Những ngày cuối năm, Lạc Thành ngược lại bận rộn, Mục Tiểu Thanh đi giảng dạy xa nhà, còn lại mỗi mình ông, ăn một mình khá chán, thế là ông cả ngày ăn cơm ở căng tin đơn vị luôn.
Khi tài xế đưa ông về nhà, đã sắp chín giờ rồi.
Sau đó ông nhặt được một đứa con trai ngay trước cửa.
Lạc Văn Chu chẳng biết đã đợi ngoài cửa bao lâu, cũng không sợ lạnh, chàng trai ngốc ngủ giường lạnh, toàn dựa vào sức chịu lạnh giỏi. Chiếc áo khoác lông mặc trên người không biết làm sao mà khiến anh trông hơi bất lực, như thể nhét cái gối dựa lớn trong lòng, anh đang ngồi trên cầu thang cúi đầu nghịch di động, tóc một thời gian không cắt tỉa hơi bù xù, dưới chân còn để cái ba lô tổ tướng kiểu chạy nạn.
Lạc Thành chắp tay sau lưng ngắm nghía con trai một chút, cảm thấy hình tượng này thật sự khó coi, thế là tiến lên đá nhẹ: “Này, đi chỗ khác ăn xin đi, hôm nay chỗ ba cũng không có cơm đâu.”
Lạc Văn Chu ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng “Meo”, Lạc Thành nghe meo mà nổi da gà, nhìn kỹ lại mới phát hiện “gối dựa” trong lòng Lạc Văn Chu là một sinh vật còn sống.
Lạc Thành hỏi: “Con chờ ở đây bao lâu rồi, sao không biết gọi điện thoại kêu ai?”
“Tạm ổn,” Lạc Văn Chu không mấy để ý, “Lạnh một lúc trợ giúp cho cảm ngộ cuộc đời ba ạ.”
Lạc Thành vô tình liếc chiếc điện thoại di động anh vừa hí hoáy bấm, phát hiện tài liệu “cảm ngộ cuộc đời” của người này lại là ảnh tự sướng các góc độ, chợt thấy tiêu hóa không tốt, cảm thấy Lạc Văn Chu ngày càng dày mặt.
Năm phút sau, Lạc Thành cho con trai nhặt bụi tre và mèo ruột thịt cùng vào nhà, đồng thời tự mình xắn tay áo, đeo kính lão, xem hướng dẫn lắp kệ cho Lạc Một Nồi trèo.
“Đồ hộp và đồ ăn vặt con đều không mang đến, cho nó ít thức ăn cho mèo là được rồi, ba cũng đừng mua mấy thứ linh tinh đó nữa, con heo này nên giảm cân rồi, trĩu hỏng cả khóa kéo áo lông của con.”
Lạc Một Nồi đến chỗ lạ hơi sợ, nó nằm trên một cái dép lê Lạc Văn Chu đã xỏ, co tròn thành một cục lông mười lăm cân sáu lạng, cảnh giác nhìn trái ngó phải.
Lạc Thành bắn ánh mắt qua cặp kính lão: “Mèo để ở chỗ ba, không sợ không dắt về được à?”
Lạc Văn Chu: “Ba đừng nổ nữa, mẹ con mà đồng ý, thì ba đã biến nhà thành sở thú từ lâu rồi, chứ còn cần ké mèo của con?”
Lạc Thành: “…”
Lạc Văn Chu không khách sáo lấy một bát cơm rang thừa trong tủ lạnh, thuận tay đổ vào nồi đảo sơ rồi bưng ra ăn ngấu nghiến, anh nói: “Tiệm thú cưng cuối năm tăng giá dịch vụ gửi nuôi, còn phải đánh nhau với lũ mèo khác giành địa bàn, vấn đề là cái con hèn nhát này đánh không lại người ta, con cảm thấy ví và mèo đều rất dễ bị thương.”
Lạc Thành: “Thế ba nuôi giúp đến đầu xuân, dài hơn mẹ con sẽ không chịu đâu.”
Lạc Văn Chu dừng lại, cảm thấy cơm thừa nuốt trộng nghẹn ở ngực, bất luận làm thế nào cũng không xuống, đành phải bưng ly uống một hớp nước lạnh, uống xong lạnh run, nói: “Không cần, Tết âm lịch bọn con đến chúc tết ba, tiện thể đón đi luôn.”
Lạc Thành nghe xong, không hỏi tại sao anh phải gửi nuôi mèo, cũng không hỏi tại sao Phí Độ không đi cùng, đương nhiên, ông giống như chuyện gì cũng biết hết, chỉ nói: “Trừ nuôi mèo ra, con còn chuyện gì muốn nhờ vả ba?”
Lạc Văn Chu ngồi một lát, cuối cùng cắn chặt răng không hé môi một tiếng, sau đó đứng dậy cầm bát đi rửa.
Lạc Thành cũng không giục, kệ cho mèo trèo vốn chỉ là một đống linh kiện nhanh chóng thành hình trông rất khá, Lạc Một Nồi không kiềm chế được tò mò, rốt cuộc cẩn thận bỏ dép lê, nhón chân đi đến, vòng quanh dưới kệ mà ngửi.
“Ba,” Lạc Văn Chu đột nhiên nói, “Có phải đôi lúc con rước lấy rất nhiều lời ong tiếng ve cho ba hay không?”
Lạc Thành ngạc nhiên nhìn anh: “Uống lộn thuốc chạy đến chỗ ba sám hối à?”
Lạc Văn Chu hơi nặng nề ngồi xuống bên cạnh ông: “Từ đó tới giờ ba chưa nói gì con.”
Lạc Thành: “Ba nói con sẽ nghe sao?”
Lạc Văn Chu thoáng suy nghĩ: “… À, con không nghe đâu, dù sao Phí Độ cũng là của con.”
Lạc Thành á khẩu một lúc, đương khi Lạc Văn Chu cho rằng ông già sắp nổi giận, Lạc Thành lại cười: “Con đâu phải trẻ lên ba, từng này tuổi rồi, nếu chuyện bằng cái rắm như là muốn sống với ai còn cần ba phê duyệt, thì con sống còn ý nghĩa gì? Người ta thích nói gì thì nói, dù sao cũng chẳng dám nói trước mặt ba, cũng có thể họ yêu cầu đặc biệt cao – nhưng ba cảm thấy con…”
Lạc Thành dừng lại, Lạc Văn Chu tự dưng căng thẳng.
Kính lão phóng đôi mắt ông đặc biệt to, phá hủy cảm giác nghiêm túc bình thường, Lạc Thành dùng ánh mắt không mấy nghiêm túc nhìn anh bĩu môi: “Coi như tạm, miễn cưỡng giống người.”
Bắt đầu từ thời thanh xuân, Lạc Văn Chu vẫn không ngừng đi trên con đường mà bậc cha chú và đại chúng không tán đồng, được ăn cả ngã về không, bởi vậy dù rằng mạnh miệng, anh vẫn hoài nghi mình, hoài nghi mình ôm đồm nhưng không có thiên phú và năng lực như mình tưởng tượng, hoài nghi mình rời khỏi bậc cha chú chở che, e rằng sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Mười mấy năm, mấy chục năm, nơi vô số tiền bối ngã xuống, hiện giờ cần anh kết thúc, anh có thể kết thúc viên mãn không?
Lúc về nhà dọn đồ đem mèo đi gửi, Lạc Văn Chu cảm thấy hai chân sa trong bùn, nước bùn lạnh ngắt dính bết chân anh, đi một bước cũng khó. Nhưng câu đánh giá hầu như không thể tính là hay này rơi vào tai anh lại như một cái máy sấy khô cấp tốc, tích tắc xua tan loại run rẩy thảm hại đó.
Lạc Văn Chu ngớ ra hồi lâu, đột nhiên quẹt mũi, đứng dậy nói: “Thế con đi đây.”
Lạc Thành: “Khoan đã, con thực sự không có…”
“Không ạ,” Lạc Văn Chu thay giày, khom lưng cột dây, “Năm đó khi con đăng ký thi vào trường cảnh sát, không phải ba đã nói, con đường tự chọn phải tự mình bò đi, về sau có chuyện gì ba cũng sẽ mặc kệ, bây giờ thì thế nào? Già rồi nên mềm lòng à?”
Lạc Thành mắng: “Ranh con, xéo!”
Lạc Văn Chu đứng dậy nhảy hai cái, đưa chiếc di động khiến ba anh khá khó ở lên môi hôn nhẹ: “Con đâu phải trẻ lên ba.”
Nói xong, anh trùm mũ áo khoác, đội gió đi ra ngoài.
Năm ấy, Lão Dương chê anh không thể gánh vác, đến chết cũng không tiết lộ một tí tẹo cho anh, thậm chí sau khi chết vẫn để lại di thư, ép buộc cô giữ im lặng.
Nếu anh có thể “hiểu chuyện” sớm vài năm, tiếp nhận trọng trách trên vai bậc cha chú sớm vài năm, phải chăng cô cũng chẳng cần phải đi đến bước này?
Nhưng việc đã đến nước này, truy ngược những điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Ít nhất anh còn có Phí Độ, còn có các anh em, còn có oan khuất thế hệ trước chưa thể giải quyết. Đến cả ông già cũng nói anh “giống người”, dù tốt dù xấu anh cũng phải làm một chút chuyện cho giống con người.
“Là tôi đây.” Lạc Văn Chu bấm điện thoại gọi cho Lục Gia, “Sếp Phí của các anh đã giao anh cho tôi, bây giờ các anh đang ở đâu?”
Lục Gia dẫn Chu Hoài Cẩn đến một tiểu khu hoa viên.
“Chính là đây,” Chu Hoài Cẩn xem địa chỉ trên tay, “Mẹ con Dương Ba năm đó sống ở nơi này!”
Lục Gia đậu xe ngay ngắn, thò đầu dòm dòm, bảo vệ tiểu khu lập tức cảnh giác nhìn tới, cho đến khi thấy chiếc xe Lục Gia lái, vẻ mặt lại dịu đi.
Lục Gia cười cười, đi vào một cửa hàng tiện lợi, mua đại vài món lặt vặt, bắt chuyện với thu ngân: “Đó là tiểu khu nào vậy? Nhìn rất không tệ, tính riêng tư cũng tốt.”
Nhân viên thu ngân thoáng nhìn theo hướng hắn chỉ: “À, ‘Ngân Hà Thành’, tính riêng tư của Ngân Hà Thành đương nhiên là tốt rồi – anh muốn mua nhà hay làm gì? Nếu mua nhà, tôi khuyên anh đừng mua.”
Lục Gia: “Tại sao vậy?”
“Quyền tài sản không phải là nhà ở, anh xem, họ bảo vệ hai tư trên hai tư, cửa sân cửa lầu hành lang ba cửa canh nghiêm ngặt, ra vào toàn xe sang, nếu anh lái xe hơi bình thường, bảo vệ sẽ chặn lại vặn hỏi cả buổi, anh hiểu chứ?” Thu ngân hết sức mờ ám nháy mắt với Lục Gia, “Nơi này còn gọi là ‘chung cư bồ nhí’, nếp sống không tốt, nhưng nếu anh không muốn ở thì cho thuê cũng được.”
Lục Gia: “Nói vậy tiền thuê rất cao?”
“Phí quản lý cũng cao, mười năm trước đã năm đồng một mét vuông, tiền thuê dĩ nhiên càng cao hơn,” Thu ngân tìm tiền lẻ, cười xì một tiếng, “Người không có tiền sẽ không làm ba cái trò này.”
Lục Gia và Chu Hoài Cẩn liếc nhìn nhau, sau khi dọn đến Yến Thành, mẹ Dương Ba không có công ăn việc làm ổn định, cơ hồ sống “ẩn dật nơi thành phố”, dựa vào đâu thuê được nhà ở đây?
“Nghe nói bà ta mở một quán ăn tự nấu theo bí quyết riêng ở chỗ này,” Chu Hoài Cẩn nói, “Loại nhà tự làm, mỗi lần chỉ kê một cái bàn, phải hẹn trước, một tháng cũng chẳng mở được hai lần, khi em tôi và Dương Ba quan hệ căng thẳng nhất từng định đến điều tra, kết quả căn bản không hẹn được, người ta không tiếp nó, Trịnh Khải Phong hình như là khách quen, có điều, a…”
Chu Hoài Cẩn cúi đầu nhìn ảnh người đàn bà trong điện thoại, người này tuy diện mạo không xấu nhưng cũng chẳng dính đến “xinh đẹp”, thời trẻ là một người qua đường, sau đó thì là một phụ nữ trung niên bình thường đến mức dễ dàng quên đi khác biệt giới tính, ngay cả Chu Hoài Cẩn cũng cảm thấy quả thật không phải khẩu vị của Trịnh Khải Phong.
“Bà ta bị bệnh chết, thời gian chết rất khéo,” Lục Gia ra hiệu cho Chu Hoài Cẩn lên xe, “Vừa vặn là trước sau khi Đổng Càn bắt đầu tiếp xúc với nhân viên chuyển phát giả, dự mưu muốn giết Chu Tuấn Mậu… Nếu Dương Ba không phải là con riêng của Trịnh Khải Phong, tôi ngược lại cảm thấy có một khả năng.”
Chu Hoài Cẩn: “Khả năng gì?”
“Người liên lạc,” Lục Gia khởi động xe, “Trịnh Khải Phong không giống với Ngụy Triển Hồng, căn cơ không ở quốc nội, nếu đúng như chủ tịch Phí phỏng đoán, lão ban đầu thông qua Tô Tuệ bắt bạn với đám chuyên nghề mưu tài hại mạng trong nước, sau đó duy trì quan hệ, ủy thác nghiệp vụ, đều cần một người liên lạc đáng tin cậy – Tô Tuệ năm xưa tự chà đạp mình, mười mấy năm trước thân thể đã yếu, chết cũng sớm, vậy người liên lạc này liệu có khả năng là mẹ Dương Ba hay không?”
Chu Hoài Cẩn: “Ý anh là, Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu nuôi con trai bà ta bên cạnh làm con tin để đề phòng bà ta giở quẻ!”
“Nếu thật là như thế, bà ta phục vụ Trịnh Khải Phong mười mấy năm, rất có thể có giữ lại, nên dù bà ta chết rồi, Chu và Trịnh cũng không dám bạc đãi Dương Ba, thậm chí mặc nhận lời đồn ‘con riêng’,” Lục Gia nói, “Người đàn bà này đại khái rất đáng tin cậy, thế nên sau khi bà ta chết, nhân viên chuyển phát giả mới có thể thừa cơ chui vào, giở trò với Trịnh Khải Phong… Nhưng vấn đề là, tại sao dùng bà ta? Bà ta rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt…”
Lục Gia đang nói nửa chừng thì đột nhiên im lặng.
Chu Hoài Cẩn đợi cả buổi không thấy đoạn sau, không khỏi nghi hoặc nhìn Lục Gia.
“Chu tiên sinh,” Lục Gia thấp giọng hỏi, “Áo chống đạn hôm trước chuẩn bị anh đã mặc chưa?”
Chu Hoài Cẩn hơi giật mình, vội vàng dáo dác nhìn quanh: “Sao, sao vậy? Sao vậy? Chúng ta đang ở trong nước, chẳng lẽ chúng còn dám…”
“Đừng nhìn quanh nữa, chính là chiếc xe màu đen đi theo đằng sau, chuyện gì bọn chúng cũng dám cả.” Lục Gia ngắt lời anh ta, gửi vị trí của mình cho đồng đội và Lạc Văn Chu, đồng thời xoay vô-lăng, bất thình lình rẽ ngay ngã tư, “Không cắt đuôi hắn, tôi không dám đưa anh về khách sạn – Chu tiên sinh, hãy cài chắc dây an toàn, anh không say xe chứ?”
Chu Hoài Cẩn còn chưa kịp trả lời, chiếc xe con màu đen bám đuôi từ phản ứng của người bị theo dõi phán đoán ra bản thân đã bị phát hiện, chẳng những không dừng, ngược lại hung hãn tăng tốc, bám riết không bỏ.
Đêm gần Tết âm lịch, đường phố Yến Thành trống trải như nông thôn Australia, Lục Gia không chút tiếc rẻ coi xế xịn đang ngồi thành xe đua F1, bánh xe khi quẹo phát ra tiếng ma sát lớn, Chu Hoài Cẩn vịn thành ghế, hoài nghi xe sắp lật.
Đúng lúc này, một chiếc SUV màu trắng từ trước mặt phóng tới, đột ngột mở đèn chiếu xa, ánh sáng mạnh bất ngờ khiến người ta không mở nổi mắt, đồng thời xe cũng không mảy may giảm tốc độ, lao thẳng tới họ.
Lục Gia mắt không nhìn xéo mà đạp chân ga hết cỡ, gầm rú lao đến như định chết chung với đối phương. Chu Hoài Cẩn vô thức nhắm mắt, chỉ nghe một tiếng nổ lớn bên tai, ngay sau đó là tiếng ma sát ghê răng khi kính chiếu hậu quẹt vào tường, bấy giờ Chu Hoài Cẩn mới phát hiện, Lục Gia vừa rồi trong lúc chỉ mành treo chuông quẹo vào một ngõ nhỏ cực kỳ chật chội, xe đạp ở đầu ngõ bị tông bay thẳng lên trời, hắn trong tốc độ cao nhét xe vào con hẻm không đủ rộng!
Con xe màu trắng đối diện khi nãy phản ứng không kịp, tài xế thắng gấp, đèn lớn chưa kịp tắt, xe màu đen đuổi theo Lục Gia hoa mắt, hai xe tông thẳng vào nhau, lửa tóe ra chiếu sáng bóng đêm!
Chu Hoài Cẩn quay ngoắt đầu lại nhìn Lục Gia, nhìn thấy một người đàn ông kiểu đặc công trong phim từ cơ thể béo núc ấy: “Anh… anh…”
Lục Gia nhún vai, đốt một điếu thuốc ngậm vào miệng: “May là tiền sửa xe có chủ tịch Phí chi trả – Chu tiên sinh, giờ mới bắt đầu, anh còn chịu nổi không?”
Chu Hoài Cẩn thở hồng hộc mấy hơi, một tay chùi mồ hôi lạnh trên trán, tại thời khắc hung hiểm như thế anh ta lại còn nói: “Nói vậy tôi là một nhân vật rất quan trọng? Xem ra mấy việc chết tiệt tôi điều tra được… về Tô Tuệ, Trịnh Khải Phong, đều là manh mối trọng yếu!”
Lục Gia kinh ngạc nhìn anh ta.
Chỉ thấy người thừa kế Chu Thị hào hoa phong nhã lại bật cười: “Thế tôi yên tâm rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT