Âm Tế Thiên ngẩn người, phụt một tiếng cười ha ha: “Thật là kiếm! Thật là tiện! Tên này đúng là rất có ý tứ! Ta thích! Ta rất thích!”
Thôn Phách lườm hắn một cái, chỉ cần nghĩ tới mình vừa khen thanh kiếm này nức nở, liền cảm thấy thập phần buồn bực. Nếu sớm biết kiếm là do Hiên Viên Duật chế tạo ra, y đã chê nát nước, để về sau Tịch Thiên không bao giờ dùng tới nó nữa!
Âm Tế Thiên cố nén cười: “Vậy cứ kêu nó là Chân Cú Kiếm đi!”
Nói xong, hắn lại không nhịn được mà há mồm cười ha hả. Thôn Phách thấy Âm Tế Thiên vui vẻ thoải mái như vậy, tâm trạng cũng dịu đi, khó chịu và giận dữ dưới đáy mắt dần dần trở nên nhu hòa. Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người thương, không kìm lòng nổi tiến về phía hắn, sờ vào đôi má *** xảo trắng nõn kia!
Nụ cười của Âm Tế Thiên cứng lại, sững sờ nhìn chiếc mặt nạ màu bạc tiến tới gần mình, nháy mắt khi cảm xúc lạnh lẽo chạm tới đôi môi, Âm Tế Thiên đột ngột bừng tỉnh, vội dùng sức đẩy nam nhân trước mắt ra, lạnh lùng nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Thôn Phách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, mâu quang hơi tối sẫm lại, cũng không giải thích hành vi ban nãy của mình!
“Đi ra ngoài!” Mắt Âm Tế Thiên dõi theo y, sẵn giọng nói: “Đi ra ngoài cho ta!”
Thôn Phách siết chặt thanh kiếm trong tay, một lát sau mới xoay người, không nói lời nào mà đi về phía cửa!
Âm Tế Thiên lên tiếng: “Để kiếm lại!”
Bước chân Thôn Phách khẽ dừng, sau đó bất ngờ vung kiếm khiến nó cắm phập vào trong vách đá, kế đó bước nhanh khỏi động!
Âm Tế Thiên nhìn thấy như thế, khóe miệng cong cong: “Rất tức giận sao?”
Hắn không gỡ kiếm xuống mà ngồi lên ghế nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến khi người hầu của Quỷ Tông Phái bưng nước trà cùng với điểm tâm vào, mới chậm rãi mở hai mắt ra. Chỉ thấy người hầu vội vàng đặt cái khay lên bàn rồi bước nhanh về phía hắn.
Âm Tế Thiên nghi hoặc theo dõi gã!
Nam phó đi lên kéo tay hắn, gấp giọng nói: “Thừa dịp Thôn Phách chưa trở về, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này!”
Âm Tế Thiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong lòng có chút sửng sốt, nhìn khuôn mặt xa lạ kia, không xác định mà kêu lên: “Hiên Viên Duật?”
Tại sao y lại ở chỗ này?
Hiên Viên Duật đè giọng thấp xuống nói: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước rồi nói!”
Âm Tế Thiên rút tay về, nhàn nhạt nói: “Ta không đi!”
Hiên Viên Duật ngẩn ra: “Ngươi không đi?”
Đêm đó, sau khi Âm Tế Thiên bị hai vị tà tu lão tổ đánh hôn mê, y liền nhanh nhẹn lẫn vào bên trong đội ngũ tà tu, mục đích là tìm cơ hội cứu Âm Tế Thiên ra. Nhưng không ngờ tới, thật vất vả tìm được cơ hội tiếp cận hắn, người lại không muốn rời khỏi Quỷ Tông Phái!
“Đúng vậy! Ta không đi!”
Hiên Viên Duật thật không hiểu hắn đang nghĩ cái gì: “Vì sao ngươi không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây thành thân với Thôn Phách?”
Âm Tế Thiên lườm y một cái: “Không phải!”
“Nếu không phải, vậy liền thừa dịp Thôn Phách chưa trở về, nhanh chóng rời khỏi đây! Bằng không, nửa tháng sau, ngươi sẽ phải thành thân với Thôn Phách đấy!”
“Muốn đi, thì ngươi tự mà đi!” Âm Tế Thiên không muốn giải thích nguyên nhân với y, cho nên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Hiên Viên Duật có chút bất đắc dĩ, liền đuổi theo hắn, nhưng lại bất ngờ bắt gặp mái tóc của Âm Tế Thiên dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, lóe ra vẻ đẹp óng ánh của sắc lam đậm!
Ánh mắt của y khẽ khựng lại một chút, tựa hồ nhớ đến cái gì, vội vàng lấy Cửu Đăng Tháp mà y mới luyện chế vài ngày trước ra, sau đó tiến về phía Âm Tế Thiên.
Ngay thời điểm Hiên Viên Duật móc Cửu Đăng Tháp ra khỏi Nhẫn không gian, ngọn đèn ở tầng thứ chín lập tức sáng bừng lên. Thêm vào đó, mỗi khi y càng gần Âm Tế Thiên hơn một chút, ngọn đèn màu đỏ tía cũng càng đậm hơn một chút, cuối cùng cơ hồ hóa thành màu đen!
Hiên Viên Duật nghi hoặc nhìn Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên đột nhiên dừng bước, Hiên Viên Duật đang đi ở đằng sau, không kịp phòng bị liền trực tiếp đụng vào lưng của hắn! Tít tắc ấy, viên minh châu trên đỉnh Cửu Đăng Tháp bất chợt sáng lên, phát ra quang mang đủ mọi màu sắc!
Hiên Viên Duật kinh ngạc nhìn minh châu trên đỉnh Cửu Đăng Tháp!
Từ lần trước, lúc Bắc Minh bảo y đem Cửu Đăng Tháp về kiểm tra, y liền cẩn thận chế tạo Cửu Đăng Tháp thêm một lần nữa. Thí nghiệm đi thí nghiệm lại, y có thể khẳng định chắc chắc, Cửu Đăng Tháp tuyệt đối không có vấn đề!
Âm Tế Thiên vội kéo Hiên Viên Duật đang đầy mặt khiếp sợ ngồi xổm xuống, suỵt một tiếng, ý bảo Hiên Viên Duật không được lên tiếng.
Ánh mắt của hắn xuyên qua lùm cây trước mặt, nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang ôm chặt cánh tay Thôn Phách không buông, mơ mơ hồ hồ còn nghe tiểu cô nương kia không cao hứng mà bĩu môi nói: “Thôn Phách ca ca, ta nghe phụ thân nói ngươi muốn thành thân!”
Thôn Phách không bỏ tay tiểu cô nương ra, nhưng cũng không để ý tới nàng, coi như nàng không tồn tại. Y cầm loan đao chém tới cọc gỗ đã được gia cố bằng trận pháp, tựa hồ đang phát tiết lửa giận.
Tiểu cô nương không thèm để ý việc Thôn Phách phớt lờ mình, tiếp tục nói: “Thôn Phách ca ca, ngươi là của ta, ta không cho ngươi cùng với tên hòa thượng kia thành thân!”
Thôn Phách phảng phất như không nghe thấy lời của nàng, động tác liên tục không ngừng nghỉ.
“Thôn Phách ca ca, ta sẽ đi nói với lão tổ là ta muốn gả cho ngươi, sau đó để lão tổ hủy bỏ hôn sự giữa ngươi cùng với tên hòa thượng thối kia!”
Thôn Phách chợt xoay người, đặt loan đao lên trên cổ của tiểu cô nương, lạnh lùng nói: “Ai dám phá hư hôn lễ của ta cùng Tịch Thiên, ta sẽ lấy mạng của kẻ đó!”
Tiểu cô nương nhìn thấy đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Thôn Phách đỏ lên, không khỏi run rẩy nói: “Nhưng mà, hỉ bào của chúng ta, ta đã thêu xong! Ta…”
Thôn Phách không đợi tiểu cô nương nói xong, gạt tay nàng ra, xoay người bỏ đi!
“Thôn Phách ca ca!” Tiểu cô nương không sợ chết đuổi theo!
Âm Tế Thiên nhìn thấy bọn họ đi xa, cười lạnh một tiếng: “Thật là tiện!”
Hiên Viên Duật lấy lại *** thần, nghi hoặc hỏi: “Ngươi vừa mới nói gì?”
Âm Tế Thiên quay đầu nhìn y, nói cho có lệ: “Ta nói ta có đặt tên cho thanh kiếm mà ngươi tặng ta, Chân Cú Kiếm!”
“Chân Cú Kiếm?” Hiên Viên Duật nhíu nhíu mi, tổng cảm thấy cái tên này có cái gì đó không đúng: “Này… Cái tên kiếm này rất… Đặc biệt!”
Âm Tế Thiên cười ra tiếng, ngay sau đó, liền chú ý tới cái tháp nhỏ cao chín tầng trong tay Hiên Viên Duật!
Hắn tò mò cầm nó lên, quan sát ngọn đèn màu trắng trên đỉnh tháp, hỏi: “Đây là cái gì?”
Hiên Viên Duật liếc nhìn đỉnh Cửu Đăng Tháp đã khôi phục lại quang mang màu trắng, nói: “Cửu Đăng Tháp!”
Y đang định giải thích tác dụng của Cửu Đăng Tháp, ai ngờ Âm Tế Thiên lại đem Cửu Đăng Tháp thu vào trong Nhẫn không gian: “Đa tạ! Ta vừa lúc thiếu đèn chiếu sáng!”
Cũng không biết do Quỷ Tông Phái nghèo quá, hay là vì phòng của hắn vừa mới sửa sang lại, mà bên trong không có Dạ Minh Châu chiếu sáng, chỉ có vài ngọn đèn leo lét, ánh nến màu cam thật khiến hắn rất khó chịu!
Hiên Viên Duật: “…”
Y nghĩ một chút, vẫn không nên giải thích thì tốt hơn!
Âm Tế Thiên đứng lên: “Ngươi nên thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra, nhanh chóng rời khỏi Quỷ Tông Phái đi!”
Hiên Viên Duật nhếch môi một cái: “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
“Không! Ta chỉ sợ ngươi bị phát hiện sẽ gây liên lụy đến ta!”
Hiên Viên Duật: “…”
Thiếu niên trước mắt luôn làm cho y vừa bất đắc dĩ, vừa tức giận, nhưng cũng vừa vô lực!
Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Nếu ngươi không muốn rời khỏi Quỷ Tông Phái thì cũng được thôi! Bất quá, lúc không có chuyện xin đừng tới tìm ta, mà lúc có chuyện lại càng không được tới tìm ta! Biết chưa?”
Hiên Viên Duật: “…”
Nói thẳng ra không cần đi tìm hắn là được rồi!
Âm Tế Thiên xoay người trở lại trong phòng, nhàm chán ngồi ăn trà bánh mà Hiên Viên Duật bưng tới lúc nãy!
Vốn tưởng lát sau Thôn Phách sẽ trở lại phòng tìm mình, vậy mà mãi đến khi sắc trời tối đen vẫn chẳng thấy bóng dáng Thôn Phách xuất hiện.
Hắn nhăn mày, cuối cùng ngồi không yên, chạy ra ngoài tìm, bắt gặp đệ tử Quỷ Tông Phái đang bận rộn chuẩn bị cho Buổi hôn lễ vào nửa tháng sau!
Âm Tế Thiên đi hết một vòng chủ phong, cũng không tìm được thân ảnh của Thôn Phách, bắt đắc dĩ đành phải trở về phòng! Ngay khi hắn vào đến sân, liền nhìn thấy một gã đệ tử Quỷ Tông Phái đang khiêng một người đứng trên pháp khí, vội vội vàng vàng bay về phía sâu nhất của sân.
Âm Tế Thiên có chút nghi hoặc, theo như quần áo của người bị đệ tử Quỷ Tông Phái kia khiêng, không giống như là tà tu ở phía Đông! Hắn không nén được hiếu kỳ, cũng chạy theo sau.
Tên đệ tử kia hoàn toàn chẳng phát hiện có người ở phía sau. Gã cứ bay thẳng đến cuối sân, ấn vào một viên đá nhô lên trên vách động. Kế đó, có tiếng ù ù vang lên, thạch bích di chuyển sang hai bên tạo thành một cánh cửa lớn, bên trong có ngọn đèn dầu chiếu ra.
Chẳng biết là do tên đệ tử kia quá nóng vội hay sao, mà cửa lớn được mở ra xong, cũng không có đóng lại.
Âm Tế Thiên đi tới, chợt nghe thấy tên đệ tử kia nói: “Chủ tử, người đã bắt tới!”
“Đem hắn đặt trước mặt ta!”
Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, người vừa nói chuyện thế nhưng lại là Thôn Phách!
Thôn Phách tiếp tục nói: “Ngươi cởi ra quần áo hắn ra!”
Âm Tế Thiên nghe nói thế, mắt khẽ híp lại. Rốt cuộc y đang định làm cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT