Bắc Dực Đồng lấy lại *** thần, đột nhiên nhào về phía Âm Tế Thiên, ánh mắt tràn đầy giận dữ: “Hiên Viên Duật rốt cục đã làm gì ngươi?”
Âm Tế Thiên vội giơ tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang phóng tới, khóe miệng thoang thoảng ý cười khó nhận ra.
Hắn dúi khuôn mặt tròn trĩnh kia vào ngực, giả vờ rất là tức giận, rít lên nói: “Hiên Viên Duật cố ý để pháp khí lắc lư không ngừng, làm ta không thể đứng vững được, sau đó nhân cơ hội ôm lấy ta!”
Ngay lúc Âm Tế Thiên nói lời này, dưới ngực liền truyền tới tiếng bàn tay siết chặt, khớp xương vang lên răng rắc răng rắc.
Nghe thế, con ngươi của hắn ùa tới đầy ý cười, thầm nghĩ: Ai biểu ngươi không nói cho ta biết ngươi là Bắc Minh, ta đành cho ngươi uống vài vại dấm chua, coi như là trừng phạt.
Âm Tế Thiên tiếp tục tức giận nói: “Sau đó, y cúi đầu, cố ý không cẩn thận đụng vào môi ta……”
Còn mấy chữ sau, hắn cố ý nói thật nhỏ, bộ dáng cứ như đang vô cùng bi thương.
Tuy rằng Âm Tế Thiên không nhìn thấy biểu tình của tiểu thí hài, thế nhưng, hắn lại có thể cảm giác được độ phập phồng trên ngực nhóc, thậm chí trái tim nhóc cứ ‘thình thịch thình thịch’ nhảy lên kịch liệt, hiển nhiên là cực kỳ tức giận!
Miệng khẽ nhếch nhếch, rồi kìm lòng không đậu mà cười híp cả mắt, nhìn bộ dáng tiểu thí hài tức giận, chẳng hiểu sao hắn đặc biệt cao hứng!
Đúng lúc này, lời nói lúc nãy của Hiên Viên Duật đột nhiên mạnh mẽ tràn vào đầu Âm Tế Thiên, làm hắn tắt ngay ý cười, nheo lại hai mắt!
Hiên Viên Duật à Hiên Viên Duật, ngươi nói Bắc Minh chỉ lợi dụng ta, nói Bắc Minh chỉ vờ đối xử tốt với ta!
Thế nhưng, dù Bắc Minh có là một người vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, dù y có ngụy trang thành công cỡ nào, dù những gì y làm cho ta đều là giả, thì trái tim của y, cũng không thể nào lừa được ta!
Âm Tế Thiên nghĩ đến đây, đột nhiên bật cười ra tiếng!
Người trong ngực nghe thấy thế, khẽ nhúc nhích, nghi hoặc mà ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Âm Tế Thiên đang cười vui vẻ, chớp chớp mắt, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đó, rồi lại ủi vào lòng Âm Tế Thiên, rầu rĩ hỏi: “Có phải ngươi đã biết?”
Âm Tế Thiên giả vờ như chẳng hiểu, hỏi:“Biết cái gì?”
“Biết là……”
Bắc Dực Đồng cọ cọ Âm Tế Thiên, sau đó nhỏ giọng nói: “Biết chuyện ta kỳ thật là Bắc Minh!”
Nếu hắn không biết mình là Bắc Minh, thì sao lại lấy Hiên Viên Duật ra mà trêu chọc mình?
Bắc Dực Đồng lặp lại một lần, còn cố ý nói lớn thêm một chút!
Âm Tế Thiên nhìn tiểu thí hài khẩn trương, cười xấu xa: “Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ!”
Bắc Dực Đồng vụt ngẩng đầu, ôm lấy cổ Âm Tế Thiên, chăm chú nhìn vào mắt hắn, tức giận hỏi: “Có phải vừa rồi ngươi cố ý lấy Hiên Viên Duật ra trêu chọc ta, đúng không?”
Âm Tế Thiên cũng chẳng phủ nhận: “Ai biểu ngươi không nói cho ta biết ngươi là Bắc Minh, hơn nữa, còn lừa lâu như vậy. Không trêu chọc ngươi một hồi, ta làm sao mà hả giận!”
Bắc Dực Đồng có chút gấp gáp lại có chút vui mừng hỏi: “Vậy ý ngươi, Hiên Viên Duật không có chạm vào môi ngươi, tất cả chỉ đơn thuần là một câu nói đùa?”
“Đương nhiên!” Âm Tế Thiên cười híp mắt, hắn đem chuyện xảy ra từ lúc tiến vào tượng đá cho đến khi nhảy từ trên kiếm Hiên Viên Duật xuống nói một lần, bất quá, cắt bỏ đoạn đối thoại giữa hắn và Hiên Viên Duật ra.
Bắc Dực Đồng nghe tới khúc hắn từ trên cao nhảy xuống đi tìm mình, trong lòng không khỏi nhảy nhót, gấp gáp hôn hôn lên môi hắn một chút, sau đó lo lắng nói: “Lần sau, đừng có xằng bậy như thế!“.Hắn là một phàm nhân, từ độ cao như vậy nhảy xuống, dễ dàng té bị thương!
Rồi bất chợt nhớ đến Âm Tế Thiên lừa mình là Hiên Viên Duật chạm vào môi hắn, trong lòng lại bắt đầu khó chịu: ”Lần sau không được lấy việc này gạt ta!“. Âm Tế Thiên lừa nhóc thật thảm, thiếu chút nữa nhóc đã lao đi tìm Hiên Viên Duật tính sổ!
Âm Tế Thiên không hài lòng hừ hừ hai tiếng: ”Ai biểu ngươi lừa ta lâu như vậy. Cơ mà vì sao, ngươi không nói cho ta biết ngươi là Bắc Minh?“. Hai tay Bắc Dực Đồng lại ghì chặt thêm vài phần, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát lên má Âm Tế Thiên, giải thích nói: ”Chẳng phải ta không dám nói với ngươi, cũng chẳng phải ta cố ý gạt ngươi! Ta chỉ muốn chính ngươi phát hện ra bí mật của ta, muốn ngươi cam tâm tình nguyện tìm hiểu ta, chứ không phải mọi chuyện đều thông qua người khác ngươi mới biết, như vậy giống như ta đang ép buột ngươi tìm hiểu ta, huống chi……“ Con ngươi nhóc bỗng trầm xuống, khàn giọng nói: ”Huống chi ban đầu ngươi không có chấp nhận ta, nếu ta cứ luôn mồm kể về mình với ngươi, ngược lại càng khiến ngươi ghét ta hơn, không phải sao?“. Âm Tế Thiên nghe thấy lời này, tim không khỏi thót một cái, đau đớn!
Hắn đưa tay xuống mông tiểu thí hài, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười cười: ”Xem như ngươi nói có lý, lúc này ta tha thứ cho ngươi, nhưng mà lần tới ta còn phát hiện ngươi lừa ta chuyện gì, ta…”
Âm Tế Thiên hơi dừng một chút, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Ta nhất định khiến ngươi không dễ chịu, hơn nữa, đừng có mơ ta lại tha thứ cho ngươi!”
Bắc Dực Đồng ôm chặt Âm Tế Thiên, không nói lời nào!
Âm Tế Thiên cũng không tiếp tục truy cứu nữa, quay sang chuyện khác: “Ta bị Hiên Viên Duật mang đi, sao ngươi lại không tìm ta?”
Đã thế còn nhàn hạ thoải mái đi ngắt thảo dược, tuy rằng thảo dược kia là vì hắn, tuy nhiên có thể tìm hắn trước rồi ngắt cũng được mà, nếu lỡ người không còn, được thảo dược thì có tác dụng gì?
Bắc Dực Đồng giải thích: “Sau khi tiến vào tượng đá sẽ rất khó tìm lại được nhau, chỉ có thể hướng đến đích mà đi, may ra mới có cơ hội đụng phải, đúng rồi, sao ngươi tới được nơi này?”
Âm Tế Thiên tỉnh lược chuyện Hắc Lịch, sau đó kể lại quá trình từ lúc hắn vào tượng đá đến giờ.
Bắc Dực Đồng nghe thấy hắn bước vào thông đạo kia, thầm buông lỏng một hơi: “Thông đạo ảo ảnh có thể xem như là thông đạo dễ nhất, chỉ cần ý chí kiên định, tuyệt đối không bị mê hoặc, còn mấy thông đạo khác thì hung hiểm vô cùng! Mười năm trước, ta tiến vào chính là thông đạo hang kiến, chỗ đó con kiến tuy nhỏ, nhưng là hàng ngàn hàng vạn con, chúng không chỉ biết gặm thịt người, mà tốc độ còn phi thường nhanh, nếu như da thịt bị đụng vào chỗ nào thì nháy mắt sẽ hư thối ngay, lúc ấy ta sử dụng hơn mười kiện bảo phẩm y bào và hơn hai mươi đôi giầy, mới chật vật chạy ra được!”
Âm Tế Thiên tò mò nhìn nhóc: “Vậy lần này ngươi tiến vào thông đạo nào?”
“Ta không đi đường thông đạo!” Bắc Dực Đồng nhíu mày: “Mười năm trước ta từng phát hiện một mật đạo, vốn định mang ngươi vào từ chỗ đó, ai ngờ Hiên Viên Duật tóm ngươi đi mất!”
“Cuối cùng ta chỉ đành lại đây chờ các ngươi đi ra!” Đáy mắt nhóc đột nhiên xẹt qua một tia âm ngoan: “Nhưng thế nào ta cũng không nghĩ tới Hiên Viên Duật lại để cho ngươi một thân một mình đi vào thông đạo, vạn nhất……”
Thật sự Bắc Dực Đồng không dám tưởng tượng hậu quả, hai tay ôm siết lấy Âm Tế Thiên, cứ như sợ hắn sẽ gặp chuyện không may.
Âm Tế Thiên nghe nhóc nhắc chuyện mười năm trước, trong lòng vô cùng tò mò, nhưng lại hi vọng Bắc Minh có thể chủ động nói ra, đành phải hỏi: “Đúng rồi! Vì sao thân thể ngươi lại rút nhỏ?”
“Cái này phải nói đến chuyện mười năm trước!” Bắc Dực Đồng biết Âm Tế Thiên kỳ thật rất muốn hỏi chuyện mười năm trước, điều chỉnh tư thế, ngồi lên hai đùi của hắn, trầm mặc một hồi, mới âm u nói: “Tháng Thú Triều của mười năm trước, ta cùng Hiên Viên Duật tới tham gia Thú Triều, sau đó vô tình phát hiện điểm trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm, có một cái thông đạo dẫn tới Tượng đá, đương nhiên, lúc ấy chúng ta không biết nó dẫn tới Tượng đá!”
“Sau khi chúng ta bước vào, nhất cử nhất động đều bị giám thị. Kế đó, bởi vì chúng ta lạc đường nên tách ra hành động, đến khi gặp lại nhau, ta không biết Hiên Viên Duật đã bị thay đổi, cũng chính là do ‘Tế Thiên’ biến thành. Bởi vì ngôn hành cử chỉ của nó và Hiên Viên Duật quá mức giống nhau, trong lúc nhất thời, ta cũng chẳng hoài nghi. Nhưng mà không khéo là, lúc ta đi qua Thông đạo hang kiến, đã dùng hết toàn sức lực, khiến tu vi trong cơ thể ta bạo phát ra, bất đắc dĩ phải lập tức thăng cấp, ở một nơi nguy hiểm như vậy, ta chỉ có thể nhờ ‘Hiên Viên Duật’ thay ta canh giữ.”
Âm Tế Thiên nghe tới đây, liền có thể đoán ra chuyện sau đó:” Có phải nó tranh thủ lúc ngươi thăng cấp, ra tay với ngươi?“ Đáy mắt Bắc Dực Đồng chợt lóe phẫn nộ: ”Không sai, nó nhân cơ hội đó đả thương ta, rồi đào tẩu! Khi ta đuổi theo nó, lại gặp Hiên Viên Duật thật thụ, mà lúc này Hiên Viên Duật cũng từng bị ‘Tế Thiên’ biến hóa thành bộ dáng của ta đánh trọng thương, cứ như vậy, hai người chẳng hay biết gì, ra tay tàn nhẫn, thẳng đến phát hiện đối phương đều có chút không thích hợp, mới dừng tay lại, hỏi ra chuyện phía trước, chúng ta mới biết được là do nó.”
Lúc ấy, hai người chúng ta đều bị thương nặng, không thích hợp ở lâu, định nhanh chóng rời khỏi, nhưng mà‘Tế Thiên’ như lại không chịu bỏ qua cho chúng ta, nó dùng thuật mê hoặc, mê hoặc ta và Hiên Viên Duật.”
“Năm đó, ta và Hiên Viên Duật đều trẻ tuổi háo thắng, thích tranh đua hơn thua, lại thêm một trong hai người chúng ta cứ hễ coi trọng này nọ, thì người còn lại đều nghĩ biện pháp cướp đến tay. Người khác nhìn vào thì cứ nghĩ chúng ta là một đôi huynh đệ tốt, nhưng trên thực tế, quan hệ của chúng ta vô cùng tệ, thậm chí có thể nói là kẻ thù truyền kiếp, cũng vì như thế, mới dễ bị ‘Tế Thiên’ mê hoặc, rất nhanh hai người lại ra tay tàn sát nhau, muốn tranh một thắng một bại, mới chịu bỏ qua!“
”Ta với Hiên Viên Duật cùng là Kim Đan kỳ đỉnh phong, năng lực không hơn kém nhau bao nhiêu, muốn phân thắng bại không phải chuyện dễ dàng. Cuối cùng, biến thành lưỡng bại câu thương, thiếu chút nữa tặng luôn cái mạng, may mắn, trước khi ta hôn mê, kéo về được một chút lý trí, tốn một lượng lớn *** thạch, khởi động trận pháp truyền tống, mang hai chúng ta trở về nơi tụ tập của Thuần Trần phái.“
Bắc Dực Đồng nói tới đây, sắc mặt lạnh căm căm, không biết là kinh hoảng hay là tức giận, thế nhưng cả người run bần bật.
Âm Tế Thiên thấy thế, ôm chặt lấy nhóc: ”Đừng lo lắng, đều đã qua!“. Con ngươi Bắc Dực Đồng bắn ra hàn lệ, tiếp tục nói: ”Sau khi chúng ta về tới nơi tụ tập của Thuần Trần phái, liền ngất đi. Khi ta tỉnh lại, liền nghe thấy vài Luyện đan sư bàn luận thương thế của ta và Hiên Viên Duật.“
Nhóc bóp chặt nắm tay: ”Bọn họ nói so sánh thương thế của ta và Hiên Viên Duật, thì Hiên Viên Duật nhẹ hơn một chút, chỉ cần dùng Hồi Nguyên đan cấp mười mà bọn họ chế ra, chỉ sáu bảy năm là sẽ khôi phục được thân thể Hiên Viên Duật, hơn nữa, sau này y vẫn có thể tu luyện, mà ta, thương thế vô cùng nặng, cho dù dùng Hồi Phục đan của bọn họ, cũng chỉ khiến ta tốt hơn một chút, về sau có lẽ không thể nào tiếp tục tu luyện, quan trọng nhất là, Hồi Nguyên đan cấp mười chỉ có một viên.“ Âm Tế Thiên nghe đến đó, trái tim đau đến thít nghẹn, không cần hỏi cũng biết viên thuốc kia cho ai.
Bắc Dực Đồng nhắm lại hai mắt đã đỏ lên, không biết qua bao lâu, mới chậm rãi mở ra, khàn giọng nói: ”Mà mẹ của ta, Huyền Ngọc đạo trưởng, không chút do dự lựa chọn Hiên Viên Duật!“. Âm Tế Thiên đau đớn nhìn khuôn mặt tràn đầy phẫn hận của nhóc, vụt cúi đầu, đặt một nụ hôn an ủi lên môi nhóc.
Bắc Dực Đồng quay đầu ôm lấy hắn: ”Sau đó, ta được cha đưa đến một nơi thanh tĩnh để dưỡng thương, trong mười năm, suốt ngày ta chỉ nằm trên giường không ngồi dậy nổi, so với phế nhân còn không bằng, thậm chí, ta còn sinh ra ý niệm tự sát, nếu không phải cha ta nói cho ta biết, mười năm sau, ta sẽ gặp được quý nhân của mình, ta nghĩ ta đã sớm……“
Nói tới đây, sắc mặt khó coi của nhóc rốt cục cũng mỉm cười: ”Ta thật vất vả chịu đựng mười năm nằm trên giường, cũng chỉ vì chờ ngày đó, cha ta để cho ta và quý nhân, cũng chính là ngươi – thành thân, nhưng ngay đêm ta và ngươi động phòng, cơ thể của ta đột nhiên co rút lại thành một đứa trẻ, hơn nữa, khi biến nhỏ lại còn rất khỏe mạnh, bất quá, không thể mãi mãi duy trì bộ dáng ấy! Ta không biết vì sao lại thế này, nhưng có thể xác định một điều là, chỉ cần ta tới gần ngươi, liền cảm thấy vô cùng thoải mái, thân thể tàn nhược cũng tốt hơn rất nhiều!“
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT