Bắc Minh giúp Âm Tế Thiên đẩy vài sợi tóc dính trên mặt ra: “Lại suy nghĩ lung tung gì đó?”
“Ta nghĩ, chắc viên đan dược kia là dùng để hồi sinh Minh Vương đời trước!”
Bắc Minh trầm ngâm một lúc: “Cũng có khả năng! Ta nghe những đệ tử đó nói, bởi vì Minh Vương muốn hồi sinh cha mình, dẫn đến Minh Ngục càng ngày càng không yên ổn. Và Tiên giới đã từng nhiều lần phái Tiên nhân xuống để điều tra căn nguyên chuyện này.”
Âm Tế Thiên nhẹ nhíu mày: “Nghe thế, hóa ra người Tiên giới không muốn hồi sinh Minh Vương đời trước à?”
“Chắc là vậy, đợi chúng ta tìm được mảnh hồn kia, liền tức tốc rời khỏi Minh Ngục, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết!”
Âm Tế Thiên lạnh giọng nói: “Lúc rời khỏi Minh Ngục, ta muốn làm một chuyện!”
Bắc Minh thấy sắc mặt hắn trầm xuống, không khỏi nghiêm túc lên: “Chuyện gì?”
Âm Tế Thiên đem những lời nghe được từ Phụng Cung nói ra: “Ta cùng với Phụng Âm đại nhân không oán không cừu, y chẳng có lý do gì để hãm hại ta. Chắc bởi vì Hạ Hầu Lân, nên mới xảy ra chuyện như vầy!”
Tức khắc, con ngươi của Bắc Minh bắn ra hàn quang, y phẫn nộ đến hận không thể ngay bây giờ lao ra khỏi phòng giết chết Hạ Hầu Lân. Bất quá, đầu óc y vẫn còn rất lý trí.
“Bản thân hắn vốn là đế vương chốn nhân gian, trên người có mây tím hộ thể. Nếu chúng ta nổi sát ý, đừng nói không giết được hắn, ngay cả tiếp cận hắn cũng chẳng thể nào.”
Âm Tế Thiên quên mất chuyện Hạ Hầu Lân có mây tím hộ thể, buồn bực nói: “Vậy chúng ta cứ mặc kệ cho hắn hãm hại, mà không đáp trả lại chút gì ư?”
Bắc Minh khẽ híp mắt, trấn an nói: “Ta tất có biện pháp. Bất quá, việc này còn phải chờ đến khi chúng ta rời khỏi Minh Ngục. Nếu không, ở Minh Ngục hắn có Phụng Âm che chở, chúng ta cũng khó mà ra tay!”
Trước kia, y còn cảm thấy con người Hạ Hầu Lân cũng không tệ lắm. Nhưng nếu hắn đã dám xuống tay hãm hại người thương của y, vậy đừng trách y không khách khí!
“Ta biết! Bằng không, ta đã chẳng nói rời khỏi Minh Ngục mới động thủ!”
Bắc Minh đỡ hắn cùng nằm xuống: “Tạm thời cứ gác chuyện của Hạ Hầu Lân qua một bên đi. Đừng có nảy sinh sát ý với hắn, nếu không hắn sẽ phát hiện ra ý đồ của chúng ta mất.”
“Ừm!”
“Ở Khí Đan Phủ, không nên hành động một mình. Tận lực ở chung một chỗ với những người khác, để tránh thủ hạ của Phụng Âm lợi dụng sơ hở!”
“Ừm! Bất quá, ta có chút không rõ, vì cớ gì Phụng Âm lại sợ người khác biết y muốn giết ta? Ngươi nghĩ xem, nếu ta chết ở Minh Ngục, trừ ngươi ra, thì nhiều lắm cũng chỉ có thêm Hiên Viên Duật mới quan tâm tới chuyện này. Căn bản, Phụng Âm không cần thiết phải để ý tới cái nhìn của người khác! Hơn nữa, lấy thân phận của y, giết một tu sĩ Tu Chân giới, sẽ chẳng gây ảnh hưởng tí tẹo gì đến y!”
Âm Tế Thiên nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Phụng Âm, Phụng Âm thường xuyên liếc mắt nhìn sang Bắc Minh: “Chẳng lẽ, y sợ ngươi biết y muốn giết ta?”
Tuy nhiên, y cũng đâu cần thiết phải sợ Bắc Minh! Trong mắt của y, Bắc Minh bất quá chỉ là một con kiến!
“Có lẽ nhất cử nhất động của y đều bị Điện chủ Điện Tám mươi chín giám thị. Cho nên, y mới không dám xằng bậy thôi!” Bắc Minh tùy ý suy đoán.
Y đặt đầu Âm Tế Thiên lên trên ***g ngực của mình: “Đừng nghĩ nữa! Dù sao chúng ta cũng không đoán ra được tâm tư của y, thà dùng thời gian ấy để nghỉ ngơi cho thật tốt còn hơn.”
Âm Tế Thiên ngáp một cái, bĩu môi nói: “Làm bốn lần, quả thật hơi mệt chút!”
Bắc Minh nghe hắn nói, khóe miệng khẽ nhếch.
Thẳng đến khi tiếng hít thở của hắn trở nên đều đều, ý cười trên khóe miệng Bắc Minh mới biến thành chua sót.
Y thật vô dụng!
Nếu chẳng phải thân thể càng ngày càng suy yếu, y đã không tới Minh Ngục này để làm gì. Hơn nữa, cũng chẳng bất lực nhìn người thương bị hãm hại mà không giúp ích được!
Nếu y mạnh hơn một chút, sẽ có thể bảo vệ người thương dưới đôi cánh rắn chắc của mình …
Chẳng biết là do tâm tình của y suy sụp hay sao, mà thanh thần khí được cất giữ trong Nhẫn không gian cứ kêu oong oong không ngừng.
Bắc Minh lấy lại *** thần, lần theo thanh âm, nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón tay: “Ngươi đang an ủi ta sao?”
Y nhẹ giọng nỉ non.
Thần khí không ngừng kêu oong oong, như là đang nói ‘Về sau ngươi sẽ rất mạnh’.
Bắc Minh bật cười, muốn triệu hồi nó, nhưng vừa nghĩ tới tình huống lần trước, sắc mặt tối sầm: “Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đợi trong Nhẫn không gian đi!”
Y sẽ không cho nó có cơ hội sàm sỡ Tịch Thiên thêm lần nữa.
Trải qua việc thần khí đột nhiên náo loạn, tâm tình của Bắc Minh tốt lên rất nhiều, y ôm lấy Âm Tế Thiên, nhắm mắt lại ngủ.
—
Những ngày kế tiếp, Âm Tế Thiên vẫn cứ như bình thường, cùng Bắc Minh và Hiên Viên Duật đi đến Khí Đan Phủ.
Lúc đợi trong Điện Đan Phòng, hắn tận lực giữ khoảng cách với Phụng Cung và hai tên đệ tử nọ.
Đương nhiên, không phải là hắn sợ bọn họ, càng không phải là hắn không dám đấu với bọn họ một trận. Mà chính là, hắn không muốn con đường tìm mảnh hồn kia, xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Nếu bởi vì hắn đả thương bọn họ mà bị đuổi khỏi Minh Ngục, thì thật sự là mất nhiều hơn được!
Thời điểm ở Điện Đan Phòng, hắn đều sẽ tận lực đứng chung một chỗ với Quỷ Nhiễm tiên trưởng, để bọn Phụng Cung không có cơ hội tìm hắn gây phiền toái.
Lỡ như Quỷ Nhiễm tiên trưởng ra khỏi Điện Đan Phòng, hắn cũng sẽ theo chân Quỷ Nhiễm tiên trưởng rời đi.
Tựa hồ, Quỷ Nhiễm tiên trưởng cũng phát hiện ra có chút bất thường, cho nên vẫn không có ý kiến gì về việc Âm Tế Thiên vẫn luôn bám theo phía sau mình. Thậm chí nàng còn nói với Âm Tế Thiên rằng, hắn ở trong này cũng không học được cái gì, về sau khi đến Khí Đan Phủ, có thể trực tiếp đến hậu viện ngay.
Cứ như vậy, là có thể tránh tiếp xúc với bọn Phụng Cung, lại học thêm được thuật luyện đan của nhóm Luyện Đan sư cao cấp trong hậu viện.
Tất nhiên, Âm Tế Thiên cầu còn không được mà!
Ở hậu viện, mọi thứ đều rất thoải mái. Ngày thường, chỉ cần ghi tạc vào đầu vài phương pháp luyện đan mà Luyện Đan sư cao cấp giảng, cũng không cần tự tay luyện chế đan dược gì.
Có đôi khi, Ám Vô sẽ mang đến một đống thảo dược cho hắn ngửi thử, để hắn tìm được những loại còn thiếu. Bất quá, hắn không được nghe giọng nói của người chủ tử kia nữa.
Từ sau khi đi chuyển sang hậu viện, chẳng biết Quỷ Nhiễm tiên trưởng có nói gì đó với nhóm người trong hậu viện hay không, mà mỗi lần hắn rời khỏi, Ám Vô đều nhín thời gian đi theo hộ tống hắn, thẳng đến khi nhìn thấy Âm Tế Thiên hòa vào vào dòng người náo nhiệt, mới xoay người trở vào.
Mặc dù như thế, ngày thứ hai mươi lăm sau khi tiến vào Khí Đan Phủ học tập, hắn vẫn bị bọn người Phụng Cung chộp được cơ hội.
Hôm đó, Ám Vô có chút việc, nên chỉ đưa Âm Tế Thiên ra khỏi mê trận, liền vội vội vàng vàng xoay người rời di.
Âm Tế Thiên vừa mới bước tới cửa, thì từ trong chỗ ngoặt, đột nhiên có một bóng người xông ra, đụng mạnh vào hắn.
Cả hai bên đều lảo đảo lui về sau mấy bước, suýt chút nữa té ngã trên đất.
“Kẻ nào không có mắt, ngay cả ta mà cũng dám đụng vào!”
Tiếng mắng chửi bắn tới, Âm Tế Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy Phụng Cung đầy mặt tức giận trừng trừng nhìn hắn. Phía sau là Dã Lĩnh và Hòe Nha, ngày thường vẫn đi theo bên người Phụng Cung, bọn họ vội vàng chạy tới trước, đỡ Phụng Cung dậy.
Phụng Cung liếc Âm Tế Thiên, châm biếm nhếch môi một cái: “Dã Lĩnh, Hòe Nha, các ngươi nhìn này, đây không phải là bạn của Phụng Âm đại nhân sao?”
Hòe Nha đáp: “Đúng là bạn của Phụng Âm đại nhân, ta còn tưởng hắn sợ mất mặt, cho nên không dám tới Khí Đan Phủ nữa chứ. Ai ngờ hắn vẫn luôn núp ở trong hậu viện.”
Âm Tế Thiên thầm cười lạnh, hắn mới không ngốc đến mức cho rằng bọn họ là vô tình gặp được mình.
Chắc chắc bọn họ đã mai phục ở đây rất lâu, mục đính chính là muốn tìm được cơ hội gây chuyện với hắn.
Dã Lĩnh hừ lạnh một tiếng: “Bạn của Phụng Âm đại nhân thì thế nào, đụng trúng người khác, vẫn phải cúi người xin lỗi thôi!”
Hòe Nha nguýt Âm Tế Thiên: “Chỉ xin lỗi thì quá lời cho hắn rồi! Ta thấy, hắn hẳn nên dập đầu với Phụng Cung mấy cái, nói không chừng Phụng Cung sẽ suy xét lại, xem có nên tha thứ cho hắn hay không!”
Âm Tế Thiên biết, hôm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn, bởi vậy không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng: “Bảo ta quỳ xuống xin lỗi các ngươi, đừng có mà nằm mơ! Các ngươi muốn động thủ, vậy trực tiếp lên đi.”
Hắn nguyên bản muốn sử dụng thuấn di rời đi, không để ý tới bọn họ.
Thế nhưng, tránh được hôm nay, cũng không tránh được ngày mai. Và đồng thời, sẽ làm bại lộ năng lực bản thân.
Nếu như bọn họ biết mình khó đối phó, sẽ báo với Phụng Âm, khiến y phái Quỷ Tiên khác lợi hại hơn đến đối phó với hắn.
Kết quả là, hắn vẫn phải đánh nhau với đám thủ hạ của Phụng Âm!
Cũng không biết, mình có thể địch nổi ba người trước mắt không.
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, nếu đánh không lại thì bỏ chạy!
Dù sao hắn vốn là tu sĩ Tu Chân giới, đánh không lại ba tên Quỷ Tiên, cũng không phải việc mất mặt gì.
Trên mặt ba người hiện lên vẻ kinh ngạc!
Hòe Nha và Dã Lĩnh cùng nhìn về phía Phụng Cung.
Phụng Cung hừ lạnh: “Ngươi đã muốn chết, vậy chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Gã lập tức phóng thích uy áp, đánh về phía Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên bỗng cảm thấy, có khí tức âm lãnh ồ ạt bủa vây lấy hắn, khiến hắn không khỏi run lên.
Hơn nữa, tứ chi như nhũn ra, cả người tựa hồ lọt vào hầm băng, hàm răng đều đang run lên!
Hòe Nha thấy Âm Tế Thiên run rẩy cả người, nhưng không có khó chịu đến mức quỳ xuống, hoặc té xỉu này nọ.
Hắn truyền âm cho Phụng Cung: “Phụng Cung, ngươi đừng có mà nương tay. Nếu không, chúng ta sẽ chẳng thể ăn nói với đại nhân!”
Phụng Cung liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, nhăn đầu mày: “Ta đã dùng hết sức rồi, thật không nghĩ tới tên tu sĩ đến từ Tu Chân giới này, cư nhiên không sợ uy áp của ta! Các ngươi đừng có đứng một bên mà nhìn! Nhanh chóng động thủ, nếu lỡ xảy ra sai lầm gì, mới thật là khó ăn nói!”
“Dã Lĩnh, chúng ta lên!” Hòe Nha lấy trường đao từ trong Nhẫn không gian ra, tấn công về phía Âm Tế Thiên.
Dã Lĩnh trực tiếp điều khiển dây mây, quấn lấy hai chân Âm Tế Thiên, khiến hắn không thể né tránh.
Âm Tế Thiên thấy Hòe Nha đánh tới, vội vàng triệu hồi Chân Cú Kiếm của Hiên Viên Duật ra đỡ!
Răng rắc một tiếng, Chân Cú Kiếm lập tức bị gãy thành hai đoạn!
Âm Tế Thiên bị linh lực chấn đến mức thân trên lắc lư, hơn nữa, bởi vì uy áp của Phụng Cung, mà xuất hiện hiện tượng đầu choáng mắt hoa.
Hắn muốn thuấn di, nhưng không ngờ, dây mây quấn quá chặt, căn bản không có cách nào di chuyển được.
Dưới đáy lòng Âm Tế Thiên thầm kêu hỏng bét!
Hòe Nha châm biếm nói: “Thật không biết lượng sức, chỉ một thanh kiếm linh bảo, mà cũng muốn ngăn cản Tiên khí của ta!”
Dã Lĩnh vừa nói xong, dây mây dưới chân dài ra mấy cái cành sắc bén, nhanh chóng tấn công về phía Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên tay mắt lanh lẹ, thân trên mềm dẻo vặn vẹo, linh hoạt né tránh.
Bất quá, thời điểm né tránh đòn công kích cuối cùng, cành cây sắc bén lợi dụng sơ hở hung hăng ghim vào trong cánh tay hắn.
Âm Tế Thiên kêu lên một tiếng, đầu càng có cảm giác muốn hôn mê!
Cảnh vật xung quanh bỗng trở nên mơ hồ!
Dã Lĩnh thấy Âm Tế Thiên chỉ bị thương cánh tay, sửng sốt, hừ lạnh: “Không nghĩ tới một tu sĩ nho nhỏ, thế nhưng lại có vài phần năng lực!”
Hòe Nha nhìn dây mây trườn đến trườn đi trước mặt mình, bất mãn nói: “Dã Lĩnh, dây mây của ngươi thật vướng víu, làm ta không chém được hắn!”
Dã Lĩnh cười nói: “Ngươi cứ tùy ý chém! Chém đứt dây mây cũng không có vấn đề gì!”
Âm Tế Thiên thừa dịp bọn họ nói chuyện, lắc lắc đầu, thử làm cho mình tỉnh táo một chút. Sau đó, sử dụng *** thần lực đột ngột xông vào thức hải của Dã Lĩnh.
Thức hải của Dã Lĩnh bất ngờ co giật, đau đớn kịch liệt tập kích vào.
Hắn kêu thảm một tiếng, cả người té trên mặt đất, lăn lộn.
Hòe Nha và Phụng Cung kinh hoảng nhìn Dã Lĩnh đang đau đến chết đi sống lại kia.
Hai người lo lắng hỏi: “Dã Lĩnh, ngươi làm sao vậy?”
Thức hải của Dã Lĩnh đã bị thương nặng, cho nên dây mây quấn dưới chân Âm Tế Thiên cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Âm Tế Thiên giơ tay lên, muốn cho bọn họ một đòn phong nhận.
Nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, lại thả tay xuống.
Ngay sau đó, tóc của hắn nhẹ nhàng bay lên.
Khóe miệng Âm Tế Thiên lạnh lùng khẽ nhếch: “Ta chưa từng sử dụng tóc của mình để giết người lần nào, xem ra, các ngươi khá có vinh hạnh trở thành người đầu tiên!”
Hòe Nha và Phụng Cung sững sờ nhìn mái tóc vung vút bay ở phía sau Âm Tế Thiên kia, nó giống như hàng ngàn hàng vạn tỏa mệnh thằng, làm cho đáy lòng bọn họ không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi!
[Dây thừng khóa mệnh]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT