Phí Độ có hai chiếc di động, một tương đối sạch sẽ, ngoại trừ rỗi việc lưu một số tác phẩm nhiếp ảnh cá nhân, còn lại đều là nghe gọi điện thoại, liên lạc cũng toàn là người quan trọng, trước khi đi đã giao cho Lạc Văn Chu.

Một chiếc khác mang theo người, thứ tạp nham vớ vẩn gì cũng có, vừa mở máy là quảng cáo ào ào kéo tới, đám hồ bằng cẩu hữu thăm hỏi, còn có nhắc nhở cập nhật phần mềm, suýt nổ luôn điện thoại. Hắn không tỏ ra vui mừng lắm khi nghe nói mình được thả: “Tôi có thể ra ngoài rồi? Các anh thẩm vấn Tô Trình rồi à, lão rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Điều tra viên á khẩu trước câu hỏi bất thình lình của hắn, bởi vì họ căn bản không tìm được một cọng lông Tô Trình.

Tìm được một chiếc xe thuê bị bỏ lại gần trạm thu phí đường cao tốc Yến Bắc, trên vô-lăng có vân tay Tô Trình, đó là dấu vết cuối cùng lão để lại, sau đó lão như thể bốc hơi khỏi thế gian, chạy không thấy tăm hơi… Không, nếu lão chạy thoát thật còn là chuyện tốt, kết cục xấu nhất là, e rằng lão đã bị diệt khẩu.

Song những tình tiết trong cuộc điều tra này không tiện nói với Phí Độ, bởi vậy điều tra viên chỉ né tránh nói: “Về vấn đề tài sản khả nghi bên dưới quý công ty và Tô Trình, chúng tôi còn đang điều tra, trước khi vụ án lộ rõ chân tướng, hiềm nghi của anh cũng không nhỏ, cho nên dù là thả anh, có thể chúng tôi vẫn phải tiến hành thêm một số điều tra, đến lúc đó mong anh thông cảm.”

Phí Độ ngước nhìn lên, ánh mắt giấu sau kính tự dưng khiến toàn thân điều tra viên không thoải mái, nhất thời, anh ta thậm chí cảm thấy màu tròng đen của Phí Độ hơi ma quái, không phân biệt được Phí Độ chỉ thuận miệng hỏi, hay nhân vật khả nghi đợi điều tra này đang thăm dò ngược lại mình.

Giọng điệu điều tra viên không tự chủ được lạnh đi: “Có cần chúng tôi điều xe đưa anh về không?”

Trên kính của Phí Độ chợt lóe ánh sáng, cắt ngang ánh mắt vừa rồi, hắn lắc mình biến hóa ngay tại chỗ, lại thành gã trai trẻ hơi khôn vặt nhưng chưa trải đời: “Tôi nghe anh điều tra viên trước bảo, chiếc xe công ty vốn phái đi đón tôi nửa đường gặp tai nạn – có người muốn giết tôi phải không?”

Điều tra viên nói: “Chúng tôi có thể phái người hộ tống, cố hết sức bảo đảm an toàn cho anh.”

Phí Độ đẩy kính, cười khổ: “Cho dù trên đường không sao, lỡ như họ chơi trò vào nhà cướp của, tôi cũng không chịu nổi, không khéo còn phải liên lụy hàng xóm. Mấy ngày nay đang nghỉ, thuê người làm theo giờ cũng không được, vệ sĩ càng khỏi cần suy nghĩ – không thì thế này đi, anh xem, tôi có thể ở lại đây một lát, chờ người trong nhà đến đón không?”

Ai đã điều tra bối cảnh của Phí Độ, đều biết “người trong nhà” này là chỉ Lạc Văn Chu, điều tra viên cảm thấy rất ảnh hưởng thuần phong mỹ tục, song cũng chẳng thể bắt bẻ gì yêu cầu này: “Không phải không được, có điều anh chờ thì chờ, nhưng không thể đi lung tung.”

“Tôi ở ngay đây, không đi đâu cả,” Phí Độ giơ di động lên, “Chỉ cần các anh cho tôi mượn đồ nạp pin.”

Điều tra viên nhìn hắn một cái, vẫn cảm thấy ở Phí Độ có vài phần là lạ – cái nhìn của cả tổ điều tra đối với Phí Độ chia làm hai cực, một số người cảm thấy hắn là một thanh niên tuổi hai mươi xốc nổi, vô tội và không liên quan, nếu không phải mạng lớn, không chừng đã bị Tô Trình hãm hại chết rồi. Một số người khác lại cảm thấy hắn không đơn giản, trước tết bị nhốt lại điều tra mấy ngày, đối với bất cứ ai mà nói đều là tai bay vạ gió, nhưng nghĩ kỹ lại, trong cả quá trình Phí Độ đều “tích cực phối hợp, không hề bối rối”, hỏi gì nói nấy, chẳng mảy may có cảm xúc chống đối.

Trong trạng thái căng thẳng, người tính tình ôn hòa hơn cũng sẽ có tính công kích và tính chống cự nhất định, người bị tạm giam điều tra mà không định nhận tội, thông thường sẽ lớn tiếng không ngừng nhấn mạnh mình vô tội, hoặc sẽ như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không ngừng hỏi “Các anh rốt cuộc cảm thấy tôi đã làm gì”, bởi vì lo âu, một khi đương sự đưa ra câu hỏi này, sẽ không ngừng lặp lại.

Phí Độ thì chỉ có lúc ban đầu hỏi một lần với thái độ rất tốt, sau đó không nhắc lại nữa.

Giống như thể…

Giống như thể hắn không lo lắng chút nào đối với chuyện mình bị điều tra, trong lòng hắn biết, thời cơ thích hợp nào đó vừa đến, hắn nhất định sẽ được thả ra bình an vô sự, những lời hắn nói đều chỉ để phù hợp với lời thoại của nhân vật trong tình cảnh trước mắt.

Điều tra viên đi khỏi không hề yên tâm, im lặng mở camera quan sát Phí Độ.

Phí Độ bằng một tư thế cực kỳ thả lỏng, thoải mái ngồi dựa ở đó bấm điện thoại, không buồn để ý ống kính trên đầu, xuyên qua ống kính, người trước camera thậm chí có thể nhìn thấy chữ trên màn hình điện thoại.

Phí Độ như các thanh niên khác, điện thoại có quá nhiều chức năng, vô cùng bận rộn – hắn đăng Weixin, trả lời các tin nhắn nhận được trong mấy ngày tắt máy, trong lúc này lại có vài người biết được hắn đang online bắt đầu gửi tin nhắn, Phí Độ cùng một thời gian chat chit với khoảng năm sáu người liền, lúc thì báo bình an, lúc lại bảo người ta mang đồ từ nước ngoài về cho hắn, lúc lại rất không an phận trêu đông ghẹo tây, ấy thế mà không bị rối, công tử ăn chơi kỹ năng chuyên nghiệp cấp tám.

Điều tra viên nghe vài câu – mới đầu không biết ai làm Phí Độ vui, hắn cười tít mắt nói một câu với người bên kia điện thoại: “Thật vậy à? Tôi không đi các anh tiếc nuối như thế? Vậy phải làm sao đây, hay là tăng chi phí đi đường cho mỗi người thêm hai vạn, không đưa vào sổ sách công ty, tôi mời, hãy chơi thật vui vẻ.”

Nghe như là công ty tổ chức cho công nhân viên đi du lịch, dựa theo mức này mà xem, chỉ sợ còn là du lịch nước ngoài xa xỉ, điều tra viên không mấy để ý nghĩ như vậy, lòng hơi xót xa – họ chi trả tiền cơm cũng phải chạy một tá thủ tục, mà thiếu gia môi trên chạm môi dưới đã tăng hai vạn cho mỗi người.

Một lát sau, từ camera có thể nhìn thấy, trên điện thoại của Phí Độ có một người bạn ghi chú là “Triết Học Gia” gửi Weixin: “Phí gia! Ông trốn thuế lậu thuế bao nhiêu tiền hả! Sao bị nhốt lâu quá vậy!”

Khi Phí Độ bị đưa đi điều tra, lý do công bố là phối hợp điều tra vấn đề kinh tế của một công ty bên dưới, không hề nói đến việc khác.

Phí Độ còn chưa trả lời, “Triết Học Gia” kia lại gửi liền mấy tin: “Ông cũng không gặp người anh em này lần cuối! Tôi bị ba tôi đày đến vùng đất mọi rợ rồi!”

Người này chắc chỉ biết dùng dấu chấm than ngắt câu, hò hét liên tục.

Phí Độ xem xong vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, gửi tin nhắn thoại: “Ba ông rốt cuộc hết chịu nổi phá gia chi tử này rồi à?”

Điều tra viên thở dài, xem ra đây là hồ bằng cẩu hữu của hắn, bị cha mẹ dạy dỗ đến kể khổ. Anh ta đổi màn hình theo dõi – cảm thấy nghe tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, Phí Độ chỉ đang giết thời gian. Phí Độ đâu mù, dĩ nhiên biết có camera quay hắn, chắc cũng sẽ không ngu ngốc tự khai gì.

Bên dưới thiết bị theo dõi, Phí Độ cầm di động, nghe tin nhắn thoại “Triết Học Gia” gửi.

Tiếng đàn ông tựa hồ từ một hoàn cảnh hết sức ồn ào truyền đến, nói chuyện như đánh chữ, tự có dấu chấm than: “Ông đoán thế nào, tôi lại bị một ly nước hạ gục ở ngay nhà mình, hôm nay vừa mở mắt, mẹ kiếp còn tưởng mình say quá, kết quả dậy nhìn mới thấy, đậu má, đây là đâu? Tôi thế mà đã sang bên kia đại dương ông biết không? Đi cùng Trương Đình, ngay trong đêm! Ông nói ba tôi có phải đến tuổi mãn kinh không? Có phải bị điên không! Tôi bây giờ ngay cả sóng điện thoại cũng không có, phải chui vào toilet khách sạn xài chùa wifi!”

Phí Độ giống như không hề để ý mà hỏi: “Ông xài chùa wifi trong toilet, mùi vị thế nào?”

“Triết Học Gia” nói: “Biến! Ba tôi phái người giám sát tôi, đi đâu theo đó, căn bản không cho tôi liên lạc với người khác. Còn không cho tôi đổi sim, khiến tôi chỉ có thể chui vào toilet!”

Phí Độ bật cười.

“Tôi hôm nay là chuyên môn đến cho ông giải trí phải không – Phí gia, nói thật, bây giờ tôi đang lo nhà tôi xảy ra chuyện gì rồi, ông có nghe thấy tin tức gì không?”

Phí Độ mặt không đổi sắc: “Không nghe nói, có thể có chuyện gì? Tôi thấy có chuyện là ông thì có, gần đây ông lại gây ra chuyện gì phải không?”

“Không có đâu!”

Phí Độ: “Với tính nết của ông, gây xong chính bản thân cũng chẳng biết.”

“Cũng phải.” “Triết Học Gia” lại còn tự mình thừa nhận, sau đó hắn rên rỉ một tiếng, “Nhưng chết cũng phải cho tôi chết minh bạch chứ – dù bắt tôi cuốn gói cút đi, cũng phải cho tôi ít thời gian tạm biệt các anh em chứ? Còn ông nữa, hơn nửa năm qua chẳng biết vào động Bàn Tơ của yêu tinh nào vui đến quên cả đường về, bóng cũng chẳng tìm thấy!”

Phí Độ nghe cách hình dung “động Bàn Tơ” này, không biết nghĩ tới điều gì, không nhịn được phì cười một lúc, sau đó hắn hỏi: “Đúng rồi, ông bây giờ đang ở đâu?”

“Triết Học Gia” nói ra quốc gia và địa danh.

“Trùng hợp vậy?” Phí Độ “ngạc nhiên” như thật, “Đám lính dưới tay tôi vừa vặn nghỉ đông ở bên đó, chắc là chân trước chân sau với ông thôi, nếu ông thật sự chán quá, thì đi tìm họ chơi vài hôm, coi như tôi tự mình tiễn ông vậy.”

“Triết Học Gia” nghe xong lập tức mắng một câu: “Không chịu nói sớm, mau cho tôi phương thức liên lạc, Miêu Miêu cũng đi à – ông tuyển trợ lý toàn là đại mỹ nữ, mỗi ngày Hoàn béo Yến gầy vây quanh một mình ông, mẹ kiếp quá khốn nạn mà!” (Hoàn béo Yến gầy: Hoàn là Dương Quý Phi một người đẫy đà, Yến tức Triệu Phi Yến người nổi tiếng mảnh mai nhẹ nhàng như chim én, cả hai dù béo hay gầy đều xinh đẹp)

Trương Đông Lai ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện mình đã ở nơi đất khách quê người bịt mũi chờ trong toilet một lát, Phí Độ mau chóng gửi cho hắn một tài khoản Weixin, chỉ nói đây là người dẫn đầu, Trương Đông Lai hào hứng kết bạn, đối phương chấp nhận rất nhanh, còn hết sức khách sáo gửi mặt cười chào hắn: “Chào giám đốc Trương, chủ tịch Phí bảo em chăm sóc anh, có chuyện gì anh cứ việc sai bảo.”

Avatar của đối phương là con thỏ nhỏ đầu thắt nơ, mặc dù không gửi giọng nói, nhưng giọng điệu này hẳn nhiên là một cô gái trẻ hoạt bát đáng yêu, Trương Đông Lai vừa chảy nước dãi đoán đây là người đẹp nào trong công ty Phí Độ, vừa hăng hái chat chit với người ta, ngay cả Phí Độ cũng chẳng thèm ngó ngàng nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, một người đi theo Trương Đông Lai khả năng là cảm thấy hắn ở bên trong quá lâu nên cố ý đến gõ cửa: “Giám đốc Trương, anh xong chưa?”

“Làm gì thế!” Trương Đông Lai bực dọc quát, “Ỉa cũng hối, có cho người ta ỉa nữa không?”

Lúc này, di động rung nhẹ, Trương Đông Lai cúi đầu xem, đối phương gửi đến một tấm ảnh chụp chung, mấy cô gái xinh đẹp khá quen mắt hi hi ha ha ôm nhau, quay về ống kính cười tươi như hoa, chẳng khác nào một tia sáng, soi rọi trái tim buồn khổ của Trương Đông Lai.

Thỏ nơ nói: “Bọn em đã bao hết hồ bơi của khách sạn, tính mở tiệc áo tắm, anh tới không?”

Đầu Trương Đông Lai nóng lên: “Đập nồi bán sắt cũng đi!”

Weixin của Phí Độ hiển thị có tin tức mới, hắn mở ra xem qua, một người bạn avatar hình thỏ nơ vừa đăng một trạng thái: “Các mỹ nhân hãy ăn diện thật đẹp, buổi tối có khách quý thần bí đó!”

Lúc Phí Độ cúi đầu, nụ cười trên mặt rút đi như thủy triều, hắn đóng trang đang xem, nhìn thấy ngày tháng trên điện thoại, hai mươi tám tháng Chạp.

Hắn khẽ nhắm mắt, thở dài không thành tiếng.

Trong phòng thẩm vấn của Cục công an, Dương Hân đã không nói một câu ngồi im đó cả ngày, dầu muối không ngấm, mềm cứng không ăn, mặc cho người khác khuyên nhủ, chửi mắng, thậm chí có cảnh sát hình sự cảm xúc mất khống chế vành mắt đỏ hoe nhảy dựng lên muốn đánh cô.

Bỗng nhiên, cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, Dương Hân thần sắc u ám ngước mắt lên, cùng Lang Kiều đi vào nhìn nhau – Lang Kiều chính là người suýt nữa ra tay đánh cô, giữa chừng bị đồng nghiệp kéo lại. Lang Kiều mặt không biểu cảm nhìn cô một cái, song không vào, quay lại kéo cửa, nói với người phía sau: “Chậm thôi, cửa này hơi chật, anh coi chừng đụng trúng.”

Tiếp đó, tiếng lộc cộc truyền vào, Dương Hân thấy rõ người đằng sau Lang Kiều, trên khuôn mặt cứng đờ rốt cuộc lộ ra sự thảng thốt không giấu được – xe lăn cố gắng lách vào cửa trong sự trợ giúp của Lang Kiều, lại là Đào Nhiên bị thương vốn nên nằm ở bệnh viện quay về!

Nằm viện hiển nhiên không hề dễ chịu, Đào Nhiên gầy đi không ít, hai má hóp vào, khiến đường nét khuôn mặt hiền hòa thêm vài phần sắc bén.

“Hân Hân,” Đào Nhiên nhìn cô một lúc, mở miệng nói câu đầu tiên, “Có đánh chết anh cũng không ngờ được, một ngày kia anh sẽ nói chuyện với em ở đây.”

Dương Hân vốn tưởng rằng mình lòng dạ sắt đá, song chớp mắt nhìn thấy Đào Nhiên, lòng người trong cô liền thò mặt ra không đúng lúc, trong khoảnh khắc quân lính tan tác.

Nhiều năm qua, bất kể mẹ cô mặt nặng mày nhẹ như thế nào, Đào Nhiên chưa bao giờ để bụng. Anh như một ông anh tốt tính, ấm áp cẩn thận đến hơi lắt nhắt, đôi khi cô ở trường tiện tay đăng lên mạng vài câu than thở, thường hôm sau sẽ có bưu phẩm gửi đến – vé vào cửa giành không được, sách không còn tái bản tìm khắp nơi không có, đồ ăn vặt muốn ăn lại không có chỗ mua… Đào Nhiên bị điều tạm đến công tác ở thành phố nơi cô học, làm xong việc công lập tức xách túi lớn túi bé đến trường thăm cô.

Thậm chí có bạn học đùa giỡn nói cô có một anh bạn trai kiểu mẫu yêu xa, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cô cũng không hề phản bác.

Đào Nhiên cúi đầu thoáng nhìn cánh tay bó bột của mình: “Lúc ấy nếu là anh, em cũng sẽ nổ súng bắn anh sao?”

Dương Hân bỗng chốc đỏ hoe vành mắt, cô há miệng, vô thức lắc đầu.

“Anh thà rằng người em bắn là anh,” Đào Nhiên nói khẽ, “Mấy năm nay sư phụ đi, anh vốn nên chăm sóc cho em và cô, nhưng anh lại không hề biết trong lòng em có bao nhiêu oan ức, anh không làm tốt, anh có lỗi với em, có lỗi với sư phụ, đáng ăn một viên đạn.”

Nước mắt của Dương Hân tuôn rơi như vỡ đê: “Anh Đào Nhiên…”

Đào Nhiên mím môi: “Nhưng Tiểu Vũ không có lỗi gì với em, mẹ và chị gái cậu ấy đều đến đây, bây giờ ở ngay dưới lầu, anh từ xa nhìn thấy, vội vã bảo Tiểu Kiều đẩy anh đi cửa hông tránh họ…”

Dương Hân run rẩy hít vào một hơi, hai tay ôm đầu, còng va vào nhau kêu “leng keng”.

Cổ họng Đào Nhiên nhích nhẹ: “Bởi vì anh không biết nên nói thế nào với họ.”

“Em không cố ý.” Dương Hân suy sụp gào khóc, “Em không cố ý…”

Lạc Văn Chu đậu xe ven đường chờ Phí Độ ra, đồng thời nghe Lang Kiều báo cáo qua điện thoại: “Dương Hân nói nhà kho đó là một cứ điểm của họ, họ vốn định ở lại một ngày rồi đi gặp ‘thầy’. Hôm ấy họ phản ứng dữ dội như vậy, là vì trước đó nhận được điện thoại của một người thuộc phe mình, nói địa điểm nhà kho đã bị kẻ phản bội bán.”

Lạc Văn Chu liếc thấy Phí Độ đi ra, vừa mở cửa xuống xe vừa nói với Lang Kiều: “Cô bé không nói tại sao phải chống cự quyết liệt?”

“Có, cô ta nói cục trưởng Trương… Trương Xuân Cửu, chính là người hại chết Lão Dương và Cố Chiêu, trong đội ngũ cảnh sát đều là người của ông ta, ông ta nhất định sẽ lợi dụng cảnh sát diệt khẩu thay mình, hắt nước bẩn lên người ‘thầy’. Cô ta còn nói không phải muốn hại Tiểu Vũ, lúc đó chỉ muốn hù cậu ấy, để cậu ấy thả Chu Phượng ra… Cô ta chưa từng chạm vào súng, không ngờ sức giật mạnh vậy, viên đạn bay ra…”

Lúc này, vài điều tra viên hộ tống Phí Độ ra, Phí Độ kéo lại áo khoác, đột nhiên gọi họ lại: “Ừm… thực ra tôi còn muốn hỏi một chút, thầy Phan rốt cuộc thế nào rồi?”

Điều tra viên dừng bước.

Phí Độ nói: “Xin lỗi, tôi hơi lắm miệng – mặc dù tôi chỉ học một học kỳ, dù sao thầy ấy cũng là thầy tôi, vợ thầy Phan đối xử với tôi cũng rất tốt, nếu anh không tiện nói thì thôi. Bởi vì anh hỏi ngày ba mươi mốt tháng Bảy đã xảy ra chuyện gì, tôi mới sực nhớ ra, ngày đó trước khi gặp tai nạn giao thông, tôi vốn định đi gặp vợ thầy…”

Điều tra viên hơi biến sắc, suy tư chốc lát, nhìn chằm chằm Phí Độ mà nói: “Lần đó anh đi không thành, có một người hiềm nghi lớn đến nay chưa tìm được đã đến nhà gặp ông ta.”

Phí Độ thoạt đầu sửng sốt, sau đó điều tra viên phát hiện, không biết người trẻ tuổi khá thờ ơ này nghĩ tới điều gì mà sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play