Trang web của Chu Thị sập, gần như đồng thời, Lang Kiều bắt được người đăng clip thay bọn bắt cóc, cảnh sát mạng đang giành giật từng giây lần theo thư từ qua lại để lùng bắt người gửi.

Song cứ như vậy, sự cân bằng nhỏ nhoi giữa bọn bắt cóc với cảnh sát và đường gửi thư qua lại đã tách ra hai hướng.

Cả mạng internet đều là xúc giác vươn ra, theo thời gian và những lời đồn đại, cuồn cuộn ngược dòng lên.

Giờ phút này, Chu Tuấn Mậu không còn là một con người nữa, cuộc đời và vụ bê bối của ông ta đã thành một quyển sách mở, mỗi một dấu chấm câu đều qua phát hành công khai, trần trụi trước mắt bao người, cho người ta tắc lưỡi nghiền ngẫm, đua nhau đánh giá-

“Có lý có cứ, con riêng bên Chu Thị thừa nhận rốt cuộc là ai?”

“Cùng tám về các cô nhân tình của Chu Tuấn Mậu.”

“Cổ phiếu Chu Thị tại sàn giao dịch Trung Quốc rớt giá mạnh, hãy cùng nghiên cứu quy tắc khác nhau của thị trường chứng khoán Trung Quốc và Hong Kong.”

“Một người sáng lập thần bí khác của Chu Thị tại sao chết sớm?”

“Chu Tuấn Mậu tên cũ Chu Đại Long, cuộc đời của một người vươn lên từ tầng dưới.”

“Người vợ đã khuất của Chu Tuấn Mậu lại từng là quả phụ của người anh họ? Vợ người ta nổi tiếng trên lịch sử đây ư?”

“Con riêng mua hung giết cha, gần giống tình tiết của Oedipus thần bí.” (Oedipus là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, người đã giết cha và cưới chính mẹ mình)



Những tiêu đề như thế không phải là ít, chúng ùn ùn tuôn ra, trừ khi liệt “Chu” vào từ cấm, khai trừ khỏi trăm họ của Trung Quốc, nếu không hoàn toàn không xóa hết được.

Trên đồng hồ đếm ngược của bọn bắt cóc, 0 phút 0 giây nhấp nháy không ngừng, theo đám gậy chọc cứt tập đoàn Hanh Đạt bị bắt, bọn bắt cóc lập tức ngậm cái miệng phát ra tiếng, cứ thế mang đến một sự im lặng chẳng lành.

Vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm trang chủ không hề nhúc nhích kia.

Lạc Văn Chu túm cổ áo tài xế của Dương Ba: “Ám độ Trần Thương ngay trong tầm mắt cảnh sát, thật sự là mấy năm rồi tôi không gặp người hiềm nghi dũng cảm như vậy, anh bạn, toàn thân anh đều là gan à!”

Tài xế độ ngoài ba mươi, tướng mạo đàng hoàng, bề ngoài khá được, song là kiểu “tướng mạo đàng hoàng” nhìn qua quên ngay, hắn rõ ràng đi vào sau Dương Ba, nhưng cả buổi chẳng ai chú ý tới.

Lúc này đột nhiên bị tóm, chân hắn run rẩy cơ hồ đứng không nổi: “Tôi… tôi không làm gì… tôi chỉ… chỉ cập nhật Weibo…”

“Dùng ID mới đăng kí đăng tiếng lóng, cho ai xem?” Lạc Văn Chu nhanh nhẹn còng hắn lại, “Anh đang viết nhật kí online hay bày tỏ tình cảm với không khí?”

Phí Độ vội nghiêng người tránh đi vài bước, để khỏi ảnh hưởng đội trưởng Lạc phát huy sức mạnh, lắc đầu rất đỗi cảm thông: “Tôi biết người sai sử anh đang ở ngay trong ngôi nhà này, không chừng hắn còn đang trơ mắt nhìn. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi tiên sinh, bây giờ lỡ như Chu Hoài Cẩn có gì bất trắc, thì tính chất vụ việc sẽ khác, hắn cho anh cái gì mà anh bán mạng gánh tội thay hắn như vậy, lấy thân báo đáp à?”

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền có người hô: “Đội trưởng Lạc, bọn bắt cóc lại có động tĩnh rồi.”

Lạc Văn Chu: “…”

Vừa nói “có gì bất trắc” xong liền có động tĩnh ngay, Phí Độ đúng là thánh. Chỉ cần có thể khâu cái miệng quạ đen đó lại, Lạc Văn Chu cảm thấy chày sắt mình cũng mài thành kim được.

Không còn kỹ thuật của tập đoàn Hanh Đạt trợ giúp, bọn bắt cóc tựa hồ đã Kiềm lư kỹ cùng, rối loạn đăng đoạn phim thứ tư.

Lần này chỉ có mấy chục giây, ống kính lắc lư dữ dội, quay khuôn mặt nghiêng của một người đàn ông. Hắn hiển nhiên là một trong những kẻ bắt cóc, dùng vải đen trùm kín từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng không lọt ra, một tay cầm ống kính, quay tay còn lại của chính mình – tay kia cầm một con dao chặt xương.

Chu Hoài Cẩn cố gắng co mình lại, nỗi sợ hãi trong giọng nói như muốn hóa thành thực thể: “Tôi không biết, tôi không tiếp xúc với công việc bên phía châu Á, đều là ba tôi và ông Trịnh quản lý, tôi thật sự không biết quỹ gì… Đừng tới đây! Anh đừng tới đây – A!”

Lúc này, một giọng nói khác từ bên ngoài ống kính truyền đến, tựa hồ là đồng bọn của tên cầm dao, giọng nói bị máy biến thanh bóp méo gấp gáp thúc giục: “Đừng quay nữa, nhanh lên, bọn họ sắp đuổi tới rồi!”

Kẻ cầm dao không mảy may để ý, chậm rãi dùng một tay giơ dao lên.

Chu Hoài Cẩn vùng vẫy như con cá mắc cạn, rốt cuộc dùng đôi chân bị trói vào hai chân ghế đứng dậy thành công, lảo đảo lui lại. Tiếc rằng tiểu não của vị thiếu gia này thật sự chẳng phát triển lắm, không biết chân vấp vào đâu mà chợt mất thăng bằng, anh ta thét lên một tiếng thảm thiết, cả người ngã ra ngoài ống kính.

Ngay chớp mắt anh ta ngã xuống, ống kính chợt lắc lư, hình như kẻ cầm dao đã chém tới.

Bao gồm Lạc Văn Chu, tim mọi người đều “Thịch” một tiếng.

Ngay sau đó, ống kính ổn định lại, chỉ thấy do cú ngã của Chu Hoài Cẩn, con dao sượt qua anh ta đầy nguy hiểm, chém vào vách thùng xe, vải bạt đen dán kín chợt toác ra một đường, “Keng” một tiếng, dùng sức như muốn phanh thây người ta.

Tên cầm dao “Chậc” một tiếng, hình như khá tiếc nuối.

Đồng bọn ở đằng sau sốt ruột: “Nhanh lên, mày có xong chưa!”

Lạc Văn Chu lập tức giơ tay che mắt Phí Độ-

“Không! Không! Khoan đã! Tôi nói tôi nói… Anh nói đúng! Anh nói đều đúng!” Chu Hoài Cẩn trong đoạn phim đã sợ đến mức nói không lựa lời.

Kẻ cầm dao nghe câu này dừng lại, hơi nghiêng đầu.

Tên đồng bọn bên cạnh tức tối chửi một câu, quay đầu hình như đẩy cửa thùng xe ra, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt thảm hại của Chu Hoài Cẩn.

Chu Hoài Cẩn bị ánh mặt trời chiếu không mở nổi mắt, vừa trầy trật lết trên sàn, vừa thở không ra hơi mà nói: “Trong nước có ba, ba quỹ công ích, chỉ có một quỹ là hoạt động bình thường hòng che giấu, số khác đều là ngụy trang để rửa tiền và trốn thuế, quản lý tài chính ra nước ngoài có rất nhiều lỗ hổng, không dễ điều tra, tuyệt đối chính xác, tôi cam đoan! Anh còn muốn biết gì nữa, tôi đều nói hết!”

Tên cầm dao kiên nhẫn chờ anh ta nói xong, dường như hết sức vừa lòng mà gật đầu một cái, rồi lập tức không hề báo trước giơ dao chém xuống.

“A!”

Trong đoạn phim lập tức vang lên một tiếng thét thảm thiết, không đợi đám người đang lo lắng nhìn thấy điều gì, cả thùng xe rung mạnh, giống như xe đột nhiên khởi động, đoạn phim tắt phụt.

Phí Độ vỗ vỗ mu bàn tay Lạc Văn Chu, quay sang tài xế bị còng, nhún vai nói với tay tài xế sợ đái ra quần: “Anh xem, tôi đã nói gì?”

Tài xế hai mắt trợn ngược, tính ngất xỉu ngay tại chỗ, tiếc rằng Lạc Văn Chu quyết không chịu cho cơ hội này, xách cổ hắn lên mà lắc: “Tôi hỏi anh lần nữa, anh làm việc cho ai? Còn tiếp tục giấu giếm, thì anh chính là một trong các thủ phạm chính.”

Tài xế hoảng sợ nhìn lung tung: “Tôi, tôi…”

Lạc Văn Chu chợt buông tay, lớn tiếng nói: “Tra tài khoản cá nhân, tài sản của hắn, họ hàng gần, kể cả con cái, và tất cả những người liên lạc qua di động, điện thoại bàn, mạng xã hội – mẹ kiếp tôi không tin!”

“Thư ký Dương! Là thư ký Dương!” Tài xế kia hét lên, “Đừng đi tìm con tôi, chúng tôi không biết gì cả! Đều là thư ký Dương sai tôi làm!”

“Thư ký Dương?” Phí Độ thong dong dựa lên cái bàn gỗ hoàng đàn, “Dương Ba? Ý anh là, bắt cóc Chu Hoài Cẩn, để lộ thân phận con riêng của mình, đều là Dương Ba tự biên tự diễn? Anh ta bảo anh làm gì?”

Tài xế suy sụp ngồi phịch xuống ghế, đôi tay bị còng chống lên đầu gối, xấu hổ vô cùng mà ôm đầu, lí nhí nói: “Chỉ… chỉ kêu tôi đăng kí một tài khoản mới, đăng Weibo, liên tục báo cho ‘bên kia’ biết các anh đã đuổi tới đâu, để họ có thể kịp thời chạy.”

Hai chữ “kịp thời” nói ra, Phí Độ liền hơi nheo mắt.

Lạc Văn Chu lập tức hỏi tới: “Nói vậy anh biết bọn bắt cóc đang ở đâu?”

“Không không… không biết.”

“Nói bậy nói bạ!”

“Tôi thật sự không biết, thật mà! Tôi luôn ở dưới trướng sếp Hồ, không tính là người của thư ký Dương, anh ta không thể hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi nghe thấy cái gì đều đăng hết, đúng hay không thì để họ phán đoán. Tôi chỉ biết họ còn ở Yến Thành, bởi vì xe tải ra vào thành phố có thể sẽ bị kiểm tra, sếp Chu mất tích, cảnh sát siết chặt, mạo hiểm lớn hơn, không bằng ‘bóng tối dưới đèn’, dù, dù sao…”

Phí Độ: “Dù sao đã có anh truyền tin cho bọn họ.”

Tài xế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng tránh ánh mắt hắn: “Họ nói, đến lúc đó tìm một chỗ thuận tiện, lái cả người lẫn xe xuống sông, bọn bắt cóc tự phá cửa lên bờ – chạy vào núi rừng hoang vu không người, qua nước rồi thì cả chó cũng không tìm được, thần… thần không biết quỷ không hay.”

Lạc Văn Chu quay người nhấc điện thoại: “Đào Nhiên, tìm một chiếc xe tải có thùng khoảng hai tấn, từ chiều hôm qua đến rạng sáng hôm nay, loại trừ xe cộ qua đường… Đúng, bọn bắt cóc còn ở lưu vực sông Bạch Sa, trong phạm vi mười cây số loại trừ khu vực nước cạn, thôn xóm tụ cư, nơi địa thế tương đối bằng phẳng…”

Đào Nhiên nhanh chóng nói: “Vậy thì chỉ còn rừng phòng hộ khu Đông Bắc, cách chỗ tôi không đến một cây số.”

Lạc Văn Chu: “Bật còi cảnh sát lớn hết cỡ, có hai kẻ bắt cóc, trong tình huống căng thẳng chúng sẽ dễ sinh ra chia rẽ, có lẽ con tin sẽ có cơ hội.”

“Câu chuyện này nghe trái lại rất viên mãn, Dương Ba là đứa con riêng Chu Tuấn Mậu không chịu thừa nhận, trăm phương ngàn kế chui vào tầng cao, tìm cơ hội thích hợp xử lý ông Chu, rồi bắt cóc Chu Hoài Cẩn, ép Chu Thị thừa nhận thân phận con riêng của hắn, hòng danh chính ngôn thuận thừa kế di sản.” Phí Độ tháo kính xuống chùi, tiếp tục hỏi tài xế kia, “Cho phép tôi tò mò một chút, Dương Ba đã hứa cho anh cái gì?”

“Con tôi…” Tài xế khó khăn nói một câu, “Con tôi phải ra nước ngoài chữa bệnh, tôi không có tiền, cũng không có đường nào…”

Phí Độ lắc đầu giống như rất thất vọng: “Cốt truyện này hơi cũ-“

Lạc Văn Chu bỏ điện thoại xuống, hơi cảnh cáo liếc hắn một cái, bắt hắn nói tiếng người.

Phí Độ đổi giọng: “Ý tôi là, chút điều kiện này, Dương Ba có thể cho anh, chẳng lẽ Chu Hoài Cẩn không cho được? Ngay cả Chu Hoài Tín cũng có thể, tại sao anh chỉ nương nhờ Dương Ba? Anh môi trên chạm môi dưới nói Dương Ba sai khiến, làm sao chúng tôi biết anh không vu oan giá họa cho anh ta?”

Lạc Văn Chu theo sát hắn tra hỏi: “Cấu kết người ngoài, bêu xấu Chu Thị, hạ giá cổ phiếu nhà mình, có lợi ích gì cho Dương Ba? Anh ta muốn hại người mà không lợi mình à?”

“Không, không phải!” Tài xế hoảng hốt lắc đầu, “Chỉ cần thuận lợi để họ thừa nhận chuyện con riêng, là trang web sẽ sập – không tự sập thì họ cũng sẽ tìm người đánh sập nó, đến lúc đó chẳng ai vào được, phát thông cáo gì cũng không thể, bất kể bọn bắt cóc hỏi gì, công ty đều không thừa nhận, còn có thể nhân cơ hội dùng lý do này xử lý… xử lý sếp, sếp Chu. Bằng không công ty rõ ràng có Weibo, tại sao bọn bắt cóc nhất định bắt họ đăng thông cáo trên website?”

“Sau đó chỉ cần khóc thương Chu Hoài Cẩn, chỉ trích bọn bắt cóc điên rồ, lại đem những chuyện chưa trả lời quy hết thành nói xấu là được, người dân cuồng hoan xong nhớ tới ‘chính trị chính xác’, đương nhiên sẽ hùa theo xếp hàng chỉ trích bạo lực, thông cảm cho nạn nhân. Công ty chưa chắc sẽ thật sự bị tổn thất. Không còn Chu Tuấn Mậu và Chu Hoài Cẩn, chỉ còn một bộ xương khô Chu Hoài Tín, hoàn toàn không đáng nhắc tới, về sau công ty sẽ rơi vào tay ai, chẳng cần nói cũng biết.” Phí Độ nhún vai, “Rất hợp lý, kế hoạch nghe cực kỳ viên mãn.”

Tài xế sững sờ nhìn hắn, cứ cảm thấy Phí Độ có hàm ý khác.

“Dẫn hắn về cục!”

Tại lưu vực sông Bạch Sa, đoàn xe cảnh sát kêu inh ỏi chia làm ba đường, nhanh như chớp lao vào vùng núi rừng phòng hộ phía Đông Bắc, cơ hồ xây dựng ra bầu không khí tứ diện Sở ca ở vùng hoang vu yên tĩnh.

Trận mưa thu hai ngày trước làm vùng núi rừng ít người tới trở nên lầy lội, lớp đất xốp đã hút no nước.

“Đội phó Đào, có vết bánh xe mới!”

Đào Nhiên dùng tay lau mồ hôi: “Đuổi theo!”

Nước dưới sông Bạch Sa hơi dâng lên, đi ven sông, tiếng nước chảy ngày càng lớn, vết bánh xe như có như không nhanh chóng dẫn họ tới bờ sông.

“Ở đó!”

“Dưới nước dưới nước!”

Một chiếc xe tải màu trắng nhấp nhô dưới sông Bạch Sa, theo dòng nước chảy hơi xiết trôi ra nơi sâu hơn-

Trong biệt thự nhà họ Chu, ngoại trừ Dương Ba bị dẫn đi thẩm vấn riêng, mọi người đều nín thở tập trung tinh thần chờ đợi tin tức, thần sắc khác nhau, có mục đích riêng. Ngược lại Chu Hoài Tín tựa hồ bộc lộ tình cảm thật, nắm chặt thành ghế bên cạnh, móng tay để dài không theo trào lưu cào ghế ken két.

Mỗi một giây đều giống như bị kéo dài ra hai tuần.

“Đội trưởng Lạc,” Lúc này, trong tiếng nước gào thét, tiếng Đào Nhiên không rõ lắm truyền đến, “Thùng xe bị bung ra, không thấy người, không biết là bị bọn bắt cóc đưa đi hay bị cuốn xuống nước rồi.”

Sắc mặt Trịnh Khải Phong hơi sầm xuống, lưng Hồ Chấn Vũ đột nhiên cứng đờ.

Chu Hoài Tín đứng bật dậy, xương hông đụng vào mặt bàn bằng gỗ thật cứng ngắc cũng hoàn toàn không có cảm giác, môi không chút máu, nhợt nhạt như một thằng hề từ đêm hôm trước.

Lạc Văn Chu trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm kiếm.”

Đào Nhiên tự mình xuống nước bị sặc, ho vài tiếng: “Tiếp tục tìm kiếm!”

“Đội phó Đào, anh xem đằng đó!”

Chắc là bọn bắt cóc bị còi cảnh sát làm giật mình, hoảng loạn lái xe xuống nước rồi chạy mất, thùng xe không khóa chặt, Chu Hoài Cẩn với ghế cùng trôi ra ngoài, chiếc ghế giống như một cái phao cứu sinh móp méo, nâng một người không biết sống chết, như một chiếc lá giữa mưa gió, lênh đênh trôi đầy nguy hiểm.

“Tôi bắt được anh ta rồi!”

“Giữ chặt giữ chặt, đừng buông! Từ từ… Còn thở!”

Hai mươi phút sau tin Chu Hoài Cẩn được cứu truyền về biệt thự – Chu Hoài Cẩn bị chém một nhát vào chân, may mà chưa bị thương chỗ hiểm. Một kẻ bắt cóc hoảng quá chạy không chọn đường, không chờ nổi đồng bọn cẩn thận giết người băm xác, bị còi cảnh sát đằng xa dọa, quýnh lên đạp chân ga lao xe xuống sông Bạch Sa, ngay sau đó hai tên bắt cóc chẳng biết đào tẩu đi đâu, Chu Hoài Cẩn trôi ra theo dòng nước.

Hồ Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Khải Phong bình tĩnh nhắm mắt lại, không biết là niệm Phật hay là thế nào.

Chu Hoài Tín ngồi xụi lơ dưới đất cả buổi không dậy, sau đó thất tha thất thểu lao vào nhà vệ sinh, căng thẳng đến mức nôn thốc nôn tháo.

Có người vào theo, Chu Hoài Tín cho là người giúp việc, thở hồng hộc nhắm mắt giơ tay ra, khàn khàn nói: “Cho tôi nước.”

Một chai nước suối mở nắp sẵn đưa tới tay hắn.

Chu Hoài Tín dốc một ngụm vào miệng, liền nghe thấy người phía sau mở miệng nói: “Có đến mức này không anh Chu, không phải anh đã sớm biết kết quả rồi sao?”

Chu Hoài Tín bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, “Ực” một phát nuốt luôn nước súc miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play