Sắc mặc Bắc Vũ Hoành vụt thay đổi, thân mình chớp lên một cái nháy mắt đã rời khỏi tầm nhìn của mọi người.
Vạn Vân Thiên và hơn mười vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: “Lão phu đi xem xem sao!”
Sáu tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng đi theo sau ông, mấy người còn lại thì vẫn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng không có ai có ý muốn đi theo giúp đỡ cả.
Rất nhanh Bắc Vũ Hoành đã đuổi kịp Bắc Minh, khuyên nhủ bảo: “Minh nhi, con đừng xúc động quá! Yêu thú kia chẳng phải là yêu thú bình thường đâu, theo như lời của Điện chủ Điện Thiên Tiêu thì rất có thể nó còn trên cả cấp 10. Con liều lĩnh xông tới như vậy chỉ có thể chết dưới móng vuốt của nó mà thôi.”
Lời của ông cũng không khiến Bắc Minh dừng bước, mà trái lại y còn tăng tốc chạy nhanh về phía xảy ra chuyện kia.
Bắc Vũ Hoành biết tính tình con trai mình rất cứng đầu, người mà y quan tâm, chuyện mà y đã quyết thì không thể nào thay đổi được.
Ông thở dài lắc đầu, gấp rút bám sát theo sau. Từ xa xa, đã nhìn thấy Âm Tế Thiên bị yêu thú hình hổ kia rượt đuổi, may mà Âm Tế Thiên dựa vào địa hình dày đặc đại thụ của khu rừng, trốn đông trốn tây mới có thể bình yên vô sự thoát khỏi sự tấn công của nó.
Theo lý thuyết Âm Tế Thiên sẽ không thể nào thoát khỏi con hổ kia được, nhưng chẳng hiểu sao hắn cứ như có gió dưới chân, chạy còn nhanh hơn cả chuột nhắt.
Bắc Vũ Hoành nhướng mày: “Sao hắn có thể chạy nhanh như vậy chứ?”
“Có lẽ hắn dùng Tật Phong Phù mà con cho hắn”
Bắc Minh dồn hết sức lực vọt đến trước mặt Âm Tế Thiên, lấy tốc độ cực nhanh kéo hắn lên pháp khí rồi xoay người bỏ chạy.
Âm Tế Thiên nhìn thấy người giúp mình, trên mặt bỗng hiện lên vẻ mừng rỡ: “Bắc Minh!”
Mặt Bắc Minh lạnh băng như ngày đông rét buốt, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn, cả người y cứ như không còn chút độ ấm, dáng vẻ tựa hồ một chút cũng không quan tâm Âm Tế Thiên có trở lại bên cạnh mình hay không, chỉ là … khóe miệng lại cong lên một ý cười khó nhìn ra, điều đó đã bán đứng tâm trạng của y lúc này.
“Minh nhi, chạy mau!”
Bắc Vũ Hoành thấy con yêu thú hình hổ kia đuổi theo sau Bắc Minh, liền vội vàng xuất ra sáu tấm phù chú, bao vây con yêu thú hình hổ lại, ông sử dụng trận pháp mạnh nhất của tu chân giới hòng kéo dài một chút thời gian, để hai người Bắc Minh nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của nó.
Đám người Vạn Vân Thiên cũng vừa theo tới, nhìn thấy Bắc Vũ Hoành sử dụng Vây thú trận thì vội vã phụ một tay bổ sung linh lực cho trận pháp, hy vọng có thể mượn điều này áp chế con yêu thú kia lại.
Yêu thú hình hổ đột nhiên bị nhốt trong Vây thú trận, tức khắc lửa giận phừng lên, miệng hổ mở lớn, rống giận về phía đám người Bắc Vũ Hoành.
Đám người Bắc Vũ Hoành cảm thấy trận pháp có dấu hiệu lỏng ra, sắc mặt thay đổi vùn vụt, ngay khi bọn họ cho rằng yêu thú hình hổ sẽ phá trận nhào tới thì yêu thú hình hổ giống như sợ tiếng gầm của mình làm người khác bị thương vậy, mạnh nuốt nó ngược trở vào, làm nước bọt nghẹn ngang cổ họng, cho nên không ngừng ho khan thành tiếng.
“Khụ khụ! Chờ bổn tọa ho xong sẽ tìm các ngươi tính sổ!”
Mọi người: “……”
Đám người Bắc Vũ Hoành gấp rút lấy lại *** thần, gia cố trận pháp. Ai ngờ, yêu thú hình hổ quơ móng vuốt một cái liền phá trận đi ra ngoài, tốc độ thân thể cứ như tia chớp, vọt đến trước mặt đám người Bắc Vũ Hoành, giơ lên cái móng vuốt sắc bén của nó, duỗi tay chuẩn bị chụp về phía bọn họ.
Đám người Bắc Vũ Hoành đều giật mình, muốn tránh cũng đã không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt chờ móng vuốt sắc bén kia rơi trên người bọn họ.
“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Móng vuốt của yêu thú hình hổ chợt ngừng lại giữa khoảng không, còn mọi người thì đồng loạt quay đầu nhìn xem ai đã cản được nó.
Âm Tế Thiên không nhìn ánh mắt của mọi người mà nhìn thẳng chằm chằm vào yêu thú hình hổ, nói: “Ngươi thua rồi! Ngươi nên làm theo lời hứa của mình, rời khỏi đây nhanh đi, bằng không ngươi sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt!”
Ánh mắt hung ác của yêu thú hình hổ trừng trừng nhìn vào Âm Tế Thiên, khi mọi người cho rằng nó sẽ nhào qua đem Âm Tế Thiên xé nát thì bỗng dưng nó buông móng vuốt xuống, không cam lòng mà xù lông lên, tát đám Bắc Vũ Hoành bay đến trước mặt Âm Tế Thiên, sau đó xoay người rời khỏi.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bắc Vũ Hoành nhanh chóng cám ơn đám người Vạn Vân Thiên đã đến giúp đỡ, sau đó xoay sang hỏi Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên, chuyện gì xảy ra với con yêu thú kia vậy? Sao ngươi lại chọc tới nó?”
Nhưng ai ngờ, phía sau làm gì mà còn bóng dáng Bắc Minh và Âm Tế Thiên nữa.
Bắc Vũ Hoành không biết nói gì, trợn mắt nhìn khoảng không trống hoắc trước mắt, bất đắc dĩ đành cáo lỗi với đám người Vạn Vân Thiên: “Bắc gia nhất định sẽ cho các vị một lời giải thích”
Đám người Vạn Vân Thiên gật gật đầu liền rút trở về trận pháp bảo hộ.
Bọn họ vừa mới đi khỏi, con yêu thú hình hổ tưởng đã rời khỏi kia, bỗng bước ra từ một gốc đại thụ, nhìn thấy về đám người đang xa xa thì thào: “Ta biết ngay mà, đưa hắn trở về là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ!”
Vừa phải giả vờ hung dữ muốn giết người, nhưng lại không thể làm người ta bị thương, còn phải khống chế lực uy hiếp cho tốt, thật sự làm khó nó quá mà. Vừa rồi, suýt nữa đã trở thành con yêu thú đầu tiên trong lịch sử bị nước miếng của mình nghẹn chết rồi.
Yêu thú hình hổ đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của đám người Bắc Vũ Hoành nữa thì mới xoay lưng rời khỏi.
Lúc nãy, yêu thú vừa mới đi, Âm Tế Thiên đã bị Bắc Minh lôi tới chỗ Bắc gia tập họp.
Bắc Duy và Bắc Sinh nhìn thấy Âm Tế Thiên đi cùng với thiếu gia tới đây, thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Thiếu phu nhân, ngài đã quay lại rồi!”
Âm Tế Thiên nhìn thấy hai người Bắc Duy và Bắc Sinh, bỗng nhiên có loại cảm giác đã về tới nhà
Bắc Minh đột nhiên buông tay Âm Tế Thiên ra, rồi bước tới một gốc cây đại thụ gần đó ngồi xuống điều tức.
Âm Tế Thiên sửng sốt, nhìn tay phải trống không, trong lòng liền dâng lên chút thất vọng. Biết rõ Bắc Minh đang tức giận vì chuyện hắn bỗng dưng biến mất, nhưng mà y làm vậy sẽ khiến hắn rất tủi thân á.
Bắc Duy thấy thế, lặng lẽ đi tới bên cạnh Âm Tế Thiên, khẽ nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của ngài. Sợ ngài gặp phải nguy hiểm, hôm nào thiếu gia cũng mặt ủ mày chau, chưa bao giờ thả lỏng ra cả. Nếu không phải xuất hiện yêu thú cấp cao cản đường của chúng ta, chỉ sợ thiếu gia đã sớm xông vào sâu trong rừng tìm ngài rồi”.
Bắc Sinh cũng xáp vào to nhỏ: “Thiếu phu nhân, ngài đi dỗ dỗ thiếu gia đi, một câu của ngài còn có tác dụng hơn một vạn câu của Hoành trưởng lão nữa”.
“Ngươi nói hơi quá thì phải?”
Âm Tế Thiên thực sự không tin một lời của mình còn hơn cả một vạn câu của Bắc Vũ Hoành đâu.
Bắc Duy và Bắc Sinh sợ Âm Tế Thiên không tin, ra sức gật gật đầu: “Thiếu phu nhân, ngài tự mình thử không phải sẽ biết ngay sao!”
Âm Tế Thiên có một chút do dự, bất quá Bắc Minh không để ý tới hắn thì trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì, đành phải kiên trì, không quan tâm cái nhìn chằm chằm của Bắc Đẩu và năm tên hộ vệ, đi đến bên cạnh Bắc Minh ngồi xuống.
Nên nói cái gì dỗ y đây?
Âm Tế Thiên buồn rầu liếc nhìn gương mặt trầm lạnh của Bắc Minh, cứ nhổ một cọng lại một cọng cỏ trên đất. Cuối cùng quyết định đem lời muốn nói nhất nói ra: “Bắc Minh, ta nhớ ngươ…”
Chữ ‘i’ còn chưa nói xong đã bị Bắc Minh chen ngang túm mạnh vào trong lòng y.
Đôi môi mỏng lạnh băng của Bắc Minh kề sát trên hai mảnh môi mềm mại của Âm Tế Thiên, y khàn khàn nói: “Ngươi vừa mới nói gì đó, lặp lại một lần nữa đi!”
Âm Tế Thiên nhận thấy xúc cảm quen thuộc kia, chợt có chút ý loạn tình mê, hơi hơi mở miệng, khẽ líu ríu: “Ta nói ta nhớ ngươi, Bắc Minh, ta thực sự rất nhớ ngươi!”
Bắc Minh liền ôm siết lấy eo Âm Tế Thiên, cúi đầu dùng sức mút lên đôi môi mềm mại kia, đem nỗi căng thẳng, sợ hãi và sự quan tâm lo lắng mấy ngày nay hòa sâu vào trong nụ hôn này.
Âm Tế Thiên như cảm nhận được tâm tư của Bắc Minh, nhanh chóng câu lấy cổ y, đáp lại sự nồng nàn này, xóa đi nỗi lo lắng nhiều ngày kia.
Đệ tử Bắc gia ngồi ở xung quanh thấy hai người không thèm quan tâm đến ai cả mà quấn quýt vào nhau, không khỏi trợn to mắt mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Bắc Sinh thấy một màn này, che miệng khẽ cười: “Quả nhiên câu nói đầu tiên của thiếu phu nhân đã thu phục được thiếu gia ngay!”
Bắc Đẩu thấy các đệ tử Bắc gia đều nhìn qua đây nên tò mò nhìn theo, lập tức sắc mặt trở nên xanh mét, nhanh chóng ra hiệu năm tên hộ vệ khác vây quanh Bắc Minh và Âm Tế Thiên, ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, mọi người càng nghe sắc mặt càng đỏ, cũng càng ngày càng nóng. Mãi tới khi có người ho khan thật lớn thì không khí mập mờ mới bình ổn trở lại.
Bắc Đẩu thấy người đến liền vội cung kính kêu: “Hoành trưởng lão.”
Hai người đang ôm hôn nghe thấy tiếng hô kia thì cũng dừng lại, nhưng vẫn lưu luyến không rời khẽ hôn hai má hoặc là nơi khóe mắt của đối phương, cho đến khi ổn định được hơi thở mới đứng dậy chỉnh chủ quần áo rồi đi ra khỏi vòng vây của hộ vệ.
“Cha” Bắc Minh gọi Bắc Vũ Hoành một tiếng, sau đó đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Âm Tế Thiên.
Bắc Vũ Hoành thấy một màn này, khóe mắt hơi giật nhẹ.
Bắc Minh đang cầm vạt áo Âm Tế Thiên, đột nhiên ngừng động tác lại, con ngươi đen xinh đẹp chợt co rút: “Mọc tóc rồi!”
Giọng của y lạnh như nước đá dưới 0 độ, vả lại trong đó còn dẫn theo một tia run rẩy khó nhận ra
Âm Tế Thiên khó hiểu giơ tay lên sờ đầu mình, lúc này liền đụng đến chân tóc thô cứng, sau đó buồn bực ngẩng đầu nhìn Bắc Minh: “Ta mọc tóc thì có gì lạ hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT