Bắc Tiềm dẫn hơn hai mươi vị trưởng lão, chậm rãi đi vào đại sảnh. Lúc nhìn thấy Âm Tế Thiên đang đứng bên trong, đáy mắt bỗng lạnh lẽo, các trưởng lão còn lại cũng đều lộ ra vẻ khinh bỉ.

Bắc Vũ Hoành cười đứng dậy đón tiếp, còn chưa kịp mời đám người Bắc Tiềm ngồi xuống, lại có thêm hơn mười trưởng lão tiến vào.

Bắc Cẩn mau lẹ sai người dọn thêm mấy bộ bàn ghế trong đại sảnh, rất nhanh, hai nhóm trưởng lão đã phân trái phải ngồi xuống.

Âm Tế Thiên nhìn sơ liền biết bên trái là trưởng lão phe trực hệ, còn bên phải là trưởng lão phe chi thứ.

Hơn nữa, trưởng lão phe chi thứ nhiều người hơn so với phe trực hệ, cho nên thái độ tự cao tự đại, có vài phần cao cao tại thượng.

Bắc Vũ Hoành quay về ngồi vào vị trí của mình, cười hỏi: “Không biết chư vị trưởng lão lao sư động chúng đến viện của ta là có việc gì?”

Trưởng lão đứng đầu phe trực hệ hòa nhã nói: “Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là chúng ta lâu rồi không có rãnh rỗi cùng nhau ngồi xuống trò chuyện, cho nên ta tìm vài vị trưởng lão đến viện Hoành trưởng lão tán gẫu một chút.”

Bắc Vũ Hoành gật gù: “Thì ra là vậy! Mà cũng đúng, quả thật đã lâu rồi chúng ta chưa có ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.”

Nói xong mắt Bắc Vũ Hoành chuyển sang hướng Bắc Tiềm, hỏi: “Tiềm trưởng lão đây là cũng giống như Bách trưởng lão, muốn cùng mọi người tán gẫu sao?”

Bắc Tiềm không có lập tức trả lời, mà bưng chén trà lên, nhẹ uống một ngụm, đợi nếm ra hương vị trà, mới buông xuống nói: “Bắc gia còn nhiều sự tình chờ ta xử lý, về phần công việc tán gẫu nhàn hạ này, cứ giữ lại cho Bách trưởng lão và Hoành trưởng lão đi!”

Ý cười của Bắc Vũ Hoành có chút ngưng trọng.

Bắc Vũ Phong bất mãn nhăn mày lại.

“Bắc Tiềm ngươi có ý gì?” Bách trưởng lão thẹn quá hóa giận vỗ bàn đứng dậy.

Bắc Tiềm ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp nói với Bắc Vũ Hoành: “Ta tin tưởng Hoành trưởng lão hẳn là có nghe đến sự tình ở Hội trường đấu giá, hẳn Hoành trưởng lão cũng biết chúng ta tới đây vì mục đích gì!”

Hắn chuyển hướng về Bách trưởng lão, thản nhiên nói: “Bách trưởng lão, lúc này mà ngươi còn có tâm tình tán gẫu à, chi bằng dùng chút thời gian đó ngẫm lại làm sao để xử lý chuyện của Ngục Tuyền lão tổ đi. Hẳn là chư vị trưởng lão đều biết, từ đây về sau, Ngự thú sư cấp chín trong Tu Chân giới sẽ không giúp người của Bắc gia hay bất kỳ ai có liên can với Bắc gia ký khế ước yêu thú.”

Bách vị trưởng lão nghẹn đỏ mặt, nén giận mà ngồi lại ghế.

Lão sao lại không nghe chuyện ở Hội đấu giá cho được, tuy nhiên, sự việc đã xảy ra rồi, bọn họ vừa mới đắc tội với Ngục Tuyền lão tổ, bây giờ lại đắc tội với Hư Không trưởng lão nữa, cứ như vậy, sau này Bắc gia còn có thể sống yên ổn sao?

Trừ khi gia chủ bọn họ có thể tấn thức cảnh giới Đại Thừa!

Đáy mắt Bắc Vũ Hoành hiện lên vẻ không hài lòng, cũng không cùng hắn nói lời vô ích, trực tiếp hỏi: “Vậy Tiềm trưởng lão nghĩ nên giải quyết chuyện Ngục Tuyền lão tổ như thế nào?”

Bắc Tiềm nhìn về phía trung tâm đại sảnh, xem xét kĩ lưỡng Âm Tế Thiên cứ như là đang xem một phạm nhân: “Sự tình do Tịch Thiên gây ra, muốn giải quyết thì tất nhiên phải bắt đầu từ trên người hắn rồi.”

Bắc Vũ Hoành nhăn chặt mày: “Hẳn Tiềm trưởng lão cũng biết người cùng Ngục Tuyền lão tổ tranh Đồng mệnh chú phù lục trong Hội trường đấu giá không phải là Tịch Thiên, mà là Minh nhi!”

“Bắc Minh cũng vì hắn mới đắc tội Ngục Tuyền lão tổ, Bắc gia chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ với hắn, rồi để Bắc Minh chữa thương cho Ngục Tuyền lão tổ, sau đó đem Đồng mệnh chú phù lục đưa cho ngục tuyền lão tổ. Như vậy, Ngục Tuyền lão tổ chắc chắn sẽ bỏ qua mọi chuyện.”

Bắc Vũ Hoành bỗng chốc giận tái mặt.

Thật là một chiêu trúng hai con nhạn.

Vừa có thể đoạn tuyệt quan hệ, cắt đứt sự tương trợ của Hư Không trưởng lão cho phe trực hệ, Bắc Tiềm lại vừa có thể lôi kéo Ngục Tuyền lão tổ về phe mình.

Hừ!

Dựa vào cái gì mà Đồng mệnh chú phù lục do Minh nhi tiêu tốn một ngàn một trăm viên thượng phẩm linh thạch mua về, lại phải đưa không cho lão già thúi đó.

Bắc Tiềm thấy mặt Bắc Vũ Hoành trầm mặc không nói, khóe môi hơi câu lên: “Ta đây là suy nghĩ cho Bắc gia. Các vị trưởng lão cũng không muốn sau này sẽ không thể khế ước với yêu thú cấp chín chứ”.

“Bần tăng muốn hỏi Tiềm trưởng lão một câu, ngài nói Bắc gia muốn cùng bần tăng đoạn tuyệt quan hệ, ý tứ có phải là muốn Bắc Minh hưu bần tăng hay không?”

Âm Tế Thiên nãy giờ ngồi im đột nhiên lên tiếng hỏi.

Bắc Tiềm lạnh giọng quát: “Làm càn! Trưởng bối đang nói chuyện, chưa đến lượt một tiểu bối như ngươi lên tiếng!”

Âm Tế Thiên nheo nửa con mắt nhìn chằm chằm Bắc Tiềm, hạ giọng hỏi thêm một lần nữa: “Bần tăng hỏi lại một lần nữa, Tiềm trưởng lão nói Bắc gia muốn cùng bần tăng đoạn tuyệt quan hệ, ý tứ có phải là muốn Bắc Minh hưu bần tăng hay không?”

Lời nói lạnh lẽo cộng thêm ánh mắt không nhiệt độ khiến Bắc Tiềm cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí hắn còn có chút sợ hãi.

Hắn quay đầu không nhìn Âm Tế Thiên, cười lạnh một tiếng: “Hưu ngươi? Bắc gia cần gì phải hưu ngươi! Ta nghe nói đêm ngươi tiến vào Bắc gia, là cùng một con gà trống bái đường, vẫn chưa cùng Bắc Minh tổ chức hôn lễ, nghiêm túc mà nói, ngươi cùng Bắc gia căn bản không có chút quan hệ nào, nói khó nghe một chút, ngươi chẳng qua là một tên nam sủng mà Bắc Minh nuôi thôi!”

Sắc mặt Âm Tế Thiên lập tức trắng bệch!

Bắc Vũ Hoành giận dữ đập bàn một cái, đánh mạnh uy áp về phía Bắc Tiềm: “Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Nói như thế nào thì đó cũng là việc nhà ta, còn không tới phiên một người ngoài như ngươi nói ba đáp bốn!”

Bắc Vũ Hoành tiếp tục hừ lạnh một tiếng: “Còn biện pháp thí xe giữ tướng thối nát mà ngươi đưa ra. Nếu một ngày nào đó Bắc gia lại xảy ra chuyện gì, chắc phải đưa luôn gia chủ hoặc các trưởng lão ra để hòng bảo trụ Bắc gia?”

Bắc Tiềm vội thả ra uy áp ngăn cản công kích của Bắc Vũ Hoành.

Khi nghe Bắc Vũ Hoành nói hắn là người ngoài, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng, trong lòng vừa thẹn lại vừa căm giận.

Hắn ở Bắc gia đợi gần cả ngàn năm, kết quả trong mắt phe trực hệ hắn thế nhưng chỉ là một người ngoài.

Bắc Tiềm giận không thể nén đứng vụt lên: “Ta vì Bắc gia suy nghĩ có gì sai? Hơn nữa, những câu ta nói đều là sự thật, nếu ngươi thật sự xem hắn là con dâu, vì sao còn để hắn bái đường thành thân với gà trống. Vì sao không chờ lúc Bắc Minh khỏe mạnh mới tiến hành lễ cưới? Muốn nói ai không thừa nhận hắn là người Bắc gia nhất, thì chính là ngươi – Bắc Vũ Hoành!”

Cả đại sảnh đều bị uy áp của hai người làm rung chuyển, có xu thế muốn sụp đổ.

Chấp Pháp trưởng lão thấy tình cảnh có thể không cứu vãn được, vội đứng lên nói: “Hai người các ngươi giữ chừng mực một chút, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Hai người lạnh giọng hừ một tiếng, không có một chút ý tứ thu hồi uy áp.

“Ta ở trong mắt các ngươi thật sự chỉ là nam sủng của Bắc Minh?”

Âm Tế Thiên đột nhiên âm trầm hỏi, ánh mắt lạnh như băng đảo qua các vị trưởng lão đang ngồi, trưởng lão phe chi thứ mặt đầy khinh bỉ, còn trưởng lão phe trực hệ thì trầm mặc không nói lời nào.

Bắc Tiềm châm biếm nói: “Nói ngươi là nam sủng, đã là dễ nghe rồi! Nhìn bộ dáng ngươi hiện tại xem, so với nam sủng còn muốn yêu mị hơn, có điểm nào giống một hòa thượng chứ!”

Bắc Vũ Hoành lo lắng nói: “Tịch Thiên, đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang cố ý chọc giận ngươi thôi!”

Âm Tế Thiên không nhìn Bắc Vũ Hoành, tiếp tục nói: “Mệt Bắc gia vẫn là đại gia tộc số một số hai Nam Bộ, thế nhưng khi biết mình về sau không ký kết khế ước yêu thú cấp chín được nữa, thì người nào người nấy chẳng khác gì con chó chạy theo lấy lòng Ngục Tuyền lão tổ. Thật là vừa buồn cười vừa đáng thương!”

“Tịch Thiên!” Chấp Pháp trưởng lão bất mãn nhíu chặt mày lại.

Âm Tế Thiên châm chọc nhìn Chấp Pháp trưởng lão: “Chẳng lẽ ta nói sai? Vì Ngục Tuyền lão tổ, muốn cùng ta phủi sạch quan hệ, lại muốn Bắc Minh chữa trị cho Ngục Tuyền lão tổ, còn muốn đem Đồng mệnh chú phù lục trị giá một ngàn một trăm viên linh thạch thượng phẩm kính dâng cho Ngục Tuyền lão tổ, này chẳng giống chó thì giống cái gì?”

“Ngươi…..”

Đám trưởng lão nổi trận lôi đình đập bàn đứng lên, tức giận trợn mắt trừng hắn.

Âm Tế Thiên nhìn đám trưởng lão, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị: “Đám người các ngươi vì Yêu thú cấp chín mà buông bỏ thân phận địa vị của mình, như thế sau này cũng sẽ vì nó mà sẽ quỳ xuống đất cầu người chứ!”

“Tịch Thiên!” Đáy lòng Bắc Vũ Hoành nảy lên dự cảm không tốt, vội nói: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, mau trở về Minh Thăng điện trước đi.”

Đám trưởng lão tức giận nói: “Tịch Thiên, ngươi có ý tức gì? Đừng tưởng sư phụ ngươi là Hư Không trưởng lão, chúng ta sẽ không thể làm gì ngươi!”

“Hắn quả thực không coi ai ra gì, căn bản chẳng để chúng ta vào mắt. Tiểu tử này không giáo huấn một chút, hắn sẽ không biết sự lợi hại của Bắc gia!”

Bắc Vũ Hoành nghe thấy lời đám trưởng lão nói, giận dữ: “Các ngươi đủ rồi! Nếu không phải các ngươi ức hiếp hắn, hắn sẽ bị bức đến bước đường này sao? Các ngươi thân là tu sĩ cấp cao, đi khi dễ một người bình thường, có biết hổ thẹn hay không?”

Đám trưởng lão đỏ mặt: “Tuy nhiên hắn không để chúng ta vào mắt!”

Âm Tế Thiên lướt qua vẻ mặt đầy méo mó của đám trưởng lão, phút chốc thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Chư vị trưởng lão không cần phải tức giận, chẳng qua từ đây về sau, các ngươi muốn khế ước yêu thú thì phải ở trước mặt mấy vạn người mà ba quỳ chín lạy với bọn nó, bằng không, nằm mơ cũng đừng có hòng sẽ khế ước được.”

Hắn vừa nói xong, túi thú của đám trưởng lão đột nhiên rung giật dữ dội, đám yêu thú có xu thế xông ra bên ngoài.

Đám trưởng lão đều cả kinh, cuống quýt nắm chặt miệng túi thú.

Âm Tế Thiên nhìn các trưởng lão vội vã ngăn cản yêu thú thoát ra, lạnh lùng cười, rồi xoay người đi ra ngoài.

Lúc bước đến bên cửa, hắn dừng cước bộ, nghiên đầu sâu xa nói: “Còn nữa, tuy rằng ta bị hủy linh căn, nhưng chẳng đại biểu ta là quả hồng mềm mặc cho các ngươi bóp nặn. Có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ do Lăng gia phái tới, cũng không phải là vì may mắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play