Rõ ràng Trọng Liên dùng nội lực không được, sao có thể biến đổi tính cách?
Tuy nói rằng Trọng Liên mang hai tính cách, nhưng trên thực tế, chủ tính của hắn là bên ôn hòa. Táo bạo Liên này, chẳng qua chỉ là sản phẩm biến thái do Liên Thần Cửu Thức phân liệt mà ra. Tính cách phân liệt tuy rằng kỳ quái, lại tương đối đơn thuần, tuyệt không có tâm cơ, tuyệt không gạt người.
Chẳng có lẽ… Trọng Liên gạt ta?
Hắn đánh vào mông ta:
“Nâng lên một chút!”
Lần này thì ta thực sự nổi giận. Đang chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng ngay khi quay đầu lại thì trợn mắt há mồm — phía sau Trọng Liên là rừng hoa đêm khuya, bóng trùng trùng điệp điệp, xe ngựa chạy khiến đá bay tán loạn.
Một đôi mắt hẹp dài ngoài cửa sổ.
Mái tóc đen dài hạ xuống, bị gió thổi loạn.
Ban đêm như vậy, ngay trong núi hoang rừng già, nhìn thấy một đôi mắt cùng tóc dài như vậy, thật là mao cốt tủng nhiên không nói lên lời.
Nếu không phải cây trâm phượng hoàng trên đầu nàng, ta nhất định cho rằng đã gặp quỷ.
Trong giây lát, một tiếng kinh vang, Huyết Phượng Hoàng rút ra trường kiếm, hướng đến sau lưng Trọng Liên.
Ta vươn tay, bắt lấy thanh kiếm kia.
Sắc bén như một đây đao, tử điện thanh sương.
Bàn tay vừa mới nắm lại, máu tươi lập tức chảy ra. Ta cắn răng, đẩy kiếm ra, kéo lại quần, vươn tay rút Vũ Hoàng đao, chống người đứng lên, tiếp chiêu của nàng.
Lúc ta nảy được lên nóc xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm chói tai va chạm mười hai lần.
Ta lên đầu xe ngựa, thanh âm dừng lại.
Huyết Phượng Hoàng này quả nhiên võ công kinh người, ta trọng kích mười hai lần như vậy, nàng ta lại lần lượt tiếp được.
Móng ngựa đá trên đường nhỏ, cảnh sắc bên người cũng biến hóa thật nhanh.
Nàng nhảy lên không trung, muốn trốn trên cây.
Dưới chân điểm phát, ta nhảy lên cành cây, cầm đao đuổi theo. Hôm nay nhất định phải xốc lên cái khăn che mặt quanh năm không lột ra kia của nàng.
Ai ngờ ta mới theo được vài bước, thấy một bóng đen nhảy vào xe ngựa.
Không ổn rồi! Người này dùng kế điệu hổ ly sơn.
Ta lập tức bỏ qua việc đuổi giết, chạy vội lại xe ngựa. Một thân ảnh màu lam nhạt lại nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trọng Liên nằm ngã trên ghế, dường như mất đi thần trí.
Ta ném đao, quỳ gối bên người hắn, phát hiện người không bị đánh tráo. Hắn chỉ bị điểm huyệt ngủ.
Ta ôm hắn dựa trên vai, giúp hắn giải huyệt đạo. Ai ngờ ta mới nhắm mắt đi ngủ, hắn lại đứng lên, đem ta đè lên trên chỗ ngồi.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta đã tới gần ngã rẽ.
Mọi người tùy tiện tìm một tiệm cơm để ăn sáng, Trọng Liên lại đuổi theo ta từ trong tiệm ăn ra.
“Hoàng nhi, làm sao vậy?”
“Hoàng nhi?”
“Hoàng nhi, Hoàng nhi.”
“Cút!” Ta nóng mắt, rít lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi khi ăn ngô, Chu Sa ăn phải ngô thúi khiến Hải Đường bật cười. Chu Sa ném ngô sang một bên, cáu kính. Ôn Cô trưởng lão lại nói ăn ngô cũng không dễ, lấy đũa gảy gảy, gảy hết hạt ra mới ăn được. Cũng không biết bọn họ cố ý hay cố tình, Lưu Ly còn bổ sung một câu: Nếu gặm nguyên cũng chẳng sao, nếu vớ được ngô non, ăn rất dễ dàng.
(Aki: Ăn ngô cũng phải có nghệ thuật.)
Vừa sáng sớm *** thần ta đã suy sụp, nghe đến mấy lời này mặt trở nên vừa lạnh vừa nóng.
Hơn nữa vào đúng thời khắc mấu chốt, Trọng Liên còn ra vẻ Cung chủ, đem ngô ném lên không trung, lấy đũa đâm ra, một tay tiếp được.
Thân thủ đó, thực xinh đẹp đến nỗi không thể phản đối.
Nhưng sắc thái trên mặt ta vô cùng rực rỡ.
Trọng Liên còn cố ý làm mẫu cho Chu Sa xem, nhẹ nhàng cắn ngô, ăn như hưởng thụ. Cái mặt dày của ta không nhịn được nữa, vùi đầu gặm bánh bao.
Khi tất cả mọi người nói chuyện phiếm, Trọng Liên bỗng nhiên vỗ vỗ vai ta, ta quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn vươn đầu lưỡi, liếm liếm, cắn ngô vang cả tiếng.
Hạt ngô nóng bỏng nóng bỏng, bốc lên khói mờ mịt, tựa như bị thiêu cháy.
Ta tiếp tục nhịn.
Trọng Liên ăn xong phía trên rồi, cầm chắc, lấy ra chiếc đũa, lại chọc chọc vào bên trong. Ngô kia không biết vì cái gì, giống như là thấy đau đớn, ở trong tay hắn khẽ run rẩy.
Ta hạ quyết tâm ngay lập tức, nếu hắn nói thêm câu nữa chọc giận ta, ta sẽ trở mặt với hắn.
Trọng Liên chỉ vào ngô nói hai câu giống y chang nhau, rốt cuộc làm ta bạo phát.
Câu đầu tiên là: Ăn ngon lắm, Hoàng nhi.
Câu thứ hai là: Hoàng nhi ăn ngon lắm.
Lúc vừa thức dậy, Trọng Liên với ta xem ra cũng có chút áy náy. Ngoan ngoãn mặc quần áo, ngoan ngoãn giúp ta mặc quần áo, lại dùng đôi mắt vô tội mê hoặc người khác mà dò xét ta.
Ta không thể chịu nổi ánh mắt này, liếc ta thêm chút nữa, ta nhất định sẽ bị điện giật mà chết.
Nhưng đối với hành vi một ngày trước của hắn, ta nhất định không tha thứ dễ dàng như vậy. Tuy là nói khi tính cách thay đổi thì Trọng Liên không thể tự khống chế, nhưng nếu chính hắn không muốn, cho dù thay sẽ không làm loại chuyện này.
Cho nên ta quyết định, duy trì tư tưởng thượng hắn, áp đảo hắn. Bằng không không chỉ lúc này, còn có tiếp theo, tiếp theo nữa, tiếp theo nữa nữa…
Kết quả là chiến tranh lạnh một canh giờ, đến tiệm ăn, cũng không biết có phải hắn thấy Vũ Văn trưởng lão chọc ngô thật vui, cũng chạy tới góp vui.
Nguyên một buổi sáng, trong đầu đều là chuyện phát sinh đêm trước.
Trọng Liên chiếm lấy giữa hai chân ta, ngón tay đặt trong miệng ta. Hoa ảnh lung lay. Trong lúc mê loạn, Hồng Liên trên cần cổ Trọng Liên cũng lung lay.
Tóc dài lần lượt trượt xuống dưới sau lưng, rốt cuộc vẫn dính mồ hôi, rơi không nổ.
Chỉ là hồi tưởng, vậy mà vẫn thấy bị lực mạnh đánh vào, khiến thần kinh căng thẳng đến nỗi gần như tê liệt.
“Hoàng nhi?”
“Hoàng cái đầu ngươi! Cút ngay!”
Không khí buổi sáng sớm cũng đặc biệt tốt, tươi mát mát mẻ. Trọng Liên, mang bộ dáng “Ta là chính nhân quân tử”, trước mặt ta mang biểu tình hiên ngang lẫm liệt:
“Ai khiến ngươi tức giận? Ta đi giáo huấn hắn.”
“Cút cút cút cút cút!”
Thật sự không thể nhìn hắn được mà, vừa thấy hắn, trong đầu trừ bỏ chuyện kia sẽ không còn gì.
Lại về Huyết Phượng Hoàng, nghi vấn của ta còn nhiều hơn.
Chuyện kì quái nhất trên thế gian cũng chẳng so được với chuyện này.
Trọng Liên có thể sử dụng võ công, nhưng đêm trước hắn rõ ràng không phát hiện ra Huyết Phượng Hoàng. Hơn nữa khi lam y nhân kia tiến vào, có thể nhẹ nhàng điểm huyệt hắn.
Huyết Phượng Hoàng muốn giết Trọng Liên, lam y nhân kia lại điểm huyệt ngủ của hắn. Hai người có mục đích không giống nhau, hẳn là không phải cùng nhau hành động.
Nói như vậy, đuổi giết người ngựa bọn ta, không chỉ có một đường.
Sao lại có người dám đuổi giết Trọng Liên? Chẳng lẽ tin Trọng Liên mất đi võ công, đã…
Mặc kệ nói thế nào thì nói, Huyết Phượng Hoàng vẫn tận mắt chứng kiến một việc, ta ra tay bảo vệ Trọng Liên.
Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta nên xử lý sao đây?
“Liên, ngươi phải nói thật cho ta biết, tình trạng thân thể ngươi như thế nào?”
“Mấy ngày này đỡ hơn chút, sao thế?”
“Ngươi khẳng định võ công của ngươi không có vấn đề? Đêm qua khi có người tới, ngươi sao lại chút phản ứng cũng không có?”
“Đêm qua có người đến? Tay ngươi là do kẻ khác đả thương?”
Ta sửng sốt. Chẳng lẽ khi Trọng Liên biến đổi tính cách, thần trí cũng ở trong trạng thái mơ hồ?
“Đối với người trong Thiên Sơn, ngươi hiểu biết được bao nhiêu?”
“Với ba vị quan chủ, ta không rõ. Ta biết năm môn chủ đều là kẻ thù của ta.”
Ngay cả quan chủ cũng không biết, như vậy cái tên Diễm Tửu kia khẳng định cũng chả biết.
Ta hỏi: “Ngoại trừ Cơ Khang và Hậu Trì, còn có ba người khác đến đây, họ có thù gì với ngươi?”
“Bách Lý Tú vốn là bang chủ Đồng Phiến Bang, ái mộ Bàn Tư Tư, theo đuổi lại bị cự tuyệt, lý do là không thích tà giáo. Vì thế, hắn giải tán Đồng Phiến Bang, một lần nữa theo đuổi, nhưng sau đó nghe nói Bàn Tư Tư đã chết.”
“Mà lại còn là vì giáo chủ của đệ nhất tà giáo mà chết.”
“Đúng.”
“Lòng người khó lường thật. Nghĩ tới ta trước đây cũng thề không bao giờ lui tới với người tà giáo, đừng có nói là quan hệ thân mật. Hiện giờ thì, thật sa đọa…”
Trọng Liên cười nói: “Ừ, thật không nghĩ rằng Loạn Táng thôn lại có một đứa nhỏ tâm linh thuần khiết, hảo tính tình.”
“Đúng đó. Ai.”
“Lâm công tử hạo nhiên chính khí, là ta vấy bẩn ngươi.”
Ta bị nghẹn lời, đành nói sang chuyện khác: “Vong Thực kia thì sao?”
“Cháu của Vong Thực là đệ tử Võ Đang, cùng ta giao thủ khi tranh đoạt bí kíp.”
“Thì làm sao?”
“Ta đem hắn giết.”
“Ta cảm thấy ngươi đúng là máu lạnh.”
“Ta không phải máu lạnh, chỉ là trước kia, người chết người sống với ta không có gì khác nhau.”
Cái này không phải máu lạnh thì là gì?
“Cò Vệ lão gia?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Ta từng điều tra, nhưng tra không được.”
“Thì ra là thế. “Ta ấp úng nói. “Kỳ thật giờ ta có một tin cực kỳ không tốt muốn nói cho ngươi.”
“Là gì?”
“Chính là chuyện ngươi mất võ công, có thể, có thể,…”
“Có thể cả thiên hạ đều biết rồi.”
Ta ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
“Có người nói ra.”
“Là ai?”
“Hoàng nhi, chỉ sợ về sau chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái.”
“Không cần lo lắng.” Ta vỗ vỗ ngực. “Ngươi nào muốn giết ngươi, trước hết phải bước qua thi thể của Lâm thiếu gia ta!”
Trọng Liên bước lại gần hai bước:
“Ngươi sẽ bảo vệ ta?”
Thực sự là ngoài ý muốn mà. Trọng Liên đó, vô luận là ăn nói ôn nhu, lời nói viêc làm tao nhã, ta đều nhìn thấu trái tim hắn. Vừa mạnh mẽ, vừa tối tăm. Nhưng mà, bây giờ hắn lại nói những lời này.
Ta còn chưa trả lời, hắn đã nói: “Nếu ta cần, ngươi nhất định phải bảo vệ ta, đem ta bọc thật kỹ, gói thật chặt, thật ấm, biết chưa?”
Ta lại lần nữa kinh ngạc:
“A, a, được.”
“Giống như đêm qua vậy.”
“……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT