“Hiện giờ cảnh sát đã chính thức tiến vào tổng bộ Ngụy Thị, tình hình cụ thể còn phải chờ điều tra sâu thêm một bước – theo những gì phóng viên đài chúng tôi nắm được, Ngụy Thị trải qua ba mươi năm, hai thế hệ, lập nghiệp từ ngành ăn uống, dần dần hình thành tập đoàn ăn uống của riêng mình, mấy năm gần đây chuyển sang nhà đất, đột nhiên tiếng tăm tăng vọt, trở thành một trong các doanh nghiệp nổi danh của thành phố ta, năm ngoái được đề cử là doanh nghiệp dẫn đầu thành phố. Tiên sinh Ngụy Triển Hồng là chủ tịch vẫn rất kín tiếng, rất ít lộ diện công khai, nhưng liên tục truyền ra tin tức nhiệt tâm công ích, hình tượng trong công chúng cũng tương đối tốt, vậy hiện giờ là cái gì dẫn đến…”

Nữ MC trong ti vi miệng như hai cái lò xo, nói nhanh như đảo đậu, đang tập trung vào tin tức Ngụy Triển Hồng bị điều tra.

Cùng lúc đó, bốn chữ “mua hung giết người” sau khi ngắn ngủi hưởng thụ đãi ngộ hot nhất trên mạng, mau chóng bị các trang web lớn liệt vào từ cấm, hóa thân thành các loại ký tự hình dạng khác nhau.

Đào Nhiên trực ở Cục công an, Tiêu Hải Dương vành mắt thâm quầng ngồi trong phòng khách nhà Lạc Văn Chu, hai tay bưng ly trà, đôi mắt vô thần nhìn ti vi ngây người ra, ngay cả con Lạc Một Nồi thò vào ly uống trộm cũng không hay biết.

“Chú Cố không còn người thân nào khác,” Trong thời gian quảng cáo, Tiêu Hải Dương đột nhiên nói không đầu không đuôi, “Em có thể xác định, vậy ai sẽ tảo mộ cho chú ấy?”

Lạc Văn Chu vỗ mông Lạc Một Nồi một phát đuổi nó đi, cầm ly nước nổi đầy lông mèo của Tiêu Hải Dương vào bếp rửa sạch sẽ, lại rót cho cậu ly khác: “Đồng nghiệp, nội ứng, bạn bè của ông ấy năm xưa, chú có biết không?”

Tiêu Hải Dương do dự chốc lát rồi chầm chậm lắc đầu: “Khi bà đến lo liệu hậu sự cho chú, quả thật có một số người lục tục đến thăm bà, chỉ có điều đều bị cự tuyệt ngoài cửa, những người đó tối đa đến một hai lần, như đèn kéo quân vậy, em cơ bản không nhớ ai cả.”

Mười mấy năm trước, dù gì cậu vẫn còn quá nhỏ. Dẫu Tiêu Hải Dương trí nhớ siêu phàm, có thể nhớ mỗi một chuyện trải qua thời thơ ấu, nhưng muốn nhận ra người năm đó chỉ có duyên gặp mặt một lần, thì quá khó khăn. Mà các mối quan hệ, mạng lưới nội ứng của Cố Chiêu năm ấy thế nào, cũng sẽ không nói với một đứa trẻ mới tám chín tuổi.

Lạc Văn Chu trầm ngâm chốc lát: “Đã là mộ mua hợp pháp, lúc ấy chắc chắn có ghi chép lại, nếu là người trong hệ thống muốn tra, cũng không khó tra được…”

“Không phải, đội trưởng Lạc,” Tiêu Hải Dương hơi căng thẳng nói, “Nghĩa địa đó hoạt động không tệ, quản lý khép kín, cũng coi như chặt chẽ cẩn thận, khách tảo mộ đều phải ghi tên, gặp thời điểm lưu lượng khách cao như thanh minh chẳng hạn, thì còn phải hẹn trước. Nhưng sáng sớm hôm nay em đã đến tra sổ ghi chép khách viếng, phát hiện mấy năm nay trừ em ra thì không còn ai khác. Trừ khi người đến viếng nửa đêm trèo tường vào như em hôm qua, nếu là người của chúng ta thì cần gì phải làm như vậy?”

Lạc Văn Chu nhíu mày – quả thật, bất luận Cố Chiêu bị oan hay thật sự phạm tội, người chết như đèn tắt, thị phi đúng sai khi còn sống đều xóa hết, cho dù đồng nghiệp bạn bè ngày xưa nghĩ tình nghĩa cũ đến viếng cũng chẳng có gì đáng trách, thực tình không cần lén lút như thế… Đặc biệt là vào thời điểm then chốt chuẩn bị điều tra lại bản án cũ này.

“Người bày kế ‘A13’ mà Lư Quốc Thịnh khai, bảo vệ mất tích một cách thần bí của Long Vận Thành, và bạn trên mạng của Ngụy Văn Xuyên với Phùng Bân, tính đến bây giờ, chúng ta chưa có một chút manh mối gì về những người này,” Tiêu Hải Dương mím đôi môi khô đến tróc da, như lừa uống nước nốc một ngụm hết hơn nửa ly, mới khó khăn tiếp tục, “Cả quá trình cho em cảm giác, giống như là… giống như là… có người muốn dẫn dụ chúng ta điều tra lại vụ án năm đó vậy. Em cảm thấy…”

Lạc Văn Chu ngẩng lên nhìn cậu.

“Cảm thấy đối phương là vì báo thù cho Cố Chiêu.” Phí Độ im ắng đi đến phía sau Tiêu Hải Dương, hù cậu trai bốn mắt giật nảy mình.

Sắc mặt Phí Độ hơi nhợt nhạt, mà môi không biết tại sao lại đỏ hơn bình thường, khi ngồi xuống hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt như vẫn không mở ra, cơ hồ phải lún vào nệm sofa mềm mại: “Đầu tiên nhắm Ngụy Văn Xuyên làm mục tiêu, thông qua điều tra đọc trạng thái tâm lý của nó, dẫn dắt thích hợp, âm thầm tiếp cận.”

Lạc Văn Chu: “Bao gồm hướng dẫn nó cách xưng vương xưng bá trong ngôi trường rác rưởi Dục Phấn?”

“À, Ngụy Văn Xuyên chẳng cần dẫn dắt cũng sẽ làm như vậy.” Nói đoạn Phí Độ giơ tay lấy lon bia để tiếp khách trên bàn, bị Lạc Văn Chu dùng bút gel gõ mu bàn tay “Chát” một phát, ngay cả Tiêu Hải Dương hồn vía lên mây cũng liếc nhìn.

Phí Độ: “…”

Sau đó hắn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chuyển sang cầm tư liệu chi tiết về Ngụy Văn Xuyên trên bàn, ra vẻ đứng đắn đẩy kính: “Lư Quốc Thịnh khai, Ngụy Văn Xuyên gặp hắn ở Tổ Ong, cho nên hẳn là từ nhỏ nó đã theo cha là Ngụy Triển Hồng ra vào hố đốt tiền Tổ Ong này, Ngụy Triển Hồng làm gì đại khái cũng không tránh đứa con độc nhất, nếu nhìn kỹ anh sẽ phát hiện, ngôn ngữ cơ thể Ngụy Văn Xuyên rất giống Ngụy Triển Hồng, nó sẽ bắt chước cha về các mặt, bao gồm đối nhân xử thế, yêu bản thân và quan niệm đạo đức ít ỏi – có điều phương pháp rất có khả năng là do ‘Gửi Lời Thăm Shatov’ thần bí kia dạy nó, loại ác độc thành hệ thống và có lý luận ủng hộ này giống thủ đoạn của người trưởng thành hơn.”

“Nhưng mà,” Tiêu Hải Dương hơi do dự, “Làm sao hắn có thể xác định Ngụy Văn Xuyên nhất định sẽ theo hắn dẫn dắt đi đến bước giết người?”

“Mua hung giết người với người bình thường là tội nặng có đi không về, chưa đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không đưa ra lựa chọn này, nhưng đối với Ngụy Văn Xuyên, đây là một thủ đoạn cao cấp giới hạn cho người lớn sử dụng, là đặc quyền của cha nó. Khát khao và tò mò với thế giới người trưởng thành của thiếu niên tuổi dậy thì là vô cùng mạnh, chỉ cần cho nó hai thứ, nó sẽ làm như vậy – cảm giác bành trướng tự cho là trưởng thành, và khả năng tiếp xúc đến ‘phương tiện’.” Phí Độ lướt đầu ngón tay qua ảnh Ngụy Văn Xuyên, “Một tay thành lập trật tự trong trường cho nó cảm giác bành trướng này, trùng hợp tiếp xúc với Lư Quốc Thịnh cho nó phương tiện, giống như đứa trẻ tay cầm mồi lửa, không kiềm chế được đi đốt chỉ là chuyện sớm muộn.”

Lạc Văn Chu chững lại, không nhịn được hơi thất thần. Anh cảm thấy Phí Độ nói có lý, chính bởi vì có lý mới khiến anh cảm thấy không thích hợp – trẻ con ở độ tuổi như một tờ giấy trắng chưa biết phân biệt thiện ác, cha mẹ chính là đối tượng bắt chước, cách nhìn đối với một số thứ từ khi học nói đã bước đầu hình thành, thông qua giáo dục về sau cũng rất khó thay đổi, cho nên Ngụy Văn Xuyên lớn lên thành như vậy cũng chẳng lạ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hoàn cảnh trưởng thành của Phí Độ với Ngụy Văn Xuyên cơ hồ giống nhau như đúc, là điều gì khiến hắn phản kháng Phí Thừa Vũ dữ dội như vậy?

Lạc Văn Chu rất khó tưởng tượng nguyên nhân chỉ là do mẹ hắn.

Bởi rằng phần lớn mọi người cảm thấy xưng hô “mẹ” ấm áp và thần thánh, là vì khi học được phát âm và xưng hô này, đã gắn nó với hình tượng phụ huynh nuôi nấng giáo dục mình, chính vì ngập tràn tình cảm đối với người, mới cho từ này ý nghĩa đặc biệt. Nhưng nhìn từ dăm ba câu của Phí Độ, nhận thức sớm nhất của hắn với từ “mẹ”, chỉ sợ là một bà điên bị bệnh tâm thần, suốt ngày bị trừng phạt do làm sai, đầu óc cũng không bình thường, địa vị còn chưa cao bằng cô giúp việc.

Người phụ nữ hình tượng như vậy, thật sự có thể dựa vào một mạng sống để xóa đi dấu vết Phí Thừa Vũ lưu lại sao?

Lạc Văn Chu lại không nhịn được nhớ tới khi họ điều tra hành tung của Lư Quốc Thịnh, Phí Độ đưa ra suy đoán kỳ lạ mà chuẩn xác đối với xe đưa đón, lúc ấy chưa kịp suy nghĩ kỹ, lúc này nghi hoặc lại trồi lên.

Có lẽ do anh chăm chú nhìn Phí Độ quá lâu, Phí Độ cho anh một ánh mắt hơi nghi hoặc, Lạc Văn Chu đột nhiên phát hiện khóe mắt hắn vẫn chưa hết ửng đỏ, mạch suy nghĩ vốn nghiêm túc cẩn thận mỗi bước một dấu chân thoáng cái lảo đảo, suýt nữa trượt vào vực sâu hạ lưu, anh vội vàng thu ánh mắt về, ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn lại.

“Phùng Bân khi dẫn bạn bỏ trốn đã viết một bức thư, bị đăng lên mạng, tự dưng thành hot,” Phí Độ nói tiếp, “Thể chế giáo dục và sự khỏe mạnh tâm lý thanh thiếu niên luôn là đề tài hấp dẫn, nên lúc ấy không ai hoài nghi, nhưng bây giờ nghĩ lại, sóng nhiệt này rất không bình thường, chắc chắn có dấu vết con người khống chế – ngay vào lúc mọi người sắp quên chuyện này, thì Phùng Bân chết, vấn đề bạo lực học đường của trung học Dục Phấn lập tức nóng lên, các bài thảo luận về bạo lực học đường ùn ùn đăng lên, xã hội cực kỳ quan tâm. Và hung thủ là tội phạm truy nã mười lăm năm, khiến vụ cướp của giết người vốn nên bị xã hội giở sang trang được chuyển lên Cục công an, trở thành tiêu điểm chú ý.”

“Khoan đã,” Lạc Văn Chu sực nhớ tới điều gì, “Một ngày trước hôm Phùng Bân chết, vụ học sinh trung học bỏ trốn này tự dưng bị hệ thống đưa đến chỗ tôi – nói cách khác, rất có thể không phải là trùng hợp!”

Phí Độ nhún vai: “Khi chúng ta không cẩn thận đánh rắn động cỏ, ngay cả anh cũng nghĩ, lần này sợ rằng không bắt sống được Lư Quốc Thịnh – nhưng kỳ thực cho dù Lư Quốc Thịnh chết rồi, sự tồn tại của công viên sinh thái kia cũng chắc chắn bại lộ, đoạn phim Ngụy Văn Xuyên tiếp xúc với Lư Quốc Thịnh trong Long Vận Thành đủ để cho cảnh sát lý do điều tra nhà họ Ngụy, điều tra tiếp theo manh mối này, chưa hẳn không tóm được đám người này.”

“Nhưng có người mạo hiểm đổi băng theo dõi của Long Vận Thành lần thứ hai, làm chậm động tác của đám Ngụy Triển Hồng.” Lạc Văn Chu nhẹ nhàng nói, “Tôi hoài nghi cho dù lúc ấy chúng ta đặc biệt không gắng sức, được bật đèn xanh suốt dọc đường cũng không tới kịp, rất có thể A13 mất tích thần bí sẽ tự mình ra tay cứu Lư Quốc Thịnh.”

Tiêu Hải Dương: “Chờ… chờ đã, tại sao?”

“Bởi vì chỉ có Lư Quốc Thịnh còn sống, mới có thể chính miệng chứng thực trước bàn dân thiên hạ, dấu vân tay tội phạm truy nã mười bốn năm trước không phải là giả dối ngụy tạo, không phải Cố Chiêu bịa ra để đòi hối lộ, trong vụ cháy Cung La Phù có oan tình.” Phí Độ giơ tay gõ mặt bàn, “Tôi sẽ tìm người sàng lọc một lần tất cả ảnh chụp bằng máy bay hôm đó, chắc chắn lúc ấy A13 kia đang ở ngay gần công viên sinh thái.”

Lạc Văn Chu gật đầu, lại nói với Tiêu Hải Dương: “Chú lấy danh nghĩa đào sâu điều tra vụ án Ngụy Văn Xuyên bày mưu hại bạn học, đến đồn công an tiếp nhận sớm nhất đi một vòng, lần lượt hỏi thử, anh muốn biết là ai đưa vụ án lên.”

Tiêu Hải Dương mím môi, ngập ngừng muốn nói.

“Xác cảnh sát Cố do chính phòng pháp y của Cục công an tự mình kiểm tra, nhiều đôi mắt đồng nghiệp và chuyên gia nhìn chằm chằm như vậy, không thể ngay cả người chết là ai mà pháp y cũng nhầm, báo cáo kiểm tra thi thể liên quan đều có trong hồ sơ,” Lạc Văn Chu tựa hồ nhận ra cậu đang nghĩ gì, nói rất khẳng định, “Tiểu Tiêu, anh không tin chuyện tá thi hoàn hồn.”

Tiêu Hải Dương nhìn anh với thần sắc phức tạp, thở dài chẳng rõ là mất mát hay lấy làm may mắn: “Vâng, em biết.”

“Về phần ‘A13’ kia rốt cuộc là người của ai, có phải âm thầm và công khai giúp chúng ta một phen hay không, mục đích cuối cùng là gì, đây là việc bước tiếp theo chúng ta cần điều tra, nhưng có một điều,” Lạc Văn Chu giơ một ngón tay, nghiêm túc nói, “Hắn là một trong những kẻ hiềm nghi sát hại Phùng Bân, hiểu chưa?”

Tiêu Hải Dương: “Vâng!”

“Đi làm việc đi,” Lạc Văn Chu nói, “Cục công an sắp bị đám tai mắt tạp nham xuyên lỗ chỗ thành cái sàng rồi, người tin tưởng được thật sự không nhiều, tôi sẽ đi tìm…”

Anh mới nói nửa chừng thì đột nhiên di động rung. Điện thoại của Lạc Văn Chu nhận được một tin nhắn gửi chung. Anh cúi đầu xem, thấy người gửi là Dương Hân – cô con gái nhỏ của Lão Dương.

Dương Hân nói: “Mẹ em hôm nay mới mổ xong, bác sĩ nói là không lạc quan, còn đang nằm trong ICU, cảm ơn người thân và bạn bè đã quan tâm, mọi người hỏi thăm nhiều quá, bây giờ em trả lời chung luôn, em sẽ cố gắng chăm sóc mẹ, sinh lão bệnh tử đều là chuyện bình thường, mọi người đều bảo trọng nhé.”

Tim Lạc Văn Chu “Thịch” một phát, sửng sốt hồi lâu: “Tôi… tôi có chút việc, buổi chiều gặp đi.”

Anh vội vàng chào một câu rồi chạy đến bệnh viện.

Lạc Văn Chu là người khôn khéo, song kỳ thật cũng không dễ tính, bản chất có chút tật thiếu gia. Tình cảm của anh với sư phụ không thua Đào Nhiên, ngày lễ ngày tết đều tặng quà cho họ qua Dương Hân, nếu nhà họ Dương có việc gì, một tin nhắn của Dương Hân là có thể gọi anh ra quên mình giúp đỡ, nhưng biết cô Giai Tuệ không thích gặp mình, anh cũng không như Đào Nhiên nhẫn nhịn nhìn cô mặt nặng mày nhẹ. Kể từ khi sư phụ mất, anh không hay tiếp xúc với cô.

Không ngờ khi gặp lại, giữa hai người đã cách cánh cửa phòng săn sóc đặc biệt đáng ghét.

Lạc Văn Chu chạy tới bệnh viện, trước tiên đi an ủi Dương Hân, rồi chạy đi trò chuyện một lúc với bác sĩ, khi đi ra, từ rất xa trông thấy Dương Hân đang nói chuyện với một người quen, anh ngẩn người, đoạn đi tới chào hỏi: “Cục trưởng Lục.”

Lục Hữu Lương gật đầu chào anh, ôn hòa nói với Dương Hân: “Không sao đâu cháu gái, các chú đều ở đây, cần người hay cần tiền chúng ta đều có, đừng sợ, để chú bảo dì đến ở với cháu vài hôm, việc học bận rộn thì không cần vào bệnh viện thường xuyên, các chú sẽ trông mẹ giúp cháu.”

Dương Hân vành mắt đỏ hoe gật đầu.

Lục Hữu Lương lại chỉ Lạc Văn Chu nói: “Vừa khéo, bảo anh cháu lái xe đưa cháu về, chú hôm nay cũng quá giang luôn.”

Lạc Văn Chu trán hơi nhăn, không nói gì, chờ đưa Dương Hân về trường rồi, anh mới nhìn Lục Hữu Lương một cái qua kính chiếu hậu. Lục Hữu Lương vẻ mặt rất mệt mỏi, đang day ấn đường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lạc Văn Chu nhớ tới câu đêm qua trước khi đi Đào Nhiên nhân lúc đùa giỡn ghé vào tai anh nói – Đào Nhiên nói: “Hôm đó tôi đi theo cục trưởng Lục suốt, tôi cảm thấy không phải là ông ấy.”

“Văn Chu à.” Lục Hữu Lương đột nhiên mở miệng gọi anh.

“Dạ? Cháu đưa chú về đơn vị hay về nhà ạ?”

Lục Hữu Lương: “Cháu cứ lái đại đi, chú có chút việc muốn nói với cháu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play