Linh xiết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía dưới, giọng nói hơi xung động. Đức yên lặng nhìn cô, nhỏ giọng nói:

“Tôi rất tiếc”

“Không sao” Hít sâu một hơi, cô trả lời

“Vậy là hắn cũng có một mảnh vảy như thế này?” Đức nhìn về chiếc vảy trên tay cô, lên tiếng hỏi

“Phải” Linh gật đầu

“Nhưng lúc đánh với hắn, tôi không thấy hắn sử dụng sức mạnh của nó, tại sao vậy?” Đức cau mày hỏi

Linh im lặng một lúc, rồi lên tiếng trả lời:

“Hai chiếc vảy này vốn là cùng một cặp, nếu chỉ sử dụng một chiếc … sẽ có những hậu quả khó lường”

“Cô biết điều đó trước, hay sau khi sử dụng?” Đức lên tiếng hỏi

“Trước khi sử dụng, khi tôi nhận được chiếc vảy, nó đã cảnh báo tôi như vậy”Linh đáp lời

“Cảnh báo?”

“Phải, giống như có một phần thân thể của anh cảm nhận được điều đó”

“Thương thế của cô, chính là do sử dụng chiếc vảy này đúng không?” Đức hỏi lại

Linh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn ba phần hiếu kỳ, bốn phần cảm kích. Vết thương của mình cô biết rất rõ, thậm chí cô đã có thể cảm thấy được qua mỗi một ngày cái chết lại đến gần mình thêm một phần. Nhưng giờ đây, thương thế đã thần kỳ biến mất, cơn đau dai dẳng đeo bám cô suốt bao nhiêu ngày, đã không còn nữa. Bằng cách nào hắn có thể làm thế?

“Làm thế nào mới có thể lấy chiếc vảy đó ra khỏi cơ thể?” Đức hỏi

“Người sở hữu hình xăm có thể tự tách nó ra ngoài nếu muốn, như cách mà tôi vừa làm” Linh đáp lời

“Có cách nào khác không? Nếu giết người sở hữu hình xăm thì sao?” Đức cau mày hỏi lại

“Có thể lấy ra được, cũng có thể nó sẽ biến mất, không ai biết chắc cả” Linh lắc đầu, lên tiếng trả lời

“Ừ” Đức nhỏ giọng nói, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, qua lần đụng độ vừa rồi và những gì Linh vừa kể, hắn cũng có thể hình dung đại khái về tên Dương này. Dù muốn hay không, vì chuyện của Linh, Đức cũng đã đứng ở thế đối lập với tên này.

Hắn ta là một kẻ có sức mạnh, có thực lực, đồng thời cũng rất có đầu óc và tính nhẫn nại, hành động kín kẽ. Trong thời gian đội trưởng của Linh còn nắm giữ hai chiếc vảy, hắn hẳn đã toan tính giành lấy nó từ lâu, thậm chí chuẩn bị lôi kéo những người khác cùng hành động nhưng không ai biết, kể cả sau khi trúng kế, mãi đến sau này Linh mới nhận ra. Đây quả là một nhân vật nguy hiểm.

Nói ra cũng thật mỉa mai, Đức cảm thấy hắn khá giống với mình, cả hai đều cùng là một loại người, nhất là ở khoản lợi dụng mọi thứ xung quanh để tạo ra lợi thế cho bản thân.

“Tôi có thể xem qua nó không?” Đức nhìn về mảnh vảy trên tay của Linh lên tiếng hỏi, kỳ thực đây là một yêu cầu rất khó chấp nhận, dù sao mà nói, mảnh vảy này là một vật không hề tầm thường, ẩn chứa sức mạnh rất lớn, Đức cũng không phải là người thân quen với Linh gì để yêu cầu điều đó.

Nhưng Linh chỉ yên lặng một lát, nhìn thẳng vào mắt của Đức, cầm lấy mảnh vảy đưa sang cho hắn. Đức gật đầu cầm lấy, ngón tay hắn khẽ miết nhẹ, vỏ của chiếc vảy cứng như sừng nhưng lại trơn bóng như ngọc, cầm vào có cảm giác mát lạnh, hoa văn nửa bên cánh như được điêu khắc trong tâm chiếc vảy, rất tinh xảo, sống động.

Đức thử điều động năng lượng từ lõi rise truyền vào mảnh vảy, mảnh vảy lập tức tham lam hút lấy, hoa văn hình nửa bên cánh sáng lên màu vàng kim rực lên rồi vụt tắt. Khi hắn định dùng năng lượng từ lõi trance để xem xét sâu hơn thì bất chợt một tiếng “réc” như tiếng chim gáy vang lên ngay trong đầu hắn rung động ong ong từng đợt như tiếng chuông đồng suýt nữa khiến hắn đánh rơi chiếc vảy khỏi tay.

Đức vội vàng thu hồi năng lượng từ lõi trance, mảnh vảy này có tồn tại một luồng năng lượng tinh thần rất mạnh mẽ, đây quả là một thứ kỳ lạ, hắn nhìn Linh, gật đầu trao trả nó lại cho cô.

Linh đưa tay nhận lấy, đặt nó lên trên cổ tay, khẽ vận cương khí, chiếc vảy như tan ra thành từng dòng mực đen quay xuống quấn quanh cổ tay của cô hóa thành hình xăm tinh xảo y như cũ.

Đức nhìn cô, lắc đầu: “Sau này cô đừng nên sử dụng sức mạnh của nó nữa thì hơn”

Linh xoa xoa cổ tay, cười nhẹ, đáp lời: “Phải”

Nhìn nụ cười của cô, hắn nhận ra, câu nói “phải” này chẳng có nhiều tác dụng ước thúc hành động của Linh, đôi khi nắm giữ một thứ sức mạnh vượt quá khả năng của bản thân và bảo ta không sử dụng đến nó, cũng rất khó khăn.

“Tôi có một điều tò mò”

“Nếu hắn đã muốn đoạt mảnh vảy này, và hắn có ưu thế về người như thế, hắn đã phải đánh lên đây nhiều lần rồi mới phải, làm cách nào các cô có thể chống trả được?” Đức lên tiếng hỏi

Linh ngẩng đầu, nhìn xuống trại tị nạn phía dưới, nở nụ cười chua chát, trả lời:

“Hắn đã đánh lên đây rồi đó chứ, ngay sau khi hắn giành được mảnh vảy, tôi đã phải sử dụng tới sức mạnh của hình xăm để cản hắn lại, hắn bị thương nặng chạy đi, nhưng đồng thời đồng bọn của hắn cũng thành công đem gần hết lương thực của trại tị nạn”

“Sau này, khi vết thương hồi phục, hắn không ngừng tới đây khiêu khích và chiêu dụ người, đồ ăn của trại tị nạn đã cạn dần, nhiều người chịu không nổi đã ngã về phía của hắn, hắn chỉ chọn những kẻ có thực lực và một số ít người thân của họ, người già, phụ nữ, trẻ em đều bị bỏ lại, sau đó cứ thế rời đi”

“Thực lực của bọn chúng càng ngày càng mạnh dần lên, chúng tôi thì ngày một yếu đi”

“Hắn đang chờ …. chờ chúng tôi tự sụp đổ” Linh quay đầu qua nhìn Đức, trầm giọng nói

Đức hít sâu một hơi, cách hành động của tên Dương đó quả thật không hề phức tạp nhưng lại rất thực dụng, nhấn đúng vào điểm quan trọng nhất, nếu cứ cường công đánh thẳng vào trại tị nạn, hắn vẫn có thể giành chiến thắng nhưng tổn thất là không thể tránh khỏi, thay vào đó hắn chọn một cách đơn giản hơn nhiều, chia rẽ kẻ địch để làm lớn mạnh bản thân mình, như một con rồng Komodo (*) táp một miếng vào con mồi rồi kiên nhẫn chờ đợi vết thương mưng mủ thối rữa đến khi con mồi gục ngã.

“Tôi cần biết về nơi hắn trú đóng, và thực lực của những kẻ ở đó” Đức nhìn Linh lên tiếng hỏi

“Được” Linh nở nụ cười nhìn hắn, cô rút ra từ túi áo một tấm bản đồ vẽ tay như đã chuẩn bị sẵn từ trước, đặt ra trên nền tuyết

………………………………………………

“Nó ra sao rồi?” Dương ngồi trên chiếc ghế sopha ấm áp trong một căn nhà khá kiên cố, phủi đi đám tuyết đọng trên áo, nhìn xuống đám người phía dưới cất tiếng hỏi.

“Vết đạn xuyên qua vai, không chạm vào phổi, nó sẽ ổn thôi đại ca” Một người phía dưới xem qua vết thương của tên đang ngồi đó, lên tiếng trả lời. Đây là vết đạn dính phải của tên bắn tỉa nấp trong bụi bị Đức bắn trả đêm qua. Cả đám này không tính Dương thì có tất cả bốn người, trừ tên bị thương thì tất cả đều khá lành lặn.

“Vậy thì tốt, băng lại cho nó, chuẩn bị xe rút về căn cứ” Dương phất tay, đám người dạ ran vội vàng phóng ra bên ngoài chuẩn bị, hành động cực kỳ nhanh nhẹn.

Dương chạm nhẹ vào vết xăm trên cổ tay, mắt nhắm lại, luồng khí màu đen hiện ra trên ngón tay, bao phủ như một lớp sương mù, hắn đưa tay rút ra một con dao găm từ hình xăm, con dao rất tinh xảo, ngọn dao cong vút với lưỡi dao cực kỳ sắc bén dài tầm ba mươi centimet, chuôi dao có khắc những ký tự chạm nổi với những ký tự kỳ lạ, sống động, tựa như một loại ngôn ngữ tượng hình chưa ai từng biết đến, đáy chuôi dao có gắn một viên ngọc hình tròn màu đỏ như máu.

Hắn vuốt ve con dao với ánh mắt si mê như đang ngắm nhìn người tình trong mộng, ngón tay rà trên lưỡi dao chợt đứt một đường, máu tươi chảy ra thấm vào con dao như thấm vào bọt biển biến mất, viên ngọc màu đỏ dường như sáng lên một chút, con dao khẽ rung động như đang hưng phấn.

“Mày vẫn tham ăn như vậy” Hắn lắc đầu, nở nụ cười lên tiếng

Khẽ xoay con dao trên tay, Dương đứng dậy bất ngờ đâm tới trước, một đường kéo qua ngọt sớt xuyên thủng bức tường gạch gần đó, rút lại.

“Vẫn chưa được” Nhìn vết mẻ trên tường, Dương lắc đầu thu hồi con dao vào bên trong hình xăm trên tay, hai mắt nhắm lại đưa tay về phía trước, những luồng hắc khí đen kịt hiện ra dần tụ tập lại như những con rắn sống động bao tròn cổ tay của hắn, bất chợt, hắn vung tay đấm mạnh, luồng hắc khí bắn ra thành hình xoắn ốc đâm xuyên qua bức tường đục thủng một lỗ lớn.

Hắn kéo tay lại, luồng khí như lò xo kéo ngược về, hai tay Dương xoay tròn, luồng khí tán ra xung quanh như sương đen che phủ thân hình của hắn vào bên trong. Hắn đưa tay về phía trước, luồng khí lại tụ tập thành một quả cầu đen ngòm như một trái bóng bowling trong tay hắn.

“Xe đã sẵn sàng, đại ca” Tiếng nói vọng ra từ ngoài cửa, gọi vào bên trong.

Dương xoay bàn tay, theo điều khiển của hắn quả cầu hắc khí màu đen như bị thấm vào trong cơ thể, mờ dần rồi biến mất.

Hắn mở cánh cửa bước ra, tung người nhảy lên xe, lạnh nhạt nhìn vào đám người lên tiếng:

“Đi thôi”

Hắn sờ qua làn da tay còn rất tươi mới của phần bị Đức chém cụt, tay nắm lại, ánh mắt híp lên một đường nhìn về phía trại tị nạn. Đã lâu rồi, mới có một kẻ có thể tính kế được hắn, có thể chém đứt được cánh tay của hắn.

Không có tức giận, không có nổi nóng, khóe môi Dương nhếch lên một nụ cười, nụ cười đầy tự tin xen lẫn sự hưng phấn, như một người chờ đợi trong tịch mịch đã gặp được đối thủ của cuộc đời.

………………………………………….

(*) Rồng Komodo: được ghi nhận là loài thằn lằn lớn nhất trên thế giới hiện nay, với chiều dài trung bình từ 2-3m. Chúng sống trên đảo Komodo, thuộc Vườn quốc gia Komodo của Indonesia. Theo các nhà khoa học, rồng Komodo có quan hệ mật thiết với loài khủng long đã tuyệt chủng cách đây hàng triệu năm.

Vì không quá nhanh nhẹn, cách săn mồi của chúng là táp một cú vào con mồi, với hàm răng chứa rất nhiều vi khuẩn nhiễm trùng cùng với độc, chúng sẽ chờ đến khi con mồi bị vết thương dày vò bỏ mạng rồi tìm đến để ăn thịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play