Không biết làm sao mà đột nhiên nổi lên một trận gió tà, ngang nhiên xông vào qua khe cửa sổ, cửa kính mở hé để thoáng khí bị đập vào, ống đựng bút trên bệ cửa sổ rơi “Choang” xuống đất, Phí Độ bị quấy rầy ngẩng đầu lên, đồng thời, tiếng chuông điện thoại chói tai reo như sấm…

Lạc Văn Chu vừa vặn từ ngoài vào còn chưa kịp thở đều, nhấc điện thoại bàn lên: “A lô?”

Ngực Phí Độ căng thẳng không rõ vì nguyên nhân gì, ngay lập tức hắn nghe thấy tiếng Lạc Văn Chu đột nhiên đổi điệu: “Cái gì? Chú lặp lại lần nữa xem!”

“… Hai chiếc xe bán tải sinh sự trước đó đã để sẵn vật dễ cháy nổ, xe của đội phó Đào khi tông vào họ bị tóe lửa, thoáng chốc bùng cháy, một tài xế gây chuyện tử vong ngay tại chỗ, một kẻ khác bỏng nặng chết trên đường. Sếp, đây là rắp tâm…”

Một loạt mạch suy nghĩ ngay ngắn trật tự trong đầu Lạc Văn Chu thoáng cái chập hết một nửa, nổ uỳnh uỳnh: “Ở, ở đâu? Bệnh viện nào?”

Năm phút sau, cả Cục công an đều bị kinh động, toàn bộ đội trinh sát hình sự, bất kể là đang ở trong cục hay ra ngoài làm nhiệm vụ, đồng thời bỏ hết công việc trên tay xuống, phóng đến bệnh viện Đệ Nhị của Yến Thành.

Gió thổi ra từ điều hòa trên xe hết sức “láu cá”, hơi nóng hanh khô không ngừng phả vào người, lại như trước sau cứ ở ngoài da, không chịu chui vào lỗ chân lông.

Lạc Văn Chu lái xe đến nửa đường, chợt nắm tay Phí Độ bên cạnh.

Tay Phí Độ như mới ướp trong tủ lạnh, lạnh đến cơ hồ mất đi sức sống, bắt đầu từ khi nhận được tin, hắn không nói một lời, bây giờ ngồi trong xe cũng không hề nhúc nhích, cả buổi mới chớp mắt một lần, như thể đã thành một vật trang trí hình người. Lúc này bị động tác nhỏ của anh quấy rầy, Phí Độ mới véo nhẹ bàn tay Lạc Văn Chu để an ủi.

Lạc Văn Chu nhìn hắn một cái, không sợ Phí Độ gây chuyện, chỉ sợ hắn không nói gì – anh kéo tay Phí Độ nắm chặt trong lòng bàn tay, dằn ba hồn bảy vía nổ bay lên trời về vị trí cũ, bấm điện thoại: “Là anh đây, năm phút nữa anh sẽ đến, các chú đang ở bệnh viện à? Tình hình bây giờ ra sao?”

Tiếng viên cảnh sát hình sự cùng Đào Nhiên đến nhà Doãn Bình điều tra tung tích Lão Xỉ Than khàn khàn, hơi nức nở, vừa nói chuyện với Lạc Văn Chu cậu vừa cố gắng kiềm chế, thoạt đầu dăm ba câu chỉ đường đến bệnh viện, sau đó thật sự không nhịn được nghẹn ngào: “Hôm nay bọn em vốn đã sắp về rồi, đội phó Đào đột nhiên nói Doãn Bình không bình thường, lúc bọn em trở lại tìm lão, Doãn Bình đã phóng xe điện chạy mất. Sau đó Doãn Bình dọc đường gây tai nạn bỏ chạy, nạn nhân báo cảnh sát, vừa vặn khoanh vùng đại khái hướng lão đi, em không biết tại sao đội phó Đào sốt ruột như thế, cũng không chờ chi viện đến đông đủ…”

Phí Độ nhìn chiếc di động bật loa ngoài của Lạc Văn Chu – Doãn Bình bỏ chạy, muốn bắt lão thì nhất định phải báo lên trên, phải làm theo trình tự, ít nhất khi hoàn toàn chưa có manh mối Doãn Bình sẽ đi đâu, phải nhờ cậy số lượng camera khổng lồ – như vậy nhất định phải yêu cầu hiệp trợ, không tránh khỏi kinh động rất nhiều người.

Tin báo cảnh sát “xe điện màu đỏ gây tai nạn” gửi đi, không biết đã vào tai ai, Đào Nhiên nắm rõ nguy cơ lộ bí mật, nên anh nhất định phải có dự tính tốt nhất và xấu nhất, chẳng ai chờ nổi, phải bắt Doãn Bình về trước khi đối phương kịp có phản ứng.

Nếu nội ứng năm ấy đi theo Cố Chiêu vào Cung La Phù thật sự là Doãn Bình mạo danh thay thế, vậy lão rất có khả năng là nhân chứng cuối cùng của vụ án cũ này, dù cho người này chẳng đáng một xu, bây giờ cũng quý giá đến độ có tư cách bỏ vào két sắt.

Đào Nhiên xử lý cực kỳ quyết đoán, nhưng tại sao đối phương phản ứng nhanh đến vậy?

Không nên như thế.

“Bọn em đuổi kịp Doãn Bình ở vùng lân cận thôn trong thành phố giải tỏa nửa chừng ở phía bắc huyện Nam Loan, nơi đó hơi khó đi xe, một người anh em đồn công an đi mô-tô vốn định đi trước, nhưng khi qua một ngã tư, hai chiếc bán tải đột nhiên lao tới, đội phó Đào lập tức đẩy mô-tô ra, tự mình phóng lên…”

Một tay khác của Phí Độ nắm bên người đột nhiên siết chặt lại.

“Đường quá chật, ba chiếc xe tông nhau ở ngã tư, bọn em đều không vào nổi, may nhờ người anh em kia nhìn thấy trong xe bán tải bén lửa, lập tức cảm thấy khác thường, lao tới đập bung cửa xe, vừa lôi người ra thì bên kia liền nổ, nếu không có anh ta…”

Nếu không có anh ta, bây giờ họ cũng chẳng cần phải chạy đến bệnh viện nữa.

Phí Độ bỗng nhiên hỏi xen vào: “Doãn Bình đâu, còn sống không?”

Viên cảnh sát đầu dây bên kia cảm xúc quá kích động, không nhận ra đã đổi người nói chuyện, lập tức trả lời theo kiểu báo cáo: “Doãn Bình bị đội phó Đào hất ra, có thể ngã không nhẹ, cẳng chân bị xe điện đè gãy xương, không biết có phải là bị vụ nổ ảnh hưởng hay không, ban nãy vẫn còn hôn mê, bây giờ cũng đang ở bệnh viện Đệ Nhị.”

Phí Độ bình tĩnh đến đáng sợ, thần sắc không chút thay đổi, chẳng hề có sức sống hệt như tay hắn vậy.

Hắn ngước nhìn lên, đã có thể trông thấy kiến trúc bệnh viện cách đó không xa, Lạc Văn Chu lao thẳng qua dây giảm tốc độ của bãi đậu xe, thân xe cũng rung mạnh theo.

Phí Độ nắm tay vịn cửa, giọng điệu thì không tròng trành chút nào, “Tìm người tin được canh chừng Doãn Bình, bất kể lão nằm viện hay cấp cứu – 24 giờ một giây đều không thể lơi lỏng, Doãn Bình chưa chết, người diệt khẩu sẽ còn đến nữa.”

“Vâng!”

Lạc Văn Chu vốn định bổ sung vài câu, mà suy đi nghĩ lại chốc lát thấy thật sự không còn gì để bổ sung, thế là chẳng nói một lời tắt điện thoại dừng xe.

“Chó cùng rứt giậu, xem ra phỏng đoán của Đào Nhiên hoài nghi năm đó Doãn Bình giả mạo Lão Xỉ Than không chỉ thích hợp, mà có thể Lão Xỉ Than giả còn từng tiếp xúc trực tiếp với nhân vật trung tâm.” Phí Độ thong thả mở miệng, “Bởi vì khi Ngụy Văn Xuyên và Ngụy Triển Hồng bị triệu đến Cục công an, lại lập tức bị tạm giam, đối phương cũng không căng thẳng như vậy, điều này cho thấy chống chế của Ngụy Triển Hồng bấy lâu nay có thể không phải là chống chế – hắn thật sự chỉ nắm giữ một phần cổ quyền của Tổ Ong, mấy năm nay sử dụng ‘tài nguyên’ của đối phương, ông trùm sau màn của bên hợp tác là ai, hắn cũng không biết.”

Lạc Văn Chu không lên tiếng, cúi đầu thoáng nhìn bàn tay Phí Độ bị anh nắm lấy.

Mạch Phí Độ đập rất nhanh, cơ hồ hơi lộn xộn, máu sôi trào ngược lại đang không ngừng mang đi độ ấm của tứ chi hắn, lòng bàn tay hắn chỉ có một tầng mỏng mồ hôi lạnh.

Nếu không phải cảm nhận được phản ứng sinh lý trên bàn tay này, Lạc Văn Chu cơ hồ có ảo giác, Đào Nhiên đối với Phí Độ mà nói chỉ là một người xa lạ chớ hề quan trọng, như đương sự trong các vụ án khác, chỉ là một mắt xích của vụ án phức tạp, chẳng đáng bỏ vào quá nhiều tâm sức và tình cảm. Logic của hắn vĩnh viễn không đứng im, vĩnh viễn phân tích cặn kẽ một cách khách quan.

Thế nhưng… thần kinh thực vật không biết dối gạt.

Cơ thể, cảm xúc của Phí Độ, thậm chí hắn đang nói gì nghĩ gì, tựa hồ đều tách rời, hắn như một thiết bị tinh vi vốn nên trọn vẹn một khối, bị tháo ra gắn vào quá nhiều lần, bánh răng không khớp xoay không linh hoạt lắm, một khi quá tải sẽ không khỏi có chút thiếu nhịp nhàng.

Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát vội vàng tương tự phóng vào, người trên xe cơ hồ không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, chạy quá gấp gáp, đều không lưu ý đến nhóm Lạc Văn Chu cũng ở bãi đậu xe.

Lạc Văn Chu đột nhiên hỏi: “Cậu không vội vào thăm Đào Nhiên à?”

“Vào cũng chẳng gặp được,” Thần sắc Phí Độ không thay đổi, “Trong đó đang cấp cứu, phòng cấp cứu lại không thể vào tùy tiện, vả lại nhìn thấy cũng vô dụng, tôi nào phải bác sĩ. Vào bệnh viện chờ và chờ trong xe cũng chẳng khác gì nhau.”

Lạc Văn Chu trầm mặc.

“Đầu tiên, đám người năm đó hãm hại Cố Chiêu cũng giống nạn nhân, đều không biết Lão Xỉ Than bị một lão già hèn nhát mặc dù nhìn giống nhau nhưng trên khí chất khác biệt một trời một vực giả mạo, nếu không muốn giết Doãn Bình là quá dễ dàng, không thể tận đến bây giờ mới ra tay,” Phí Độ không hề vội vã tháo dây an toàn, nói tiếp, “Mà đặt giả thiết đối phương sau khi bị tin tức mấu chốt Đào Nhiên yêu cầu truy bắt Doãn Bình kinh động mới ý thức được điều gì, phái đến hai chiếc bán tải diệt khẩu thì sao?”

Lạc Văn Chu: “Trừ khi chúng trùng hợp có hai chiếc bán tải chứa vật dễ cháy nổ, trùng hợp chờ sẵn ở Nam Loan chó ăn đá gà ăn sỏi. Nếu không theo lý mà nói chúng không nên nhanh hơn cảnh sát, càng không nên nhanh hơn Đào Nhiên đi trước tất cả.”

“Thế nên thời gian chúng nhận được tin chắc chắn sẽ sớm hơn một chút.” Phí Độ nói, “Lúc ấy bên cạnh Đào Nhiên có một người hợp tác đến từ Cục công an, một cảnh sát nhân dân dẫn đường của đồn Nam Loan, và…”

“Và hắn gọi cho tôi một cuộc điện thoại.” Lạc Văn Chu trầm giọng nói, “Sau khi tìm được thiết bị nghe trộm trong cặp Đào Nhiên, chúng ta vẫn rất chú ý, lúc ấy hắn gọi vào số riêng của tôi, tôi có thể lấy tuổi nghề ngót mười năm ra đảm bảo, điện thoại của tôi trăm phần trăm không có vấn đề.”

“Vậy có thể có vấn đề chính là hai người và một chiếc xe,” Phí Độ thong thả nói, “Xe là xe công, đậu và sử dụng đều có ghi lại – phạm vi điều tra nghe nhỏ hơn phải không?”

Lạc Văn Chu cắn chặt răng, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hải Dương.

Chuông reo chưa được nửa hồi đã bắt máy, Tiêu Hải Dương nói không mạch lạc lắm: “Em sẽ lập tức đến bệnh viện, đội, đội trưởng Lạc, em…”

“Khoan hãy tới đây,” Lạc Văn Chu trầm giọng nói, “Trong hành lang bệnh viện không thiếu người gác, anh muốn chú lập tức đi điều tra hành tung gần đây của hai người, họ tên và số hiệu cảnh sát lát anh sẽ gửi chú, và cả ghi chép sử dụng gần đây của chiếc xe công hôm nay Đào Nhiên lái, anh muốn biết nó đã đi đâu, những ai đã chạm vào – bao gồm nhân viên hằng ngày lau xe và bảo trì, hãy nhớ, là tất – cả – mọi – người.”

Phí Độ: “Anh không tiện điều tra thì để tôi kêu đám Lục Gia tìm người phối hợp.”

Tiêu Hải Dương bên kia dừng một thoáng, mũi hít mạnh, cả một tiếng “vâng” cũng chưa nói đã cúp điện thoại luôn.

Hai người ngồi trong chiếc xe đã tắt máy im lặng chốc lát, Lạc Văn Chu sắp xếp xong mọi việc, nhắm mắt ngửa đầu dựa lên ghế.

Anh nhất thời không thể đi suy nghĩ tình hình của Đào Nhiên hiện giờ ra sao, cấp cứu thế nào rồi, anh phải dùng toàn bộ tâm trí để lơ đi sự phẫn nộ và nóng lòng, xử lý việc cần anh xử lý.

Phí Độ thoáng do dự, đoạn hắn kéo vai anh tới, nghiêng người ôm anh, môi chạm nhẹ vào tóc anh, thì thầm: “Nếu khó chịu cần trút ra cũng không hề gì, dù sao chỉ có mình tôi ở đây thôi.”

“Hồi còn đi học… có một bạn nữ vất vả lắm mới lấy đủ dũng khí hẹn hắn ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm vành mắt người ta vẽ mà nói ‘Bạn xem vành mắt bạn thâm quầng rồi kìa, mau về nghỉ ngơi đi, tôi nghe người ta nói phim đó dở lắm, trên mạng chấm cho mỗi năm điểm’… Cái loại này, có một dạo tôi còn tưởng hắn cũng cong như mình.” Lạc Văn Chu thì thào rất khẽ, “Sau đó thấy hắn có bạn gái, mới phát hiện hắn không phải cong, mà là một tên ngốc, chẳng biết chiêu trò gì, thẳng đến nghiêm trang. Bạn gái ban đầu cảm thấy hắn dễ thương, đến khi sắp sửa tốt nghiệp mới phát hiện, trong thế giới phồn hoa, đàn ông chỉ dễ thương thôi là không được, tình cảm từ từ nhạt dần. Khi chia tay hắn lặng lẽ sa sút tinh thần hơn một tháng, sau đó còn vất vả giúp người ta dọn nhà khiêng hành lý, khiêng xong rủ tôi đi uống rượu, nôn thốc nôn tháo… Tôi nói ‘Không sao người anh em, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, mai mốt cưới một người tốt hơn em đó cả trăm lần, tôi làm phù rể cho ông’; hắn nói ở quê hắn chú trọng phù rể đều phải là nam thanh niên chưa kết hôn, người như tôi, không chừng ngày nào đó sẽ rời đoàn bỏ rơi hắn, tôi không nhịn nổi liền thú thật với hắn, tôi nói ‘Tôi không kết hôn được, luật hôn nhân không cho’.”

“Kết quả là cung phản xạ của tên đần đó dài tới mười vạn tám ngàn dặm, lúc ấy vẫn chưa hiểu, hơn nửa tháng sau mới ngộ ra, tái mặt chạy tới tìm tôi, lo lắng tôi sẽ bị ba đánh chết.” Vành mắt Lạc Văn Chu hơi đỏ lên, “Đào Nhiên nếu… nếu…”

Phí Độ siết chặt hơn đôi tay ôm anh.

“Đào Nhiên nếu…” Ý nghĩ này theo lời Lạc Văn Chu nói, lóe lên trong lòng Phí Độ, lập tức bị hắn dập tắt, kể cả hết thảy hồi ức liên quan đến Đào Nhiên, giống như nhiều năm trước hắn theo tiếng nhạc đi lên lầu nhìn thấy người phụ nữ treo cổ sau cửa vậy.

Đây là Phí Thừa Vũ dạy hắn – vĩnh viễn giữ vững không chút động lòng, nếu không thể thì cố gắng học cách giả vờ, hơi có sơ hở là Phí Thừa Vũ sẽ lặp đi lặp lại dạy hắn hết lần này đến lần khác, cho tới khi hắn “học được” mới thôi, đây cơ hồ đã thành phản xạ có điều kiện khắc vào xương hắn, mỗi khi gặp chuyện không thể đối mặt đều tự khởi động, đảm bảo hắn có lựa chọn lý trí nhất.

“Tôi biết,” Hắn dùng sự dịu dàng vừa đúng vỗ về lưng Lạc Văn Chu, “Tôi biết – đi thôi.”

Đào Nhiên rất được mọi người quý mến, ghế dài ở khu chờ của bệnh viện ngồi không đủ, không ít người đều ngồi bệt dưới đất, ngay cả Dương Hân vốn ở bệnh viện với mẹ cũng nghe tin chạy đến, vừa thấy Lạc Văn Chu thì tất cả đều đứng dậy.

Lúc vào Lạc Văn Chu đã nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, khoát tay với mọi người, đang định nói gì đó thì đột nhiên cửa mở, một y tá sắc mặt khá nặng nề đi ra tháo khẩu trang, không đọc tên bệnh nhân thông báo cho bạn bè người thân hỗ trợ đẩy giường bệnh như bình thường, cô đảo mắt qua đám đông trước những ánh nhìn tha thiết: “Các anh đều là người của Cục công an à? Ừm… xin lỗi, bác sĩ chúng tôi thật sự đã cố hết sức…”

Trong đầu Lạc Văn Chu “Uỳnh” một tiếng, Phí Độ nắm chặt vai anh.

Y tá cố gắng tiếp tục: “… Bệnh nhân Khổng Duy Thần, vùng cổ bị mảnh vỡ sinh ra từ vụ nổ đâm xuyên, lúc đưa vào đã do mất máu quá nhiều…”

Khổng Duy Thần là viên cảnh sát ở đồn lúc ấy đi theo nhóm Đào Nhiên, cái tên này Lạc Văn Chu vừa gửi Tiêu Hải Dương, là một trong hai người hiềm nghi.

Một lúc lâu mới có người hoàn hồn, nín thở hỏi: “Vậy… người còn lại…”

“Vị còn lại chủ yếu là gãy xương và xuất huyết nội tạng do tông xe tạo thành, khi ô tô nổ được đồng nghiệp dùng lưng cản cho, cần nằm ở phòng theo dõi đặc biệt một đêm, nếu tình hình ổn định, chắc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Cả khu chờ lặng ngắt như tờ.

Khi Đào Nhiên phát hiện hai chiếc xe đó đến với ý đồ xấu, phản ứng đầu tiên là đẩy mô-tô ra, để đồng nghiệp chỉ đội mũ bảo hiểm lui lại đằng sau, mà người anh em kia khi ý thức được có thể sẽ nổ, không chút nghĩ ngợi xông lên lôi anh ra…

Không biết bao lâu sau, một đồng nghiệp từ đồn công an Nam Loan chạy tới mới bật ra một tiếng nghẹn ngào kìm nén.

Bên phía Cục công an thành phố còn chưa kịp thở phào, thì lại bị tiếng nức nở của người đàn ông ấy gợi lên suy nghĩ thỏ tử hồ bi.

“Đội trưởng Lạc?”

“Thông báo… Khụ,” Tiếng Lạc Văn Chu hơi khàn, anh hắng giọng rồi mới tiếp tục, “Thông báo cho gia đình người anh em này chưa? Đi…”

Lời anh nói lại lần nữa bị mấy nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới cắt ngang.

“Doãn Bình – người tên Doãn Bình này cũng là các anh đưa đến à?”

Lạc Văn Chu quay ngoắt đầu lại.

“Người này bao nhiêu năm không đi kiểm tra sức khỏe rồi, cao huyết áp mà bản thân không biết à? Huyết áp sắp đến một trăm ba rồi! Đầu va chạm dẫn đến xuất huyết não, phải lập tức mổ ngay, có ai có thể ký tên không?”

Lạc Văn Chu: “…”

Người xưa nói, ngẩng đầu ba thước có thần linh, làm việc thẹn với lòng sớm muộn sẽ bị báo ứng.

Nhưng báo ứng của Doãn Bình đến không khỏi quá nhanh rồi!

Lúc này, di động lại rung, Lạc Văn Chu cúi đầu xem giữa một mớ bòng bong, thấy là tin nhắn đến từ “ông già”, đồng chí Lạc Thành “ông già” gửi tin nhắn chưa bao giờ dùng dấu câu, luôn luôn là một chuỗi – “Tổ điều tra kỳ quặc vụ án Cố Chiêu đã tiến vào trọng điểm điều tra người cũ Lão Lục của các con đã bị mời đi hỏi chuyện hãy kiên nhẫn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play