“Diêu! ?” Lan U bước vào phòng, liền nhìn thấy Diêu Phong ôm bụng quằn quại trên giường, tóc bết mồ hôi dán trên khuôn mặt, chiếc áo cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp dán trên bụng Diêu Phong.”Diêu… Ngươi sao rồi? Chết tiệt, sao ngươi lại không gọi người!” Bước nhanh đi đến trước giường, ôm lấy thân thể đang văn vẹo giãy dụa của Diêu Phong, giọng nói không khống chế được mà run rẩy, thế nhưng chỉ có bản thân hắn biết, đây không phải là bởi vì lo lắng, mà là vì hưng phấn.
“… Chuyện, chuyện bên kia… A ——” Diêu Phong đau đến hoảng hốt, mơ hồ cảm thấy có người ôm lấy mình, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt tà mị của Lan U gần trong gang tấc, đáy mắt dâng lên thần sắc vô cùng phức tạp, nhưng y không kịp nghĩ nhiều, đứa nhỏ trong bụng dường như cảm thấy vị phụ thân kia đã đến, lại đạp bụng Diêu Phong kịch liệt.”Ư, a ——” Túm vạt áo Lan U, một tay đè chặt cái bụng như sắp nổ tung, thở dốc.”Phù, phù, ư… ”
Giúp Diêu Phong xoa bụng, đè nén xúc cảm hưng phấn.”Đừng cử động, ngươi có biết mình sắp sinh hay không? !” Áp lực khiến cảm xúc không thể khống chế, “Ta đi tìm đại phu, ngươi chờ ta một chút.” Nói xong buông Diêu Phong ra, nhưng khi xoay người, ống tay áo lại bị túm lấy.
“Lan U… Đừng, đừng đi tìm… Ư, ha… không cần người khác, ôi… Lan U, ngươi, ngươi giúp ta…” Mới vừa ngăn cản Lan U, bụng lại dâng lên cơn đau như xé rách.”A ——! Lan U, Lan U… ! Aha… A —— ”
Đưa lưng về phía Diêu Phong, gợi lên một ý cười thỏa mãn, hắn biết, kiêu ngạo như Diêu Phong, nhất định sẽ không chịu để người khác đỡ đẻ cho mình.
“Diêu, nghe lời nào… Con của chúng ta không đợi được đâu, ta phải tìm người giúp ngươi.” Xoay người, ngồi xổm trước giường, dịu dàng khuyên nhủ y.
“Ta, ta muốn ngươi… Giúp ta, đỡ đẻ… Ư, a —— đau quá… Lan U, ngươi giúp ta…” Diêu Phong thấp giọng khóc nức nở, bụng đã đau đến nỗi khiến y không giữ nổi tôn nghiêm mà kêu lên, y không muốn để ai khác, trừ Lan U…nhìn thấy bộ dạng này của y.
“Nhưng… Ta phải làm như thế nào… Ta sợ… ” Lan U nhìn người trên giường sắc mặt trắng bệch, giọng nói đậm vẻ “lo lắng”.
“Ưm, a —— đừng quên, ta chính là… chính là thầy thuốc. Ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, phải làm như thế nào… Ngươi chỉ cần làm, ư… làm theo ta nói, là có thể.. A —— ưm —— ” Đang ôm bụng hét thảm, lập tức lại gắt gao cắn môi dưới. Đôi môi mỏng vốn không có chút huyết sắc nào giờ đây loang lổ vết máu.
“Diêu, ngươi… ngươi cứ kêu lên đi, đừng tự làm đau mình, đừng cắn… Ta nghe lời ngươi, cái gì cũng nghe theo ngươi hết. Ngươi cứ kêu lên, kêu lên sẽ thấy bớt đau hơn.” Lan U không ngừng giúp y lau mồ hôi lạnh, hắn luôn hiểu rõ sự ẩn nhẫn và nghị lực của Diêu Phong, nhưng hắn lại muốn nghe được tiếng kêu thảm thiết không thể chống chế, mất hết tôn nghiêm của y.
“Ô… Lan U… Giúp ta nhìn xem, mở… mấy ngón tay?” Nằm ngay ngắn lại, bụng đè nặng khiến thắt lưng y như gãy rời. Tách đôi chân thon dài, ý bảo Lan U kiểm tra giúp.”A ——!” Trong bụng lại có một cơn co rút như sóng cuộn biển gầm, Diêu Phong ôm bụng hét lên, hai tay dùng sức ấn bụng, thân thể cứng đờ cố chịu đựng cơn đau.
“… Thế nào? Mở, ưm —— mở mấy ngón tay?” Vẻ mặt lo lắng của Lan U khiến y hoảng sợ, “Ngươi nói đi… Ôi, đau quá —— ”
“… Tại sao hậu huyệt không thay dổi chút nào vậy? Diêu, liệu có ổn không? Ngươi đừng tùy hứng, ta đi tìm đại phu đây. Nếu ngươi không muốn người khác nhìn thấy, ta sẽ khoét mắt kẻ kia. Chờ ngươi bình an sinh hạ đứa nhỏ, ta sẽ giết hắn…” Chỉ nói miệng, lại dễ dàng quyết định sự sống chết của một người. Lan U trước nay đều vô tình, điểm này Diêu Phong rất rõ ràng. Nhưng, y không muốn gây nghiệp chướng cho đứa bé…
“Lan U… Ư, ha…” Xoa cái bụng cứng rắn, Diêu Phong không hiểu tại sao mà sau một thời gian dài co thắt kịch liệt như thế, hậu huyệt lại không có gì thay đổi.”Giúp ta… chuẩn bị, thuốc trợ sản.. Nhanh đi, ô —— ”
“Thuốc trợ sản? Thuốc trợ sản… Được, ngươi chờ ta, ta sai Nhu nhi đi sắc thuốc.” Cầm tay cổ vũ Diêu Phong, hôn lên má y một cái. Xoay người rời đi.