“A lô a lô a lô?” Lang Kiều nghe đầu dây bên kia không còn âm thanh gì, lập tức hơi căng thẳng, “Còn đó không sếp? Nói một tiếng đi, anh không nói gì hết làm em lo quá!”

“Ừ,” Lạc Văn Chu hồn rời khỏi xác đáp một tiếng, “Không sao.”

Nói xong, anh không nghe Lang Kiều la oai oái nữa, tự mình cúp điện thoại.

Tầng hầm không thông gió, nồng mùi mốc meo, trong khung cảnh một màu trắng bệch, thoang thoảng mùi máu tươi. Trên tai nghe kiểu giắt vào tai dính một sợi tóc rất dài, Lạc Văn Chu cẩn thận gỡ nó xuống, các ngón tay lướt qua trên lưng ghế nằm lạnh ngắt.

Trên mấy sợi dây đai có dấu vết mài mòn rõ ràng.

Đây là một hiện trường áp dụng “liệu pháp căm ghét” điển hình – khi trên máy chiếu phát hình ảnh, thông qua kích thích mạnh như giật điện và thuốc, bắt buộc người tự trói trên ghế hình thành phản xạ có điều kiện, khiến hắn nối loại đau đớn khắc vào xương này với cảm nhận khi nhìn thấy hình ảnh, tạo thành sự căm ghét theo tính sinh lý, hòng đạt đến mục đích của hành vi… hoặc suy nghĩ “uốn thẳng”…

Thân thể con người như một máy móc tinh vi, nhìn thấy thức ăn ngon sẽ thèm, nhìn thấy người đẹp sẽ bị hấp dẫn, bị đánh biết đau, đau lòng sẽ rơi nước mắt… Mỗi một loại cảm nhận đều lần lượt đối ứng với cảm giác do cảm quan truyền đến, mà “liệu pháp căm ghét” đơn giản thô bạo, thì giống như rút sống sợi dây cắm ngay ngắn trong cơ thể người ra, đâm vào một cổng khác chẳng liên quan, còn phải dùng que hàn hàn tới gắn lui để gia cố.

Nhưng một con người, thân xác máu thịt, sao có thể trở thành bảng mạch điện nối tùy ý?

Gắn lung tung mạch điện còn bị chập, huống chi phàm thai nhục thể?

Khóe mắt Lạc Văn Chu giật giật, anh nhớ tới mớ hình xăm dán thay đổi xoành xoạch của Phí Độ, chúng dùng để che dấu vết sao?

Dăm ba hôm hắn lại quay về nơi này, chính là để đến đây “nạp điện” ư?

Hắn không sợ bất cẩn tạo thành tổn thương không thể cứu vãn cho mình ư?

Thậm chí hắn có thể sẽ tự giết chết chính mình, xác hắn sẽ thối rữa dưới tầng hầm tăm tối không ánh mặt trời, mấy tháng ròng cũng chẳng ai phát hiện.

Một cậu ấm cần ăn cần mặc, cần đẹp từ đầu đến chân như hắn, không sợ mình rữa nát thành một đống thịt thối phơi ra dưới mặt trời cùng lũ giòi bọ sao?

A, đúng rồi, có thể Phí Độ thật sự không sợ.

Hắn không hề kính sợ sự sống và cái chết, cũng không hề yêu quý nhục thể, hắn không kiêng dè gì, bởi vì dường như hắn thật sự chẳng quan tâm cái gì, ngày nào đó chết thẳng cẳng ở đây, chắc cũng sẽ hết sức thản nhiên. Hắn chẳng thèm để ý ở cùng ai, cũng chẳng để ý ngủ với ai, cả người chính là một chữ “tùy tiện” viết to, lại thà cô độc trói mình trên ghế điện, lấy cái mạng nhỏ ra đùa, cũng không chịu nói một câu thật lòng với ai.

Lạc Văn Chu bị không khí mát rượi dưới tầng hầm bao vây, sự kinh ngạc và cảm xúc lẫn lộn lúc ban đầu qua đi, bên trong lại bị lửa giận sôi trào đốt đến mất thăng bằng, chỉ hận không thể xông thẳng lên tầng hai phá cửa phòng Phí Độ, lôi hắn đến bồn rửa tay, ấn vào nước lạnh mà giáo dục đàng hoàng – Tên khốn nạn này năm lần bảy lượt phớt lờ cảnh cáo của người ta, giả bộ rất đỗi thật lòng thật dạ sán tới trước mặt, khiến người ta sắp coi là thật, sắp đặt hắn trong lòng…

Nhưng thì ra hắn chỉ tiêu khiển thôi, trở về lại co vào tường đồng vách sắt không cửa, lạnh lùng tránh xa người ta. Hắn chà đạp mình, chà đạp tâm ý của người khác như thế.

Lạc Văn Chu quay người ra khỏi hầm, xông thẳng lên tầng hai.

Phí Độ không ở trong căn phòng hắn từng ở thời thiếu niên, mà chiếm căn phòng ngủ mẹ hắn tự tử, bên trong không có lấy một chút âm thanh, hắn co đầu rụt cổ ở đó, chẳng biết đang làm gì.

Lạc Văn Chu định thần lại, giơ tay gõ cửa.

Phí Độ hơi đảo tròng mắt, trong đôi mắt như viên bi thủy tinh đột nhiên có chút sức sống, lẳng lặng nhìn tới cửa.

Lạc Văn Chu: “Phí Độ, mở cửa ra, tôi có một câu muốn nói với cậu.”

Phí Độ không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cánh cửa, chẳng biết nghĩ tới điều gì, mà khóe môi đột nhiên khẽ nhếch lên, biểu cảm nửa cười nửa không, giống như đang xem phim, cũng không biết trong lòng chờ mong tình tiết gì.

Lạc Văn Chu dừng một chút, sau đó giọng trầm xuống ra tối hậu thư: “Nhốt tôi bên ngoài phải không? Phí Độ, tôi cho cậu nửa phút nữa, nếu còn không mở cửa, tôi sẽ không bao giờ gõ cửa cậu nữa.”

Phòng ngủ có một cái ghế treo bằng mây kê cạnh cửa sổ, có thể quan sát vườn hoa nhỏ nhà mình, song bây giờ nhìn xuống là một loạt đá phiến, thật sự cũng chẳng có gì đẹp để ngắm.

Phí Độ giơ chân, uể oải dựa sát vào trong ghế, cái ghế mây như tổ chim lắc lư nhè nhẹ theo động tác của hắn, nghe câu này, hắn cứng đầu chuyển hướng xuống bên dưới cửa sổ.

“Vậy thì đừng gõ nữa.” Trong lòng hắn hờ hững nghĩ, “Đi đi.”

Kim giây của đồng hồ treo tường nhích thong thả, Lạc Văn Chu nói là làm, quả nhiên đợi hắn đúng nửa phút không sai một giây, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân không nhẹ không mạnh, bước xuống cầu thang, dần dần đi xa, dần dần không nghe thấy nữa.

Phí Độ lặng im một lát, với tay mở màn hình nhỏ trên đầu giường phòng ngủ, nối với camera ngoài cổng, quả nhiên nhìn thấy Lạc Văn Chu mở cửa rời khỏi ngôi nhà có người chết này, lên xe đi mất.

Phí Độ chăm chú nhìn hướng chiếc xe cà tàng kia rẽ bụi đi một lúc, ánh mắt bị ống kính hạn chế, rất nhanh không thấy gì nữa. Hắn cảm thấy trong lòng mình vẫn không hề xúc động, chỉ giống như khi nhìn thấy thi thể Chu Hoài Tín, như lái xe trên đường cán trúng hòn đá nhỏ, lại “cộp” một phát.

Nhưng lần này khả năng là cán phải một hòn gạch, biên độ xe nghiêng hơi lớn.

Phí Độ nghĩ: “Tiếc quá, lần sau đến Cục công an, lại phải nhìn một khuôn mặt lạnh tanh.”

Song không hề gì, dù sao hắn cũng không ở lại Cục công an quá lâu, chiếc xe cán gạch tính năng rất tốt, xóc vài phát rồi vẫn bon bon đi tiếp, chẳng hề hấn gì.

Hắn im lặng nhắm mắt lại, khả năng là tụt huyết áp và mất nước do sợ máu nôn mửa tạo thành không thể hoàn toàn dịu đi, hắn vẫn cảm thấy rất mệt, vốn định đuổi Lạc Văn Chu đi rồi xuống hầm ngồi một lúc, nhưng hắn đã mệt đến không muốn động đậy, bèn từ nhắm mắt nghỉ ngơi chuyển vào chợp mắt.

Trong cơn mơ màng, hắn cũng không biết là tự nhiên nhớ lại, hay đang mơ một giấc mơ, tóm lại là trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh như vậy, hắn nhớ tới chuyện thời thiếu niên.

Khi đó hắn cực kỳ không muốn sống cùng người ngoài, cho người giúp việc nghỉ hết, bản thân lại chẳng biết làm gì, đành phải thường xuyên đến nhà Đào Nhiên ăn chực. Hôm ấy hắn vẫn như thường lệ đến đồn công an chờ Đào Nhiên tan ca, khi đi qua một tiểu khu, vừa vặn gặp bên quản lý tiểu khu và chủ nhà xung đột, bọn họ đua nhau nói, cơ hồ phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đã gọi công an đến can thiệp.

Công an chính là Lạc Văn Chu và Đào Nhiên, Phí Độ ở đằng xa nhìn hai người họ. Trông thấy Lạc Văn Chu như người mẫu đứng giữa đại diện người mua nhà trung lão niên và bên quản lý đang đua nhau nói, như một diễn viên phim thần tượng vào nhầm đoàn phim hài chuyện nhà chuyện cửa, đặc biệt lóng ngóng và không phù hợp.

Hai công an trẻ chạy vặt khuyên hết nước hết cái muốn hòa giải mâu thuẫn xã khu, vừa ấn hồ lô xuống thì gáo lại nổi lên, bị hai bên xô qua đẩy lại. Lạc Văn Chu bị thân phận ngăn cản, nhịn năm phút, chắc hẳn đã đến cực hạn rồi, đột nhiên nổi cơn tam bành, lập tức gia nhập cuộc chiến với tư cách bên thứ ba, lấy một địch hai, phát động tấn công, Đào Nhiên ở đằng sau chảy một lít mồ hôi lạnh.

Do đại lưu manh có sức chiến đấu cao tuyệt, hai phe vốn đang đánh nhau không thể không tạm thời giảng hòa, nhất trí với bên ngoài, Lạc Văn Chu ngoài ý muốn đạt được hiệu quả “hòa giải mâu thuẫn nội bộ nhân dân”. Cho đến khi bị Đào Nhiên lôi đi, Lạc Văn Chu cách rất xa vẫn ngoái lại gào lên: “Đi kiện đi! Có ngon thì đừng rụt đầu, thằng nào không dám kiện là chó, số thẻ của ông đây là XXXXX-“

Đào Nhiên bực bội bịt cái miệng chết tiệt của anh ta, miệng không thể nói, Lạc gia đành phải lui để tiến, giơ ngón giữa hướng về quân đoàn các bà lão ban nãy cả gan cào mình.

Đi xa rồi, Phí Độ còn nghe thấy anh ta hào khí ngút trời nói: “Mẹ kiếp cả tháng toàn ba cái chuyện lắt nhắt này, còn muốn sai ông đây thế nào – mẹ kiếp làm cảnh sát đếch gì, bố đếch hầu nữa!”

Đào Nhiên: “Không được vứt thẻ công tác!”

Câu này chưa dứt, liền nhìn thấy bên kia đường có một tên đang móc túi một cô gái. Lạc Văn Chu hoàn toàn quên chuyện mình vừa tiện tay ném thẻ công tác vào thùng rác, như một con chó cỡ lớn được huấn luyện, quát một tiếng “Đứng lại”, rồi hùng hổ đuổi theo.

Sau đó bắt được tên móc túi, cô gái mất ví mời họ một bữa xiên nướng – Phí Độ ăn chực, hắn không biết vì sao mình lại nhớ rõ như thế, ngay cả thứ tự lên món cũng rành rành trước mắt… có thể là do quá khó nuốt.

Ánh chiều tà bao phủ, xung quanh toàn là người nốc bia chém gió, mùi thì là và tiêu bột pha lẫn dầu cống rãnh bay mười dặm, khắp nơi là khói lửa thế gian, mọi người ngồi quanh một chỗ lau mồ hôi túa ra như mưa, Phí Độ như thường lệ lười tiếp lời, uống đại vài ngụm nước ngọt, im lặng ngồi đó ôm máy chơi game.

Đúng rồi, cái máy chơi game đó nghe nói còn là do Lạc Văn Chu mua cho, thảo nào lúc ấy anh ta nhìn vài lần.

Lạc Văn Chu hầm hừ đưa cho hắn một xiên nấm nướng: “Đào Nhiên, xiên nướng là thú tiêu khiển của người trưởng thành, sao ông cứ dẫn thằng nhóc này theo làm gì? Này, nấm thì ăn chứ? Chỉ có chú mày lắm trò, không hòa đồng gì cả.”

Không hòa đồng.

Phí Độ mỉm cười, hắn cũng không hề muốn hòa đồng.

Sau khi tạm biệt người mất trộm, đồng chí công an nhân dân Lạc Văn Chu ẩm ương nhất từ trước tới nay lại hấp tấp chạy về chỗ cũ, trừng nhau với cái thùng rác nuốt mất thẻ công tác, trưng ra khuôn mặt đen sì mà Phí Độ có thể dùng để giải trí hẳn một năm, vận khí đủ ba phút, lấy một sợi dây kẽm trong túi quần ra cạy khóa thùng rác…

Tiếng cạy khóa “Tách” như vang lên ngay bên tai, Phí Độ hơi tỉnh táo lại. Lúc này, một trận gió lùa vào phòng đột nhiên lướt qua sau gáy, hắn sửng sốt, khó lòng tin nổi mà quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Lạc Văn Chu đã lái xe chạy lấy người lại quay về, trên tay còn cầm một sợi dây kẽm dài nhỏ.

Phí Độ: “…”

Tay này cạy khóa thật là chuyên nghiệp.

Lạc Văn Chu nhét dây kẽm vào túi: “Tôi đã nói sẽ không gõ cửa nữa, mau lăn ra đây.”

Thấy Phí Độ ngồi đực ra đó không lên tiếng, Lạc Văn Chu không thèm giải thích xông tới xách hắn dậy: “Xem xem mấy giờ rồi?”

Phí Độ vô thức trả lời: “… Sáu giờ rưỡi.”

Lạc Văn Chu hơi á khẩu trước đáp án này, giơ tay vỗ gáy Phí Độ một phát: “Cần cậu lắm lời, tôi không biết xem đồng hồ? Mấy giờ rồi còn ngồi thiền ở đây, không ăn cơm à?”

Phí Độ ngồi quá lâu hơi tê chân, lảo đảo bị anh kéo đi, càng thêm giật mình nhìn thấy trên bàn trong nhà ăn có thêm một đĩa rau ăn kèm và nước dùng mì hiển nhiên chế biến rất phức tạp.

Mì trong cái nồi nhỏ còn đang bốc hơi nóng, nhà bếp vạn năm làm trang trí hôm nay lại khởi công, tầng một quạnh quẽ ngập tràn mùi thức ăn lạ lẫm, bầu không khí trong cả ngôi nhà có người chết đều trở nên lạ lẫm theo.

“Cái siêu thị nát chỗ cậu ít chủng loại quá, mua thức ăn phải chạy chục cây số, ở nơi quỷ tha ma bắt này trừ khoe của ra thì còn tác dụng gì?” Lạc Văn Chu cầm một cái bát, hỏi hắn, “Ăn ‘mì chần nước lạnh’ không?”

Phí Độ còn chưa gật đầu xong, Lạc Văn Chu đã quyết định thay hắn: “Mới nôn xong, chần nước lạnh cái rắm, ăn tạm mì nóng đi.”

Phí Độ: “…”

Vậy ông anh còn hỏi làm khỉ gì.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ không nuốt nổi – mỗi lần bị chứng sợ máu… và một số việc khác tra tấn dở chết dở sống, hắn đều đi bệnh viện truyền nước cho qua, nhưng nhận bát từ tay Lạc Văn Chu, không cẩn thận liền ăn hết trơn. Mì nấu mềm vừa phải, hơi dai, song cũng không đến mức khó tiêu hóa, nuốt xuống vẫn còn ấm, tảng đá lạnh như băng trong dạ dày lặng lẽ tan chảy.

“Anh… này, từ từ, tôi không…” Phí Độ bỏ đũa xuống, đang định nói gì, Lạc Văn Chu lại không thèm giải thích lấy bát của hắn, múc cho một bát nữa.

“Ăn xong trở về tăng ca với tôi,” Lạc Văn Chu nói, “Cuối tuần này không nghỉ.”

Phí Độ: “…”

Lạc Văn Chu nâng mí mắt lên nhìn hắn: “Cậu có ý kiến gì?”

Phí Độ im lặng nhận bát: “A, không có.”

“Dựa theo kinh nghiệm của tôi, tám chín phần mười những việc không như ý, căn bản chỉ có hai nguyên nhân,” Lạc Văn Chu im lặng chờ hắn ăn xong, bỗng nhiên nói, “Một là ăn không no, hai là ngủ không ngon.”

Phí Độ ngẩn người.

“Không tính loại uống nước đường ăn thuốc ngủ,” Lạc Văn Chu ẩn ý nhìn hắn một cái, không đợi Phí Độ ngộ ra, anh lại nói tiếp, “Còn lại một hai phần mười, tình huống tương đối phức tạp – Đây là điều lần trước ở trước hũ tro cốt của Tô Tiểu Lam tôi đã muốn nói với cậu, sau đó bận quá quên mất.”

Phí Độ ra vẻ mình đang rửa tai lắng nghe.

“Đi rửa bát đi, có mỗi vài cái bát đừng dùng máy,” Lạc Văn Chu nói, “Nước rửa và miếng rửa bát tôi đều để ở đó, chùi sạch dầu mỡ trước rồi xối nước, biết làm không?”

Phí Độ: “…”

“Không biết thì học từ từ,” Lạc Văn Chu nói, “Người nấu cơm không rửa bát, đây là nguyên tắc cơ bản.”

Chẳng biết cuộc đời này Phí Độ đã từng rửa bát hay chưa, hắn hơi do dự rồi sau cùng vẫn đi, Lạc Văn Chu cũng không lo hắn làm vỡ bát – dù sao thì nhà họ có đầy tiền.

“Người đốt thành tro, thành phần sẽ không khác lắm với Apatit, chẳng có cái gì đáng để kính sợ, tại sao chúng ta cứ phải làm quá lên?” Lạc Văn Chu khoanh tay đứng đằng sau Phí Độ nói, “Tại sao mỗi đầu và cuối năm đều có một ngày tết làm đầu và cuối, tại sao trước khi dụ dỗ người ta lên giường phải có một quá trình thổ lộ và trải đường? Tại sao sống chung hợp pháp ngoại trừ có tờ giấy đăng ký kết hôn, còn phải mời bạn bè người thân đến tổ chức một nghi thức chẳng có tác dụng gì? Bởi vì sống chết, thời gian, hợp tan, đều có ý nghĩa con người giao cho chúng, thứ này không nhìn thấy không sờ được, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng mà khác biệt của chúng ta với một đống thành phần hóa học, nằm ở ngay một chút ‘ý nghĩa’ này.”

Phí Độ khựng lại.

Lạc Văn Chu từ sau lưng giơ tay lên nắm cổ tay hắn, dẫn dắt hắn cất bát sạch về chỗ cũ: “Không hiểu thì về sau tôi có thể từ từ nói cho cậu biết, là chính cậu mời tôi đến, đây cũng là một ‘nghi thức’, tôi đã cho cậu cơ hội hối hận, bây giờ đã quá muộn để trả hàng – Đi, trở về cục.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play