niên thiếu lại có phần sâu đậm hơn, Thái hậu đơn thuần lại thật thưởng thức y.

Giờ lành tới, nhạc nổi lên, một dàn cung nữ mặc một loại cung trang thống nhất thướt tha đi vào mang theo từng khay tiên đào. Ba vị cung nữ có phẩm cấp cao nhất mang theo ba trái đào tiên so với những trái còn lại thật to hơn nhiều. Trái lớn nhất kia đã đuổi kịp thậm chí còn to hơn nắm tay của nam tử trưởng thành.

Chúng đại thần trừng lớn mắt, ngay cả thái hậu và hoàng hậu cũng kinh ngạc không thôi.

Cung nữ đem trái lớn nhất đặt trước mặt Hoàng đế, trái lớn thứ hai đưa tới chỗ Thái hậu, cuối cùng mới là Hoàng hậu.

Chu Lễ gọi là cung nữ, đem trái lớn nhất mang tới chỗ Thái hậu, nói: “Mẫu hậu là thân mẫu của nhi tử, theo lý phải hưởng trái lớn nhất này.”

Thái hậu nở nụ cười: “Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử. Phận quân thần vẫn phải đặt lên trước, gia đình luân lý phải đặt thứ hai. Quả lớn nhất này theo lý phải là của hoàng đế.” Xua tay sai cung nữ đem trở về.

“Mẫu hậu, hôm nay là sinh thần của người, đạo hiếu còn lớn hơn trời, trẫm mặc dù là Hoàng đế nhưng vẫn là con của người, là nhi tử hiếu thuận với mẫu thân, không phải là điều thiên kinh địa nghĩa sao?” Nói xong, lại sai cung nữ mang trái đào tới chỗ Thái hậu.

Không nghĩ tới Thái hậu vừa cười vừa sai cung nữ bưng trở về: “Ai gia là mẫu thân của Hoàng đế, đồng dạng Hoàng đế cũng là nhi tử của ai gia. Mẫu thân yêu thương nhi tử không phải cũng là điều đương nhiên sao?”

Chu Lễ thi lễ: “Mẫu hậu là lớn nhất, không có mẫu hậu nào có nhi tử ngày hôm nay? Cho nên trái lớn nhất này xin mời mẫu hậu, không nên chối từ.” Nói xong đứng dậy tự mang khay đựng trái đào lớn nhất tới trước mặt Thái hậu, sau lại tự mang trái lớn thứ hai cầm trở về.

Quần thần sợ hãi hành lễ, khen ngợi Chu Lễ hiếu thuận với Thái hậu như vậy thật là có phúc khí.

Thái hậu đỏ hạ ánh mắt, cái mũi ê ẩm. Đưa tay dùng khăn ấn ấn, cười, đối Chu Lễ nói: “Con ta hiếu thuận, là phúc khí của ai gia. Có các ái khanh chúc thọ ai gia, ai gia cũng thật cao hứng.” Nói xong sai cung nữ đem tiên đào chia đều ra. Tiên đào trong suốt như một viên ngọc được chia thành tám miếng tản ra trông giống như một đóa hoa, để trên khay tinh tế nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích.

Nhưng Hoàng hậu lại chần chờ, cho cung nữ lui ra.

Thái hậu nhìn, hỏi: “Sao vậy? Hoàng hậu không thích sao?”

Hoàng hậu đỏ mặt, phiêu ánh mắt về phía Hoàng đế Chu Lễ nói: “Hồi mẫu hậu, nhi tức hiện tại không thích hợp ăn đào. Cho nên muốn đem khối tiên đào này tặng cho mẫu thân nhi tức, mong được mẫu hậu ân chuẩn.”

Chu Lễ chút không hiểu, nhíu nhíu mày.

Thái hậu cũng bắt được trọng điểm bên trong. “Hoàng hậu không thích hợp để ăn đào?” Chân mày cau lại, trên mặt hiện lên tia vui mừng như điên, nhìn chằm chằm hoàng hậu hỏi: “Chính là?!”

Hoàng hậu đỏ mặt gật đầu: “Thái y hôm nay mới xác định.”

Chu Lễ bị làm cho mạc danh kỳ diệu, hỏi: “Hoàng hậu cùng mẫu hậu đang nói chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Thái hậu tức giận trừng Chu Lễ: “Hoàng thượng thật không quan tâm Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn là người đứng đầu hậu viện, cũng là thê tử của ngươi, ngày thường quản lý hậu cung lớn như vậy vất vả thì thôi không nói, nhưng Hoàng hậu mang long thai, chuyện lớn như vậy sao hoàng thượng lại không biết, thật đáng bị khiển trách!”

‘Mang long thai ‘?!

Tay Chu Lễ bưng chén rượu run lên, bất chấp rượu tràn ra như những giọt nước mưa rơi trên long bào, vội hỏi: “Việc này thật sao?!”

Hoàng hậu hành lễ: “Nô tì không dám lừa gạt Hoàng Thượng, hôm nay thái y mới xác định là đã có một tháng.”

Hoàng hậu cùng Hoàng thượng tuy là đã là phu thê từ thời niên thiếu, lúc còn trẻ đã từng có một nhi nữ nhưng lại chết non, nhiều năm như vậy, Hoàng hậu cũng chưa có thai lại, Hoàng thượng cũng chưa ôm hi vọng. Mà nay Hoàng hậu rốt cục lại mang thai, chưa nói đây chính là đích tự, với tình hình hiện giờ, Hoàng thượng chưa có một vị hoàng tử nào, nếu long thai của Hoàng hậu là nam hài, vậy đó chính là trưởng tử của Hoàng thượng! Thân phận chính là không thể tôn quý hơn~!

Quần thần nghe được tin này cũng kích động dị thường, một đám thay phiên nhau chúc mừng.

Chu Lễ nghe xong uống hai chén rượu lớn, đặt chén rượu xuống cũng cười lớn nói: “Ái khanh chúc mừng trẫm, trẫm thật sự rất cao hứng. Đáng tiếc, chúng ái khanh đã không còn là người đầu tiên chúc mừng trẫm.” Cười nhìn về phía Dịch Vân Khanh, nói: “Dịch ái khanh có còn nhớ không lâu trước đây trẫm tới nhà ngươi không? Tôi tớ nhà ngươi đã ngay lập tức bổ nhào tới bên chân trẫm chúc mừng, mặc dù là hiểu lầm, nhưng lời đó nói cũng đúng nha! Thật quá ảo diệu! Ha ha ha…”

Thái hậu tò mò hỏi, vừa nghe xong cũng là nở nụ cười.

Hoàng hậu hé miệng cười khẽ. Lại được ân chuẩn, đem tiên đào đưa tới gia tộc của Hoàng hậu, cấp cho thân mẫu của Hoàng hậu cáo bệnh không thể tham dự.

Một tiểu bàn đào có Hoàng đế, Thái hậu tạo nên một giai thoại tiên đào, có tin vui Hoàng hậu hoài long thai, có hai kiện chuyện vui này khiến người ta có thể nói chuyện say sưa, chuyện Đông Dương lấy thân phận nam thê dự cung yến cũng không mấy ai nói tới. Nhưng, có Thái hậu, Trưởng công chúa, Hoàng hậu lúc trước tỏ thái độ như vậy, có ai còn dám khinh thường thân phận nam thê của y?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play