Từ khi Phí Độ bắt đầu có thể ăn được ít thức ăn bình thường, thì bản chất lắm chuyện lập tức lộ rõ không nghi ngờ gì, quay sang chê canh suông của bệnh viện. Kỳ thực bản ý của ngài Phí là muốn dọn đến bệnh viện tư phong cảnh tươi đẹp, thuê đầu bếp riêng, bình thường còn có thể gọi đám trợ lý xinh đẹp đến tán dóc, có việc thì cho họ chạy chân, vừa chữa thương vừa an dưỡng, dù sao thì hắn cũng chẳng cần để ý tiền thuốc men có trả được hay không.

Tiếc rằng Phí Độ lúc ấy khí huyết hư hao, nói chuyện cũng khá trầy trật, còn chưa nói xong kế hoạch vô cùng hoàn hảo này, Lạc Văn Chu đã tự ý quyết định thay hắn.

Lạc Văn Chu nói: “Không thích ăn à? Được, vậy tôi nấu sẵn mang đến cho – lắm tật xấu quá, sao cậu khó nuôi vậy?”

Phí Độ đành phải khéo léo bày tỏ, chính sư huynh cũng đang què, không tiện mất công người bệnh.

Lạc Văn Chu nghe hắn nói xong gật gật đầu, sau đó bác bỏ ý kiến, quyết luôn: “Vậy thì không cần cậu nhọc lòng nữa, cứ quyết định thế đi.”

Tay nghề bếp núc của Lạc Văn Chu cố nhiên không tồi, nhưng cũng tuyệt đối chưa đủ trình độ để đi thi nấu ăn, chỉ biết nấu cơm gia đình thôi. Song Phí Độ tự dưng lại vì mấy bữa cơm gia đình này mà bịt mũi ngoan ngoãn ở bệnh viện công, sau đó chính bản thân hắn nghĩ tới cũng chẳng tài nào hiểu nổi.

Đành phải quy cho là do hắn cả đời chưa từng được ăn “cơm chùa”.

Vụ án Chu Thị, đối với đội cảnh sát hình sự là tạm thời xong một gian đoạn, nhưng điều tra kinh tế còn xa mới chấm dứt, công tác kết thúc sau đó cũng rất phức tạp. Từ khi về cục Lạc Văn Chu vẫn rất bận rộn, hôm nay lại họp liên tục, anh thật sự không phân thân nổi, đành phải nhờ phu nhân Mục Tiểu Thanh tới nhà xem giúp nồi hầm và Lạc Một Nồi, rồi lại phiền bà đến bệnh viện một chuyến.

Trước khi đi, Lạc Văn Chu đặc biệt dặn Đào Nhiên nói một tiếng với Phí Độ.

Không ngờ Đào Nhiên vừa gọi điện thì Phí Độ đã nói ngay một câu: “Anh, em đang bật loa ngoài, Chu tiên sinh đang ở chỗ em, anh ta muốn hỏi anh để nắm sơ về tình hình.”

Đào Nhiên có sự chú ý như kim chỉ nam nghe thế lập tức biến thân ngay tại chỗ, tiến vào trạng thái làm việc, ném chuyện “mẹ” với cả “đưa cơm” gì đó lên chín tầng mây. Tận đến khi cúp máy, trong lòng Đào Nhiên còn hơi nghi hoặc, cứ cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì. Anh suy đi nghĩ lại một phen, xác nhận chuyện nên nói mình đã nói hết, không nên nói thì cũng chưa nói gì, liền yên tâm tập trung viết báo cáo.

Bởi vậy mới tạo thành thảm kịch này-

Mục Tiểu Thanh nhìn Phí Độ sống trước mắt, trong vài giây, bà thật sự hoài nghi mình đi nhầm phòng.

Lần trước bà gặp Phí Độ, là khi hắn mới được đẩy từ ICU ra. Lúc ấy Phí Độ đang trong trạng thái hôn mê, mặt nhợt nhạt không có lấy một chút huyết sắc, cánh tay cắm đầy kim gầy trơ xương, da lộ ra không được mấy tấc là không quấn băng, như món đồ sứ chạm vào là vỡ, dù cho bất tỉnh nhân sự thì hắn vẫn cau mày, giống như đang im lặng chịu đựng nỗi đau gì mà mê man cũng không thể che giấu, thật sự là đáng thương quá sức.

Sau đó phu nhân Mục Tiểu Thanh lại nghe nói, lúc ấy hắn vốn có thể trốn sau đầu xe, cùng lắm là trầy da thôi, đều vì bảo vệ thằng con xui xẻo của mình mới bị thương như vậy. Thế là bà dựa vào khuôn mặt tuấn tú của Phí Độ tự tưởng tượng ra một câu chuyện mỹ thiếu niên si tình bị lưu manh thối tha dụ dỗ, mỗi ngày đến phòng bệnh đi một vòng, lòng mẹ thương con sắp tràn ra.

Cho nên chờ sau đó Phí Độ tỉnh lại, Lạc Văn Chu viện mấy cái cớ vớ vẩn “vẫn chưa nói với em ấy chuyện công khai, cũng chưa đến bước gặp cha mẹ, hai người đến quá long trọng, con sợ em ấy có áp lực”, không cho hai người đến thăm, vậy mà bà lại tin!

Lúc này gặp người thật bà mới giật mình phát hiện trí tưởng tượng của mình đã đi quá xa.

Bán thân bất toại cũng không trễ nải việc làm điệu của chủ tịch Phí, hắn mặc áo khoác màu xám đậm bên ngoài quần áo bệnh nhân, tóc chải gọn gàng, trên mũi là cặp kính không gọng, còn chưa nói chuyện thì trong đôi mắt hoa đào đã có ba phần nét cười trước, lại từ trong tròng kính lạnh lùng khúc xạ ra, trông mạnh mẽ mà thần bí, thật sự sắp có chút yêu khí – so với “cậu bé đáng thương” trên giường bệnh quả thật như hai người vậy.

Sao không giống Lạc Văn Chu nói gì hết?

“A, cảm ơn, khu nội trú hơi rối,” Mục Tiểu Thanh đánh giá hắn, ngẩng đầu nhìn số phòng ngoài cửa, xác nhận nhiều lần, mới hỏi, “Cậu có biết một người tên Lạc Văn Chu không?”

Nụ cười mỉm vốn hoàn hảo của Phí Độ cứng đờ, hắn mơ hồ ý thức được có chút bất thường, bởi vậy hết sức cẩn thận trả lời: “Hửm? Là đồng nghiệp của tôi – xin hỏi chị là…”

Mục Tiểu Thanh đem ba chữ “là đồng nghiệp” tách riêng ra nghiền ngẫm trong đầu, bằng vị giác nhạy bén của người từng trải, bà không hề nếm ra câu này có ý gì khác.

Thanh niên bây giờ yêu đương đều bình tĩnh, mặt không đỏ tim không loạn nhịp như thế à?

Mục Tiểu Thanh “À” một tiếng, sáng tỏ gật đầu, bụng nghĩ chẳng trách tên oắt Lạc Văn Chu kia hôm nay khó được để mình mang cơm còn phải lải nhải dặn dò trước, không cho nói cái này không cho nói cái kia, giống như Phí Độ là “loài dễ xấu hổ” hi hữu đương đại vậy.

Té ra hôm đó ở bên ngoài phòng theo dõi đặc biệt, Lạc Văn Chu hoàn toàn chỉ là đơn phương nói khoác thôi!

Phu nhân Mục Tiểu Thanh định thần lại, trong lòng lập tức vô cùng vui mừng, tự thấy đã bắt thóp được Lạc Văn Chu. Bà không khách sáo bỏ cặp lồng và hoa xuống, ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh, rất đỗi dịu dàng nói với Phí Độ: “Tôi à, tôi là hàng xóm, hôm nay cậu ta nói có việc không đi được, trùng hợp ông xã tôi mấy bữa nay cũng nằm viện, liền nhờ tôi tiện thể đưa cơm cho cậu luôn – Đồng nghiệp còn mang cơm cho cậu mỗi ngày à? Sao mà tốt với cậu thế cơ chứ.”

Phí Độ đối với một cái nhăn mày một nụ cười của người khác đều cực kỳ nhạy cảm, càng lúc càng cảm thấy “người đẹp” trung niên này có gì đó là lạ, vì thế né tránh “Ừm” một tiếng, đơn giản tán đồng câu “Lạc Văn Chu rất tốt với hắn”, lại đổi đề tài: “Cảm ơn, nhưng chị đã kết hôn rồi à?”

Phu nhân Mục Tiểu Thanh biết rõ đây là một câu nịnh đầm không hề có thành ý, nhưng nhìn khuôn mặt nét nào ra nét nấy của Phí Độ, vẫn thấy cả người khoan khoái, cười tít mắt nói: “Cậu bé này khéo miệng thật, con tôi đã cao như cây cột điện rồi!”

Phí Độ: “…”

Cách hình dung này… nghe thật đúng là rất khỏe mạnh.

Phu nhân Mục Tiểu Thanh lòng rộng như Thái Bình Dương, có thể nuốt chửng Asia, tuy rằng giật mình chốc lát vì sự tương phản mạnh của Phí Độ, song bà mau chóng định thần lại, thoáng cái túm trí tưởng tượng bay khỏi hệ Mặt Trời về, thích ứng hiện thực bằng tốc độ ánh sáng – dù sao bỏ những chuyện khác không nói, Phí Độ trong tình huống đó cứu con trai bà, và Lạc Văn Chu lúc ấy ở ngoài phòng bệnh cảm xúc lên xuống đều là thật.

Thế là bà vui vẻ điều tra đến hộ khẩu của Phí Độ.

Phí Độ không biết có phải “hàng xóm tốt Trung Quốc” bây giờ đều chưa quen đã thân như thế hay không, mặc dù chưa đến mức không đáp được, nhưng hắn chưa hề chuẩn bị để gặp phải tra hỏi kiểu mẹ vợ này, thể xác và tinh thần mới đấu trí với Chu Hoài Cẩn xong còn chưa nghỉ ngơi vẫn “bị thương nặng”, quan trọng nhất là, hắn cảm thấy hình như mình vừa phạm một sai lầm-

Mãi cũng đến lúc phu nhân Mục Tiểu Thanh đứng dậy chào ra về, Phí Độ lập tức nhân khi bà quay người đi cúi đầu gửi tin nhắn hỏi Lạc Văn Chu: “Ai mang cơm đến vậy?”

Sau đó hắn điềm nhiên giữ nụ cười mỉm, đẩy xe lăn điện ra mở cửa cho Mục Tiểu Thanh: “Người nhà chị ở phòng bệnh khoa nào? Để tôi đưa chị đến cửa gần nhất.”

Mục Tiểu Thanh trò chuyện vui vẻ, sớm quên béng những lời tào lao mới nói, chợt nghe hắn hỏi, thuận miệng đáp: “Khoa chân.”

Phí Độ ngớ ra: “… Cái gì?”

Mục Tiểu Thanh: “Không đúng, hình như không có khoa chân, thế là khoa gì nhỉ? Khoa tứ chi? Khoa chi dưới? Bệnh nấm chân bình thường ở khoa nào?”

Phí Độ: “…”

Cái miệng nói vớ nói vẩn này, nhất định là từ một bộ gen rất giống Lạc Văn Chu mà ra.

“Thế chị đi theo tôi sang bên này.” Phí Độ không nói hai lời dẫn bà đi đến cửa, định dựng gấp một hình tượng “ôn lương cung kiệm nhượng”, xóa bộ dạng khi nãy khỏi đầu vị phu nhân này, khăng khăng cùng Mục Tiểu Thanh đi thang máy xuống lầu, như cung tiễn lão Phật gia mà đưa bà đến tận cửa khu nội trú, “Chị cứ đi về phía trước là được.”

Mục Tiểu Thanh cười tươi nói: “Thôi đừng tiễn nữa. Trời ơi, sao nói chuyện một lúc cậu ngược lại khách sáo hơn vậy?”

Phí Độ mỉm cười hết sức lịch sự: “Nên thế mà.”

Lúc này, di động trên đầu gối rung nhẹ, Phí Độ cúi xuống xem lướt qua, thấy Lạc Văn Chu đang bận rộn nhắn lại hai chữ: “Mẹ tôi.”

Trong cơn gió đầu đông lạnh buốt xương, Phí Độ rịn mồ hôi mà không biến sắc: “Dì đi thong thả, chú ý an toàn ạ.”

Mục Tiểu Thanh thở dài: “Ôi, làm ‘cô gái’ chưa đầy nửa tiếng, lại quay về thành dì rồi.”

Phí Độ hết sức khó khăn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, vừa lịch sự vừa “ngại ngùng” nói: “Là… dì quá trẻ, cháu nhìn nhầm, thật ngại quá…”

Mục Tiểu Thanh chỉ muốn nghe nửa câu đầu, mở cờ trong bụng lướt qua lời xin lỗi nghiêm túc: “Dì rất thích tán gẫu với cháu, rất nhiều năm rồi không được nhận hoa do một cậu bé điển trai tặng như thế này, cả Lạc Văn Chu cũng không có đúng không?”

Phí Độ trợn mắt – khoan đã, “Lạc Văn Chu cũng không có” là sao?

Thông tin ẩn chứa trong câu này hơi sâu xa.

Không đợi hắn có phản ứng, Mục Tiểu Thanh đã ném ra một câu ác hơn.

Bà nói: “Ha ha ha, phải mang về khoe ông già nhà dì mới được.”

Nói xong, phu nhân Mục Tiểu Thanh ung dung cầm hoa thong thả đi về.

Phí Độ: “…”

Hắn mà có thể hoạt động linh hoạt một chút, chắc hắn đã quỳ xuống trước bà rồi.

Lạc Văn Chu nhân thời gian nghỉ giữa cuộc họp, nhớ tới tin nhắn khi nãy của Phí Độ, rất lấy làm lạ vì Đào Nhiên không nói rõ với hắn, hơi lo mẹ mình nói lung tung không lựa lời, thế là gọi điện lại: “Sao vậy?”

Ngữ khí Phí Độ nghe hơi là lạ: “Không sao hết, em yêu anh sư huynh à!”

Lạc Văn Chu biết rõ ba chữ “em yêu anh” nói ra từ miệng Phí Độ chẳng khác “ăn cơm chưa” là mấy, vẫn không cẩn thận va trúng máy nước uống trong hành lang.

Sau đó, chập tối cùng ngày anh ngay tại phòng thường trực nhận được một bó hoa hồng vừa nồng nhiệt vừa thẳng thắn, mùi thơm nức mũi khiến Lạc Văn Chu tích tắc hoài nghi Phí Độ đã làm chuyện gì có lỗi với mình. Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng của Phí Độ, dù muốn làm gì cũng là “lòng muốn làm mà thân bất lực”, anh lại bình tĩnh, vui vẻ đem hoa về nhà trưng trong thư phòng, và khi Lạc Một Nồi muốn theo vào xem đến cùng, tàn nhẫn nhốt nó ngoài cửa, vui vẻ huýt sáo.

Hai người đều để lại cái thóp không thể nói ở chỗ phu nhân Mục Tiểu Thanh, mỗi ngày ôm ý xấu riêng mà chung sống hòa bình, ngược lại hài hòa hơn trước kia không ít.

Rốt cuộc, qua hơn một tháng nữa, khi mùa đông đổ trận tuyết đầu tiên, Lạc Văn Chu hết què hẳn, Phí Độ cũng có thể xuất viện tĩnh dưỡng rồi.

Trong xe mở hệ thống sưởi rất ấm áp, Phí Độ không cẩn thận mơ màng thiếp đi, chờ đến khi bị Lạc Văn Chu đánh thức mở mắt ra, phát hiện xung quanh không quen thuộc chút nào.

“Còn năm phút nữa là đến nhà tôi,” Lạc Văn Chu nói, “Cậu dậy trước đi, để tránh lát bị gió lạnh làm cảm.”

Phí Độ thấp giọng lặp lại một lần: “Nhà anh?”

Lạc Văn Chu mặt không đổi sắc chăm chú nhìn con đường phía trước, cố gắng nặn ra biểu cảm “như lẽ đương nhiên”: “Đúng vậy, đồ dùng hàng ngày tôi đã chuẩn bị hết rồi, lát tôi thả cậu xuống trước, cậu xem còn thiếu cái gì thì liệt kê ra cho tôi.”

Khả năng là Phí Độ đã hiểu sai, mặc nhận sự sắp xếp này, đồng thời vô thức liếm môi.

Phí Độ đã đến nhà Lạc Văn Chu hai lần, nền hơn một trăm mét vuông tặng kèm một tầng hầm, hơi lớn đối với một người đàn ông độc thân, song mèo có thể chạy nhảy thỏa thích.

Mở cửa vào nhà, hệ thống sưởi ấm áp, thốc vào mặt là mùi thịt từ bếp bay ra, một thứ mùi gia đình không phân bua gì quấn lấy người trở về trong rét mướt, như có thể hòa tan người ta ra.

Do khí tiết cách mạng của đồng chí Lạc Một Nồi không đủ tin cậy, trong bếp lại hầm gà, nên trước khi đi Lạc Văn Chu đã khóa trái nó trong nhà vệ sinh. Lạc Một Nồi bị sắp xếp như vậy tức sùi bọt mép, nghe thấy tiếng mở cửa thì càng cào cửa dữ hơn, miệng gầm gừ ngoao ngoao, chỉ đợi cửa vừa mở là sẽ lao tới cào nát mặt tên xúc phân kia.

Ai ngờ còn chưa hành động thì Lạc Một Nồi đã ngửi thấy mùi lạ, thắng gấp cái két cách chân Phí Độ hai mét, rồi nó trợn tròn mắt, sợ vãi cứt vãi đái mà cút về nhà tù tạm thời, im lặng trốn sau cửa.

Phí Độ như một ông thần giữ nhà, hắn vừa đến thì không còn cần đề phòng mèo nhảy lên bàn ăn nữa. Lạc Văn Chu hiếm được ăn một bữa cơm khỏi cần phải “mắt nhìn lục lộ, tai nghe bát phương” ở nhà, yên bình đến cảm động.

Càng khiến anh cảm động hơn là, Phí Độ không làm trò gì, chẳng những không có bất cứ ý kiến gì với việc anh tự quyết định đưa hắn về nhà, cũng cực kỳ dễ tính, bất kể nói gì hắn đều đáp “Được”, còn tạm thời dằn bản tính lắm chuyện xuống, không xoi mói các món đồ dùng hàng ngày anh chuẩn bị… Đương nhiên, khi màn đêm buông xuống, Lạc Văn Chu mới phát hiện là mình đã cảm động quá sớm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play