Tám giờ sáng tại Tổng cục công an Yến Thành.

Người của các phòng đã bắt đầu lục tục đến, Tiểu Tôn nhân viên hậu cần của phòng hành chính ngáp một cái, ôm một bình nước mới vào văn phòng cục trưởng, mở cửa mới phát hiện cục trưởng Trương đã pha xong ly trà thứ nhất, đang gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cục trưởng của họ đã ngoài năm mươi, rất gầy, là một ông già cổ hủ tính nóng như lửa. Ông già này đi đâu cũng phải tự mang nước trà, bình thường sử dụng một chiếc di động không thông minh nạp pin một lần dùng cả nửa tháng, hằng ngày đi làm tuyệt đối không mặc thường phục, một năm bốn mùa mấy bộ đồng phục đổi nhau, trán hằn một nếp nhăn rất sâu, như con mắt thứ ba của Nhị Lang thần, đó đều là do ông già “nhìn ai cũng không vừa mắt” tích lũy tháng ngày mà ra, nụ cười hiếm như đá nở hoa vậy.

Chiếc điện thoại bàn cũ mèm trong văn phòng tiếng hơi to, Tiểu Tôn quỳ xổm xuống xé lớp bọc ngoài bình nước, nghe thấy đầu dây bên kia có người om sòm nói: “Lãnh đạo, tôi biết chuyện này bây giờ xảy ra ở khu vực tôi quản lý, quả thật là tôi không làm tròn trách nhiệm, nhưng…”

Tiểu Tôn ngó hai đầu mày khó tách ra của cục trưởng Trương, bụng nghĩ: lại xảy ra chuyện gì rồi?

Yến Thành đang tổ chức một hội nghị quốc tế vô cùng quan trọng, hiện tại người lãnh đạo lẫn phóng viên các nước trên thế giới đều có mặt ở đây, không ít công ty trường học cho nghỉ, xe riêng trong toàn thành phố nhất loạt hạn chế theo biển số chẵn lẻ, cả Bộ an ninh đều căng thẳng cao độ. (Đại khái biển số chẵn đi ngày chẵn, biển số lẻ đi ngày lẻ)

Tiểu Tôn nhìn thấy cục trưởng từ cổ trở lên bắt đầu sấm chớp đì đùng, cố ý hạ thấp giọng, gắng hết sức hòa hoãn nói: “Phía bắc đại lộ Nam Bình, cách hội trường chính chưa đầy ba cây số, hôm trước họp tôi đã nói, tháng này bất luận thế nào cũng đừng để xảy ra chuyện, tốt nhất là cả quầy hàng lưu động ven đường cũng dẹp hết đi, mà chú cho tôi hẳn một vụ án mạng, Lão Vương, chú hoàn thành nhiệm vụ ‘vượt mức’ đấy.”

“Nhưng lãnh đạo à, đó là nửa đêm…”

“Thông báo tăng cường tuần tra ban đêm một tháng trước đã gửi xuống các đơn vị, chú còn muốn yêu cầu phần tử tội phạm cũng giữ nguyên giờ làm việc tám tiếng à?”

“Vâng vâng, không phải tôi trốn tránh trách nhiệm, nhưng sếp cũng biết, phía tây khu Hoa Thị vốn phức tạp, dân ngoại lai lại đông…”

Cục trưởng Trương kiên nhẫn nói vớ vẩn với người phụ trách phân cục khu Hoa Thị năm phút, phát hiện bên kia chẳng những không biết hối lỗi, còn “anh nói qua tôi nói lại” mà viện cớ. Ông bất thình lình nổi cơn tam bành không báo trước, hậu tích bạc phát gầm lên: “Tôi biết cái đếch! Khu tây không phải khu trực thuộc của chú? Không phải địa bàn của chú? Bây giờ chú nói phức tạp, thế mẹ kiếp trước đây chú đã làm gì!” (Hậu tích bạc phát: tích nhiều dùng ít, nguyên là Quân tử hậu tích nhi bạc phát)

Tiểu Tôn và phân cục trưởng đầu dây bên kia nghe tiếng gầm này đều câm như hến.

Cục trưởng Trương bưng ly trà lên uống một hớp hạ hỏa, không gạt kỹ bã trà, phun lá trà về ly “Phụt” một phát.

Tiếp đó, ông giơ “Nhất Dương Chỉ”, mổ cò trên bàn phím đóng bụi ra hai chữ “siết cổ”, ảnh chụp màn hình các bản tin trong hệ thống mạng nội bộ lập tức ùn ùn bay ra.

Rạng sáng hôm nay, trong hẻm nhỏ khu tây Hoa Thị phát hiện một xác chết nam trông rất dữ tợn. Vụ này thoạt tiên bị đăng lên mạng như một tin giật gân bản địa, song trên mạng có quá nhiều những chuyện giật gân hơn, nên mới đầu chẳng hề gây chú ý. Nhưng lãnh đạo phân cục Hoa Thị chỉ sợ xảy ra chuyện vào thời điểm nhạy cảm, đã làm một việc ngu xuẩn – muốn lặng lẽ ém vụ này xuống, thoạt đầu xóa đi, sau đó giấu đầu hở đuôi nói là phát hiện xác dân vô gia cư chưa rõ nguyên nhân cái chết.

Không ngờ bọn du thủ du thực phát hiện thi thể sớm nhất ngứa tay, chụp ảnh hiện trường rõ nét, đăng lên theo một cách rất được mọi người ưa thích, phối hợp với thái độ giấu giấu giếm giếm của phân cục trước đó, đám dân thành thị chen chúc trên tàu điện ngầm giờ cao điểm phát huy liên tưởng phong phú, khiến chuyện bé bằng cái rắm xôn xao dư luận, ngay cả thị chính cũng đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi.

Cục trưởng Trương đeo kính lão, mở bài đăng trước khi bị xóa có lượt xem cao nhất, tiêu đề “Nội thành dường như xuất hiện băng cướp siết cổ”. Hiển nhiên cách nói này ai cũng thích, lại thêm hình ảnh rành rành, vừa mở ra, một tấm ảnh chụp thi thể không hề làm mờ gây chấn động mạnh đã lù lù trên màn hình.

Cục trưởng Trương: “…”

Ông cảm thấy vừa rồi mình đã gầm sớm, song tuổi tác đã lớn, giọng không lên cao hơn nổi, đành phải dùng âm lượng bình thường: “Tôi cảm thấy chú ở hệ thống chúng ta thật uổng phí tài năng, đáng ra phải cho chú làm ở công ty quảng cáo mới đúng, hiệu quả tuyên truyền tuyệt lắm.”

“Đều do đám ôn con chỉ sợ thiên hạ không loạn đó, đi chụp ảnh chung với người chết, anh nói có thất đức không? Lãnh đạo cứ yên tâm, mấy đứa đó tôi tóm hết rồi, ảnh và bài đăng cũng đang xóa, tuyệt đối có thể khống chế được!”

Cục trưởng Trương dựa lưng lên ghế, không ngừng xoa ấn đường: “Hiện giờ quan trọng nhất là tranh thủ thời gian phá án, có hung thủ bắt hung thủ, có phạm nhân tóm phạm nhân, xóa bài… Chú là quản lý mạng à? Phải mau chóng xử lý chuyện này, quản kỹ miệng cấp dưới. Lát tôi điều vài người từ Cục công an thành phố tới chỉ đạo kỹ thuật cho các chú, Vương Hồng Lượng, trong vòng một tuần, nếu không cho tôi một kết quả thuyết phục, chú hãy tự viết báo cáo mà cút đi!”

Cục trưởng Trương nạt vào mặt phân cục trưởng rồi cúp máy, Tiểu Tôn vội vã bỏ cái bình không qua một bên, cầm quyển sổ nhỏ tùy thân, dự cảm có thể ông già cục trưởng có chuyện muốn nói.

Quả nhiên, cục trưởng Trương đưa tay ra hiệu: “Đi gọi người của đội hình sự tới đây.”

Tiểu Tôn ngẩng đầu lên: “Cục trưởng, gọi hết tới ạ?”

Cục trưởng Trương trầm ngâm giây lát, ánh mắt tập trung vào màn hình tinh thể lỏng trước mặt – khuôn mặt xác chết trên ảnh đã sưng phù xấu xí, ngũ quan vặn vẹo, nhưng vẫn có thể nhận ra nó thuộc về một thanh niên, nạn nhân há miệng, tựa hồ hơi kinh ngạc, thất thần quay về màn ảnh.

“Tìm Lạc Văn Chu, kêu cậu ta dẫn người đích thân đi một chuyến.” Cục trưởng Trương nói, “Vụ án chưa hẳn quá phức tạp, bảo cậu ta là chờ qua tháng này tôi sẽ xử lý lão già Vương Hồng Lượng đó, cậu ta biết phải làm thế nào.”

Tiểu Tôn: “…”

Ánh mắt cục trưởng Trương lướt qua cặp kính lão, nghi hoặc nhìn cậu.

“Cục, cục trưởng,” Tiểu Tôn miễn cưỡng mỉm cười, “Đội trưởng Lạc… anh ấy, còn chưa đến đâu.”

Lạc Văn Chu là một ông lớn ngày ngày đi làm sát giờ, chỉ cần không phải trực, quy định tám giờ rưỡi vào làm, tám giờ hai mươi chín phút anh ta cũng tuyệt đối chưa xuất hiện ở chỗ ngồi.

Hôm nay còn gặp ngày xe bị hạn chế, Lạc Văn Chu không muốn chen chúc trên xe công cộng, bèn moi dưới tầng hầm nhà họ ra một con ngựa sắt “nhị bát(1)” dư sức vào viện bảo tàng, tự mình hì hục sửa một phen, rồi lắc lư đi ra đường.

Khuôn mặt anh ta rất anh tuấn, cơ hồ có nét thanh xuân, song trên thần thái và khí chất lại có thể nhận ra đây là một người đàn ông trưởng thành. Anh ta đeo tai nghe, xắn tay áo sơ mi, dưới sơ mi thoải mái vừa người lộ ra đường cong cơ thể như ẩn như hiện, đôi chân dài cưỡi con “nhị bát” sườn ngang kiểu cũ cũng có thể chống đất. Trên tay lái bên trái treo một mớ bánh kếp, bên phải treo sáu bảy ly sữa đậu nành, Lạc Văn Chu thả lỏng hai tay đặt lên tay lái quá tải nghiêm trọng, đúng giờ đạp vào cổng Cục công an thành phố.

Vừa vào cổng, Lạc Văn Chu liền nhìn thấy bảo vệ đang chặn một em gái giao hoa.

“Không cho vào – Tại sao không cho vào? Cô bé à, đây là Cục công an, không phải Hoa Quả sơn, được chưa? Bưu phẩm thống nhất đặt ở phòng nhận gửi để kiểm tra ghi vào sổ.”

“Hoa tươi làm sao để trong phòng nhận gửi được? Chẳng héo rũ à?” Cô gái giao hoa quay đầu lại nhìn thấy Lạc Văn Chu liền chỉ, “Không cho tôi vào, thế cái người giao cơm kia sao lại được vào?”

Bảo vệ: “…”

Lạc Văn Chu ngẩng đầu lên, nhìn cô gái kia cười khoe nguyên hàm răng trắng: “Tại vì anh chàng giao hàng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.”

Bảo vệ rất đỗi sầu lo cho hình tượng của Cục công an thành phố: “… Chào buổi sáng đội trưởng Lạc.”

“Chào buổi sáng, anh đã ăn chưa? Chưa ăn thì tự lấy đi.” Lạc Văn Chu chống một chân xuống đất, “Hoa của ai vậy người đẹp? Để anh mang vào cho.”

Cô gái giao hoa rất ngượng ngùng, luống cuống lật một tấm thiệp nhỏ: “A… Tặng một tiên sinh tên, tên là Đào Nhiên của đội hình sự.”

Đúng tám giờ rưỡi, Lạc Văn Chu đúng giờ đi vào văn phòng, ném bó hoa lên bàn Đào Nhiên: “Của ông này…”

Anh vừa mới nói vài chữ, cục trưởng đã gấp gáp phái người đến tóm, Lạc Văn Chu đành phải nuốt phần sau lại, vỗ mạnh bàn Đào Nhiên một cái: “Chờ tôi trở lại.”

Cả đội hình sự đều giật mình, đồng loạt ngây ra như phỗng nhìn bó hoa tươi mát trước mặt cảnh sát Đào, như thể dưới cuống hoa giấu một quả bom hẹn giờ vậy.

Nữ cảnh sát Lang Kiều lấy kính lúp và bao tay dùng một lần trong ngăn kéo ra, cẩn thận nhô người qua từ bàn làm việc cách một vách ngăn, ngắm nghía bó hoa một vòng, sau đó lôi ra một tấm thiệp bằng giấy cứng thơm nức mùi nước hoa.

Trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô gái dũng cảm này mở thiệp ra với sắc mặt nghiêm trọng, chỉ thấy trên đó dùng chữ Khải cực kỳ ngay ngắn viết: “Gió quá lớn, tay chân tôi đều lạnh ngắt, mà lòng tôi lại rất ấm áp. Nhưng tôi không rõ vì nguyên nhân gì mà lòng luôn rất mềm. Phải ở gần anh, thì tôi mới không đến nỗi khó sống.”(2)

“Ký tên là ‘Phí’,” Lang Kiều nói, “Phí gì?”

Đào Nhiên giật lại: “Đừng nghịch nữa, đưa anh.”

“Té ra là bạn gái tặng, em còn tưởng sếp Lạc muốn thổ lộ với anh trước mặt mọi người chứ.”

Đồng nghiệp xung quanh nhao nhao vuốt ngực, liên tục không đồng thanh “Làm sợ muốn chết”. Kế đó, đám ế đông đảo khôi phục sức chiến đấu bằng tốc độ ánh sáng, lao tới xâu xé đồ ăn sáng Lạc Văn Chu mang đến, đồng thời làm hết chức trách mà giơ cao lá cờ lên án “phần tử lạc loài”.

“Đội phó, chừng nào rời đoàn, đã làm báo cáo chưa? Tổ chức đồng ý chưa?”

“Đào Đào chẳng hòa vào không khí chung gì hết, chán ngắt.”

“Đội phó Đào, lương tháng này tôi còn thừa ba mươi bảy đồng sáu, không có tiền mua thức ăn cho chó đâu, anh xem mà làm đi.”

“Đi đi đi,” Đào Nhiên cất thiệp, lại tìm một chỗ kín giấu hoa, “Bạn gái ở đâu ra? Đừng có nói lung tung.”

Một bó vật chứng to đùng lộ ra trước bàn dân thiên hạ, mà tên này còn muốn nói dối, mọi người nghe vậy tức khắc ùa lên như ong vỡ tổ, định bao vây chặn đánh đội phó.

Lúc này, Lạc Văn Chu khi nãy vội vàng rời khỏi một lần nữa mở cửa bước vào, vỗ khung cửa: “Khu Hoa Thị xảy ra một vụ án mạng, chọn hai người đi cùng tôi một chuyến, nhanh lên.”

  1. Nhị bát là một loại xe đạp có sườn ngang tương tự xe đạp nam bây giờ, phổ biến vào những năm 60-70 thế kỷ trước.
  2. “Gió quá lớn…” trích trong “Tương hành thư giản” của Thẩm Tòng Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play