Ba người chân vừa chạm đất, Bắc Thần và Bắc Minh ngay lập tức đố trí trận pháp quanh một gốc đại thụ. Bắc Thần thì ngồi nghỉ tạm, còn Bắc Minh lôi kéo Âm Tế Thiên ra phía đằng sau, dùng linh lực tạo một vách ngăn rồi mới giúp Âm Tế Thiên xử lý miệng vết thương. Âm Tế Thiên nằm lên trên tấm thảm mà Bắc Minh trải ra, hỏi:
“Nếu ta thu lại xúc giác, sẽ chẳng thấy đau nữa phải không?”
Bắc Minh đang chuẩn bị cởi quần hắn ra, nghe thế động tác liền khựng lại, hỏi: “Nếu ngươi muốn, cứ làm thử xem!”
Bằng không, nhìn vẻ mặt đau đớn của Âm Tế Thiên, y cũng không dám xuống tay xử lý vết thương cho hắn. Âm Tế Thiên thu hồi xúc giác, nói:
“Được rồi! Ngươi làm đi!”
Bắc Minh vẫn không dám dùng sức, cẩn thận từng chút một cởi khố ra, sợ đụng tới miệng vết thương. Đập vào mắt y là hai cánh mông dính đầy nước bẩn, bên trên có bốn cái lỗ to bằng ngón tay cái, phần da ở miệng vết thương đã sớm hư thối, không nhìn kỹ còn tưởng là mông nở hoa cúc.
Âm Tế Thiên chẳng cảm thấy gì, nhờ nghe tiếng động mới biết Bắc Minh đã cởi khố hắn ra rồi.
“Ngươi đang cởi quần của ta phải không?”
“Ừ!” Bắc Minh kéo được cái khố ra, ném sang một bên.
“Ta khôi phục lại xúc giác đây.”
Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Ta chưa xử lý xong vết thương, khôi phục xúc giác làm gì.”
“Phong bế xúc giác khiến ta cảm thấy mình cứ như không phải con người, ngay cả quỳ rạp trên đất cũng chẳng biết đâu, tựa người chết ấy.”
Âm Tế Thiên khôi phục lại xúc giác, tức khắc cảm giác đau đớn lan tràn tới từng dây thần kinh, khiến hắn không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Bắc Minh nghe hắn nói hai chữ ‘người chết’, sắc mặt khó coi:
“Cấm nói bậy!” Y đứng lên: “Dậy. Phải rửa vết thương mới bôi thuốc được.”
“Ừm!”
Âm Tế Thiên đã sớm bất mãn với mùi hôi thối trên người. Hắn đứng dậy, tháo trâm cài trên tóc ra, cởi quần áo trên người, rồi quay sang phía đại thụ, đưa lưng về phía Bắc Minh:
“Ngươi xối nước đi”.
Bắc Minh nhìn mái tóc che gần hết cả thân mình hắn, bật cười ra tiếng: “Còn ngại ngùng.”
Gò má Âm Tế Thiên nóng lên, tức giận nói: “Ai cũng sẽ cảm thấy ngại.”
“Ta lại hy vọng ngươi có thể nhìn thẳng vào mắt ta, tốt nhất là có thể nhớ kỹ từng cọng lông trên người ta.”
Âm Tế Thiên trợn mắt: “Ta không có mặt dầy như ngươi. Ngươi mau xối nước đi, ta sắp bị mùi thối này hun chết rồi!”
Khóe miệng Bắc Minh khẽ nhếch, lấy hai tấm bùa nước và lửa nhập vào nhau, sau đó thả chúng lên phía trên đầu Âm Tế Thiên, ngay tức khắc có một dòng nước ấm chạy xuống.
“Thoải mái quá đi!” Âm Tế Thiên vội vàng gội đầu: “Ngươi có cái gì trừ bỏ được mùi hôi thối này không?”
Bắc Minh lấy từ trong người ra một đóa Tam Lý Hương sấy khô, đặt dưới hai tấm bùa, nước chảy qua nó liền có mùi thơm. Chỉ cần mùi thơm này dính lên trên người, thì cho dù cách xa ba dặm vẫn có thể ngửi thấy được.
Âm Tế Thiên hít một hơi, cả người tràn trề sảng khoái. Chẳng hề phát hiện ánh mắt của nam tử đứng đằng sau hắn, càng lúc càng tối lại. Nhất là khi hắn chống chân lên thân cây để tẩy rửa phần dưới, ánh mắt kia nóng đến rực lửa, chăm chú nhìn vào thiếu niên vẫn hồn nhiên chưa biết gì, vô tư phô bày thân thể quyến rũ. Mãi đến khi tắm rửa sạch sẽ trong ngoài, Âm Tế Thiên mới hơi khựng lại, xấu hổ nói:
“Bắc Minh, ngươi có thể giúp ta rửa miệng vết thương không?”
Miệng vết thương ở đằng sau, hắn không nhìn thấy được. Nghe Âm Tế Thiên nói, hô hấp của nam tử thoáng hụt một cái, lời như vậy chẳng khác nào mời Bắc Minh tới nhấm nháp. Âm Tế Thiên đợi mãi không thấy động tác của Bắc Minh, nghi hoặc quay đầu lại, trông thấy y đã cởi hết quần áo trên người, nhoáng một cái đã đứng sát vào mình. Bắc Minh ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên cái miệng hồng hào nho nhỏ, cạy mở đôi môi hắn, đầu lưỡi xông thẳng vào càn quet1 khoang miệng. Âm Tế Thiên nhận thấy người phía trên hừng hực lửa nóng, vừa hôn vừa nói:
“Đừng nói ta bị thương mà ngươi cũng không tha nha?”
Tuy Bắc Minh rất muốn đè Âm Tế Thiên ra làm ngay, thế nhưng y cũng biết thân thể hắn không được thoải mái, khàn khàn giọng nói:
“Để ta xử lý vết thương cho ngươi.”
Bắc Minh giúp Âm Tế Thiên rửa sạch miệng vết thương, búi lại tóc, cài lại trâm. Giúp Âm Tế Thiên mặc xong quần áo, sau đó mới đặt hắn nằm lên trên thảm. Âm Tế Thiên ho nhẹ một tiếng, gượng gạo nói:
“Không phải ngươi định hút độc ra đó chứ?”
Bắc Minh ngồi xuống cạnh Âm Tế Thiên, buồn cười hỏi:
“Không hút, chả nhẽ lại đẩy độc vào sâu hơn?”
Âm Tế Thiên tức giận quay đầu lại trừng y một cái: “Ý ta không phải thế!”
Bắc Minh đưa tay xoa xoa hai cánh mông trắng nõn tràn đầy co giãn: “Vậy ý của ngươi là gì?”.
Âm Tế Thiên thở phì phì đáp: “Ý của ta là ngươi định dùng miệng hút độc ra à?”
Bắc Minh cười cười nói: “Ý kiến hay đấy!”
“Này!”
Bắc Minh không định đùa hắn nữa: “Vết thương của ngươi rộng quá! Dùng miệng hút thì ngươi sẽ đau.”
Y lấy ra một cái phù chú, dán trên mông của Âm Tế Thiên, một khắc sau phù chú từ màu vàng biến thành màu đen. Bắc Minh nhanh chóng kéo nó ra, vứt ra xa, bùm một cái phù chú nổ tung, biến thành khí đen bốc hơi l6n trời. Kế đó y lấy thuốc trị thương ra bôi lên, y nhìn miệng vết thương không thể ngày một ngày hai khỏi hẳn, nói: “Bùn độc kia đã ăn mòn da thịt ngươi rồi. Thuốc ta bôi cho ngươi không có tác dụng gì quá lớn, đành đợi nó dần dần tốt lên vậy.”
Âm Tế Thiên nghe Bắc Minh nói, trong bụng thầm rủa con cá quả kia. Bắc Minh tiếp tục nói:
“Ngươi nghỉ tạm một chút đi, ta muốn điều tức.”
Âm Tế Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Bắc Minh, liền ngoan ngoãn im lặng nằm trên tấm thảm lông, ngủ. Lúc hắn tỉnh lại, người ngồi cạnh hắn đã trở thành Thôn Phách.
“Ngươi…” Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Thôn Phách: “Thân thể Bắc Minh đâu rồi?”
Thôn Phách bất đắc dĩ liếc qua một bên: “Ở kia.”
Âm Tế Thiên quay đầu nhìn theo, thấy thân thể Bắc Minh yên lặng nằm cạnh mình, bèn nghi hoặc hỏi: “Bắc Thần ở bên kia đại thụ mà? Ngươi thay đổi bằng cách nào?”
“Thể lực của thân thể kia đã cạn kiệt, knếu nghỉ ngơi ba bốn ngày mà không khỏe lại được. Thì có khả năng …”
Âm Tế Thiên không kịp đợi Thôn Phách nói xong, sốt ruột hỏi: “Khả năng làm sao?”
Thôn Phách day day thái dương, trấn an nói: “Chắc là biến thành Bắc Dực Đồng.”
“Bắc Dực Đồng?” Âm Tế Thiên chưa kịp phản ứng lại: “Đúng là đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nó!”
Thôn Phách khẽ cười. Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Bây giờ ngươi không trở lại thân thể Bắc Minh được sao?”
Thôn Phách giải thích: “Bây giờ trở về thân thể đó chỉ là tìm khổ. Hơn nữa nó quả thật cạn kiệt sức lực, cho dù ta quay lại thì cũng sẽ bị đá ngược ra thôi.”
Âm Tế Thiên nói: “Vậy đừng trở lạic! Nếu không sẽ dễ bị người khác phát hiện ra thân phận.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
“Thế nhưng lát nữa, phải giải thích với Bắc Thần sao đây?”
Âm Tế Thiên vừa nói xong, phía trước chợt phát ra tiếng ù ù, mặt đất cũng rung lên. Hai người vội vàng chạy ra khỏi vách chắn, bắt gặp Bắc Thần cũng đang hốt hoảng nhìn phía trước:
“Hình như có cái gì chạy về phía chúng ta.”
Hắn ta không có để ý tới đứng bên cạnh Âm Tế Thiên là Thôn Phách, phóng thần thức ra để thăm dò xung quanh, xác định không có gì nguy hiểm mới thu hồi thần thức lại, quay đầu cười nói:
“Ta thấy có hơn trăm tên tu sĩ cưỡi Khế ước thú chạy về phía này…”
Bắc Thần còn chưa nói xong, vừa thấy Thôn Phách đứng cạnh Âm Tế Thiên, biến sắc hỏi:
Bắc Thần nghe y nói mình là tà tu, sắc mặt càng khó coi: “Sao ngươi chạy vào trong kết giới được?”
Trong kết giới có người lạ, vậy mà gã lại không phát hiện ra. Âm Tế Thiên ngó ngó Thôn Phách, xem y giải thích như thế nào. Thôn Phách liền nói ra lý do mình đã chuẩn bị sẵn:
“Trước khi các ngươi đến đây, ta đã ngồi điều tức trên đại thụ rồi. Do các ngươi không phát hiện ra thôi.”
Bắc Thần đảo mắt thấy Bắc Minh nằm im trên đất, lớn tiếng rống: “Ngươi làm gì Bắc Minh vậy?”
Trên trán Thôn Phách trượt xuống mấy cái lằn đen. Âm Tế Thiên sợ hai người sẽ đánh nhau, liền giải thích:
“Do thể lực Bắc Minh quá mức cạn kiệt cho nên bất tỉnh. Xem ra phải ba bốn ngày mới khôi phục lại được.”
Bắc Thần thấy Âm Tế Thiên giải thích thì sắc mặt với thoáng dịu đi, nghiêm khắc nhìn chằm chằm Thôn Phách, cảnh cáo nói:
“Hiện tại cả đám đều đang ở trong bí cảnh, mong là ngươi đừng có dùng thủ đoạn để ám toán bọn ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Tên tà tu này thấp hơn hắn ta hai cảnh giới, đối phó y, hắn ta dư sức.
“Không đâu.”
Đương nhiên Bắc Thần không dễ tin tưởng lời y, hắn ta kéo Âm Tế Thiên đến gần Bắc Minh, nói nhỏ với Âm Tế Thiên:
“Y là tà tu, ngươi đừng thân cận với y quá.”
Âm Tế Thiên: “…”
Thôn Phách: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT