Song, khi nghe thấy khúc “Lai nghi”, ta vẫn thấy thật kỳ lại, tin tức này sao lại truyền ra ngoài.

Người biết Lâm Hiên Phượng qua đời ở Phượng Hoàng trúc lâm chỉ có ta và Hoa Di Kiếm. Chuyện này ta nhất định sẽ không bao giờ nói ra. Mà Hoa Di Kiếm, chỉ sợ dù ta có nói, Hoa Di Kiếm cũng sẽ không nói.

Cuối cùng, đành phải đưa ra kết luân: không có tường nào cản nổi gió.

Lúc này, vèo một tiếng, một thanh cự kiếm ngang trời bay qua, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Thân thể Cơ Khang nhẹ nhàng nhảy lên, dừng lại trên chuôi của cự kiếm.

Bỗng nhiên, thanh kiếm như có sinh mạng, mang theo hắn, quay trái quay phải, vượt trên đám người, dừng lại chính giữa lôi đài.

Phần lớn Thiên Sơn đệ tử bị để lại phía sau.

Tiếng sáo sớm dừng lại.

Cơ Khang hai tay ôm quyền, mỉm cười với mọi người:

“Thiên Sơn Bách Điểu môn, Cơ Khang. Vô tự. Thỉnh xin chỉ giáo.”

“Vô tự. Giới thiệu ngắn gọn mà lại tôn quý.” Tư Đồ Tuyết Thiên thản nhiên nói. “Hồng trần giang hồ, chỉ cần là lãng tử cô hiệp có chút thanh danh, đa số là từ nhỏ không có nhà, phiêu bạt nghèo túng, mới có được danh vị. Ngay cả ngoại hiệu cũng không có người nhớ kỹ, sao có thể mong người khác nhớ rõ tự của mình?”

“Ngươi nha, đại danh đỉnh đỉnh, họ Tư Đồ, tên Tuyết Thiên, tự Ngọc Diện,biểu tự Bạch Diện, tiểu tự Phấn Diện. Hào Phấn Diện Tuyết Thiên.” (ý nói Tư Đồ là thư sinh mặt trắng)

Ta dám cược một ngàn lượng, nếu Tư Đồ Tuyết Thiên biết võ công, ta đã sớm bị chém thành hai nửa.

Tam vĩ Hỏa hồ trên y phục Cơ Khang thập phần chướng mắt.

Hắn vừa mới giới thiệu, sòng bạc Phi Long phía sau chúng ta có rất nhiều người quay sang Thiên Sơn.

Một thế hệ kiêu hùng khí thế, dù chỉ là một chút, cũng có thể hù dọa không ít vô danh tiểu tốt. Huống chi người này phải học được ít nhất năm phần *** hoa.

Đương nhiên, có thể nhìn thấy bản tôn tao nhã, chỉ sợ không ai cũng có thể.

Mà ngay cả ta, cũng không có cơ hội.

Ta nghe nói khi Trọng Liên mới xuất hiện trên giang hồ, giới thiệu chính mình với người, là lời nói và việc làm này. Hai tay một củng, trong mắt nồng đậm ngạo khí, khi nói chuyện từng chữ rõ ràng.

“Trọng Hỏa cung, Trọng Liên. Vô tự. Thỉnh được chỉ giáo.”

Trọng Liên hai mươi tuổi tái xuất giang hồ, ngữ khí mềm mỏng đi rất nhiều, sớm đã không giận mà uy. Cho dù không hề kiêu ngạo, lại vẫn thanh cao như cũ. Lúc này, hắn rõ ràng dứt khoát nói:

“Bỉ họ Trọng, đơn danh một chữ Liên.”

Bỉ: cách nói khiêm tốn đến mức như khinh bỉ, chắc là muốn nhún nhường giới thiệu.

Hắn trước đây như thế nào ta không biết, nhưng mỗi lần thấy hắn giới thiệu mình với người như thế, ta thấy biểu tình của đối phương thật hứng thú. Trọng Liên chỉ bình thản nói như vậy một câu, là có thể lôi ra thần thái muôn màu muôn vẻ. Tư thế bậc này, không phải Trọng Liên quả thật làm không được.

Tưởng tượng đến bộ dáng hăng hái của hắn, lại sẽ nhớ tới hiện tại. Nếu hắn có thể giống như quá khứ, cùng ta hành tẩu giang hồ, đó mới thật là thú vị, tiêu dao tự tại.

Ta vỗ vỗ đầu, ngẩng đầu lên lại thấy người của Trọng Hỏa cung.

Hơn nữa, lần này ở đây không chỉ có Chu Sa.

Người ở Phúc Thọ khách *** đều tới. Thậm chí, ngay cả Vũ Văn trưởng lão.

Bọn họ đứng ở rất xa, như thể đang xem trò vui. Chỉ cần mở to mắt mọi người đều có thể nhận ra họ, chỉ là không biết họ tới đây vì chuyện gì.

Nếu bọn họ ra ngoài, Trọng Liên và Phụng Tử làm sao đây?

Ta vừa định qua hỏi một chút, lại bị Tư Đồ Tuyết Thiên dùng tay cản lại:

“Suy nghĩ rõ ràng rồi nói sau.”

Ta giật mình, tạm thời coi như không trông thấy.

Cơ Khang rút kiếm, kiếm hoa nhất vãn, quay lại sau lưng, mỉm cười nhìn mọi người.Cao nhân luôn bình tĩnh.

Sau đó khá lâu, một thân ảnh nhẹ nhàng bay lên lôi đài — nói chính xác, như bị thổi lên.

Võ học nhâm ý nhất môn luôn là sau rất sau giai đoạn nhập môn, chung cực tức mau, cao cấp chậm lại, chung cực tức vô hình.

Người có thể đem khinh công thi triển cực nhanh, trên giang hồ tùy tay vớ được một nắm to. Ngươi có thể bay bay trên không trung nhẹ như gió thổi, hoặc căn bản không thể thấy, có thể nói là ít ỏi không có mấy.

Lúc Tiễn Ngọc Cẩm thi triển khinh công, tuyệt sẽ không đánh mắt tiếng khen “Khinh yến” dành cho hắn.

“Linh Kiếm sơn trang Tiễn Ngọc Cẩm. Thỉnh xin chỉ giáo.”

Hắn vừa mới chạm đất, phía sau sòng bạch đã dậy lên tiếng hô:

“Bắt đầu phiên giao dịch bắt đầu phiên giao dịch! Tiền thế chấp một trăm lươngj! Ai cược Tiễn Ngọc Cẩm và Cơ Khang thì đến đây.”

“Ta cược Ngọc Khinh Yến.”

“Ván này ta không cược, phải xem trước đã.”

“Cơ Khang kia trông thì giống cao thủ, nhưng sống lưng tỉ mỉ như hành thái thế kia, ai dám cược một trăm lượng lên hắn? Thua không dậy nổi, thua không dậy nổi!”

“Ta cược Cơ tế yêu. (eo nhỏ)! Cái này các bà các chị thú vị!”

Giày da trâu của Cơ Khang vỗ nhẹ trên mặt đất như nhịp trông. Nhìn ra được là hắn muốn đem Tam vĩ Hỏa hồ lộ ra.

Hắn rút kiếm chỉ thẳng:

“Tiễn công tử, mời.”

Tiễn Ngọc Cẩm đợi chốc lát, rút kiếm chỉ hướng hắn, bỗng nhiên phi thân phóng lên.

Mắt mọi người đều hướng lên, chuẩn bị nghênh đón một cuộc đấu mãnh liệt mà kích thích.

Đao quang kiếm ảnh xuyên qua, âm thanh binh khí chạm nhau nổ, bang bang bang bang, bốn lần.

Một đạo huyết quang từ không trung hiện ra, chỉ thấy Cơ Khang lại lần nữa nhanh tay thu kiếm, hai tay ôm quyền:

“Đa tạ Tiễn công tử.”

Giọng nói vừa dứt, thân mình Tiễn Ngọc Cẩm rơi thật mạnh trên mặt đất.

“Trận tiếp theo ta cược Cơ tế yêu.”

“Ta cũng cược hắn.”

“Ta cũng vậy.”

Người phía sau trở mặt thật nhanh, một trăm lượng cũng không đau lòng.

Ta cùng Tư Đồ Tuyết Thiên liếc nhau, lại nhìn sang Hoa Di Kiếm.

Cán kiếm xanh ánh đỏ đặt trên vai, tựa như một nữ tử tính tình ôn nhu, hiền hòa. Hoa Di Kiếm mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, như thể chẳng chuyện gì quan hệ đến mình.

Đại hiệp quả là đại hiệp, trầm trụ khí.

Chỉ là, sau mấy trận, huynh ấy dường như càng chăm chú.

“Đa tạ.”

“Đoạn tiền bối, đa tạ.”

“Võ công các hạ quả nhiên danh bất hư truyền, đa tạ.”

“Đa tạ.”

“Đa tạ.”

……

Một hồi lâu vẫn nghe Cơ Khang nói như vậy, nói đến khiến ta đặc biệt phiền lòng.

Không phải vì hắn làm ra vẻ ta đây hay gì. Chỉ là không thể tin được, hắn chỉ có Tam vĩ. Tam vĩ, mà đã đả bại nhiều võ lâm cao thủ như vậy.

Không ít người ôm suy nghĩ. “Lúc này đây đối mặt người ẻo lả như thế, sao đánh không lại” đi cược người khác. Kết quả đều thua trận.

Ta không biết lúc trước ta ở khách ***, lấy suy nghĩ gì mà nói Cơ Khang yếu hơn ta.

Mặt khác, bốn vị môn chủ còn ngồi phía sau, ta thậm chí còn nghe được lão nhân mặc hoa y kia nhắc đi nhắc lại.

“Lớn tuổi, trí nhớ cũng kém. Tiểu tử bị Cơ Khang đánh bại gọi là gì?”

“Vệ gia gia, hắn là Hồ Hiên. Hồ Hiên của Thục Sơn phái.” Tiểu nha đầu ngọt giọng, không hề phiền hà giải thích.

“Hồ Hiên? Lẽ nào là con của Hồ Nhị Thiên? Lão tử của hắn không phải là người Trọng Hỏa cung sao, sao lại nuôi ra đứa con như thế.” Vệ gia gia kia chậc lưỡi. “Xem ra, kẻ nên phản bội đã phản bội. Lão bà của ta nói thật đúng, tà quả nhiên vĩnh viễn không thắng chính.”

Ta nhịn không được quay đầu lại nhìn ông ta.

Miệng lão đang cười, ánh mắt lại trừng lớn đến dọa người, thanh âm lại càng hòa ái tới không thể tin được.

“Ta trở về nhất định phải nói với lão thái bà, nhất định bà ấy sẽ cao hứng đến phát điên. Ha ha.”

“Vệ gia gia, người nói Trọng Liên khi nào thì chết?”

“Cháu gái ngoan, đừng vội. Sắp rồi, sắp rồi.” Lão nhân mặt mũi hiền hành xoa đầu nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play