Sắc trời đã muộn, gió tuyết lớn dần. Hai người Kình Thương và Túc Dạ Dực cứ trò chuyện như vậy đến quên thời gian, Kình Thương là nghe đến say sưa, Túc Dạ Dực là vạn phần quý trọng khi được cùng một phòng với quân vương hắn nhớ mong, nếu không phải quản gia tận chức đến đây hỏi có muốn cùng ăn hay không, hai người có lẽ cứ vậy mà chuyện trò.
Túc Dạ Dực mới trở về, một đường mệt nhọc, Kình Thương cũng không chiếm thời gian của Túc Dạ Dực, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nên chuẩn bị rời đi.
Không để ý tiếp nhận một cái áo lông trắng như tuyết Túc Dạ Dực trình lên, quên luôn cái áo mình vốn mặc đến đây đã đưa cho Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực không trả lại, mà vẫn đang mặc trên người Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực đã hầu hạ Kình Thương mấy năm, tự nhiên biết Kình Thương khá cẩu thả ở một vài việc, để áo khoác Kình Thương đã mặc lại, chuẩn bị một cái khác cho Kình Thương, quả nhiên, quân vương hắn căn bản không chú ý đến.
“Vương.” Kình Thương đang muốn lên ngựa, một thanh âm sợ sệt vang lên.
Kình Thương theo tiếng nhìn lại, chính là Quỷ Tử trong nhóm bốn người mà Túc Dạ Dực mang về, kẻ vẫn không lên tiếng và dùng tóc rối che kín mặt, thân hình nhỏ gầy đứng trong đám người cao to rất dễ bị lãng quên, thêm vào bản thân gã lại là kiểu có cảm giác tồn tại yếu ớt, khiến người không cẩn thận mà lơ là.
Quỷ Tử đi ra, hành vi chủ động này của gã khiến những người đã quen biết vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy gã từ sau gáy lấy ra một dây xích, kéo qua đầu, vén lên mái tóc rối của gã, cũng khiến Kình Thương nhìn thấy tướng mạo gã.
Khuôn mặt tròn tròn mang cảm giác đáng yêu, ngũ quan thanh tú bị hình xăm chữ ‘tội’ cắt ngang từ trán đến qua mắt trái phá hoại, dữ tợn khiến người sợ hãi.
Kình Thương nghe chúng cấm vệ phía sau truyền đến âm thanh hít khí.
“Là người ở ‘Lục địa kết tội’.” Có người hét lên kinh ngạc, ngữ khí miệt thị và khinh bỉ.
Chữ ‘tội’ kia là dấu ấn của người nơi ‘Lục địa kết tội’, từ khi sinh ra ở nơi ấy sẽ bị in dấu, đó là tội nghiệt từ lúc sinh ra họ đã gánh chịu, khi vẫn là trẻ con, không có bất kỳ lực phản kháng nào đã bị in dấu, dù cha mẹ yêu thương bảo vệ họ thì có ích lợi gì, ở ‘Lục địa kết tội’ này làm gì có sự tồn tại đặc biệt của kẻ khoan dung. Dựa vào cái gì mà họ phải bị in chữ ‘tội’ chứ, người này có thể khác mà (chém). Ép buộc cũng được, tự nguyện cũng được, chữ ‘tội’ này cứ vậy bị ấn lên người họ, khác biệt chỉ là vị trí mà thôi.
Có rất ít người nơi ‘Lục địa kết tội’ đặt chữ ‘tội’ này rõ ràng trên mặt như vậy, đó là dấu vết không thể loại bỏ được, dù có dùng thêm thuốc đặc thù, trừ một số Thiên phú giả có năng lực đặc thù ra, không còn ai có thể bỏ đi, mà làm sao có Thiên phú giả đồng ý vì kẻ nơi ‘Lục địa kết tội’ đê tiện mà trừ, kẻ nơi ‘Lục địa kết tội’ ngay cả nhìn cũng thấy dơ bẩn.
Kẻ nơi ‘Lục địa kết tội’ cũng có người sinh ra trong Quý tộc, cũng không phải chưa từng sinh ra Thiên phú giả, vậy thì thế nào, chỉ cần nhận được tin, sẽ có Thiên phú giả khác đi giết hắn, Thiên phú giả cho rằng kẻ như vậy sẽ làm bẩn thân phận cao quý của họ.
Bầu không khí khinh bỉ phát ra xung quanh, khiến Quỷ Tử đang giơ dây xích chuẩn bị đưa cho Kình Thương ngừng lại, có điều, gã vẫn kiên cường làm xong hết mọi thứ mình muốn.
“Cái này tặng cho ngài, vương.” Cẩn thận từng li từng tí một lại mang theo chút chờ mong, khoảng cách rất gần, Kình Thương có thể nhìn thấy trên gương mặt thấp thỏm bất an đó còn có chờ mong.
Nhóm người Phong Dã từ nhỏ đã sống cùng Quỷ Tử dĩ nhiên biết gã có bao nhiêu quý trọng sợi dây chuyền khảm một viên đá bình thường kia, đó là của lão nhân đã nuôi nấng Quỷ Tử để lại cho gã.
Mẫu thân Quỷ Tử mang thai gã cũng không phải tự nguyện. Mẫu thân Quỷ Tử vốn là một nữ tử bình dân, không chốn nương tựa, nhưng cũng thanh thanh bạch bạch, lại bị phụ thân Quỷ Tử đánh cướp đến ‘Lục địa kết tội’, mẫu thân Quỷ Tử tràn ngập thù hận với gã, nên mới để người ta ấn trên trán Quỷ Tử chữ ‘tội’, một nơi bắt mắt như thế. Nàng muốn Quỷ Tử chịu sự miệt thị của thế nhân, đau khổ mà sống.
Bởi vì bị mẫu thân căm hận, Quỷ Tử cực kỳ nhát gan, vì để tránh bị thương tổn, Quỷ Tử tự rèn luyện ra một loại bản lĩnh tồn tại nhỏ bé, sau khi mẫu thân gã chết, thì được một lão già thu dưỡng, tính cách của Quỷ Tử đã hình thành, dù đã biết bọn họ cũng không cách nào thay đổi sự nhát gan của gã. Sau khi lão nhân nuôi nấng Quỷ Tử chết, gã mới cùng bọn họ rời đi, từng kỳ vọng, rồi lại thất vọng, cá tính ngày càng âm u.
Ai có thể ngờ người như Quỷ Tử kỳ thực là kẻ ám sát tốt nhất, bẩm sinh đã có cảm giác tồn tại nhỏ bé, khiến người theo bản năng mà quên mất gã, tính tình nhát gan, nhưng lúc giết người lại có thể lạnh lùng ra tay, không chút thương hại, đó là do gã đến từ hoàn cảnh vặn vẹo, giết người đối với Quỷ Tử mà nói là chuyện bình thường, gã không sợ giết người.
Quỷ Tử lòng vốn mâu thuẫn vặn vẹo chỉ có dây chuyền nạm viên đá bình thương kia là thứ sưởi ấm duy nhất, đó là quà tặng lần đầu tiên gã nhận được, vì vậy mà cực kỳ quý trọng, bình thường ngay cả chạm cũng không cho, cũng là vảy ngược duy nhất của Quỷ Tử tính tình nhát gan. Ở ‘Lục địa kết tội’ có người nhìn thấy dáng vẻ xem như bảo bối của Quỷ Tử mà cướp giật bỡn cợt Quỷ Tử, kết quả bị gã giải quyết. Đó là lần đầu tiên những người khác biết đến sự điên cuồng và hung hãn của Quỷ Tử, từ đó, người bắt nạt Quỷ Tử cũng ít đi.
Mà thứ được Quỷ Tử xem như bảo bối ấy, vậy mà gã lại đưa nó cho Hiển vương.
Kình Thương đưa tay ra, chuẩn bị tiếp nhận lễ vật này.
“Vương.” Thanh âm không đồng ý của cấm vệ theo sau.
Chủ nhân thanh âm này khiến Túc Dạ Dực nhìn qua một lát, trong đôi mắt băng lam bao phủ sương mù chợt loé thứ gì đó. Bên người Ngô chủ không cần người nhiều chuyện, đối với hành vi của vương chỉ cần tiếp thu là được, trừ an toàn của vương ra, không nên nghi vấn bất kỳ hành vi gì của vương, không được can thiệp vào bất kỳ ý nguyện gì của vương, hiển nhiên người này đã phạm vào sai lầm này.
Tay Quỷ Từ co rụt lại, gã biết hành động của mình liều lĩnh, nhưng hắn muốn tặng cho vương một cái gì đó, vì vương cho gã một loại tôn trọng, gã không biết phải làm sao báo đáp, vậy nên tặng thứ quý giá nhất của mình cho vương.
Không chờ Quỷ Tử thu tay về, Kình Thương đã nắm lấy dây chuyền khiến tay Quỷ Tử lần thứ hai dừng lại, đầu ngón tay tiếp xúc trong nháy mắt, ánh mắt Túc Dạ Dực vẫn chú ý tới co rút lại, mà Quỷ Tử cảm giác được cái chạm nhẹ kia, cũng mẫn cảm cảm nhận được sát ý lạnh lẽo từ Túc Dạ Dực. Quỷ Tử buông tay ra, không phải vì sát ý của Túc Dạ Dực, mà là sợ tay của mình làm bẩn tay Kình Thương.
Kình Thương suôn sẻ nhận được lễ vật của Quỷ Tử, “Cám ơn.”
“Không.” Can đảm vừa mới biến mất, Quỷ Tử lần thứ hai biến lại vẻ nhát gan, tay chân luống cuống. Gã lần đầu tiên từ một người biết xuất thân của mình, hơn nữa còn là một vị vua nhận được một tiếng cám ơn.
Quỷ Tử tính cách tuy nhát gan, nhưng cực kỳ thông minh, tâm tư cũng không đơn giản, cúi đầu, gã hơi nghi hoặc sát ý mới rồi của chủ nhân Túc Dạ Dực. Là vì gã chạm vào vương sao, quả vậy, mình không xứng chạm vào vương. Lý do này Quỷ Tử có thể tiếp thu, dù bị chủ nhân giết, gã cũng không hối hận.
Ngay khi Quỷ Tử trong lòng tiếp thu cái chết sẽ đến thì, một bàn tay ấm áp chạm vào mặt gã, vuốt tóc rối nơi trán.
“Ngô chủ.” Đây là âm biến điệu của Túc Dạ Dực, quân vương hắn sao có thể chạm vào tồn tại thấp hèn như vậy.
“Vương.” Đây là cấm vệ, là ba người Phong Dã kinh ngạc thốt lên, cùng lý do như Túc Dạ Dực.
Bản thân Quỷ Tử lại quên cả giãy dụa, động cũng không dám động.
“Ngươi đưa ta lễ vật, ta cũng nên đáp lễ lại ngươi, vì vậy, đừng cử động.” Cảm giác được hành vi muốn tránh né của Quỷ Tử, Kình Thương nói trước.
Sau đó thân thể Quỷ Tử cứng lại, thật sự không dám di chuyển, tùy ý để bàn tay kia xoa lên dấu chữ ‘tội’ của mình, ấm áp chưa bao giờ có ở đó kéo lên, khuôn mặt không thể khống chế mà nóng hực lên.
Mà cùng lúc đó, lòng đố kị của Túc Dạ Dực đang đứng bên cạnh cũng dấy lên, không biểu lộ ra, nhưng đáy lòng đã nhen lửa cuồng loạn, đốt cháy lý trí.
Một kết giới bao trùm trên chữ ‘tội’ kia, Kình Thương cẩn thận phân tích thành phần, sau đó tạo ảnh hưởng đến các nhân tử làm nó bong ra, chữ ‘tội’ trên trán Quỷ Tử theo thời gian mà từng chút một biến mất.
Ba người cùng đến từ ‘Lục địa kết tội’, ngừng thở, từng chút một chữ ‘tội’ kia biến mất, trên mặt xuất hiện sự cảm động phức tạp vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Được rồi.” Tay Kình Thương rời khỏi trán Quỷ Tử.
Quỷ Tử không suy nghĩ gì, chỉ là tay cứ vậy mà chạm vào nơi Kình Thương vừa mới dừng lại, cảm giác được lồi lõm từng vô số lần chạm đến đã biến mất không còn tăm hơi. Gã không ngu, gã biết điều này có nghĩa là gì, không thể tin được mà cứ xoa xoa qua lại.
“Đây là đáp lễ của ta, hi vọng ngươi không để ý.” Tự ý làm ra hành vi như vậy, Kình Thương rất xin lỗi.
“Không, không phải, là,…” Không quen ngôn từ, Quỷ Tử đang hỗn loạn không biết nên nói gì, lại có thể nói ra lời nào. Đây là lễ vật tốt nhất, thật sự. Vì chữ ‘tội’ rõ ràng này, trong mấy người gã là kẻ phải chịu đựng nhiều nhất, vì gã, mà đồng bọn có thể không bị người ta biết đến từ ‘Lục địa kết tội’, lại bị nhìn ra được xuất thân, nhận sự khinh bỉ của kẻ khác. Rõ ràng có thể tránh đi, vì đó, gã chỉ có thể cúi đầu, trốn sau lưng người khác, không để người ta đụng chạm, không để người ta phát hiện. Dù ở ‘Lục địa kết tội’, vì dấu vết rõ ràng này, là gã nhắc nhở mọi người tội nghiệt của họ, vì vậy mà không chiếm được đồng tình của người khác, mà hiện tại, dấu ấn mang lại cho gã quá nhiều thống khổ đã biến mất rồi.
“Dực.”
“Vâng, Ngô chủ.” Đem đố kị trong lòng đánh tan, đối mặt với Kình Thương, Túc Dạ Dực cười nhẹ, nụ cười hư huyễn, đẹp lại như có như không.
“Dựa theo phương pháp này, có thể bỏ đi dấu ấn kia.” Một ít thuật ngữ chuyên nghiệp, chỉ có Túc Dạ Dực mới hiểu, Túc Dạ Dực cũng có khả năng làm mất dấu ấn như vậy.
Lòng Túc Dạ Dực có chút thoải mái, nhìn mọi người có cảm giác xa lạ với một số ngôn từ của Kình Thương, Túc Dạ Dực cảm được ràng buộc của hắn và Kình Thương. Trên con đường này, chỉ có hắn và quân vương của hắn, những người khác, toàn bộ sẽ là quá khứ, chỉ có hắn sẽ vẫn ở bên người y.
“Ta sẽ làm mất dấu ấn của mấy người Phong Dã.” Sao còn có thể để người động thủ, quân vương của ta a, những kẻ thấp hèn kia để ta chạm vào là được rồi, nếu như người muốn làm mất dấu ấn của bọn họ, vậy ta sẽ làm.
Nghe nói thế, ba người Phong Dã lần thứ hai lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Túc Dạ Dực và Kình Thương tràn ngập cảm kích.
Kình Thương gật gật đầu, chuẩn bị lần thứ hai lên ngựa.