Chiến sự nơi tiền tuyến vô cùng nóng bỏng, cũng không ảnh hưởng đến nội địa hai nước, bách tính hai bên an cư lạc nghiệp, biết tiền tuyến đang đại chiến, có thể không đụng tới trước mặt, bọn họ còn có thể rất bình tĩnh mà sinh sống, nên trồng lúa thì trồng, nên thành hôn thì thành hôn, nên làm ăn thì làm ăn, ngoại trừ có lúc có người đưa tin mặc nhung trang lao vụt đi trên đường thì, thật sự không nhìn ra đang phát sinh chiến tranh.

Rõ ràng là việc xảy ra ở bổn quốc, chiến tranh lại dường như cách bách tính rất xa xôi, chỉ có những kẻ thượng vị mới lo lắng.

Chiến đấu mới bắt đầu, Kình Thương cũng không đến chiến trường, mà yên tâm giao cho ba người Túc Dạ Liêu, phái vài đầu lĩnh có kinh nghiệm dẫn binh ra tiền tuyến hỗ trợ.

Khi vào hè, ba người mà dẫn đầu là Túc Dạ Liêu đã bắt đầu bày ra phong cách chiến đấu của mình.

Trì Uyên ổn định không nôn nóng, Cận Dũng vội vã dũng mãnh, Túc Dạ Liêu tàn nhẫn quỷ dị, lần chiến đấu này, bọn họ chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng đưa tên của mình vang dội cả thiên hạ, được hậu nhân kính ngưỡng.

Cũng vậy, trong cuộc chiến tranh này có thuộc hạ trọng yếu tận trung cho họ cũng được thế nhân biết đến, tỷ như Ngọ Sa chiến đấu điên cuồng trên chiến trường, Quỷ Tử tung tích quỷ mị, Đô Việt có kỹ thuật xuất sắc khi trị liệu cho thương binh, Phong Dã bày mưu tính kế, ngoài ra còn rất nhiều nữa.

Chiến tranh, đều là lúc sẽ xuất hiện rất nhiều nhân tài.

Mùa hè qua đi, chiến tranh bắt đầu kịch liệt, mà một nhóm vũ khí mới nhất của Hiển quốc được Kình Thương mệnh lệnh, phân phát đến mỗi binh lính, được thử đầu tiên là tiền tuyến.

Túc Dạ Liêu nhìn áo giáp được đưa tới, ánh mắt co rút, giáp này không giống với giáp thông thường của Hiển quốc, không dày nặng, trái lại rất nhẹ, mặt trên lại nhiều hơn một vài hoa văn không cần thiết.

“Làm sao?” Trì Uyên mẫn cảm chú ý tới một khắc biến hóa của Túc Dạ Liêu.

“Mấy cái giáp này là Ngô chủ làm.” Túc Dạ Liêu cực kỳ khẳng định, vì đó là do hắn và quân vương hắn cùng thảo luận qua.

Ánh mắt Trì Uyên co lại, có chút hiểu biết về vương, gã rõ ràng vương sẽ không làm thứ vô dụng, giờ lại đem những thứ này đưa đến tiền tuyến, nhất định có ý nghĩa gì đó? Thế nhưng gã quả không hiểu, gã cũng không ngại cho Túc Dạ Liêu biết nghi vấn của mình.

Túc Dạ Liêu không nói, chỉ là cho người mặc vào một cái, sau đó sai người dùng đao chém, kết quả trên áo giáp nhẹ đến quá đáng kia chỉ có một đường màu bạc nhàn nhạt, hơn nữa nhanh chóng biến mất, ngay cả dấu vết đều không lưu lại.

“Đây là?” Trì Uyên tự nhiên biết hàm nghĩa mà thứ phòng ngự này đại biểu, hai mắt phát sáng.

Cận Dũng đã kích động lệnh các tướng sĩ mặc áo giáp mới, sau đó qua một bên thí nghiệm.

“Túc Dạ đại nhân, Trì đại nhân, Cận đại nhân, đây là vật vương sai thần mang đến cho ba vị đại nhân.” Quan chức phụ trách áp vận đám vật tư này, chỉ vào ba cái hộp kim loại được trang bị cẩn thận, nói, trên hộp có kí hiệu thuộc về từng vị gia chủ, ba người lần lượt mở ra hộp thuộc về mình.

Chỉ thấy bên trong đặt một bộ áo giáp *** mỹ, hình thức rõ ràng dụng tâm hơn nhiều so với loại giáp bình thường của các binh sĩ.

Cận Dũng là một bộ màu xám bạch kim, Trì Uyên là một bộ màu xanh lam mạ vàng, Túc Dạ Liêu là một bộ đỏ rực hoàn toàn. Vũ khí của họ cũng không cần phối trí đặc biệt, Thiên phú giả dùng nhiều nhất là năng lực của mình, không phải binh khí.

Túc Dạ Liêu quý trọng xoa nhẹ bộ áo giáp, tầng mông lung trong mắt che giấu ôn nhu sâu sắc và thỏa mãn, Trì Uyên cùng Cận Dũng chỉ chú ý đồ của mình, vì vậy không nhìn thấy dị dạng của Túc Dạ Liêu.

“Túc Dạ, công cụ này có gì đặc biệt?” Cận Dũng mặc áo giáp vào hỏi, của những binh sĩ kia đều có tính năng tốt như vậy, không có lý do gì bọn họ lại không được.

Thu hồi tình cảm không thể để người biết, Túc Dạ Liêu cười nhạt nhìn Cận Dũng, Trì Uyên, Túc Dạ Liêu quả thật cực kỳ chán ghét, vì sao quân vương hắn phải chuẩn bị cho hai người này một bộ.

Cận Dũng và Trì Uyên không hiểu sao cảm thấy cả người phát lạnh, quái, giờ đã hè rồi, sao còn thấy lạnh.

“Đây là vũ trang phụ ma (vũ trang có thêm ma pháp), hoa văn trên áo giáp là minh văn được khắc chế, minh văn khắc chế khác nhau có hiệu quả khác nhau, minh văn trên áo giáp đại diện cho kiên cố.” Túc Dạ Liêu trả lời, thế nhưng người nghe lại đầu óc mơ hồ.

Loại minh văn này là quân vương hắn vì năng lực của hắn đặt tên là ma pháp thì đưa ra (chém), lúc đó quân vương hắn nói, “Vậy mà ma pháp có tồn tại, thế minh văn thuộc về ma huyễn cũng có khả năng tồn tại.”

Sau đó hắn và quân vương hắn bỏ ra rất nhiều *** lực tìm hiểu quy luật của minh văn, dù trải qua nhiều năm, cũng chỉ phát hiện không tới mười cái, nhưng những minh văn này trừ hắn và quân vương hắn có thể sử dụng ra, cũng không thể bám vào bề mặt của vật thể, mãi đến khi Quỷ Tử đưa ra sợi dây chuyền kia, bọn họ mới phát hiện bột phấn nguyên thạch sẽ được hình thành sau khi bổ sung năng lượng cho đá nguồn, minh văn mang theo năng lượng có thể tác dụng lên bề mặt vật được khắc chế.

Đợt áo giáp này, trong lòng hắn có thể tưởng tượng được quân vương hắn trả giá bao nhiêu, dù sao muốn đá nguồn thành nguyên thạch như hiện tại chỉ hắn và quân vương hắn mới có thể làm được, không có hắn bên người, quân vương hắn một mình gánh lấy việc bổ sung năng lượng cho đá nguồn nhiều như vậy, lấy cá tính của quân vương hắn, nhất định đều mệt đến không còn khí lực mới dừng lại, sau đó điều tức, tiếp tục, vừa nghĩ tới khổ cực kia, Túc Dạ Liêu liền đau lòng không ngừng, còn cả buồn bực, quân vương hắn sao mà cứ không yêu quý thân thể của mình như vậy. Những binh lính không quan hệ này chết thì chết đi, hà tất vì bọn họ mà khổ cực mình như vậy.

“Không hiểu.” Trì Uyên tuy rất thông minh, thế nhưng thứ chưa từng nghe nói này xin thứ cho gã không biết, làm sao một cái gọi là minh văn lại có thể mang đến hiệu quả như thế này.

“Loại kiên cố này và chất liệu kiên cố không giống nhau, nó là một loại đặc tính, chỉ cần có loại minh văn này, dù vật liệu yếu ớt nhất làm thành áo giáp cũng sẽ cực kỳ kiên cố như vậy, muốn lý giải, thì giống như năng lực của Thiên phú giả đưa vào đồ vật.” Túc Dạ Liêu rất tốt bụng giải thích cho Trì Uyên, kỳ thực không thiếu chút mưu mô, dù Ngô chủ cho các ngươi một bộ khôi giáp thì thế nào, rõ ràng năng lực Ngô chủ nhất vẫn là ta, Ngô chủ nhờ cậy nhất, tín nhiệm nhất vẫn là ta.

Trì Uyên tự nhiên không hiểu đố kị nho nhỏ của Túc Dạ Liêu, Cận Dũng từ nụ cười nhẹ trên mặt Túc Dạ Liêu cũng không nhìn ra dị dạng, hai người cũng không không chú ý, bọn họ bị ví dụ của Túc Dạ Liêu doạ sợ rồi.

Đưa năng lực của Thiên phú giả vào đồ vật, chuyện này nghĩa là chỉ cần có vật như thế thì có một phần năng lực của Thiên phú giả.

“Loại minh văn này rất ít, hơn nữa cần môi giới đặc thù.” Chỉ vừa nhìn sắc mặt của hai người, Túc Dạ Liêu cũng biết bọn họ sợ gì, khi thí nghiệm này thành công, quân vương hắn cũng lo lắng như thế.

Đem thứ mà một thiểu số người có thành tất cả mọi người đều có thể nắm giữ, nhất định phải chạm tới lợi ích của vài người, đặc biệt số thiểu số kia lại chiếm cứ địa vị chủ đạo của thế giới, người tạo ra thay đổi nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

“Sau khi hiệu quả của vật môi giới hết, minh văn cũng sẽ mất đi tác dụng của nó.” Đây là khuyết điểm, sau khi bụi phấn của đá nguồn mang năng lượng tiêu hao hết, minh văn cũng chỉ là hoa văn điêu khắc thông thường.

Sắc mặt hai người hơi dễ nhìn lại một chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn thả lỏng, công cụ này đã đạt đến sản lượng, vũ trang cho mỗi binh lính, nếu minh văn có tính công kích, khi nó có thể được sản xuất ở Hiển quốc, có phải là người bình thường cầm vũ khí khắc minh văn cũng có thể giết được Thiên phú giả.

Chỉ cần nghĩ như vậy, khuôn mặt vừa mới dễ nhìn, càng thêm “dễ coi”.

“Minh văn không có năng lực có tính công kích, chỉ có loại phòng ngự.” Túc Dạ Liêu như thể có thuật đọc tâm mà biết ý nghĩ của hai người, giải thích.

Túc Dạ Liêu giải thích như thế, sắc mặt của Trì Uyên và Cận Dũng triệt để hoà hoãn lại, chỉ có loại phòng ngự, vậy thì không có gì. Hai người hiếu kỳ nhìn minh văn trên áo giáp, thực sự là thứ khó mà tin nổi cho nên hai người không nhìn thấy lãnh quang và trào phúng loé lên trong mắt Túc Dạ Liêu.

Minh văn kỳ thực có loại công kích, chỉ là quân vương hắn đã cất giấu, quân vương hắn rõ ràng một khi vật này được đưa ra, Hiển quốc sẽ trở thành cộng địch của thế giới, hắn tự nhiên cũng không muốn tình huống như thế phát sinh, hiện tại Hiển quốc còn chưa đủ lớn mạnh, quân vương hắn vẫn chưa thể ngồi lên bảo toạ quân vương thiên hạ, vì đó hắn sẽ không để bất ngờ gì nảy sinh.

Chuyện này hắn không chỉ nói ở đây, cũng sẽ đưa tình báo này cho các con buôn thương nhân, để thương nhân đem tin tức này đi những quốc gia khác, hắn cũng không muốn nảy sinh lời đồn đãi gì đối với chuyện này, để Hiển quốc trở thành mục tiêu công kích (1), áo giáp phụ ma còn có thể kiếm một khoản tiền, những thương nhân kia nhất định sẽ vì khoản tiền lớn này, dù sao an toàn rất quan trọng, giá một món đồ có thể bảo mệnh càng cao hơn không phải sao?

(1) Nguyên văn là “Chúng thỉ chi đích” – 众矢之的, QT nói là mục tiêu công kích, cái đích của trăm mũi tên, đối tượng đả kích…

Phong Dã bên cạnh lại nhìn thấy lãnh quang trong mắt Túc Dạ Liêu, tự nhiên biết giải thích cuối cùng của Túc Dạ Liêu thuỷ phân (???) rất lớn, có điều, vậy thì như thế nào, nói ra, sẽ làm Hiển vương đối mặt với nguy cơ diệt quốc, trở ngại vị vương gã sùng kính leo lên vương tọa quân vương thiên hạ, gã sẽ không cho phép bất kỳ phá hoại nào tồn tại, gây ra trở ngại, gã cũng sẽ giải quyết.

“Phong Dã, Ngô chủ đưa tới đồ tốt như thế, chúng ta thế nào cũng nên hồi báo một chút.” Túc Dạ Liêu không xoay người, động tác ôn nhu vuốt áo giáp trong hộp, nói với Phong Dã phía sau.

“Vâng, chủ nhân.” Phong Dã khom người, rất tán thành nói.

“Như vậy lúc sinh nhật Ngô chủ thì đưa một ít tin chiến thắng làm quà tặng đi.”

“Như ngài mong muốn.” Phong Dã vui vẻ tiếp thu đề nghị của Túc Dạ Liêu, có những áo giáp này, Hiển quốc không cần làm rùa rụt cổ ở đây.

Sau một ngày, nhóm ba người thế hệ tuổi trẻ của Hiển quốc lấy Túc Dạ Liêu dẫn đầu, bắt đầu tiến công kịch liệt, áo giáp Kình Thương đưa đến phát huy tác dụng trọng yếu, Hiển quốc trong tình trạng không người tử vong, lao ra khu bước đệm, hướng về quê hương của đối phương khởi xướng công kích trước tiên, một lần đánh hạ ba tòa thành trì của đối phương, mạnh mẽ ném cho đại quốc này một bạt tai, đẩy chiến tranh phát triển thêm một bước.

Một ngày trước sinh nhật hai mươi tuổi của Kình Thương, y cũng vừa hay thu được quà tặng từ tiền tuyến, chính là một tin chiến thắng, quốc gia của mình đạt được thành tích Kình Thương rất kiêu ngạo, nhưng phần lễ vật này, Kình Thương cũng không có quá nhiều vui sướng, tiếp đó, chính mình cũng nên đi tới tiền tuyến.

Sinh nhật hai mươi tuổi của Kình Thương, tổ chức không phải khánh yến sinh nhật, mà là một hồi nghi thức xuất binh, Kình Thương suất lĩnh hai mươi vạn cấm quân, gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia, còn có vài vị tướng lĩnh trọng yếu của Hiển quốc đi tới tiền tuyến, đây là lần động binh quy mô to lớn nhất từ khi Kình Thương kế vị tới nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play