Trầm Vị Ương hét to một tiếng tỉnh lại, ngồi bậc dậy, nhìn dáo dác chung quang mình, phát hiện chính mình còn đang ở trên giường.

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thời khắc nằm mơ đó như giả lại như thật, hình ảnh chợt lóe rồi biến mất, hắn phảng phất như bắt được cái gì, rồi lại cái gì cũng không bắt được.

“Mình nằm mơ?” Hắn tập trung suy nghĩ, lại nhớ không được một chút gì trong mơ.

‘Leng keng, leng keng ~~’

Tiếng chuông cửa đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn nhớ tới Phó Trọng Hoa ra ngoài mua một ít đồ vật, có thể là anh đã trở lại. Trầm Vị Ương theo bản năng che dấu sợ hãi cùng lo lắng của mình, nhếch nhếch khóe miệng, luyện tập nụ cười.

Hắn trấn định tâm thần, mới sôi nổi đi tới cạnh cửa. Trước khi Phó Trọng Hoa ra ngoài hắn đã trăm dặn ngàn dặn anh phải mua pudding về cho hắn, nghĩ đến pudding mềm mại lạnh lẽo nước miếng hắn đã nhanh chảy ra.

Thanh thanh yết hầu, tính vừa mở cửa liền dâng lên tiếng kêu ‘Honey’ ngọt ngào chết người không đền mạng – đó là tiếng anh Phó Trọng Hoa dạy hắn, kèm theo một cái hôn nồng nhiệt, sau đó là hưởng thụ mỹ vị của pudding thơm ngon.

“Hon – a.” Trong nháy mắt cửa mở ra, âm cao tám thước dừng một chút, sau đó hạ thấp nhanh chóng kèm theo sửa đổi nét mặt.

Lăng phi sửng sốt một chút, sau đó cười to, “ ‘Hon’ cái gì? Vị Ương, em tưởng là Trọng Hoa sao?”

Trầm Vị Ương đỏ mặt, “Anh Lăng, anh tới chơi à, sao không nghe Trọng Hoa nói anh sẽ đến?”

Lăng Phi cười cười đóng cửa lại, tự ý hướng phòng khách đi đến, “Bởi vì anh không nói với cậu ấy.”

Trầm Vị Ương dừng một chút, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào, đành phải làm tròn nghĩa vụ chủ nhà với khách nhân, “Anh Lăng, anh muốn uống gì?”

“Không cần khách sáo, anh cũng không phải người lạ.”

Trầm Vị Ương “Ác” một tiếng, Lăng Phi ngồi trên sô pha hướng hắn ngoắc ngoắc, hắn liền ngoan ngoãn đi qua.

“Tối qua động đất, chắc em biết?”

“Vâng, cường độ rất lớn.”

Lăng Phi nhìn hắn, nụ cười kia vẫn như trước nhưng xem ở trong mắt Trầm Vị Ương không hiểu sao lại lộ ra một cỗ bi thương.

Tâm hắn bỗng nhiên đau xót, ‘hừ’ nhẹ một tiếng, cảm giác đau lại biến mất, tựa như ảo giác.

Lăng Phi cào cào tóc, “Vị Ương, kỳ thật ở Đài Loan không cảm giác được.”

Trầm Vị Ương giật mình sửng sờ, “Ác.” Vậy là sao?

“Em đối với chuyện trước kia một chút cũng không nhớ rõ, đúng không?” Lăng Phi hạ ánh mắt, trong con ngươi lưu chuyển thâm trầm.

Trầm Vi Ương hiểu được nên gật đầu, nhưng giờ phút này lại cảm thấy nơm nớp lo sợ, không tình nguyện, “Ừ.”

Lăng Phi nhìn về phía hắn, không hề cười, trong cặp mắt sâu không thấy đáy kia là bi thương dày đặc dọa Trầm Vị Ương sợ hãi.

“Anh Lăng, anh làm sao vậy?”

“Em nghe qua chuyện xưa – thiên sứ cùng ma quỷ mến nhau chưa?”

“Nghe, nghe qua.” Trầm Vị Ương không biết hiện tại nên nghĩ chính mình may mắn đã nghe qua hay là khổ sở.

“Đó là cách nói của Tây Phương, thật lâu, thật lâu, thật lâu trước kia, quả thật có chuyện như thế xảy ra, khinh thiên động địa, oanh oanh liệt liệt, lịch sử nhân loại cũng từ đó mà bắt đầu lại một lần nữa.”

Trầm Vị Ương ‘tựa tiếu phi tiếu’ nhìn anh ta, “Anh Lăng, anh có biết anh đang nói cái gì không?”

Lăng Phi nhẹ nhàng gật đầu, “Đây là câu chuyện đã rất xa xưa, Vị Ương, em nguyện ý nghe anh kể không?”

Trầm Vị Ương xấu hổ gật đầu, hiện tại nói không muốn nghe, chẳng lẽ được sao?

“Thật lâu trước kia, có một đứa bé bị nguyền rủa sinh ra, tiên giả từ bi không đành lòng nhìn nó bị nhân gian vứt bỏ, đem nó mang về tiên giới dùng nước ao tiên tắm rửa tinh lọc, hằng ngày cho ngồi trên hoa sen vàng, tích lũy tháng ngày dưỡng ra linh khí tiên phi tiên. Đứa bé ấy từ từ lớn lên, đến khi biết được thân thế của mình không phải yêu cũng không phải tiên, không chịu nổi đả kích, rời khỏi tiên giới.”

Xấu hổ trong mắt Trầm Vị Ương theo chuyện xưa càng ngày càng nhạt đi, trong lòng nhộn nhạo một loại cảm xúc khác, hắn nói không nên lời, kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.

Một cỗ cảm xúc nói không rõ tựa như chiếc lưới vô hình mềm mại nhè nhẹ bao bọc hắn lại từng đợt từng đợt, rồi lại buộc chặt từng tấc từng tấc.

“Tế hội nhân duyên, cũng không biết là họa hay phúc, hắn nhập ma giới, luyện ma công, làm cho tâm tính lệch lạc, thống lĩnh ma tộc tấn công tiên giới. Sau đó nhờ một giọt máu cùng một ít nước mắt của tiên giả thu dưỡng hắn, làm hắn nổi lên một tia thương hại, rồi hợp lực chúng tiên lại miễn cưỡng đem hắn đánh bại. Sau đó nhốt hắn vào hồ sen của Quan Âm, lấy tiên khí hóa đi một thân lệ khí của hắn, cứ như thế, lại qua ngàn năm.”

Lăng Phi tạm dừng một chút, “Dòng thời gian cứ trôi qua, đến một ngày hắn từ trong phong ấn tỉnh lại, quên mất chuyện cũ trước kia. Hắn hạ phàm du ngoạn khắp nơi, giải cứu ngàn vạn lê dân, công đức vô lượng. Ngay tại trong khoảng thời gian này, hắn cùng một vị nam tử không biết lai lịch tên là Trường Dạ yêu nhau, tiên giới xuất hiện lên tiếng phản đối, cho rằng hướng hắn đi đầy ma tính, nếu lại động phàm tâm, chỉ sợ sẽ bị ma nhập, vì thế suy nghĩ biện pháp ly gián hai người.”

“Sẽ không, hắn sẽ không, vì sao lại muốn ly gián bọn họ?” Nghe được đến đây, Trầm Vị Ương vô cùng kích động, ánh mắt ngơ ngẩn thất thần, lời phản bác vô thức thốt ra.

Lăng Phi cười khổ, “Không ai dám cá cược, dù sao thảm kịch ngàn năm trước kia không ai muốn tái diễn thêm một lần. Không ngờ, càng muốn tránh lại không thể tránh. Ai cũng không thể ngờ được, đem người kia rời khỏi bên người cái người tên Trường Dạ kia mới là ác mộng bắt đầu.”

Trầm Vị Ương dời đi tầm mắt đang nhìn về phía anh ta, một trận cay cay mũi, hai hàng lệ chảy xuống.

Lăng Phi thấy hắn rơi lệ, “Vị Ương, em nhớ ra rồi sao? Người kia chính là em.”

Cả người Trầm Vị Ương chấn động, trừng lớn mắt, tựa như đang có yêu ma quỷ quái gì đó đang tới gần, biểu tình cực kỳ sợ hãi, “Không, không….”

[Tiểu yêu, ngươi là kẻ gây tội nghiệt, nếu không có ngươi, thiên hạ yên vui thái bình.]

[Tiểu yêu, chính ngươi gây cho tam giới hỗn loạn, sao ngươi có thể dám thông đồng với yêu nghiệt làm ra chuyện nghịch thiên, ta tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha hắn, sẽ cho sét đánh Cố Trường Dạ tan hình, nhốt vào A Ti.]

[Tiểu yêu……]

Trầm Vị Ương ôm tai hét to một tiếng, trong đầu từng đạo từng đạo âm thanh vang lên làm cho đầu óc hắn đau nhức như muốn nổ tung ra, “Không phải em —”

Lăng Phi khẩu khí ôn hòa nhưng kiên định, “Là em, chính là em. Vị Ương, chuyện xưa này không chỉ có thế. Người nam tử cùng em yêu nhau kia – không ai biết hắn có thân phân gì, từ đâu tới, là thần là tiên là quỷ là ma là người là yêu hay là tinh, không ai biết. Gây ra những điều chưa hề thấy, tuy có phòng bị nhưng vẫn là đánh giá quá nhẹ.” Anh ta khẽ mấp máy miệng, nhưng không phát ra âm thanh, tựa như rất khó mở miệng.

Im lặng một chút, Lăng Phi hít sâu một hơi, mới nói: “Em bị nhốt trong quả cầu thần khí vô giới, quả cầu vô giới là không gian do trưởng lão lấy pháp lực tạo ra, cùng phía ngoài ngăn cách. Nam nhân kia tìm không ra em, cuối cùng thất hồn lạc phách nhưng vô cùng kiên định đối với mọi người nói rằng ‘nếu đệ ấy không còn, vậy chúng ta cũng không tất yếu phải tồn tại.’ Sau đó giết chóc bắt đầu. Hắn bị buộc nhập ma giới, thậm chí đối đầu với người hắn yêu nhất …” Lăng Phi nhìn thẳng vào hắn nói: “Hắn nhập ma là vì em, sau đó ngay cả em hắn cũng không nhận ra, liền cùng em đánh nhau. Khi trưởng lão xuất quan, nhận ra thân phận hắn nhưng hết thảy đã quá muộn.”

[Tiểu yêu, là ngươi cùng hắn bày mưu đặt kế? Ngươi còn không mau mau khuyên hắn thúc thủ chịu trói.]

[Tiểu yêu, ngươi nghịch thiên mà đi, ngày sau ắt sẽ bị trời phạt, hắn cũng sẽ không may mắn thoát khỏi, người cùng Cố Trường Dạ sẽ vì tội lỗi hôm nay mà trả giá đại giới.]

[Tiểu yêu, hắn luôn miệng gọi tên ngươi, Vị Ương, Vị Ương, chẳng lẽ tên ngươi không phải là Vị Ương?]

[Câm miệng, tất cả các ngươi đều câm miệng. Ta không tin, đưa Nhật Hoa kiếm cho ta, ta sẽ đi, nếu không phải hắn, các ngươi nên vì những lời chửi bởi hôm nay mà giải thích rõ ràng, có việc có thể nhẫn nhưng có việc không thể nhẫn, lúc đó ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi.]

Trầm Vị Ương đột nhiên đứng lên, ôm lấy đầu, bước lùi ra sau mấy bước, “Không –, em không cần nghe nữa.”

Ngoài đau đớn mãnh liệt ra, còn có một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có bao phủ tâm thần hắn, nếu cứ tiếp tục nghe nữa nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra, hắn không cần nghe nữa, hắn không cần nghe nữa.

“Vị Ương, em vì cứu chúng sinh, đánh nhốt hắn vào luân hồi, đem chính mình vây ở Đình La Sơn, hắn nói chỉ cần hắn thoát khỏi luân hồi, tùy thời sẽ đến lấy mạng của em. Nay ma tộc đã phá tan phong ấn năm đó trưởng lão bày ra, bắt đầu ở nhân gian làm loạn, nếu để cho bọn chúng tìm được hắn trước, thảm kịch xương máu trăm ngàn năm trước sẽ tái diễn lần nữa, chẳng lẽ em đành lòng sao, Vị Ương?”

Trầm Vị Ương đau đến mờ mắt, cố gắng bảo trì một chút thanh tỉnh, bác bỏ nói: “Không, không phải em, anh Lăng, anh đừng giỡn nữa, không phải anh xem quá nhiều tiểu thuyết chứ? Em biết anh vẫn luôn là độc giả trung thành của Trọng Hoa …”

Lăng Phi nắm lấy vai hắn, dùng sức lay động, “Anh tận mắt thấy em đem kiếm đâm vào ngực hắn, chính tai anh nghe được hắn thề độc, anh hiểu trong lòng em rất đau, hiểu được lòng từ bi của em, Vị Ương, không cần trốn tránh nữa, em không có làm sai, cái gì cũng không sai, em không phải là quỷ, không cần vây khốn chính mình trong cái ảo giác buồn cười do chính em tạo ra nữa.”

Trầm Vị Ương khủng hoảng lách người thoát khỏi giam cầm của anh ta, “Em không biết anh đang nói cái gì, em cái gì cũng không biết, anh Lăng, không cần đùa giỡn em nữa, loại trêu đùa này chẳng buồn cười chút nào.”

“Vậy em cứ thoải mái đi ra ngoài, anh không tin em sẽ chết dưới ánh mặt trời, Vị Ương, em từng sinh hoạt trăm ngàn năm dưới ánh mặt trời, thì làm sao có thể sẽ bị chết chứ?”

Trầm Vị Ương trừng lớn mắt, “Anh Lăng, anh điên rồi, em sẽ chết, quỷ sợ ánh sáng, sẽ bị thiêu đốt, hồn phi phách tán.”

Lăng phi tiến sát từng bước, “Quỷ cũng sợ phù chú, đúng không? Em có biết trong túi hương anh đưa cho em có thả cái gì vào không? Vì một ngày này để cho em có thể tin, anh đã thả vào trong túi hương phù chú đem quỷ đánh cho hồn phi phách tán, không tin em mở nó ra xem đi. Vị Ương, xem xong nói cho anh biết, vì sao em không bị gì cả dù chỉ một chút? Vì sao anh lừa em cái đó có thể điều tiết độ ấm giữa em và Trọng Hoa, thì sau đó Trọng Hoa không còn cảm thấy em lạnh như băng nữa?”

Trầm Vị Ương ngã ngồi lên sô pha, hai mắt trống rỗng vô thần, “Xạo, anh gạt em, không có khả năng … Này chỉ là chuyện đùa thôi.” Hắn muốn cười lại cười không nổi.

Lăng Phi còn muốn nói cái gì nữa, di động lại vang lên. Hắn nhìn Trầm Vị Ương liếc mắt một cái, “Là Trọng Hoa.”, nói xong hắn ấn nút kết nối, điều chỉnh tâm tình, giả bộ khẩu khí kinh ngạc, “A, anh quên giờ hẹn với em, thật có lỗi, thật có lỗi, anh lập tức trở về.”

Cúp điện thoại, anh ta lo lắng nhìn về phía Trầm Vị Ương, nói lời thấm thía, “Em muốn giả vờ làm như không có việc gì trong bao lâu nữa? Vị Ương, chờ hắn tỉnh lại, hắn sẽ không buông tha cho em. Đừng quên, trăm ngàn năm trước, làm em đem hắn – kẻ mà không ai có thể địch nổi – đánh vào luân hồi, nhận hết thảy đau khổ của nhân gian.”

Lăng Phi lại liếc nhìn hắn một cái, liền hướng cửa lớn đi đến.

“Vì sao anh phải nói những điều này với em?”  

“Vị Ương, là người tất sẽ có vận mệnh, giết hắn là thiên mệnh của em. Nếu em không giết hắn, bi kịch xương máu sẽ đến, em càng thêm tàn nhẫn.”

‘Rầm’, tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ, lại giống một cây châm đâm vào tâm Trầm Vị Ương, rớt xuống một giọt lệ.

Bỗng dưng, một đạo thanh âm quen thuộc vang lên trong óc hắn, trong lúc hoảng hốt đó Trầm Vị Ương tựa như nhìn thấy Lăng Phi một thân áo đỏ đang nhìn mình cười sáng lạn – [Vị Ương, ta yêu Nguyệt ca ca.]

Trước mắt Trầm Vị Ương một mảnh hắc ám.

Ngoài cửa, Lăng Phi nhìn cách cửa vừa đóng lại kia nhếch môi cười âm lãnh ––

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play