Trong mắt Túc Dạ Liêu, quân vương hắn cả người như tắm trong ánh mặt trời, vẻ thần thánh chói mắt không chút tối tăm, mái tóc dài màu đen được vén lên, lộ ra sau gáy phủ kín mồ hôi, nửa bên vai, xương bả vai theo động tác giương cung hơi di động, cả nửa người dính đầy mồ hôi óng ánh như đằng sau gáy.

Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ quân vương hắn giương cung luyện kiếm, đã từng theo thị hầu bên người y, quân vương hắn chăm chỉ nỗ lực bỏ ra rất nhiều thời gian về khoản này, bản thân đơn thuần lúc ấy cũng không có bất kỳ khác thường gì, chẳng qua chỉ cảm thấy quân vương hắn rất hấp dẫn người, lúc hiểu ra tình cảm của mình, mỗi khi hồi tưởng lại quân vương hắn vì rèn luyện mà mồ hôi nhỏ giọt trên mặt, da thịt gợi cảm vì được ánh mặt trời chiếu vào mà có màu mật ong thì, tội niệm tà ác đều nổi lên.

Hiện tại, hắn lại một lần nữa nhìn thấy cảnh như vậy, nơi bóng tối ánh mặt trời chiếu không tới, ánh mắt Túc Dạ Liêu một mảnh thâm trầm, muốn, hắn muốn a, muốn đem thân thể đứng dưới ánh mặt trời ấy chặt chẽ ôm vào ngực, khát khao gặm nhấm mỗi một tấc da thịt.

Bụp, Kình Thương bắn ra một mũi tên, sau đó xoay người.

Dưới bóng tối nơi gian phòng, Túc Dạ Liêu hô hấp cứng lại, ánh mắt mang theo dục vọng không cách nào khống chế đánh úp về phía thân thể ấy, mồ hôi dưới ánh mặt trời khúc xạ lớp ánh sáng nhỏ bé, khiến da thịt mê người càng thêm mê hoặc, đầu độc hắn quỳ bái, giữ lấy, khí chất nam nhân lạnh lùng uy nghiêm không phù hợp với xương quai xanh *** xảo mảnh khảnh như vậy, một điểm anh hồng nhô ra trên ***g ngực, khiến Túc Dạ Liêu cả người khô nóng, nhấm nháp thứ ấy sẽ tuyệt diệu thế nào chứ.

“Liêu.”

Thanh tuyến lạnh lùng đánh gãy tư tưởng của Túc Dạ Liêu, cũng làm hắn tỉnh lại, hắn đang suy nghĩ cái gì.

Trong mắt chợt loé hoang mang, hắn biết không phải quân vương hắn phát hiện ra cái gì, thanh tuyến của quân vương hắn vốn lạnh nhạt như vậy, nếu có thể khiến âm thanh này nhiễm phải mị âm sẽ mỹ diệu tuyệt luân thế nào chứ.

Nguyên bản chỉ là báo cáo với quân vương hắn, cho nên không có mở ra trạng thái lý trí tuyệt đối, không nghĩ tới lại thấy bộ dáng này của y, đó là mê hoặc trực tiếp, dù bị áp chế, Túc Dạ Liêu cũng biết, sau khi trở về, hắn sẽ bị dục vọng của hiện tại làm nổi lên dằn vặt đủ kiểu, thậm chí đêm nay trong mộng cũng sẽ xuất hiện màn này.

Hắn đưa tay, kéo cánh tay quân vương đang giương cung, đem người đưa vào ngực mình, kéo xuống y phục một bên khác đang treo trên vai, tham lam liếm, từ cổ đến xương quai xanh, gặm cắn đến quả anh hồng ngọt ngào kia, không có ôn nhu, chỉ có điên cuồng khát khao, như dã thú đói bụng, đem người kia nuốt vào bụng, ngay cả xương cốt cũng không lưu lại.

Thô bạo xé rách y phục vướng bận, lộ ra đôi chân rắn chắc thon dài, giơ lên đôi chân ấy, để vị trí xấu hổ kia lộ ra trước mắt mình, sau đó dùng lợi nhận (lưỡi dao sắc) xuyên qua, tựa hồ bên tai còn có thể nghe được va chạm thân thể, vị trí thân thể kết hợp phát ra âm thanh xấu hổ, còn thêm thanh tuyến lạnh lùng kia trở nên kiều mị…

Được rồi, không được nghĩ nữa, Túc Dạ Liêu cắn răng, đè lại hết thảy ý nghĩ không nên có, chần chờ và cuồng niệm trong nháy mắt đó không bị ai phát hiện, ngay cả Kình Thương cũng không, Túc Dạ Liêu đã quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu, phát động trạng thái lý trí tuyệt đối.

“Ngô chủ.” Thanh âm bình tĩnh là hiệu quả lý trí tuyệt đối mang đến.

“Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?” Thí nghiệm thật vất vả thành công, cũng đúng lúc gặp một lần yên tĩnh trước chiến, y từng hạ xuống mệnh lệnh, để người đang không làm nhiệm vụ có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, nghỉ ngơi dưỡng sức, thả lỏng tâm tình nghênh đón trận đại chiến.

“Thần muốn báo cáo với Ngô chủ, mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng.” Túc Dạ Liêu nghiêm túc nói.

“Xong chưa?” Mắt Kình Thương chợt lóe, trong giọng nói lạnh nhạt lại lộ ra một tia kích động và cấp thiết chỉ Túc Dạ Liêu mới có thể nghe được.

“Đúng thế.” Từ ban sơ của kế hoạch này, bọn họ đã bắt đầu bí mật chuẩn bị, chỉ chờ nơi mấu chốt nhất chuẩn bị ổn, là tất cả có thể bắt đầu. Mà bây giờ công tác chuẩn bị đã hoàn thành hết.

“Ta muốn lập tức qua.” Kình Thương nhanh bước giẫm lên bậc cấp.

“Ngô chủ, người hiện giờ không thích hợp rời khỏi đây.” Túc Dạ Liêu ngẩng đầu lên, đưa ra ý kiến phản đối.

Bước chân Kình Thương dừng lại, cũng phải, y hiện tại là người chỉ huy của cuộc chiến này, làm sao có thể rời đi nhẹ nhàng như thế, nhưng không cách nào tự mình thử nghiệm cái kia, dù sao cũng hơi không cam lòng a.

Túc Dạ Liêu cau mày, hiện tại dù đã cuối hạ, cũng sắp vào thu, mồ hôi của quân vương hắn vẫn đang nhỏ giọt, còn lộ ra một cánh tay, này không tốt.

Đứng dậy, Túc Dạ Liêu biết quân vương hắn sẽ không để ý hắn có lúc thất lễ, nhìn một cái áo khoác để trong phòng, theo tay cầm lên, khoác trên tay, tiếp nhận khăn mặt trong tay người hầu muốn dâng lên, đưa cho quân vương hắn.

Túc Dạ Liêu rất muốn lau cho quân vương hắn, nhưng hắn không cách nào bảo đảm mình liệu có thể khắc chế, dù ở trạng thái lý trí tuyệt đối, tiếp xúc thân thể thân mật với quân vương hắn như vậy cũng khiến tâm hắn khuấy động không thôi.

Kình Thương không suy nghĩ nhiều tiếp nhận, khăn mặt ấm áp lau qua mồ hôi trên mặt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thêm chút mát mẻ, nhưng sau khi lau sơ thân thể xong, thứ nhẹ nhàng khoan khoái kia lại có chút lạnh.

Túc Dạ Liêu nhân lúc này cầm y phục khoác lên người Kình Thương.

Đã qua ba năm, Kình Thương không cao lên quá nhiều, trái lại Túc Dạ Liêu cao lớn không ít, bây giờ đã cao hơn nửa cái đầu so với Kình Thương, có điều hình thể ẩn chứa sức mạnh đáng sợ do y phục che lấp nên không thấy được, trái lại có vẻ hơi *** tế tao nhã, thêm vào mái tóc màu bạc kia, dung nhan tuyệt mỹ càng thêm thanh lệ tựa Lăng ba tiên tử.

“Liêu, ngươi đi một chuyến đi.” Kình Thương không cảm thấy kỳ quái với cử động của Túc Dạ Liêu. Y đi không được, Túc Dạ Liêu sẽ là người thích hợp nhất, vì trên đời này trừ y ra, chỉ có Túc Dạ Liêu hiểu rõ nhất thứ ấy.

“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu rất không muốn rời khỏi quân vương hắn, nhưng hắn cũng rõ ràng tính quan trọng của chuyện này, hắn coi trọng quân vương hắn nhất, dã tâm của hắn là đưa quân vương hắn lên vương toạ thiên hạ chi chủ, hắn sẽ không cho phép bất luận người nào gây trở ngại, dù là chính hắn, rời đi quân vương hắn hắn không muốn, nỗi khổ tương tư nhất thời, hắn có thể nhịn được, nhưng gây trở ngại quân vương hắn thành chủ nhân thiên hạ là hành vi không thể tha thứ.

Kình Thương nói chút hạng mục cần cẩn thận chú ý cho Túc Dạ Liêu, liền để Túc Dạ Liêu rời đi.

Nhìn bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, Kình Thương nở nụ cười hiếm thấy, đó đã từng là giấc mơ xa không thể với của nhân loại bình thường, kiếp trước của y đã thực hiện được, mà kiếp này, y sẽ thực hiện ở thế giới này.

Từ trước khi chiến tranh bắt đầu, Kình Thương đã bắt tay vào chuyện này, thứ ấy đại diện cho một loại tiến bộ của xã hội văn minh, cũng là một lĩnh vực quan trọng trong chiến tranh ở tương lai Hiển quốc, là lĩnh vực trên đời này chưa có người nào có thể đặt chân đến.

Vào lúc ấy, Hiển quốc đã bí mật điều đi mấy ngàn thợ thủ công để chuẩn bị, tách ra các loại linh kiện, phân phó nhiều chỗ tiến hành sản xuất, sau đó đưa tới một nơi sản xuất bí mật, đồng thời còn có vạn quân sĩ tiến hành huấn luyện.

Vạn người nói thì rất nhiều, nhưng đối với Hiển quốc dù đã *** giản, cũng vượt qua số lượng trăm vạn quân binh mà nói, nhóm người này quả nhỏ bé không đáng kể.

Thế giới này quá rộng lớn, Hiển quốc trước cuộc chiến này, cũng đã lớn hơn so với tổ quốc kiếp trước, nhưng không có nhân khẩu đông đúc như vậy, thế nhưng ở cái thế giới chiến loạn không ngừng này, quân đội là cánh cửa thuận tiện nhất để thăng tiến, vì vậy nhân số đi tòng quân khá nhiều.

Vạn người này, được dạy dựa theo phương thức huấn luyện của Kình Thương, nhưng chính bọn họ cũng không biết Kình Thương huấn luyện vì cái gì? Bởi vì bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc tới thứ họ muốn, không, phải nói là có hàng mẫu, nhưng căn bản là không có cách sử dụng, cũng không biết là làm cái gì

Dù trong chiến tranh, Kình Thương cũng không dừng lại việc nghiên cứu các thứ của mình, có điều, thứ này Kình Thương có cơ sở ở kiếp trước, mới khiến y có thể tranh thủ khoảng thời gian nhàn rỗi sau chiến làm được thứ này.

Thứ Kình Thương làm là hệ thống năng lượng (nguyên văn là năng nguyên hệ thống), khả năng sử dụng của vật này khá rộng khắp, trước lần thứ hai, Kình Thương cũng cân nhắc qua điện lực, nhưng thứ muốn liên quan đến thế giới này thực sự là quá nhiều, thêm vào khả năng sinh ra vấn đề ô nhiễm, Kình Thương do dự, y không tính là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, nhưng trải nghiệm qua bầu trời không chút ánh sao của kiếp trước, nước sông toả mùi tanh tưởi, nước biển trở nên vẩn đục, nhìn lại thế giới mỹ lệ không chút ô nhiễm hiện tại, Kình Thương không muốn phá hoại, môi trường ô nhiễm muốn cứu vãn gian nan cỡ nào chứ, thêm nữa thiên tính nhân loại vốn ham muốn hưởng lạc, dù có một phần có thể kiên trì vì hậu đại xa xôi, có thể có bao nhiêu người đây?

Chỉ vì tiện lợi nhất thời, mà tạo ra nguy hại cho hậu thế, Kình Thương đã trải qua việc sai lầm này, không muốn lặp lại nữa.

Mãi đến tận khi đá nguồn xuất hiện, mới khiến Kình Thương phát hiện thứ này có thể làm nguồn năng lượng, hơn nữa không có nguy hại, tiền giấy là một loại ứng dụng của nó, minh văn bắt đầu được dùng cũng là do loại đá nguồn này, và bước kế tiếp của Kình Thương, chính là có thể dẫn nguồn năng lượng này vào máy móc cỡ lớn.

Mà trước hết sử dụng hệ thống năng lượng này, kiêm luôn việc chuyên chở chính là máy bay, nói chính xác hơn là tàu bay, bởi chỉ dựa theo kỹ thuật hiện tại, nếu muốn làm được thứ *** vi như máy bay là tuyệt đối không thể, chỉ có thể bắt chước theo phi thuyền thì làm được.

Kình Thương có đầy đủ lý luận, cho nên việc thiết kế tàu bay cũng không tiêu tốn bao nhiêu thời gian, khi kế hoạch vừa bắt đầu, việc Kình Thương làm trước hết là vẽ bản thiết kế tàu bay, sau đó giao cho Túc Dạ Liêu, tiến hành kiến thiết trong bí mật.

Dùng nguyên thạch sau khi được sung năng làm nguồn năng lượng, kết hợp nguyên lý động cơ, dùng minh văn truyền vào, đây chính là hệ thống năng lượng Kình Thương và Túc Dạ Liêu cùng nghiên cứu ra, trên thế giới này tạm thời cũng chỉ có bọn họ có thể bổ sung năng lượng cho đá nguồn, làm sao để những người khác người cũng có thể sung năng, Kình Thương tạm chưa có thời gian nghiên cứu, có điều, loại đá nguồn này muốn biến thành nguyên thạch nhất định chỉ Thiên phú giả mới có thể làm được.

Quyền khống chế bầu trời, trong chiến tranh ở kiếp trước, Kình Thương rất rõ ràng tầm quan trọng của nó, cho nên nhất định phải nắm thứ này trong tay, như vậy trước khi có gì có thể đối phó với tàu bay, Hiển quốc sẽ nằm trong một hoàn cảnh tương đối an toàn.

Cuộc chiến này, dưới sự xuất hiện của tàu bay, thành quả thắng lợi đã thuộc về Hiển quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play