Hài đồng một chút cũng không biết mình thiếu chút nữa liền bị người ta bẻ gãy cổ, vẫn chăm chú xem xét dấu răng lưu lại trên ngón tay, không có kêu đau, cũng không có tức giận, thậm chí khi nhìn đến ngón trỏ tràn ra máu, còn dùng đầu lưỡi khéo léo phấn nộn theo dấu răng nhẹ nhàng liếm, như là đang ăn mỹ vị thế gian, hình ảnh kia có một loại quỷ dị mê người khó có thể nói thành lời!

Âm Tế Thiên nhìn cử chỉ của hài đồng, mày không khỏi giương lên, thầm nghĩ: Thật sự là một hài tử kỳ quái.

Ban đêm, hài đồng ngủ lại trong phòng.

Âm Tế Thiên nhìn giường lớn đỏ thẫm có thể dung nạp hơn năm người, cũng chẳng thèm lên tiếng phản đối.

Tuy nhiên hài đồng có thói quen thật không tốt, đó là thích ôm người khác ngủ, hơn nữa, không phải ôm cánh tay hắn, cũng không phải ôm eo hắn, mà là giống Bắc Minh hôm qua ôm hắn, dùng thân thể nho nhỏ kia, để Âm Tế Thiên gối lên trên vai hài đồng, đem cả người hắn ủng vào trong ngực, tư thế này muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị, càng muốn mạng là, hắn thế nhưng không thể tránh ra khỏi vòng tay của hài đồng.

“Tiểu thí hài, ngươi có thể đổi tư thế ngủ hay không?” Âm Tế Thiên giật giật thân mình: “Ngươi như vậy khiến ta rất khó chịu!”

Hài đồng nhíu mày, thập phần bất mãn với lối xưng hô của Âm Tế Thiên: “Dực Đồng! Ta gọi là Bắc Dực Đồng!”

Bắc Dực Đồng thấy Âm Tế Thiên tựa hồ thật sự ngủ không được thoải mái, chỉ có thể không tình không nguyện mà buông tay ra, sửa lại ôm lấy cánh tay hắn.

Lần này đổi thành Bắc Dực Đồng ngủ không được an ổn, lại buông tay ra, đổi thành ôm eo Âm Tế Thiên, nhưng mà, vẫn là cảm giác thiếu thiếu cái gì, khiến Bắc Dực Đồng thấy toàn thân đều trống rỗng, làm người ta bất an.

Âm Tế Thiên thấy Bắc Dực Đồng lăn qua lộn lại, khiến mình cũng không thể ngủ yên, đành phải vươn tay đem Bắc Dực Đồng ôm vào lòng, khiến Bắc Dực Đồng gối lên trên cánh tay của mình.

Lúc này, Bắc Dực Đồng rốt cuộc an phận xuống dưới.

“Ngày thường, ngươi một mình thì ngủ như thế nào?” Âm Tế Thiên tò mò hỏi.

Điều này làm cho hắn không thể không nhớ tới hai khuôn mặt cười đến méo mó của Vú Trương cùng Vú Liễu, lại hỏi một câu: “Ngươi sẽ không phải là còn ngủ cùng bà vú đi?”

Âm Tế Thiên thấy Bắc Dực Đồng không lên tiếng, cho rằng Bắc Dực Đồng đang thẹn thùng, không chịu thừa nhận việc này, liền trêu ghẹo nói: “Ta thấy ngươi tốt nhất nên sớm cưới nương tử về nhà, như vậy ngươi mỗi đêm đều có thể ôm nương tử mà ngủ.”

“Ta có!” Trong lòng truyền đến thanh âm không quá vui vẻ.

“Hửm? Cái gì?”

Âm Tế Thiên hơi hơi sửng sốt, nhất thời không rõ ý tứ của Bắc Dực Đồng.

“Ta có nương tử!”

Âm Tế Thiên không khỏi líu lưỡi: “Còn nhỏ như vậy mà cha ngươi đã cưới vợ cho ngươi?”

Tiểu thí hài mới có mấy tuổi thôi mà?

Thoạt nhìn chắc cũng mới 8, 9 tuổi đi?

Tiểu thí hài có thể cùng nương tử nhà mình có cuộc sống ‘tính phúc’ mỹ mãn sao?

Ặc!

Hình như nghĩ quá xa!

Bắc Dực Đồng gật gật đầu: “Uhm!”

Âm Tế Thiên nghĩ chắc là người thời xưa luôn thành hôn sớm, 8, 9 tuổi có vợ cũng không là chuyện lạ gì.

Bất quá, chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đứng đắn ông cụ non của tiểu thí hài này, liền khiến hắn nhịn không được chế nhạo hai câu: “Hắc! Nói ta nghe xem, tức phụ của ngươi xinh đẹp không?”

Bắc Dực Đồng trầm mặc một lát, chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng đến kinh người nhìn Âm Tế Thiên, nhẹ giọng đáp: “Xinh đẹp!”

Âm Tế Thiên không khỏi có chút ngẩn ngơ, lập tức cười nói: “Tiểu thí hài thực sự có phúc khí, giống như ta……”

Hắn nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ đến tiểu thí hài trước mặt chính là đệ đệ của Bắc Minh, nhanh chóng đình chỉ lời nói, thấy Bắc Dực Đồng không có phản ứng gì, nhanh nhẹn đem Bắc Dực Đồng ôm vào trong lòng, nói: “Đã không còn sớm, ngủ đi!”

Tuy nhiên, tại nơi mà Âm Tế Thiên nhìn không tới, mâu quang của Bắc Dực Đồng từng chút từng chút sẫm lại, nếu nói lúc nãy ánh mắt Bắc Dực Đồng sáng tựa vì sao, như vậy, giờ phút này chúng nó tựa hồ sâu không thấy đáy, đen thẫm đến mức khiến người ta hoảng hốt, khiến lòng người đau đớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play