“Tôi hơi xấu hổ, phải theo ý kẻ địch, uy hiếp phía đối tác còn chưa kịp hóa thù thành bạn.” Phí Độ nói hết sức khó khăn, mặc dù vòng kim loại trên cổ chưa hoàn toàn siết chặt, song cảm giác quen thuộc đã khiến hắn khó thở, âm thanh ấy như sẽ rách theo cổ họng bất cứ lúc nào, “Chắc chắn chủ tịch Trương bây giờ rất muốn bắn thủng đầu tôi.”
“Bác sĩ nói tao không sống hơn ba tháng, đối với tao thì cái chết chỉ là một chốn về đến muộn.” Phạm Tư Viễn nói với Trương Xuân Linh, giơ tay chỉ Phí Độ, “Bây giờ mày có thể cho tao một viên đạn, chỉ cần mày sẵn lòng đặt cược – mày giết tao nhanh hơn, hay tao giết nó nhanh hơn.”
“Tôi không muốn chết lắm, dù sao tôi cũng chẳng bị bệnh gì,” Phí Độ nói, “Cho nên… chủ tịch Trương à, Trương Đông Lai đã liên lạc với ông chưa?”
Câu nói đầy ám chỉ này thành công khiến thái dương Trương Xuân Linh nổi đầy gân xanh – điện thoại của Trương Đông Lai mỗi phút gửi cho lão một tấm ảnh, Trương Đông Lai bị trói gô, ôm một cái đồng hồ đếm ngược cực to, số trên đồng hồ không ngừng giảm bớt, trên tấm ảnh mới nhất chỉ còn lại ba phút.
Nơi đây là địa bàn của Trương Xuân Linh, lão có thể dễ dàng loại bỏ dầu hỏa dưới đất, dẹp sạch mai phục của Phạm Tư Viễn, giơ tay là có thể bắn đám người này thành dưa hấu thối. Thế nhưng họng súng của Phạm Tư Viễn gí vào đầu Phí Độ, mà Phí Độ giữ Trương Đông Lai trong tay, Trương Xuân Linh từ nhỏ chẳng có mấy người thân, cưng chiều con cái và chấp niệm máu mủ là khắc vào trong xương, Trương Đông Lai nơi đất khách quê người là mạng sống của lão.
Ba nhân vật chính trong cuộc, cộng thêm Trương Đông Lai một kẻ chơi bời vô tội bên ngoài, nối thành vòng tròn một mất một còn, vượt qua múi giờ hơn mười tiếng và đại dương mênh mông, thành một vòng giằng co hoàn mỹ.
Chỉ có thời gian đang không ngừng trôi đi.
“Trong bốn người chúng ta, xem ra nhất định phải chết một người mới có thể phá vỡ sự cân bằng, ai chết trước đây?” Phạm Tư Viễn tươi cười quỷ bí nhìn Trương Xuân Linh, “Địa bàn của mày, mày quyết định.”
Tiêu Hải Dương nấp trong một góc vốn đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra, lại đơ ra trước “mối quan hệ tay tư” phức tạp này, nhất thời không biết phải chen vào từ đâu.
Lang Kiều chạy một hơi tới cửa mật đạo, đang định nhảy lên thì đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì mà dừng bước, trước khi thò đầu ra, cô gõ nhẹ cửa hai cái. Dường như chiếc điện thoại vỡ ở trên trời phù hộ, sự cơ trí bất thình lình này của Lang Kiều đã lập công lớn – vừa gõ xong bên ngoài liền có người trả lời, một kẻ vừa đi tới lối ra vừa hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Ba kẻ vừa rồi quả nhiên để lại người ở bên ngoài canh chừng!
Lang Kiều thở ra một hơi, chớp mắt đối phương thò đầu nhìn xuống, đột nhiên dùng còng tay tùy thân ném ra như côn nhị khúc, quấn lấy chân kẻ kia, sau đó cô giật mạnh, hắn ta hét to một tiếng mất thăng bằng ngã ngửa, một chân đạp tới Lang Kiều.
Lang Kiều rụt đầu né được, sau đó nhanh chóng chui ra ngoài. Nhưng chân cô còn chưa bước trên đất, tiếng gió sắc bén đột nhiên thổi qua tai, Lang Kiều vô thức chặn hai tay trước người, “Chát” một tiếng, một cây gậy bay tới nện lên đôi tay cô.
Cánh tay cô đau nhức một trận kế đó tê rần, súng cũng tuột tay – không chỉ có một kẻ canh chừng nơi này!
Cùng lúc đó, kẻ bị cô kéo ngã cũng bò dậy, rút dao đâm tới.
Chỗ này không bằng mật đạo chật hẹp, không thể cho cô đánh lén bất ngờ, Lang Kiều lập tức rơi vào thế bị động, còng tay mới chật vật cuốn dao của đối phương ra, thì bả vai lại trúng một gậy. Gậy giáng cái chát làm ngũ tạng lục phủ đều rung ba phát theo, cô lảo đảo quỳ xuống, đột nhiên, nhờ ánh sáng le lói, cô trông thấy kẻ dùng gậy đánh mình giắt súng ở hông.
Có súng, tại sao còn phải dùng dao và gậy? Để chụp ảnh à?
Người Đọc Diễn Cảm cơ bản đã tập trung hết dưới lòng đất, vậy đám này sợ kinh động ai?
Tích tắc, trong lòng Lang Kiều lóe lên một ý nghĩ – cô chật vật lăn trên mặt đất, lao tới cây súng mới bị đánh bay. Cây gậy to bằng cánh tay từ bên trên nện xuống lưng cô, Lang Kiều tưởng như mình bị đánh gãy thành hai đoạn, kẻ cầm dao theo sát đến đâm cô: “Mày chết đi!”
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng chẳng biết từ đâu chiếu tới quét vào gian nhà tranh không mấy nổi bật này, hai tên tội phạm đều giật mình, Lang Kiều thừa cơ nghiêng người, thuận tay bốc một nắm cát dưới đất, quay đầu ném vào mặt đối phương, mũi dao đâm nghiêng vào áo len của cô, mũi dao lạnh ngắt sượt qua da, áo len đan xoắn thoáng cái biến dạng, cô dùng hết bốn chân vùng vẫy trên mặt đất, tay mò đến súng, đối phương giáng gậy xuống đầu cô.
Cùng lúc đó, Lang Kiều lên nòng súng, quay đầu bắn hai phát liền vào cẳng chân tên tội phạm.
Tiếng súng đột ngột trong khu rừng ở chân núi khiến Lạc Văn Chu đang lục soát nhà xưởng cũ ngẩng phắt đầu lên.
Lúc này, di động trong túi quần Trương Xuân Linh lại rung, biểu hiện có tin nhắn.
Trương Xuân Linh chẳng cần xem cũng biết, đồng hồ đếm ngược như đòi mạng bên cạnh Trương Đông Lai còn mỗi hai phút!
Nếu không ai phá được cục diện bế tắc, người chết đầu tiên tất nhiên là Trương Đông Lai!
Trương Xuân Linh túa mồ hôi lạnh.
“Trương Xuân Linh, mày tội ác chồng chất, hãy nhìn người thực vật nằm trên giường bệnh kia đi, năm đó khi bọn mày và Phí Thừa Vũ rắn chuột một ổ, có nghĩ đến một ngày kia sẽ gặp mặt nhau trong tình huống thế này hay không?”
Trương Xuân Linh: “Câm miệng… câm miệng!”
“Về phần Phí Thừa Vũ, kẻ này vốn là con nhà nghèo khó, từ nhỏ cha đã vào tù vì tội cố ý giết người, gia đình không có nguồn kinh tế, dựa vào một nhà hảo tâm giúp đỡ tạm bợ qua ngày, nhà hảo tâm kia giúp hắn đến đại học, cho đến khi hắn thèm nhỏ dãi cô con gái độc nhất của người ta – A, tao nói sai rồi, hắn thèm nhỏ dãi không phải đứa con gái ngu xuẩn và vô dụng kia, mà là gia tài kếch xù của người ta. Người giúp đỡ nhìn thấu bản chất thật dưới vẻ ngoài đàng hoàng của kẻ này, cấm con gái qua lại với hắn, cũng dừng giúp đỡ hắn… Kết cục sao, đương nhiên chẳng cần tao nói, Phí Thừa Vũ tự cho đây là một quyển ‘Đồi gió hú’, tao thấy kỳ thực là ‘Người nông dân và rắn’ thì đúng hơn. Tôi nói đúng không hả chủ tịch Phí?”
Phí Độ hơi nhếch đôi môi không còn chút máu.
“Cậu kế thừa hết thảy của hắn, tài sản, sự ti tiện, và cả thủ đoạn dơ bẩn, nếu chủ tịch Trương quyết định vứt bỏ đứa con trai cưng, tôi cũng chỉ có thể vứt bỏ quân bài cậu, nhưng cậu tựa hồ còn chưa từng giết người, vậy nên để công bằng, tôi sẵn lòng cho cậu một chút ưu đãi… một lựa chọn, cậu thấy thế nào?”
Phí Độ nhìn vòng kim loại đeo hờ trên cổ – chiếc vòng kim loại này quen thuộc và xa lạ như thế.
Khi hắn còn rất nhỏ, đầu kia là chiếc nhẫn đơn giản, ép buộc hắn trong sự ngạt thở phải nắm chặt các ngón tay, bóp cổ lũ động vật nhỏ.
Sau đó, chiếc vòng kim loại ấy bắt đầu nối với thiết bị phức tạp, một đầu khác cài trên cổ người, ở giữa có một cái vòng be bé để nắm, chỉ cần hắn vô thức siết chặt, là có thể nhìn khuôn mặt kinh hoàng và ngạt thở của đối phương mà… thở thêm một hơi.
Đây là dụng cụ tra tấn do Phí Thừa Vũ tự phát minh, tràn đầy sức tưởng tượng ác độc.
Bây giờ, đầu kia phát minh vĩ đại của lão – chiếc vòng kim loại, gắn trên chính cổ lão.
“Chủ tịch Trương còn khá do dự – cậu Phí, chúng ta chơi trò gì giết thời gian trong lúc chờ đợi ông ấy đi. Cậu cảm thấy cậu muốn bản thân chết, hay có oan báo oan có thù báo thù, để Phí Thừa Vũ chết trước thay cậu?”
Ông ta chưa dứt lời, một thuộc hạ lập tức tiến lại, nắm vòng kim loại trên cổ Phí Độ, xách hắn lên.
Phí Độ căn bản không có đường phản kháng, bị nhấc cả người lên, sự bình tĩnh tựa hồ vĩnh viễn sao cũng được rốt cuộc biến mất khỏi mặt hắn, hắn ho sặc sụa theo phản xạ. Tiêu Hải Dương không nhịn được nữa, chùi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay lên quần, cầm súng xông ra, cao giọng quát một tiếng: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”
Chữ “sát” trong “cảnh sát” nửa chừng lạc giọng, điệu bay tận lên đỉnh tầng hầm, trước mắt bao người, đám tội phạm cầm súng lom lom mắt hổ cùng quay đầu lại, im lặng nhìn chàng thanh niên bốn mắt chui vào cửa mật đạo – chân chàng thanh niên ấy run lẩy bẩy, đến mức ống quần không có gió thổi cũng tự rung, “không được nhúc nhích” một nửa, cậu mới nhớ là mình lại quên mở chốt, thế là lại luống cuống tay chân, y như đùa giỡn vậy.
Trong nháy mắt, ngay cả trên mặt Phí Độ cũng thoáng qua biểu cảm không nỡ nhìn.
Tiêu Hải Dương hoàn toàn không nhận ra tình cảnh xấu hổ của mình, chưa chịu bỏ cuộc muốn đọc nốt lời thoại, quát: “Các người đã bị bắt! Bỏ súng xuống! Giơ tay lên!”
… Song chẳng ai thèm để ý đến cậu.
“Thầy Phạm, để tôi phá vỡ sự ‘cân bằng’ này vậy.” Ánh mắt Phí Độ lóe lóe, chớp mắt mọi người phân tâm, hắn đã chờ được cơ hội mở miệng, tuy rằng miệng nói “thầy Phạm”, hắn lại quay sang cô gái tên “Nhược Băng” kia, “Trước khi Chu Phượng và Dương Hân bị bắt, một tài xế taxi tìm tới tôi, tự xưng là người của thầy. Hắn cực kỳ bất cẩn, dễ dàng bị bám đuôi, để cảnh sát lần theo hắn bắt được đám Dương Hân, đây là thầy cố ý phải không?”
Cô gái bên cạnh Phạm Tư Viễn ngẩn ra, lập tức buông tay khỏi lưng xe lăn như thể bị bỏng.
“Phó Giai Tuệ bị lộ, Dương Hân cũng vô dụng rồi, để cô ta chạy trốn bên ngoài sẽ chỉ nhiễu loạn tầm nhìn của cảnh sát, để đám Trương Xuân Linh thừa cơ, nên thầy cố ý khiến cô ta và Chu Phượng hai manh mối quan trọng cùng…”
Nhược Băng lại ý thức được điều gì đó từ lời hắn nói, lui một bước nhỏ, khó lòng tin nổi mà lắc đầu.
Phạm Tư Viễn quát kẻ giữ chốt mở vòng kim loại: “Đứng đực ra đó làm gì?!”
“… Bị lộ, rồi lại cho bọn họ cảnh cáo gây nhầm lẫn và vũ khí, bởi vì…”
Tiếng Phí Độ ngừng bặt theo vòng kim loại siết chặt, bóng tối vô biên đến theo cảm giác ngạt thở quen thuộc cuốn sạch hết thảy, ký ức ngoác cái miệng dữ tợn. Tầng hầm, xác chết lạnh lẽo, da lông dính máu, tiếng thét của phụ nữ… ầm ầm nổ tung, người đàn ông đeo vòng kim loại vào cổ hắn cắt dây thừng trói chặt tay hắn ra, vòng nắm trí mạng kia gần ngay trước mắt, hắn giơ tay bắt lấy theo bản năng.
Cùng lúc đó, Nhược Băng đã hiểu những lời Phí Độ chưa kịp nói ra-
Bởi vì…
Bởi vì Phạm Tư Viễn hiểu rõ đám rối gỗ giật dây dưới tay mình, biết họ đều đẽo từ gỗ từng ngâm chất độc, biết tội họ không thể tha thứ. Ông ta cũng tuyệt đối không tin Phí Độ vô tội như ban đầu hắn biểu hiện, chắc chắn hắn sẽ theo dõi nhà kho đám Dương Hân ẩn nấp. Đến lúc đó song phương nhất định sẽ xảy ra xung đột, dùng súng phi pháp bạo lực gây đổ máu, cảnh sát trăm phần trăm sẽ bị kinh động, ông ta có thể nhất tiễn song điêu, nổ mớ rác vô dụng lẫn Phí Độ thâm trầm nổi lên mặt nước.
Nhưng sự tình có sai lệch, Phí Độ kiềm chế được, không tùy tiện hành động, để cảnh sát tìm đến nhà kho kia trước.
Trong tình thế cấp bách, đầu óc Tiêu Hải Dương trống rỗng, cậu bỗng chốc quay nòng súng chỉ tới Phạm Tư Viễn: “Ông thả anh ta ra!”
Trong đầu Trương Xuân Linh lại “Uỳnh” một phát, lão đã nghe ra ý khác từ tình cảnh này và dăm ba câu của Phí Độ – Phạm Tư Viễn cố ý tiết lộ nhà kho đám Dương Hân và Chu Phượng nấp cho Phí Độ, song kẻ vốn nên bị Phí Độ theo dõi tự dưng lại rơi vào tay cảnh sát.
Rồi cả khi họ truy sát Chu Hoài Cẩn âm thầm cấu kết với Phí Độ, tốc độ cảnh sát chạy đến nhanh không bình thường.
Phí Độ có thể dễ dàng lấy được tin tức nội bộ cảnh sát, ngoại trừ cảnh sát bị hắn quay như chong chóng, còn có khả năng là…
Lại nhìn anh chàng bốn mắt tự xưng “cảnh sát” trước mặt, Trương Xuân Linh còn gì chưa hiểu?
Màn câu cá này của Phí Độ rõ ràng không hoàn toàn kín kẽ, song Trương Xuân Linh và Phạm Tư Viễn một kẻ quan tâm con trai quá đâm rối, một kẻ khác theo ấn tượng ban đầu, nhận định Phí Độ không phải là người tốt, một số chi tiết vậy mà không suy xét kỹ, sợ rằng đến bây giờ Phạm Tư Viễn còn chưa nhận ra!
“Mày bảo tao chọn tháo cái vòng này như thế nào?” Vẻ mặt Trương Xuân Linh trong phút chốc thay đổi xoành xoạch, lão giơ súng lên giữa sự bất ngờ của mọi người, cười gằn một tiếng, bắn thẳng tới Phí Độ.
Sự cân bằng đã bị phá!
Mấy kẻ vốn đang khống chế Phí Độ vô thức lôi hắn đi, viên đạn sượt đầu vai Phí Độ ghim vào chân giường bệnh của Phí Thừa Vũ, thế cục lại lần nữa xoay một trăm tám mươi độ, người của Trương Xuân Linh và Phạm Tư Viễn đã nổ súng.
Tiêu Hải Dương dựng ngược lông tơ, lao tới Phí Độ giữa cảnh hỗn loạn.
Đúng lúc này, Nhược Băng lui đến góc hầm, đột nhiên hô to một tiếng: “Ông ấy cài bom trên giường bệnh, nắm vòng là sẽ dẫn…”
Còn chưa dứt lời thì một viên đạn đã bắn trúng cô, cô gái la lên một tiếng, gục thẳng xuống.
Tiếng la của cô gái này như tiếng sấm đánh vào tai mọi người. Phạm Tư Viễn bỗng chốc nhìn về phía Phí Độ – vòng kéo bằng kim loại trí mạng bị Phí Độ nhón trong tay, song không biết hắn mắc chứng gì mà thà bị bóp gãy cổ cũng không chịu nắm, ý thức còn sót lại giúp hắn dùng đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Phạm Tư Viễn, lại gượng mỉm cười như thấu tỏ điều gì.
Chữ “bom” vừa ra khỏi miệng, Trương Xuân Linh căng thẳng, mấy kẻ thuộc hạ bên cạnh không chút nghĩ ngợi lao lên, muốn yểm hộ lão chạy ra ngoài trong sự phản kích của đám Phạm Tư Viễn như thể chó điên; đồng thời, Trương Xuân Linh lại bắn tới Phí Độ đang giữ vòng kéo.
Tiêu Hải Dương quát to một tiếng, lôi mạnh giường bệnh của Phí Thừa Vũ, lao lên người Phí Độ, kéo hắn xuống gầm giường, thứ gì đó trong túi áo và súng cùng văng ra. Cùng lúc đó, Phạm Tư Viễn không biết sức lực từ đâu tới, đẩy xe lăn ra, nhờ xác thuộc hạ yểm hộ, như một con quái vật bò sát, vừa nổ súng vừa tới gần đám Phí Độ.
Đột nhiên, Trương Xuân Linh đã lui đến cửa mật đạo chợt nghe thấy thuộc hạ kinh hoàng la to một tiếng: “Chủ tịch Trương, có…”
Trương Xuân Linh chưa kịp quay đầu lại, tiếng súng đã vang lên, tay cầm súng đau nhức – một viên đạn tinh chuẩn xuyên qua bàn tay lão.
Lần này là hàng thật giá thật-
“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”
Phạm Tư Viễn bất chấp tất cả chĩa súng vào Tiêu Hải Dương đang che trước người Phí Độ: “Ấn xuống đi! Mày ấn xuống đi! Phí Thừa Vũ dùng thứ này huấn luyện mày siết cổ mẹ mày vô số lần! Mày quên rồi sao! Không phải mày nằm mơ cũng muốn giết cha sao? Hả!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT