Một gã đàn ông nhấc một chậu phân lên, đổ vào đầu mẹ Hà Kiến Sinh, bà im
lặng không nói gì, chỉ vuốt tóc, lau sạch phân trên mặt, một mình đứng
chặn ở cửa.
Trong sân, một đứa trẻ đang ngồi bệt trên nền đất khóc to, đứa bé là con trai của Cam Giai Ninh.
Hơn mười người đứng ngoài cửa, ra sức chửi vào bên trong, có người cầm thanh gỗ đập phá, nhổ nước bọt.
Đám người này là họ hàng nhà phó chủ tịch thị trấn Lý Cương và phó trưởng công an thị trấn Giang Bình.
Một phụ nữ điên cuồng đẩy bà mẹ chồng Cam Giai Ninh ngã dúi xuống đất, dẫn người xông vào xách đứa bé ra ngoài.
Đứa bé sợ quá nín bặt.
Bà mẹ chồng vội quỳ xuống, kéo ống quần họ, van xin: “Đừng đánh thằng bé, nếu muốn đánh thì cứ đánh tôi đi.”
Người lớn đánh trẻ con, dù thế nào cũng không ra làm sao cả, chẳng may quá tay lại to chuyện.
Người phụ nữ nọ mặc dù đang giận sôi tiết, nhưng vẫn ý thức được điều này.
Mụ ta ném đứa bé xuống đất, sai thằng con hơn mười tuổi của mình: “Đánh nó đi, chính là mẹ của thằng súc sinh này đã làm bố mày chết đấy.”
Được mẹ và một đám họ hàng bảo trợ, thằng bé nọ lập tức xông tới, đá túi bụi vào đứa bé mới bốn tuổi.
Bà mẹ chồng vội bò sang, giơ lưng đỡ cho cháu, mặc cho chúng đá vào mình.
Rất nhiều người xúm vào xem ở phía xa, nhưng không có người nào dám đi tới
giúp. Trong số đó có không ít họ hàng của nhà họ Hà, nhưng họ cũng chỉ
nói mấy câu vô thưởng vô phạt, không động chạm đến ai: “Thôi, người chết cũng đã chết rồi, bà cháu họ cũng đáng thương, đừng có làm thế nữa.”
Một chiếc xe 110 của cảnh sát đỗ ở đầu kia, mấy viên cảnh sát đang hút
thuốc lá bên ngoài xe, nhưng họ không hề đi tới ngăn lại. Sau nhận được
tin báo, có mặt ở hiện trường, thấy người nhà của nạn nhân đang trả thù
nhà họ Hà, vì đều là người quen, hơn nữa người nhà bị hại đều là người
trong giới của họ, nhà họ Hà từ trước tới nay chẳng có quan hệ gì đáng
nể, nên cảnh sát cũng mặc kệ, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nếu sự việc quá
nghiêm trọng, một lúc nữa vào khuyên giải cũng không muộn.
Ở đầu
kia dãy phố, Từ Tăng và một người đàn ông trung niên béo phệ, đầu đội mũ đứng trong một góc khuất, người đàn ông siết chặt nắm đấm, mắt vằn lên
những tia giận dữ, anh ta nghiến răng, không thể kiềm chế được nữa, định xông tới, Từ Tăng liền ngăn lại: “Để tôi đi.”
Từ Tăng lập tức
đến bên cạnh xe cảnh sát chào hỏi, mời thuốc lá, nói mấy câu xã giao rồi bảo, thế này e là ảnh hưởng không tốt, nếu mà chuyện loan ra, lãnh đạo
cấp trên sẽ không vui, cảnh sát thấy cũng có lý, bèn đi vào khuyên giải, ngăn đám người đó lại.
Trong một nhà hàng cao cấp.
Từ
Tăng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn những món ăn ngon bày đầy trên
bàn, lúc nhấp ly rượu, chốc lại rít hơi thuốc lá, cau mày nhìn người đàn ông đội mũ ngồi đối diện.
Người đàn ông đó thực ra bằng tuổi Từ
Tăng, cũng ba lăm tuổi, nhưng anh ta có gương mặt béo tròn, đầu lại hơi
hói, vóc dáng đã xuống cấp rõ rệt, bụng to tướng, cơ bụng nguyên một
múi, nhìn vẻ ngoài, so với một người đẹp trai như Từ Tăng, cảm giác anh
ta phải hơn ít nhất mười tuổi.
Suốt cả buổi tối, người này không ăn chút đồ ăn nào, chỉ gọi một bát mì.
Lúc đó, anh ta đang cắm đầu chăm chú ăn bát mì, anh ta ăn rất chậm, từng
miếng nhỏ một. Cơ hàm béo xệ khiến anh ta thật sự giống như một con lợn, mà còn là một con lợn già.
Cuối cùng anh ta cũng ăn xong, Từ Tăng nhìn anh ta không mấy thiện cảm: “Có làm tí rượu không?”
Rồi anh ta cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười chậm rãi lắc đầu: “Ông biết đấy, tôi không uống rượu.”
Từ Tăng bảo: “Tôi biết là ông không uống rượu, nhưng bây giờ, tôi nghĩ chắc là ông muốn uống một chút. Uống đi, đừng khách sáo.”
”Ừ, thế thì tôi uống một tí.” Thái độ của anh ta như thể luôn tình nguyện chấp nhận chịu đựng, mọi thứ đều không quan trọng.
Từ Tăng rót cho anh ta một ly rượu trắng nhỏ, anh ta uống một hơi hết
luôn, uống xong lập tức nhăn mặt, há miệng xuýt xoa: “Rượu trắng càng
không uống được, cay quá.”
Từ Tăng nhìn bộ dạng của anh ta, phá lên cười, cười ra cả nước mắt.
Người đàn ông thấy Từ Tăng cười cũng cười theo, một lúc lâu sau mới thôi
cười, bảo: “Lâu lắm rồi bọn mình mới được ngồi ăn cùng nhau thế này.”
”Đúng thế, ông sang Mỹ rồi ở luôn mười năm, nghe nói bố mẹ ông cũng sang Úc ở với em trai ông rồi, tôi cứ nghĩ là kiếp này chắc không được gặp ông
nữa.”
”Tôi với ông ít gặp nhau như thế mà không hề có cảm giác xa lạ, phải nói là rất quý đấy.”
”Bọn mình là bạn nối khố, chơi với nhau từ nhỏ mà lại.”
Người đàn ông mỉm cười bảo: “Có nhớ hồi học cấp hai không, giai đoạn đó là
thời kỳ phản kháng của tuổi thanh xuân, trong trường, ngoài trường chỗ
nào cũng đầy rẫy lũ học sinh lưu manh, ngày nào cũng thu phí bảo vệ,
đánh lộn, tôi với ông đều là học sinh ngoan, chỉ biết mỗi việc chăm chỉ
dùi mài kinh sử, lúc nào cũng bị ức hiếp bắt nạt.”
”Chứ còn gì
nữa, thời đó đúng là ác mộng triền miên, cả tôi lẫn ông đến khốn khổ
khốn nạn, ngày nào cũng bị đám súc sinh đó ức hiếp. Nhưng mà sau này
cũng vượt qua được, cũng thành công đấy thôi, trong đám bạn học năm xưa
thì tôi với ông cũng được coi là khá ổn. Ông thì khỏi phải nói rồi, nhà
khoa học của một công ty Mỹ, tiền mỗi năm kiếm được bằng tôi làm mười
mấy hai mươi năm, tôi thì, ha ha, ông biết rồi đấy, cũng tàm tạm.”
Người đàn ông mỉm cười gật đầu, tiếp tục ôn lại những kỉ niệm xưa: “Có một
lần hai đứa mình tan học, trên đường về nhà, gặp phải thằng lưu manh có
biệt danh là Máy Kéo, bị bọn nó thu phí bảo vệ.”
”Ừ, lúc đó cả hai đứa đều không mang tiền tiêu vặt, bị đám súc sinh đó túm được, dọa đánh.”
”Lúc đấy tôi hét lên câu gì, ông còn nhớ không?”
Từ Tăng cười to: “Ông bảo “mau chạy đi”, lúc đó tôi đúng là chả nghĩa khí
gì cả, cắm đầu chạy một mình, sau này mới biết là ông đã lãnh rất nhiều
đòn thay tôi. Có điều, mấy năm trước cái thằng máy kéo đó bị công an quê mình tóm cổ vì tội cố ý gây sự đánh lộn, vốn cũng không liên quan đến
tôi, ngẫu nhiên tôi lại được mọi người quê mình kể cho biết là nó bị
bắt. Tôi liền nhờ người nói chuyện với anh em bên đó, cuối cùng xử cho
nó sáu năm liền, sau đó tôi còn liên hệ với ông bạn làm giám ngục bên
đó, nhờ anh ấy nhất định phải chăm sóc nó cẩn thận, ha ha, cũng coi như
là gián tiếp lập công, giúp ông báo thù vụ năm đó.”
Người đàn ông cười hỉ hả, chỉ vào Từ Tăng bảo: “Hồi đó tôi lãnh đòn thay ông, ông có thừa nhận là ông nợ tôi không?”
Từ Tăng ngớ ra, phát hiện thấy câu nói này có gì đó không ổn, anh thôi cười, nghiêm mặt hỏi: “Ý ông là gì?”
Người đàn ông nhẹ nhàng đáp: “Thực ra cũng không có gì, ông làm bên Viện Kiểm sát, lúc khởi tố các vụ án hình sự lớn, cảnh sát đều giao nộp các loại
chứng cứ cho ông, tôi biết ông hiểu rất rõ phương pháp giải quyết trong
các vụ án của cảnh sát, có một câu hỏi muốn hỏi ông.”
Từ Tăng cảnh giác hỏi: “Gì?”
Người đàn ông nói: “Tôi về nước lần này, có mang theo một cái máy gây nhiễu
tín hiệu điện thoại di động, tức là làm cho tín hiệu của điện thoại di
động phát ra không cố định truyền đến một trạm phát gần nhất, mà phát đi theo nhiều hướng, khiến cho công ty dịch vụ viễn thông không thể định
vị được vị trí cụ thể của chiếc máy điện thoại di động tôi giữ. Ông có
biết thiết bị này không? “
Từ Tăng nheo mắt đáp: “Biết, rất nhiều kẻ lừa đảo bằng điện thoại đều sử dụng cái này.”
Người đàn ông nói tiếp: “Lúc tôi mua, tay bán hàng người Mỹ bảo, cái này là
sản phẩm khoa học công nghệ cao, phiên bản mới nhất, hắn còn nói đùa là
bọn khủng bố toàn dùng cái này để liên lạc. Có điều thiết bị này rốt
cuộc có tác dụng đến đâu, tôi cũng không rõ lắm, nếu tôi dùng nó để gọi
điện thoại, cảnh sát muốn tìm ra vị trí của tôi thì có thể tìm được
không?”
Từ Tăng lại càng cảnh giác hơn, hạ thấp giọng chất vấn: “Rốt cuộc là ông định làm gì?”
Người đàn ông mỉm cười thoải mái, bảo: “Thực sự tôi cũng không muốn giấu ông, lũ đó chết chắc rồi.”
Từ Tăng thất kinh, một lúc sau mới ngạc nhiên hỏi: “Ông nói cái gì thế!”
Người đàn ông thản nhiên nhắc lại: “Lũ đó chết chắc rồi.”
Từ Tăng khẽ ho một tiếng rồi nói: “Ông… ông bảo lũ đó là ai?”
”Đám người mình gặp lúc chiều.”
”Ông định làm gì?”
”Tôi định giết chúng nó.” Người đàn ông dường như không hề có cảm giác sợ
hãi khi nhắc đến từ “giết”, nhưng Từ Tăng biết, anh chàng béo này từ nhỏ đến lớn chưa từng thật sự đánh nhau bao giờ, anh ta mà lại nghĩ đến
chuyện giết người?
Từ Tăng lạnh toát cả người: “Ông không đùa đấy chứ! Vốn là việc của gia đình Cam Giai Ninh, tôi chỉ lo ông biết
chuyện, mất bình tĩnh lại làm chuyện dại dột, lần trước nói chuyện với
tôi trên mạng, ông bảo chắc là do làm việc hóa học quá nhiều năm, gần
đây cảm giác sức khỏe có vấn đề, tôi sợ sự việc lần này lại khiến sức
khỏe ông xấu đi. Ông… sao ông lại có thể nghĩ đến chuyện đó được?”
Rõ ràng phản ứng của người đàn ông đã vượt quá xa dự đoán của Từ Tăng.
Trước đó anh chỉ lo người bạn cũ quá đau khổ, hoặc là nghĩ quẩn lại tự giày
vò mình, trong khi sức khỏe vốn đã không tốt, không ngờ anh ta lại nghĩ
đến chuyện giết hết những người đó!
Người đàn ông nói: “Trước khi về nước tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau khi chứng kiến sự việc lúc chiều, suy
nghĩ của tôi lại càng kiên định.”
”Ông bị thần kinh à! Ông mà bị xử tử thì bố mẹ ông làm thế nào hả?”
”Bố mẹ tôi đã sang Úc ở cùng em trai tôi, không sao.”
”Ông… ông chưa bao giờ giết người, sao giờ lại biến thái thế này!”
”Tôi không biến thái, là bị bọn chúng ép.”
”Ông định giết người thế nào? Ông tưởng là ông muốn giết là giết được à?”
Vẻ mặt người đàn ông rất thoải mái nhẹ nhõm: “Ông quên là tôi học gì rồi à.”
”Thôi được, tôi biết ông là tiến sĩ hóa học, thuốc nổ là sở trường của ông, ông định học theo Cam Giai Ninh chứ gì!”
Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô ấy quá xốc nổi, như vậy có đáng không? Nếu nói cho tôi biết sớm, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy giết sạch
mà không để lại dấu tích gì.”
”Trời ạ!” Từ Tăng cảm giác máu dồn
hết lên não, đầu óc choáng váng, “Ông tưởng ông là ai hả? Nếu ông làm
chuyện dại dột, ông nghĩ là cảnh sát không thể tóm được ông sao?”
Người đàn ông cười khinh miệt: “Chỉ cần tôi không muốn bị bắt, họ vĩnh viễn
không bao giờ bắt được tôi. Nói thật, tôi không hiểu về điều tra hình
sự, nhưng phương pháp điều tra có cao siêu đến mấy, cũng không thể lọt
ra ngoài phạm vi của hai chữ “logic“. Bây giờ cũng giống như một kỳ thi, điểm khác biệt duy nhất so với thời đi học là, tôi là giáo viên ra đề,
còn bọn họ là học sinh phải trả lời câu hỏi. Mà ông thầy là tôi đây,
chuẩn bị ra một câu hỏi chứng minh không có lời giải.
Nghe người
đàn ông miêu tả với giọng điệu nhẹ nhõm, Từ Tăng sa sầm nét mặt, một lúc lâu sau anh nói: “Mười năm không gặp, tôi không ngờ suy nghĩ của ông
lại biến thái như vậy. Tôi khuyên ông nên đi khám bác sĩ tâm lý.”
Từ Tăng vừa nói dứt lời, bàn tay người đàn ông bỗng run lên bần bật, bọt
mép sùi ra, bao nhiêu thức ăn nôn ra sạch, kể cả bát mì vừa ăn, đều nôn
hết ra trước mặt.
”Ông làm sao thế?” Từ Tăng không kịp phản ứng trước tình trạng của người đàn ông.
Anh ta cho tay vào túi áo ghi lê, lấy ra một lọ thuốc, run run vặn mở nắp,
đổ ra hai viên thuốc, cho vào miệng, cầm chai nước trên bàn lên, nuốt ực một hơi.
Mấy phút sau, cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo trở lại,
cười nhẹ nhàng: “Tôi xin lỗi, làm bẩn quá.” Rồi gọi nhân viên phục vụ
đến dọn.
Từ Tăng hỏi: “Trần Tiến, ông mắc bệnh gì nặng à?”
Người đàn ông tên là Trần Tiến khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Bệnh vặt thôi.”
Từ Tăng lấy lọ thuốc từ tay anh ta, nhìn một vòng quanh lọ thuốc rồi bảo: “Tiếng Anh? Hình như là rối loạn thần kinh thực vật?”
”Ừ, ha ha, xem ra ông chưa quên hết tiếng Anh nhỉ.”
Từ Tăng đáp: “Theo tôi, chắc là do yếu tố tâm lý gây ra, có phải vì chuyện của Cam Giai Ninh không?”
”Bác sĩ cũng nói thế, cũng có khả năng là hậu quả tích tụ do hít vào người
quá nhiều chất độc sau nhiều năm làm hóa học.” Vẻ mặt người đàn ông
không hề lo lắng.
Từ Tăng trịnh trọng bảo: “Tôi khuyên ông cứ đến bệnh viện thần kinh khám xem thế nào.” Anh lấy ra một tấm danh thiếp và bảo: “Anh này là bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện thần kinh thành phố, cũng là bạn tôi, bác sĩ bậc chuyên gia đấy, rất khó đặt lịch, nếu ông cần,
tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, liên hệ giúp ông.”
Trần Tiến
cầm lấy tấm danh thiếp, gật đầu cười: “Cảm ơn ông, tôi đúng là nên đi
khám xem thế nào, không sau này đang hành động mà đột nhiên phát bệnh
thì gay.”
Từ Tăng bực mình mắng: “Ông hết thuốc chữa rồi hả?”
Trần Tiến mỉm cười lắc đầu.
”Người đã chết rồi, ông còn muốn thế nào?”
”Giúp cô ấy hoàn thành nốt những tâm nguyện còn dang dở.”
”Không phải là cô ấy đã chết cùng với cả mấy thằng khốn đấy rồi hay sao, còn
tâm nguyện gì nữa? Làm sao mà ông biết được cô ấy còn tâm nguyện gì sau
khi chết?”
Trần Tiến điềm tĩnh phân tích: “Ít nhất cô ấy còn có
hai tâm nguyện. Thứ nhất, cô ấy không muốn sau này con trai mình phải
sống một cuộc sống bất an, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, bị kẻ khác ức
hiếp. Cô ấy không muốn cuộc đời con trai mình sẽ bị hủy hoại từ đây…”
Từ Tăng ngắt lời: “Con là con của Hà Kiến Sinh, có phải là con của ông với Cam Giai Ninh đâu, ông nhúng mũi vào làm gì?”
Trần Tiến cười: “Dù sao cũng là cốt nhục của cô ấy.”
”Thế còn tâm nguyện thứ hai?”
”Thứ hai, kẻ khơi mào gây tội vẫn chưa chết, mấy thằng bị chết trong vụ nổ, tôi đã hỏi rồi, đều là bọn tiểu tốt.”
”Ông… ông đúng là…” Từ Tăng im lặng hồi lâu rồi lạnh lùng bảo: “Nếu ông mà nghĩ thế thật, thì chúng ta tuyệt giao.”
Trần Tiến mím môi, ngẩng đầu cười: “Được thôi.”
Nét mặt Từ Tăng không chút cảm xúc: “Ông đừng có dựa vào tình cảm nhiều năm giữa chúng ta, nếu ông phạm tội, tôi sẽ là người đầu tiên tố cáo ông!”
Trần Tiến cười bảo: “Ông không sợ sau khi bị bắt tôi sẽ khai ra khiến ông mắc tội che giấu tội phạm à?”
”Ông…” Gương mặt Từ Tăng lộ ra nhiều sắc thái phức tạp.
Trần Tiến nói: “Ông yên tâm, nếu bị bắt, chắc chắn là tử hình, tôi lôi thêm người bạn là ông vào làm gì?’
”Ông… ông tưởng chỉ có tử hình, đơn giản thế thôi hả? Ông tưởng trước khi
chết không bị hành hạ sao? Ông không biết được những thủ đoạn trong đó
kinh khủng thế nào đâu!”
”Ông muốn nói đến chuyện nhục hình chứ
gì, kể cả có tóm được tôi thật, họ cũng không dám, mà cũng sẽ không dùng nhục hình tra khảo tôi đâu, tôi đã chuẩn bị hai tầng bảo hiểm rồi.”
”Ông… rốt cuộc là ông có ý gì?”
Trần Tiến cười đáp: “Không có ý gì khác, ông có lập trường của ông, tôi
hiểu, tôi có góc độ của tôi, cũng không thể thay đổi được.”
Từ
Tăng ngồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng, anh thở dài, mệt mỏi bảo: “Tôi hỏi ông lần cuối cùng, những lời ông vừa nói là đùa hay thật?”
Trần Tiến mỉm cười, khóe môi cả quyết: “Nói thật.”
Từ Tăng từ từ đứng dậy, đứng tại chỗ vươn thẳng người, hít một hơi thở
sâu, giọng lạnh băng: “Được! Từ nay về sau tôi và ông không quen biết,
tôi chưa bao giờ nghe thấy những lời ông nói tối nay.”
Từ khoảnh khắc nói xong câu đó, ánh mắt Từ Tăng trở nên vô cùng xa lạ.
Trần Tiến khẽ gật đầu mỉm cười, nhưng không nói gì.
Từ Tăng mím chặt môi, lấy ví tiền ra, nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ
đến tính tiền, đứng dậy quay người đi luôn. Nhưng sau khi đi được mấy
bước, anh bỗng dừng lại, đứng yên tại chỗ hồi lâu, không quay đầu lại,
chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đừng tưởng hàng Mỹ là thứ cao cấp gì, chỉ
cần xác định được số điện thoại của ông, trên năm phút chắc chắn tìm ra
được, tốt nhất là đừng quá hai phút, mỗi lần gọi điện thoại thay một sim mới đối với ông cũng không tốn kém gì.”
Khi nói xong câu đó, Từ
Tăng bỗng thấy hối hận. Xét về ý nghĩa thực tế, anh đã mắc tội che giấu, một khi nói với Trần Tiến câu đó, anh sẽ trở thành tòng phạm, không lẽ
anh cũng sẽ lún sâu xuống hố bùn này theo anh ta sao?
Anh nghiến răng, bước nhanh ra ngoài.
Trần Tiến ngồi yên tại chỗ, mỉm cười đau khổ, cho đến khi bóng dáng Từ Tăng
khuất vào trong màn đêm, anh mới khẽ nói: “Cảm ơn ông.”
Trần Tiến không hề trách Từ Tăng, địa vị khác nhau, tất nhiên lập trường cũng khác nhau.
Từ giây phút này, anh ta đã mất đi người “bạn” ấy.
Từ giây phút này, anh ta chỉ còn một mình, đơn độc đối mặt với một cỗ máy khổng lồ.
Từ giây phút này, anh ta phải sử dụng kỹ thuật và trí tuệ của mình để
chứng minh cho bọn chúng thấy, cho dù trời đất có âm u mù mịt, sức mạnh
của một mình anh ta cũng có thể mở ra được một vùng tươi sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT