Lạc Văn Chu đặt phong thư lên bàn, giận đến bật cười: “Ba mươi vạn đã muốn đuổi chú cảnh sát đi, hơi thiếu thành ý phải không?”
Trương Dật Phàm không nhận ra đây là câu nói đùa, lại còn tin là thật, trên khuôn mặt tròn xoe lộ ra một chút bối rối khi cùng đường, cậu nhóc ngập ngừng nói: “Nhưng mà… cháu thật sự chỉ có bằng này…”
“Cháu học trò này ở đâu? Gặp chuyện gì liền dùng hai tấm thẻ giải quyết,” Nụ cười của Lạc Văn Chu lạnh dần, anh đanh mặt nói, “Chuyện giết người đền mạng cũng có thể dùng tiền giải quyết sao? Giáo viên khốn nạn nào dạy cháu, cháu nói cho chú biết, ngày mai chú cho hắn cút khỏi ngành giáo dục luôn!”
Trương Dật Phàm ở nhà sợ cha, ra ngoài cũng sợ nam giới cường thế nghiêm khắc như cha, lập tức bị Lạc Văn Chu dọa im thin thít, không dám hó hé tiếng nào.
“Nếu Hạ Hiểu Nam đã giết người, vậy bất kể là tự mình ra tay, hay cùng người khác, đều phải trả giá đắt. Giấu cảnh sát hướng đi của một tên tội phạm bị truy nã suốt mười lăm năm, cấu kết tội phạm, ra tay với bạn học, thù sâu cỡ nào mà phải điên cuồng như vậy?”
Lạc Văn Chu cứ nói một câu, là sắc mặt cậu nhóc nhợt nhạt thêm một phần.
“Giết người chưa tính, còn muốn phân thây-“
Hôm ấy ở Cục công an, cảnh sát chỉ hỏi, chứ không cho mấy học sinh biết chi tiết vụ án Phùng Bân, mà chuyện đẫm máu như vậy, giáo viên và phụ huynh đương nhiên cũng sẽ không đề cập, Trương Dật Phàm vừa về nhà đã bị nhốt lại, còn chưa kịp trở về trường, chợt nghe hai chữ “phân thây”, sợ hãi nhảy bật lên khỏi sofa: “Phân thây? Ý, ý chú là sao? Phùng Bân bị người… bị người ta…”
Lạc Văn Chu rất muốn miêu tả cho cậu nhóc một chút về tử trạng của Phùng Bân, lời ra đến môi, nhìn khuôn mặt còn nét trẻ con kia, lại nuốt về, chỉ hỏi: “Tại sao các cháu phải trốn đi, là ai xúi giục? Là ai muốn hại Phùng Bân?”
“Không, không có! Không ai muốn hại nó cả!” Trương Dật Phàm lắc đầu liên tục, dưới sự bức bách của Lạc Văn Chu, cậu nhóc như đã học lời thoại một nghìn lần, buột miệng thốt ra, “Chúng cháu là vì lễ Giáng Sinh…”
Phí Độ đặt ly trà lên bàn, một tiếng vang nhỏ cắt ngang Trương Dật Phàm.
“Lễ Giáng Sinh?” Hắn hỏi, “Lễ Giáng Sinh là ngày gì đặc biệt à?”
Trương Dật Phàm như một chú chuột con bị bóp cổ, đồng tử lẫn cả người đều co rúm lại, sự trầm mặc đáng sợ lan ra trong phòng khách trang hoàng cầu kỳ.
Một lúc lâu, cậu thiếu niên ấy không nhịn nổi nữa, bật ra một tiếng nghẹn ngào khó mà kiềm chế.
“Hãy gọi điện cho ba mẹ cháu,” Lạc Văn Chu giơ tay cầm di động trên bàn, “Có tiệc xã giao gì quan trọng, ăn cơm với chủ tịch nước à?”
Trương Dật Phàm lao tới dùng cả hai tay đè Lạc Văn Chu lại.
Lòng bàn tay cậu bé ướt nhẹp mồ hôi, dính lên mu bàn tay Lạc Văn Chu, bàn tay lạnh ngắt.
Lạc Văn Chu cảm thấy bộ dạng dùng hết mười ngón này trông không giống một cậu trai mười lăm mười sáu tuổi, ngược lại giống một đứa bé yếu ớt non nớt đi lạc hơn, do thiếu sức mạnh nên ngay cả ngón tay mình cũng không tin tưởng, lúc bắt lấy thứ gì đó sẽ xòe hết bàn tay ra theo bản năng, tựa hồ chỉ có như vậy thì mới có thể giữ chặt.
“Đừng… đừng gọi…” Cậu nhóc khó khăn rặn từ ngũ tạng ra một câu, “Cháu sợ.”
“Em sợ cái gì?” Phí Độ rất thản nhiên, thấy Trương Dật Phàm sau khi vô tình chạm phải ánh mắt mình lập tức dời đi, tức khắc nhạy bén hỏi, “Em sợ anh, hay sợ ai đó rất giống anh?”
“Trương Dật Phàm,” Lạc Văn Chu thấp giọng tiếp lời, “Hôm ấy ở Cục công an, cháu rốt cuộc muốn nói gì với chú?”
Trương Dật Phàm nghẹn ngào cơ hồ khó có thể ngồi yên, cả người co giật, năm lần bảy lượt không nói nổi một lời rõ ràng.
Phí Độ đánh giá cậu nhóc, cậu béo này vóc dáng không cao, mũi nhỏ mắt hí, vừa chiêu tài vừa hỉ khánh.
Do trốn đi bụi, cậu nhóc không mặc đồng phục học sinh, áo phông bó sát, cái bụng hơi tròn gồ lên, trên bụng là siêu nhân đang gồng, sau lưng thì có một nắm đấm to. Nếu chỉ nhìn “lớp đóng gói”, sợ là người ta sẽ cho rằng cơ thể bên trong lớp vải tràn trề sức mạnh, là một người đô con mạnh mẽ.
Từ trên sofa phòng khách, có thể liếc thấy phòng ngủ của Trương Dật Phàm, cửa không đóng, sau cửa treo bao cát và găng tay quyền anh dùng để trang trí, trên tường dán áp-phích siêu anh hùng trong phim, ga giường cũng có thể nhìn thấy một góc, trên in một con sư tử châu Mỹ gầm thét, nó đang ngạo nghễ chiếm ngay giữa giường.
Phong cách không gian sống của Trương Dật Phàm đồng đều như thế, ngay cả một tấm ảnh dán tường cũng đại diện cho sự chờ mong khó mà nói ra của cha mẹ, hận không thể hóa thành lưỡi dao, tìm đủ mọi cách muốn lóc mỡ trên người cậu nhóc, hút hút đắp đắp, gọt cậu thành Tyson, thành Wolverine, thành một chàng trai mình đồng da sắt, đội trời đạp đất. (Mike Tyson là võ sĩ quyền anh, Wolverine là dị nhân trong truyện siêu anh hùng của Mỹ)
Tiếc thay không như mong muốn, cậu nhóc này còn là một tên mít ướt run rẩy.
“Em thích siêu nhân à?” Phí Độ đột nhiên hỏi, “Gật hoặc lắc đầu là được.”
“À, anh hiểu rồi, ba mẹ thích mua quần áo siêu nhân cho em phải không? Suy nghĩ của ba mẹ luôn hơi khác mình, lúc nhỏ anh cũng thường xuyên làm trái kỳ vọng của ba anh.” Phí Độ nói đến đây thoáng dừng lại, Lạc Văn Chu vô thức nhìn hắn, thấy giọng điệu hắn ôn hòa, khóe môi mỉm cười, như đang kể một đoạn trải nghiệm thời trưởng thành tồn tại cả ấm áp lẫn mâu thuẫn, không hề có mảy may dấu vết miễn cưỡng và bịa đặt.
Phí Độ lại nói: “Những lúc thế này, chúng ta thường phải thỏa hiệp, ai bảo em còn chưa trưởng thành kia chứ? Nhưng anh cũng có cách phản kháng của riêng anh.”
Phí Độ cười: “Lát nữa anh sẽ nói cho em biết – cấp hai em cũng học ở Dục Phấn à?”
Trương Dật Phàm gật đầu.
“Cấp hai thuộc về giáo dục bắt buộc chín năm, trường công bình thường đều không thu phụ phí, nhưng trường các em thu, còn rất cao, đúng không? Nghe nói căng tin trường còn có phòng cơm Tây riêng?”
Phí Độ hỏi cậu nhóc vài vấn đề như tán gẫu, trả lời đều chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Hơi thở dồn dập của Trương Dật Phàm dần dần bình ổn lại, Phí Độ đánh giá sắc mặt cậu nhóc, đoán đã có thể nói chuyện bình thường, thế là hắn lấy vài viên đường trong rổ đựng đồ lung tung dưới bàn trà, bỏ vào ly của Trương Dật Phàm, lại cầm cái phích bên cạnh, rót thêm cho cậu nhóc ít nước nóng, kiên nhẫn chờ cậu uống bảy tám phần, mới ném ra câu hỏi kế tiếp.
Phí Độ: “Em có thích trường mình không?”
Trương Dật Phàm khựng lại, lắc đầu nguầy nguậy.
Phí Độ hơi nghiêng người ra phía trước, khuỷu tay chống đầu gối, để tầm nhìn ngang với Trương Dật Phàm, nói chậm hơn: “Có phải trong trường có người bắt nạt em không?”
Lần này, Trương Dật Phàm im lặng lâu hơn, nhưng rồi lại cực kỳ căng thẳng lắc đầu.
Phí Độ dường như cân nhắc điều gì đó, vân vê một miếng giấy gói viên đường, đồng thời quan sát thần sắc cậu nhóc – lúc này Trương Dật Phàm đã ít nhiều bình tĩnh lại, đoạn trầm mặc vừa rồi không hề có cảm xúc phập phồng, phán đoán từ ngôn ngữ cơ thể, tựa hồ cậu nhóc chỉ đang nhớ lại, khi lắc đầu động tác cũng không hề miễn cưỡng.
Hoặc là thật, hoặc là cậu bé cho rằng mình chưa từng bị bắt nạt.
Phí Độ: “Thế có ai từng bắt nạt nhóm Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam hay không?”
Trương Dật Phàm thoạt tiên gật đầu, sau đó chần chừ chốc lát lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “… Phùng Bân chưa từng bị bắt nạt, nó cùng một bọn với đám kia, nhưng nó… nó không giống bọn đó, con người nó rất tốt.”
Các ngón tay Phí Độ vê mẩu giấy gói khựng lại.
Phùng Bân và “đám kia” là một bọn, thuộc về phe bắt nạt.
“Bọn đó… bọn đó đã nhắm vào Hạ Hiểu Nam,” Trương Dật Phàm lại không đầu không đuôi phun ra một câu như thế, “Chúng cháu cần phải chạy trốn, đây cũng là Phùng, Phùng Bân nói.”
Cậu nhóc nói câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì nhau, song Lạc Văn Chu tự dưng lại cảm thấy hơi rợn người, anh gặng hỏi: “Ai nhắm vào Hạ Hiểu Nam?”
“Bọn nó… ‘chủ nhân’.”
Lạc Văn Chu cơ hồ hoài nghi tai mình có vấn đề: “Ai cơ? Chủ nhân? Vậy cháu là cái gì? Nô lệ à?”
“Cháu không phải nô lệ, cháu là người bình thường, chính là ‘dân thường’,” Trương Dật Phàm thấp giọng nói, “Tụi Vương Tiêu mới là nô lệ.”
Ngoại trừ Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam, lần này còn có bốn học sinh khác đi cùng, Vương Tiêu chính là nữ sinh duy nhất trong số này – hôm nay Tiêu Hải Dương bị phụ huynh Vương Tiêu lấy cớ con sốt chặn ngoài cửa, không thể gặp được.
“Vương Tiêu là nữ sinh đi cùng các cháu à?” Lạc Văn Chu thấy Trương Dật Phàm gật đầu, lại hỏi: “Cháu nói ‘tụi Vương Tiêu’, ‘tụi’ là chỉ ai, hai cậu bạn còn lại à?”
Trương Dật Phàm lại lần nữa gật đầu.
“‘Chủ nhân’, ‘dân thường’, còn có ‘nô lệ’.” Lạc Văn Chu lặp lại một lần cách xưng hô nghe từ miệng Trương Dật Phàm, nhất thời có cảm giác mùi trung nhị thốc vào mặt, quả thực hơi bị vớ vẩn, lũ nhãi con này giống như đang nghiêm túc nhập vai trong một Board Game phiên bản người thật cỡ lớn, nhưng hơi lạnh lại không ngừng ùa lên từ dưới chân, “Ý cháu là, Phùng Bân thuộc nhóm ‘chủ nhân’, bọn Vương Tiêu thuộc về ‘nô lệ’, chỉ có cháu là ‘dân thường’, chú không hiểu sai chứ – vậy Hạ Hiểu Nam là gì?”
“Hạ Hiểu Nam là… ‘hươu’,” Trương Dật Phàm rặn ra mấy chữ như vậy, thanh tuyến chưa hoàn toàn phát dục bé tí như sẽ đứt bất cứ lúc nào, “Lễ Giáng Sinh hàng năm, sau tiệc tối do giáo viên tiếng Anh tổ chức, đều là hoạt động của riêng học sinh. Trường cháu Giáng Sinh và Nguyên Đán đều không tắt đèn, ký túc xá cũng không khóa cửa, có thể chơi thâu đêm, từ cấp hai đến bây giờ, mỗi năm đều có một lần…”
Trực giác bảo rằng “hoạt động” này không phải tụ tập đấu địa chủ, Lạc Văn Chu lập tức hỏi: “Chơi thâu đêm, chơi trò gì?”
“Chơi trò săn thú, giống như trong ‘Surviving The Game’ vậy”, Trương Dật Phàm không tự chủ được hạ thấp giọng, “Mỗi năm trước lễ Giáng Sinh bọn nó sẽ rút thưởng, rút năm người trong ‘dân thường’ tham gia trò săn thú, người chiến thắng cuối cùng có thể gia nhập bọn nó.”
“Gia nhập bọn nó – ý là sau này từ người bình thường biến thành tiểu đoàn thể ‘chủ nhân’ kia? Gia nhập có lợi ích gì, có thể tùy tiện bắt nạt người khác à?”
“Sau khi gia nhập sẽ an toàn.” Cậu nhóc béo đầy tội nghiệp nói với Lạc Văn Chu, “Chỉ cần không mâu thuẫn với ‘chủ nhân’ khác, về sau sẽ không tùy tiện bị bắt nạt, sẽ không biến thành ‘nô lệ’, cũng không tự dưng trở thành ‘con mồi’, hết giờ học có thể lập tức đến căng tin, không cần tránh ‘chủ nhân’, có được chìa khóa phòng ngủ và ký túc xá, không cần sợ bị nhốt ở bên ngoài, có thể… có thể yên ổn học hành.”
Phản kháng không được, đành phải cố gắng gia nhập, mới có được một sự đối xử mà học sinh bình thường nên có.
“Lúc Viên Đại Đầu ngóc dậy, cũng không dám khôi phục chế độ Nguyên triều, học sinh trường các cháu giỏi lắm,” Lạc Văn Chu chậm rãi nói, “Năm nay cháu bị rút trúng à?”
Trương Dật Phàm nhìn anh một cái, im lặng xem như thừa nhận.
Lạc Văn Chu: “Trò săn thú này chơi như thế nào?”
Trương Dật Phàm siết chặt nắm tay, đồng hồ lớn trong phòng khách nhích từ từ, kim giây “tích tắc tích tắc” mang theo âm rung của kim loại, đi đến phía trước không có điểm kết, không biết nó lặn lội bao lâu, Trương Dật Phàm mới lấy đủ dũng khí mở miệng-
“Sau khi bắt đầu, tất cả những người tham gia trò săn thú phải tìm ‘hươu’ trong trường, chỉ có khi trò chơi bắt đầu, bọn nó mới tuyên bố ‘hươu’ là ai, còn trước đó không ai biết lần này sẽ rơi vào đầu ai. Bọn nó tuyên bố xong, ‘hươu’ có năm phút để chạy, có thể trốn đi, ‘thợ săn’ phải bắt hươu ra, cho đến khi trời sáng, ai bắt được sẽ thắng.”
“Trường các cháu lớn như thế, có bao nhiêu tòa nhà dạy học và ký túc xá, một người trốn, năm người tìm, thì làm sao có thể tìm được?” Lạc Văn Chu hỏi, “Vả lại, con gái như Hạ Hiểu Nam trốn đại vào góc nào mà không thể trốn qua một đêm?”
“Không phải năm người tìm,” Phí Độ bên cạnh nhẹ nhàng nói, “Là cả trường đều đang săn lùng một mình cô bé.”
Lạc Văn Chu ngớ ra.
Trương Dật Phàm lại gật đầu.
Tiểu đoàn thể bắt nạt nắm giữ quyền nói chuyện trong trường, học sinh bình thường giống như dân chúng dưới sự cai trị của bạo quân, như cậu nhóc béo Trương Dật Phàm, chỉ muốn sống yên bình, chỉ cầu đừng tự dưng trở thành đối tượng bị bắt nạt. Một khi tiếp nhận hệ thống trật tự này rồi, bản năng sẽ tuân theo, giống những người nhìn thấy bạn học bị bắt nạt, lòng bất mãn mà chỉ dám đứng ngoài nhìn vậy.
Người có thể tham gia trò chơi giống như “ứng cử viên”, mỗi một ứng cử viên đều là cổ phiếu tiềm năng.
Cung cấp tin tức then chốt về “hươu” cho ai đó tương lai có thể gia nhập tiểu đoàn thể kia, về sau tự nhiên sẽ được người đó che chở – không, có lẽ từ trước khi trò chơi bắt đầu, kẻ hơi thông minh đã gia nhập phe của ứng cử viên nào đó rồi.
Năm ứng cử viên trong “trò chơi săn thú” đều là được rút trúng sao?
Trên điểm này, hiển nhiên cậu nhóc béo ấy đã nói dối, nhìn cậu ta dùng tiền muốn hối lộ cảnh sát quen như vậy, đã có thể suy đoán ra đại khái cậu ta làm cách nào giành được một “suất”.
“Hươu sau khi bị bắt,” Phí Độ hỏi, “Sẽ thế nào?”
Sắc mặt Trương Dật Phàm trắng bệch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT