Bóng tối bao phủ khắp mặt đất, khung cảnh chìm vào trong u ám, tĩnh mịch, và lạnh lẽo.
Trong khu rừng cách thị trấn không quá xa, một đống lửa được đốt lên, tỏa ra ánh sáng và hơi ấm trong màn đêm lạnh lẽo, nhóm người của Đức quây quần bên bếp lửa.
Trên bếp, một nồi cháo thịt băm đơn giản được bắc lên, mùi gạo thơm lan tỏa ra bốn phía. Mùi thơm khiến Vỹ và Dung ở phía đối diện nuốt một ngụm nước bọt, chép miệng, nhìn qua, trong lòng còn hơi thấp thỏm.
Phải biết rằng, lương thực đến thời điểm như bây giờ cực kỳ khan hiếm, lúc trốn ở trong thị trấn họ cũng chỉ có thể chắt mót từng chút một mới có thể đủ cầm hơi, nước thì may mắn là có tuyết rơi thêm đó là trong trạm xăng đó còn khá nhiều xăng dự trữ nên mới may mắn là không thiếu nước uống và sinh hoạt.
Nhiều người không chịu nổi cảnh sống lay lắt không bằng chết như vậy nên liều lĩnh trốn đi, nhưng đa số đều đã táng thân trọng bụng của đám bọ ngựa ma đó.
Lúc rời khỏi trạm xăng, hai người cũng chỉ kịp vơ vội vài miếng bánh bích quy khô ít ỏi còn sót lại trong hành trang, xài dè sẻn cũng chỉ đủ cầm hơi cho một hai ngày nữa mà thôi. Còn đồ ăn nóng sốt thế này thì đã lâu lắm rồi chưa được ăn qua bao giờ.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của hai người, Lan đưa mắt nhìn Đức, hắn khẽ gật đầu, cô bé múc ra hai chén cháo đưa qua, Vỹ và Dung vội vàng đưa tay nhận lấy, rối rít cảm ơn, cũng chẳng kịp để ý hình tượng, thổi qua cho bớt nóng rồi đưa lên miệng húp soàn soạt, rất nhanh hai chén cháo đã cạn tới đáy.
Theo lời Vỹ nói và bản đồ mà Đức mường tượng thì tính ra thị trấn này cách trại tị nạn cũng không xa lắm, tầm một ngày đi đường về hướng Tây Bắc, con đường trải nhựa lúc trước giờ chỉ còn lờ mờ che phủ trong đám cây cối biến dị rậm rạp cùng lớp tuyết phủ. Thình thoảng cũng có thể bắt gặp một vài cột cây số làm mốc đường nên cũng không đến nỗi lạc đường.
Suy đi tính lại, Đức không gọi Thảo, Khả Nhi và Hiếu ra ngoài, cũng không dùng đến tiểu Dương và tiểu Quang để di chuyển tiếp nữa, dù sao thì đường cũng còn khá ngắn, trà trộn vào trạm mà dùng bọn chúng cũng khá là lộ liễu, khác người, hắn cũng còn chưa máu lạnh đến nỗi giết hai người không thù không oán này để diệt khẩu.
Đi cả ngày đường, nói chuyện qua lại, Đức cũng biết thêm một chút về hai người này. Vỹ quê ở Gia Lai, đến thành phố Buôn Mê Thuột để làm thuê, cậu làm ở một xưởng chế biến gỗ ở khu vực ngoài rìa thành phố. Cậu ta có khuôn mặt rắn rỏi, làn da hơi đen do giang nắng lâu ngày, dù là người tiến hóa cấp C nhưng ngoài việc có thể vận dụng một chút cương khí thì không có dị năng gì đặc biệt nên tính ra khả năng chiến đấu cũng không cao, ít ra thì, đó là so với nhóm người của Đức mà nói.
Cô gái tên Dung nhìn kỹ thì cũng khá là xinh đẹp, gương mặt trái xoan, với đôi mắt hai mí to tròn, đôi môi đỏ mọng đa tình, cánh mũi cao, làn da trắng mịn, nhan sắc có thể nói là không hề kém cỏi, phối hợp dáng người với những đường cong, chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm quả là rất có sức sát thương đối với đại đa số nam giới. Tuy không xinh đẹp bằng Hân nhưng nếu nói điện nước thì quả là đầy đủ hơn nhiều lắm.
Dung quê ở Đà Lạt, tính ra cũng là một người mẫu thời trang có chút danh tiếng, lần này lên thành phố Buôn Mê là có một album chụp ảnh Tây Nguyên nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô là người tiến hóa cấp E, nếu không nhờ Vỹ bảo vệ thì có lẽ đã nhiều lần bỏ mạng rồi, quan hệ của hai người dù chẳng ai đề cập nhưng nhìn cũng đủ biết là không bình thường.
Dùng bữa xong, Đức ra hiệu mọi người vào lều để nghỉ ngơi sớm, Hân ngủ chung lều với Lan, cô vào phòng thí nghiệm để thăm Khả Nhi, cô bé rất hớn hở khoe với Thảo và Hân về khả năng mới của mình.
Toàn ngủ riêng một lều, Đức ở riêng một lều để dễ tập trung tu luyện, hai người Vỹ và Dung cũng được cho một cái lều để ngủ. Trong những cuộc nói chuyện hắn cũng ngụ ý về việc Lan có thức tỉnh khả năng không gian nên hai người cũng không thắc mắc gì nhiều. Trước đây, họ cũng đã từng thấy người có thể phóng ra lửa, dị năng không gian tuy hơi hiếm thấy nhưng với một thế giới biến đổi thế này cũng khiến người ta quen dần với những sự việc điên rồ.
Bí mật để Huyết Tu La ra ngoài để cảnh giới xung quanh, Đức tiến vào trạng thái nhập định để tu luyện. Nhập định nói một cách nào đó có thể khiến cơ thể hắn khôi phục tốt hơn cả giấc ngủ, phối hợp với ngũ hành nguyên thạch, nhập định sau một ngày dài mỏi mệt thế này thu hoạch đạt được còn cao hơn tu luyện bình thường nhiều, đương nhiên giai đoạn đầu khá là mệt mỏi, nhưng giờ hắn cũng đã quen dần. (*)
Nó cũng tương tự như việc tập thể dục vậy, vào những ngày đầu sẽ rất khó chịu, nhưng khi đã vào guồng, thì sẽ khiến cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Với sự trợ giúp của trung phẩm linh thạch, luồng kim khí di chuyển trong cơ thể hắn lúc này đã trở nên cô đọng hơn rất nhiều, nó như một dòng suối nhỏ di chuyển len lỏi khắp nơi trong cơ thể, các lõi Trance – Burst – Rise qua những vòng tuần hoàn nhỏ dường như trở nên mềm mại và mở rộng ra hơn.
“Kịch” một tiếng, bộ trung phẩm nguyên thạch thạch lắp trong sa bàn đã vỡ ra như đá vụn, ánh sáng lập lòe trên trận pháp cũng tắt lịm, Đức mở mắt ra hít sâu một hơi, thoát ra khỏi trạng thái nhập định.
Trung phẩm ngũ hành nguyên thạch tu luyện đúng là rất tốt, nhưng nó cũng đốt điểm kinh khủng, một bộ ngũ hành nguyên thạch trung phẩm là 5000 điểm, chỉ có thể tu luyện được khoảng hai ngày là hết, hơn nữa theo tốc độ tăng trưởng sức mạnh, tốc độ tu luyện cũng nhích lên thêm một chút, trước đây một bộ hắn cần ba ngày mới có thể hấp thu hết nổi.
Đức xòe tay ra, năm ngón tay giơ về phía trước, năng lượng trong người khẽ động, một tia lửa điện màu sáng trắng đã hiện ra nhảy múa trên năm đầu ngón tay, một tia, rồi hai tia, ba tia xuất hiện, dần đan xen với nhau tụ tập lại thành một quả cầu sét nho nhỏ.
Hiện giờ hắn đã có thể điều khiển năng lượng lôi điện khá là thuần thục, tốc độ xuất chiêu cũng được cải thiện hơn khá nhiều.
Đúng lúc này, phía bên ngoài lều có tiếng bước chân khe khẽ bước tới đến trước cửa, bóng người hiện ra qua lớp tàn lửa mờ mờ trong đêm. Tu luyện nãy giờ nếu theo đúng đồng hồ sinh học của hắn thì đã hơn ba tiếng, quá nửa đêm rồi, tại sao cô ta lại còn ra đây.
Đức nhíu mày, bàn tay nắm lại, quả cầu sét “bụp” một tiếng rồi biến mất. Đúng lúc đó, cửa lều cũng được vạch ra, Dung chậm rãi thò người bước vào bên trong, cô ta đã thay một chiếc áo khoác đen lúc tối Lan mới đưa cho.
Nhìn thấy Đức đang ngồi ở đó, cô ta hơi tỏ ra kinh ngạc, nhưng ánh mắt rất nhanh chuyển sang vẻ vũ mị, cánh tay khẽ đưa ra trước ngực kéo khóa áo xuống để lộ ra cơ thể kiều diễm, khẽ cắn bờ môi dưới, hướng về người Đức tiến tới.
Phải nói là cô ta thực sự rất hấp dẫn, không phải nét thanh thuần đáng yêu, mà là nét thành thục quyến rũ, những đường cong cơ thể lộ ra dưới ánh sáng lờ mờ từ đống than lửa bóng tối chiếu vào, nửa kín đáo nửa lộ liễu, mùi hương cơ thể tỏa ra nhàn nhạt đầy dụ hoặc.
Qua một thời gian tiếp xúc với nhóm của Đức, Dung rất dễ dàng nhận ra hắn là người có tiếng nói chính trong cả nhóm, có thể nói là hắn rất mạnh, trong thời loạn thế này, kẻ mạnh chính là chỗ để dựa dẫm tốt nhất, có thể ăn đồ ăn ngon, có thể mặc đẹp, có thể không phải lo lắng đến việc phải mất mạng.
Hơn nữa bằng vào kinh nghiệm của mình, cô có thể nhận ra, cả hai cô gái trong nhóm đều chưa hề thất thân, hắn vẫn chưa phát sinh mối quan hệ với ai cả, điều đó khiến trong lòng cô ta thấp thỏm một tia hy vọng. Dù gì mà nói, Dung vẫn rất tự tin vào nhan sắc và sự hấp dẫn của mình, đó cũng là một vốn liếng để giúp cô ta vẫn còn sống sót đến giờ. Chỉ cần quyến rũ được người này, cô có thể không cần phải nhìn nét mặt người khác mà sống nữa, không cần phải chầu chực để chờ bố thí vài chén cháo, thậm chí có thể lên giọng hất hàm với kẻ khác cũng không phải là không thể.
Hai cánh môi đỏ mọng hướng về môi của Đức chầm chậm hôn tới, ánh mắt như nước đầy vũ mị, hơi thở ngọt ngào phả ra nhè nhẹ kèm theo mùi hương cơ thể nhàn nhạt, hai đôi bồng đào no tròn thấp thoáng dưới lớp áo khoác đen nửa kín nửa hở, quả thật mang theo cám dỗ không hề nhỏ tí nào.
Lúc này, Đức ngước đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của Dung, ánh mắt đầy lạnh lùng, thậm chí còn xen lẫn sát khí, hai mắt như tỏa ra quang mang lập lòe trong đêm tối.
Ánh mắt của hắn khiến Dung trong khoảnh khắc cảm thấy đầy sợ hãi, gương mặt dừng lại giữa không trung, cơ thể cứng ngắc như chui vào hầm băng, không tự chủ được khẽ run rẩy.
“Cậu ta có biết cô đến đây không?” Đức trầm giọng lên tiếng hỏi
Nuốt một ngụm nước bọt, Dung run rẩy lên tiếng theo bản năng: “Không … không biết”
“Cô nên cảm thấy may mắn, nếu chuyện này còn phát sinh lần nữa …. tôi sẽ giết cô” Đức chậm rãi đứng lên, bước qua trước mặt cô ta, đi ra khỏi lều, ngoái đầu lại, đôi mắt sắc lạnh như dao, lạnh lùng nói
Để mặc cô ta ngồi đó, Đức bước vào trong khu rừng rậm rạp phía trước, thân ảnh dần biến mất trong đêm đen.
………………………………
(*) Phần này mình để giải thích một chút về thắc mắc của một bạn dưới cmt về việc không ngủ của Đức có dẫn đến đột tử sau này cho cậu ta hay không? Không ảnh hưởng gì đến nội dung truyện, với một số bạn không thích thì vui lòng làm ơn đừng đọc nhé.
Thực ra giấc ngủ cũng là một đề tài nghiên cứu khá hấp dẫn, có rất nhiều nhà khoa học nghiên cứu về nó, và đến hiện nay vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi: Tại sao con người phải ngủ?
Trả lời câu hỏi này, có ba giả thuyết đưa ra được nhiều người đồng thuận nhất:
Giả thuyết thứ nhất là khi ngủ một số mã gen sẽ được kích hoạt để làm nhiệm vụ hồi phục các tế bào bị ảnh hưởng bởi tạp chất trong quá trình trao đổi chất hay còn gọi là gốc tự do, giấc ngủ đóng vai trò renew tế bào cơ thể để đảm bảo chúng có thể hoạt động đúng chức năng mà không bị quá tải.
Giả thuyết thứ hai là giấc ngủ giúp cơ thể bổ sung năng lượng sau 1 ngày dài tiêu thụ. Một loại nhiên liệu là ATP (phân tử mang năng lượng) sẽ được vận chuyển năng lượng tới nơi cần thiết cung cấp cho tế bào hoạt động trong ngày và tạo thành sản phẩm là adenosine, đây là hoạt động cần thiết để tái cấu trúc lại tế bào giúp chúng có thể duy trì hoạt động liên tục, như một tính năng bảo trì.
Giả thuyết thứ ba là giấc ngủ giúp não bộ có thể nghỉ ngơi sau một thời gian dài vận động liên tục, sắp xếp lại các thông tin, dữ kiện và phục hồi bộ nhớ. Điển hình là một số thí nghiệm về giấc ngủ cho thấy không ngủ được gây rối loạn nghiêm trọng lên các chức năng thần kinh, trí nhớ, khả năng tập trung và gây ảo giác.
Có một số người đã suy nghĩ cách để giảm thời gian ngủ cần thiết của con người để có thể làm được nhiều việc có ích hơn, điển hình là phương pháp Polyphasic Sleep do Leonardo Da Vinci phát minh, bằng cách ngủ theo chu kỳ tối ưu, và tập luyện ngủ sâu ngay lập tức, ông có thể rút số giờ ngủ cần thiết xuống còn 1,5 giờ đồng hồ mỗi ngày mà không hề ảnh hưởng đến chức năng cơ thể.
Một số nghiên cứu khác về các nhà thiền tông Tây Tạng cũng cho thấy rằng quá trình thiền định của một số vị thiền sư, thậm chí có thể hồi phục thể năng cơ thể tốt hơn giấc ngủ rất nhiều, nó đưa bộ não về trạng thái tĩnh và tái tạo hoạt động của tế bào, có một ví dụ thực tế là vào thời điểm năm 2005 một cậu thiếu niên 15 tuổi ở Nepal đã ngồi thiền dưới một gốc cây trong hơn ba tháng, mà không hề ảnh hưởng đến sức khỏe (Cái này đã có Discovery làm chương trình thực tế)
Mình chỉ ra điều này để nói rằng, thực chất nguyên lý về việc không cần ngủ là có thực, đương nhiên biện pháp khá là khó thực hiện nhưng không phải là không thể, mình cũng quen một vài người ứng dụng phương pháp ngủ Polyphasic Sleep trong cuộc sống hằng ngày, nhưng cần phải có kỷ luật rất tốt và thời gian ngủ là cố định, nên hầu như chỉ áp dụng được cho dân nghiên cứu hoặc công việc tự do.
Truyện của mình dù là huyền ảo, nhưng mình luôn cố gắng để những sự kiện trong đó theo một tầm suy nghĩ logic nhất định, đương nhiên có người sẽ thấy vô lý, có người thấy không hợp, nhưng nếu các bạn chấp nhận chuyện truyện tiên hiệp mấy đại ca ấy không ăn không uống, hít khí trời tu thành tiên, thì mình nghĩ chuyện không ngủ tu luyện không phải là vấn đề gì không chấp nhận được đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT