Đức xoay người bước lên ghế, bật chiếc máy tính, một màn hình lập thể hiện ra, hắn xem lại băng ghi hình từ Falcon 2, để tham khảo, rút kinh nghiệm cho bản thân và xem xét thử xem có tên quỷ hút máu nào trốn thoát không.
Trước lúc chiến đấu, hắn đã để Falcon 2 thám sát trên không, lập một phạm vi theo dõi, quay hình lại toàn bộ diễn biến và thông qua quét hình cảm biến nhiệt để thăm dò đại khái hướng thoát đi của những tên quỷ hút máu khác nếu có.
Trong trận chiến vừa rồi, nếu không phải xảy ra biến cố ngoài ý muốn là kỹ năng “huyết tế” của tên Dơi Quỷ thì chiến đấu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Theo Đức tính toán lúc đầu, chỉ cần Đức tấn công chặn đầu, tìm cơ hội hạn chế hành động của gã Dơi quỷ, sau đó để Hân bất ngờ tung “tuyệt sát tiễn” trọng thương gã là hắn có thể nhẹ nhàng tiêu diệt. Lúc đó thì dọn dẹp những tên còn lại không phải là một vấn đề quá lớn. Kế hoạch đi chệch hướng khá nhiều, nhưng cũng may không có hậu quả gì nghiêm trọng.
Đức liên tục điều chỉnh và thay đổi khu vực theo dõi của Falcon 2, từ khu vực trung tâm giao chiến đến khu vực ngoại vi, quan sát rất kỹ lưỡng. Đức hơi nhíu mày.
Theo như hắn quan sát được, có khoảng trên dưới hai mươi tên quỷ hút máu thoát ly phạm vi giao chiến. Sau khi Dơi Quỷ “huyết tế” có khoảng mười ba tên bỏ đi, sau khi gã Huyết Ma bị tiêu diệt thì có thêm sáu, bảy gã nửa bỏ trốn khi giao chiến với Toàn. Cấp độ không rõ, nhưng chắc là cũng tầm cấp D, E hoặc cấp C. Số lượng và cấp độ cũng chỉ là ước tính mà thôi, dù sao thì tình hình chiến đấu cũng cực kỳ hỗn loạn.
Đám quỷ hút máu này, chỉ cần có đủ tinh huyết của người sống, bọn chúng sẽ lột xác và tăng trưởng sức mạnh rất nhanh chóng, thêm vào đó là khả năng lây nhiễm cao độ, nếu để xổng một vài tên thì có lẽ không lâu sau đó sẽ lại có một tên Dơi Quỷ thứ hai.
Đức điều khiển Falcon 2, tiến hành rà soát trên không trung, quét hình cảm biến nhiệt toàn bộ khu vực xung quanh, để tiến hành nhanh hơn, Đức mua thêm ba máy trinh sát nữa, đặt tên là Falcon 3, Falcon 4 và Falcon 5. Tất cả lấy địa điểm giao chiến làm trung tâm tản ra bốn phía, hắn ra lệnh cho chúng chầm chậm quét toàn bộ các khu vực xung quanh, không để sót tên nào.
May mắn là, quanh đây đã bị bọn quỷ hút máu thanh lý cả một vòng rồi, người sống sót chẳng còn lại mấy, nên sẽ dễ tìm kiếm tụi kia hơn và khó bị nhầm lẫn, hắn đoán chắc tụi này cũng sẽ không trốn được quá xa, quá trình tìm kiếm chắc cũng không thể làm xong trong thời gian ngắn được, Đức tắt máy tính, bước ra ngoài.
Sau khi Lan hồi phục lại ma lực đã tiến hành chữa trị thêm một lần nữa, toàn bộ thương thế trên người cậu ta đã khỏi hẳn, chỉ là sắc mặt vẫn hơi tái do mất máu, và vẫn chưa tỉnh lại. Đức cho cậu ta uống vào thêm một viên “bổ huyết hoàn” để nhanh chóng khôi phục.
Cậu ta tên là Hùng, tiểu đội trưởng của đội kho vận số 15. Người thức tỉnh, cấp độ D, Trance +, Burst ++, Rise +, 200 điểm giao dịch, dị năng: phong hệ, có khả năng điều khiển gió, hình thành đao gió để công kích. Sau khi Học dẫn đội của mình đột phá vòng vây đến được kho vũ khí thì gặp đội của Hùng ở đây, hai người hợp sức lại để tiêu diệt đám xác sống biến dị và thành lập trại cứu nạn tạm thời, sau đó thì gã Dơi Quỷ xuất hiện trà trộn vào dân chúng chạy nạn, đánh lén, giết chết toàn bộ đội của Hùng. Hùng đứng lên đánh trả và trong một lúc liều mạng đã khiến gã Dơi quỷ bị thương nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch. Có lẽ chính là vì vết thương đó, khiến gã Dơi Quỷ muốn dằn vặt cho Hùng sống không bằng chết, cậu phải tự mình chứng kiến cảnh từng người đồng đội chết đi rất thê thảm trước mắt mà không thể làm gì được cả, những ngày sau đó càng là vô tận tra tấn và dày vò.
Toàn lúc này đã phá mở cánh cửa nhà kho, giải cứu những người trong đó ra ngoài.
Khi cánh cửa bị phá mở, ánh sáng chiếu vào bên trong, những người bị nhốt cực kỳ hoảng loạn, họ gào khóc, cố gắng né ra bên ngoài tránh đi cánh cửa như sợ ma quỷ, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi, khiến Toàn cũng ngẩn người. Nó hô lớn:
“Đám Dơi Quỷ đã bị tiêu diệt rồi, hãy ra ngoài đi”
Toàn bộ ngơ ngác, nhìn vào Toàn, bán tín bán nghi, sống quá lâu trong tuyệt vọng đôi khi khiến người ta mất đi cả hy vọng, nhất thời vẫn chưa người nào dám bước ra, họ sợ, sợ đây lại chỉ là một trò chơi tiêu khiển mới của gã Dơi Quỷ mà thôi.
Toàn vừa định tiếp tục lên tiếng trấn an mọi người đi ra bên ngoài thì Đức đã bước tới bên cạnh, nắm vai nó, lắc đầu, ra hiệu cho nó đi theo.
Đức dẫn mọi người rời khỏi căn cứ của gã Dơi Quỷ tiến về phía trước để tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi, không hề ngoảnh lại phía sau.
Không nhịn được, Toàn quay sang hỏi Đức: “Chúng ta cứ thế bỏ mặc bọn họ mà đi sao?”
Đức quay đầu nhìn nó một hồi rồi hỏi lại: “Em nghĩ chúng ta nên làm như thế nào?”
Cái nhìn của Đức rất bình thản, nhưng ẩn chứa sự nghiêm khắc khiến Toàn chột dạ: “Em nghĩ ít nhất chúng ta cũng có thể cứu chữa những người bị thương hoặc sắp xếp chỗ ở cho họ, hoặc để lại cho họ một ít lương thực …”
“Sau đó em nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào?” Đức hỏi lại
“Sau đó chúng ta có thể rời đi” Toàn trả lời
Đức cười một tiếng lạnh lùng: “Thật sao, ở đó là hơn sáu trăm con người, chữa trị thương thế cho họ sẽ mất bao nhiêu thời gian, để lại cho họ bao nhiêu phần lương thực là đủ, nếu có người ỷ vào sức mạnh để cướp thức ăn của kẻ khác, nếu có người muốn cướp lấy lương thực bỏ trốn, nếu có người muốn gian dâm kẻ khác, em sẽ làm như thế nào?”
Toàn ấp úng: “Em.. em”
Đức tiếp lời: “Để anh nói cho em biết chuyện em sẽ phải làm kế tiếp, đó là em phải dùng vũ lực để răn đe những kẻ đó, thậm chí giết người để cánh cáo kẻ khác, chuyện tiếp theo mà em biết là em đã trở thành chỗ dựa của những người đó, chúng ta đã tiêu diệt lũ Dơi Quỷ, chúng ta đã trị thương cho họ, chúng ta cho họ lương thực, chúng ta lập nên trật tự, và thuận lý thành chương chúng ta trở thành nơi cho họ dựa dẫm”
“Nếu bây giờ em không bỏ đi được, thì lúc đó, đối diện với sáu trăm người trông đợi ở em, phụ thuộc ở em, nói anh nghe, em có thể bỏ đi được sao. Và nếu em dứt áo bỏ đi được thì anh sẽ nói cho em nghe chuyện tiếp theo, em sẽ trở thành kẻ bị người người chửi rủa, họ sẽ không nhớ đến em như là người đã giải cứu họ khỏi tên Dơi Quỷ, đã chữa thương cho bọn họ, đã cho họ đồ ăn, mà chỉ nhớ đến việc em là kẻ ích kỷ, khốn kiếp đã từ bỏ bọn họ mà đi” (*)
Toàn giật mình, kinh ngạc: “Sao, sao có thể như thế được?”
Đức thở dài: “Khó hiểu lắm sao, đó chính là nhân tính của con người, mất đi thứ gì đó luôn khiến người ta nhớ hơn là đạt được thứ gì đó, bị kẻ khác giật đồ luôn sẽ nhớ dai hơn là được người khác cho tiền, trong hoàn cảnh này, em là người đã tạo ra cho họ cái cọc để họ dựa dẫm và em cũng chính là người đã giật cái cọc đó đi, họ không chửi rủa em thì chửi rủa ai đây”
Toàn đờ người: “Không lẽ ai cũng như thế sao?”
Đức tiếp lời: “Không, đương nhiên không phải ai cũng như thế, ở trên đời này có người tốt thì sẽ có kẻ xấu, có kẻ vô ơn thì cũng có người biết cảm ân, nhưng nếu em muốn quản lý một số lượng lớn người, em chỉ có thể suy nghĩ mọi thứ theo góc độ số đông, đừng bao giờ đặt cược vào việc người khác sẽ cảm kích vì việc mình làm, em sẽ thua trắng đấy”
Nhìn vào vẻ mặt ngơ ngác của nó, Đức thở dài một hơi: “Chúng ta đã cứu bọn họ khỏi vận mệnh khủng khiếp đang chờ đón họ, cho họ một cơ hội để có thể sống sót, việc tiếp theo không phải là việc chúng ta cần quản và cũng không có đủ sức lực để đi quản. Đối với rất nhiều người trong thời thế này, một cơ hội đôi khi đã là một thứ quá xa xỉ rồi”
Đức xoay đầu bước đi về phía trước bỏ lại Toàn đang ngổn ngang suy nghĩ, Hân cũng cất bước theo sau, Lan đi qua bên cạnh Toàn nói nhỏ:
“Anh Hai đã để lại kho của gã Dơi Quỷ cho một số thức ăn rồi, cộng với số có ở trong đó đủ để họ sử dụng trong một khoảng thời gian”
“Anh ấy là như vậy đấy, ở ngoài thì rất lạnh lùng nhưng trong lòng thì luôn lo lắng cho người khác” Lan nhìn Đức, nói xong thì nhanh chóng đi theo.
Nhìn vào bóng lưng người đang đi ở trước mặt, Toàn lấy tay gõ mạnh vào đầu, cảm thấy những suy nghĩ của mình thật ngây thơ và ấu trĩ.
………………………………..
(*) Có thể ở đoạn này một số người sẽ cho rằng Đức nói vậy là hơi quá, mọi chuyện có thể xảy ra khác đi, nhưng ở ngoài thực tế thì chuyện này rất có thể sẽ xảy ra, đó chỉ là xét về mặt tâm lý học hành vi chứ chưa nói đến vấn đề xấu tốt ở đây. Có rất nhiều chuyện tương tự khác như thế này thậm chí có thể nó đã phát sinh ở chính chúng ta mà chúng ta không để ý đến.
Từng có một ví dụ tương tự trong cuốn sách “Phi lý trí”, tác giả Dan Ariely, xuất bản 2009. Nó nói về việc những hành vi trong thực tế của con người đôi khi không nằm trong suy nghĩ logic mà chúng ta không nghĩ đến, chẳng hạn như việc chúng ta có thể sẵn sàng kỳ kèo mặc cả 2k – 3k để mua một bó rau, nhưng lại hoàn toàn có thể cho qua khi bị ép giá lên 500k khi mua một cái laptop. Đây thực sự là một cuốn sách về tâm lý học hành vi rất hay, nhất là đối với một số bạn chuyên ngành kinh tế, nếu bạn nào muốn có thể xem qua nhé, rất hay đấy.
Nói hơi lan man, giờ quay lại chính đề nè. Có một ví dụ như thế này: Trong một ngôi làng nọ, có một người thanh niên rất tốt bụng, hằng ngày anh ta dậy từ sớm đi gánh nước ở giếng nhỏ đầu làng về, sau khi gánh xong cho nhà mình thì anh ấy lại đổ đầy cho những người hàng xóm, hàng xóm khen tặng anh ta là người tốt. Cứ thế diễn ra một thời gian dài. Đến một ngày nọ, anh ta bị cảm nặng, không dậy gánh nước được nữa, những người hàng xóm thức dậy thì thấy chum của mình không còn nước, quay sang chửi bới anh chàng đó là kẻ lười biếng, bằng những từ ngữ rất là khó nghe, mà không ai thèm quan tâm, anh ta đang bị ốm cả.
Câu chuyện hơi tàn nhẫn phải không, nhưng trong thực tế, chuyện tương tự như vậy xảy ra rất là nhiều. Đã có khi nào, có một đứa bạn thân ngày nào cũng qua chở mình đi học, rồi một hôm nó không qua chở mình nữa mà chuyển qua chở bạn gái, mình lại cảm thấy tức giận đối với nó không. Hay là bố mẹ đã chăm sóc mình từ nhỏ, lo từng bữa ăn giấc ngủ, mua thuốc chăm sóc khi chúng ta bệnh tật, rồi chỉ vì không mua cho mình một cái điện thoại xịn yêu thích, chúng ta lại quay sang trách móc. Ví dụ như vậy nhiều lắm. Mất đi luôn khiến chúng ta có ấn tượng lâu và mạnh hơn là nhận được.
Đôi khi người khác đối tốt với chúng ta, lặp đi lặp lại đến nỗi chúng ta xem đó là điều đương nhiên, để rồi một hành động nào đó của họ làm tổn thương mình chúng ta lại ghi nhớ mãi mãi mà không nhớ đến những điều tốt đẹp họ đã làm ra.
Nói vậy không phải để cảm thấy nhân tính con người tệ hại, xấu xa. Mà chỉ là để nhắc chúng ta một lần nhớ lại, ồ, có phải đó là điều đương nhiên không, có phải họ bắt buộc phải đối xử tốt với chúng ta thế không, có phải bố mẹ bắt buộc phải gửi tiền nuôi chúng ta ăn học hàng tháng không, có bắt buộc bất chấp mưa nắng chở chúng ta ăn học không, hay anh chàng mà ai đó để vào friendzone, lâu lâu lại phải lặn lội xa xôi qua chở bạn gái ấy đi chơi khi cô ấy chỉ kịp nói một câu mình buồn quá.
Hãy cảm kích những điều tốt đẹp dù lớn lao hay nhỏ bé mà gia đình, người thân, bạn bè, hay có khi chỉ là những người xa lạ đã làm cho chúng ta nhé.
P/s: Và nhân đây mình cũng xin cảm ơn mọi người đã đọc truyện, khen ngợi và hỗ trợ mình. Mình rất cảm ơn từng lá nguyệt phiếu, từng dòng cmt của các bạn, mặc dù nó không có giá trị bằng tiền, nhưng nó khiến mình cảm thấy rất vui vì công sức của mình đã được các bạn đón nhận. (Nhất là muội đó Nhã Kỳ)
Bộ truyện này mình sẽ cố gắng viết đến cuối cùng, nhanh thì không dám hứa nhưng tuyệt đối sẽ không ẩu. Cảm ơn mọi người rất nhiều, hy vọng mọi người tiếp tục theo dõi cuộc hành trình tiếp theo của Đức và đồng bạn nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT