Kình Thương cũng không giải đáp nghi hoặc của Bình Hâm Lũ, bí mật thương mại thế này, thế giới nào chẳng tồn tại.

Túc Dạ Dực chuẩn bị mở ra hộp thứ tư, Bình Hâm Lũ thu hồi tâm tư thoải mái, nhìn hộp thứ tư được mở ra, thành thật mà nói gã rất tò mò, cũng thật chờ mong.

Đồ vật trong hộp thứ nhất và thứ hai, thêm tơ lụa và gốm sứ đều thuộc hàng xa xỉ, gã có thể tưởng tượng khả năng điên đảo của chúng, còn lợi nhuận theo đó mà tới nữa, hộp thứ ba thì là thứ tiêu dùng tất yếu, có thể ít có lời một chút, thế nhưng nó lại có được khách hàng rộng khắp, thậm chí lợi nhuận thu được có lẽ còn đáng sợ hơn ba thứ trước, dù sao, thành phẩm của mấy thứ đó quá cao. Mà vật trong hộp thứ tư này có thể xếp với mấy thứ kia, vậy khả năng tạo ra lợi nhuận của nó chắc cũng không cách biệt quá nhiều với mấy thứ trước.

Túc Dạ Dực nhấc nắp hộp lên, nhưng nhìn đến đồ vật bên trong thì động tác trên tay dừng lại, con ngươi không khỏi mở lớn, miệng hơi hé ra, cứ duy trì tư thế như vậy.

Phản ứng này tự nhiên gợi lên sự hiếu kỳ của gia chủ Trì gia và Bình Hâm Lũ, đến tột cùng là thứ gì mà khiến người phản ứng như thế?

Túc Dạ Dực rất nhanh thu lại sự sửng sốt không thể tin được và trạng huống quỷ dị của bản thân, đem hộp đẩy đến trước mặt Bình Hâm Lũ.

Gia chủ Trì gia nghiêng nghiêng đầu, liếc liếc mắt, nhưng thứ ở trong hộp, góc độ của ông không thể nhìn thấy, mãi đến khi Bình Hâm Lũ nhấc mấy thứ đó lên, ông mới nhìn thấy, một hình chữ nhật, lúc cầm lên vì bị chiết xạ mà tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, khiến ông chịu không nổi mà nhắm mắt.

Lúc mở mắt lại, thì thấy dáng vẻ của Bình Hâm Lũ, mắt mở lớn cực hạn, hầu như hiện lên hình tròn, vẻ mặt như thể thấy thứ hết sức kinh khủng, mắt cứ chớp liên hồi, một tay còn lại chà xát lung tung trên mặt, đầu lung lay, thậm chí có chút vặn vẹo đong đưa.

“Thế nào?” Kình Thương không hy vọng Bình Hâm Lũ cứ xem xét không biết mệt mỏi, hỏi lại.

Bình Hâm Lũ vẫn trầm tĩnh mà nghiên cứu vật thể trên tay.

Lại dám không nhìn đến quân vương của hắn, Túc Dạ Dực bắt đầu tính toán, tiếp tục phương thức công kích lần trước, hợp lại nguyên tố “Gió”, sau đó tấn công về phía Bình Hâm Lũ, cũng biết tự điều chỉnh, chỉ là muốn Bình Hâm Lũ chịu chút thương tổn.

Vậy nhưng trở ngại lần này không phải là Bình Hâm Lũ, mà là kết giới của Kình Thương.

Ánh mắt Kình Thương có chút trách cứ nhìn Túc Dạ Dực, y không phủ nhận, lực lượng tồn tại là để giết chóc, nhưng đây không phải chiến trường, Kình Thương không muốn dùng lực lượng để thương tổn ai, Túc Dạ Dực lại dùng lực lượng quá mức trắng trợn không chút kiêng dè, cứ vậy mà đối phó với người không chút phòng bị, hành vi của Túc Dạ Dực là không đoan chính.

Túc Dạ Dực nhìn ánh mắt của Kình Thương, nhưng không biết đến tột cùng mình đã làm sai điều gì, đây là hai loại quan niệm bất đồng, trong lòng Túc Dạ Dực, sử dụng lực lượng vốn dựa theo ý nghĩ của bản thân, không cần biết nên hay không nên cái gì. Dù là như vậy, Túc Dạ Dực vẫn cúi đầu như cũ, tựa hồ đang kiểm điểm sai lầm của mình, kỳ thực hắn căn bản chẳng biết mình đã làm sai điều gì, thậm chí đang suy nghĩ nên làm gì để có thể hỏi được nguyên nhân tức giận của Kình Thương sau đó ngăn ngừa.

Sau khi biết nguyên nhân, Túc Dạ Dực cũng không thay đổi, chỉ là không còn làm trước mắt Kình Thương nữa thôi, mà người thấy Túc Dạ Dực như vậy cũng không cho rằng Túc Dạ Dực làm sai điều gì, vì đó mà Kình Thương cũng không biết. Đây là quan niệm khác biệt giữa hai thế giới.

Bình Hâm Lũ rốt cục phục hồi lại *** thần, nhìn hai loại lực lượng đang ngưng tụ trong tay, cũng không tức giận, với trải nghiệm của gã, công kích quá đáng hơn vầy còn có, nhưng giống Kình Thương ngăn cản công kích của thủ hạ như vậy lại là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng bởi thế, khiến gã quyết định hợp tác với Kình Thương.

Thứ cuối cùng này, thật khiến người giật mình, gã chưa từng nhìn thấy tấm gương nào như vậy, nhìn rất rõ ràng, ngay cả một nếp nhăn trên mặt cũng có thế thấy rõ, gã đã thấy được lợi nhuận khổng lổ từ đây, sau đó là hình ảnh hoàng kim vùi lấp cả gã.

“Hiển vương cao quý, đề nghị của người tại hạ chấp nhận.” Bình Hâm Lũ đem thứ quý giá này trân trọng buông xuống, sau đó đẩy hai cái hộp ra một khoảng, hai tay đặt xuống tháp tháp mễ (1), trán chạm xuống tháp rồi mới nâng lên.

Kình Thương gật đầu, rất tốt.

“Xin hỏi Hiển vương, ngài có chừng bao nhiêu thứ như này?” Bình Hâm Lũ hỏi.

“Một chút cũng không có.” Đây là câu trả lời của Kình Thương.

Bình Hâm Lũ sững sờ, đây là ý gì?

“Tơ lụa, lá trà, đồ sứ, giấy, vải sa, gương,” Kình Thương liệt kê từng thứ, “Tất cả đều là ta làm lúc rảnh rỗi, chúng căn bản không có nơi nào sản xuất.”

“Hiển vương đang đùa tại hạ sao?” Hình ảnh hoàng kim nhấn chìm cả người mình xuất hiện vết rách, sau đó tan vỡ, Bình Hâm Lũ ghìm xuống lửa giận đang bốc lên, nhưng ngữ khí không thể nào tốt được.

“Không có,” Kình Thương phủ quyết lời nói của Bình Hâm Lũ, “Trì gia chủ, ta sẽ nói phương thức chế tạo cho ngươi, ngươi đi sắp xếp nhân thủ thanh tràng (2) đi, nhớ kỹ, nhất định không thể để lộ ra ngoài.” Sau đó để gia chủ Trì gia đi dặn dò nhiệm vụ.

“Vâng, vương.” Gia chủ Trì gia thu hồi lòng hiếu kỳ, nghe mệnh lệnh của Kình Thương thì khom người. Xem phản ứng của Bình Hâm Lũ có thể tưởng tượng giá trị của những thứ này, một nửa lợi nhuận, vậy sẽ là bao nhiêu đây, nói chung, gia chủ Trì gia đã thấy được núi vàng, với thứ có thể mang đến núi vàng gia chủ Trì gia tất sẽ coi trọng, tuyệt đối sẽ không gây ra bất cứ sơ hở nào, còn muốn liên hệ với cái tên mãng phu Cận gia kia, cùng nhau bảo vệ xưởng địa.

Kình Thương gật gù, “Bình các hạ, đạo lý “vật lấy ít làm quý” (3) ngươi nên hiểu, cụ thể muốn bao nhiêu, tự ngươi tính toán, sau đó nói với Trì gia chủ.”

“Tại hạ rõ ràng.” Bình Hâm Lũ thở phào nhẹ nhõm, thời gian thì gã có thể chờ, ở ngay Hiển quốc này chờ cũng được. Vị Hiển vương này cũng cho gã một lời nhắc nhở, “vật lấy ít làm quý”, nói rất hay, sách lược tiêu thụ lần này cứ thế mà theo, nguyên bản lợi nhuận dự đoán có thể tăng thêm mấy lần, vị Hiển vương này không làm thương nhân thật đáng tiếc, có điều vậy cũng tốt, bằng không Phiến Diệp thương hội của gã sinh thời sẽ không có cơ hội mà xuất đầu. “Cảm tạ Hiển vương đã tín nhiệm Phiến Diệp thương hội, tại hạ sẽ đưa một nửa lợi nhuận cho Hiển quốc, giấy khế ước ngày mai tại hạ sẽ làm tốt, đưa đến cho Hiển vương xem qua.”

“Không vội, ta lần này gặp Bình các hạ, cũng không phải chỉ vì chuyện giao dịch.” Kình Thương bưng lên chén sứ, nước trà trong chén đã không còn nóng, khiến vầng trán của Kình Thương nhíu lại, sau đó nhanh chóng khôi phục, sau khi nhấp một ngụm nước trà, buông xuống chén sứ. Nếu chỉ là việc giao dịch, y có thể trực tiếp giao cho gia chủ Trì gia là được, “Trước khi nói chuyện này, ta muốn biết vị trí của các hạ trong Phiến Diệp thương hội.”

“Tại hạ bất tài, là hội trưởng của Phiến Diệp thương hội.” Vì qua giao dịch này đã thành quan hệ hợp tác, Bình Hâm Lũ cũng không giấu giếm thân phận của mình, kỳ thực cũng không có gì không ổn để mà ẩn giấu, vương tộc và quý tộc các quốc gia đều rất xem thường thương hội lưu lãng, trong lòng họ những người này bất quá chỉ có thân phận những quý tộc lưu lãng mà thôi, hội trưởng gì chứ, họ chẳng thèm để ý.

Kình Thương gật gù.

“Không biết có việc gì khiến tại hạ ra sức vì Hiển vương tôn quý?” Bình Hâm Lũ cung kính hỏi.

“Thương hội lưu lãng cho tới nay đều không chốn cố định (4), vậy cũng nên có một trường giao dịch cố định đi.” Kình Thương muốn hỏi trước cho rõ ràng.

“Không có.” Bình Hâm Lũ không biết nguyên nhân mà Kình Thương hỏi như vậy, có điều vẫn hồi đáp. “Thương hội của chúng tôi kinh thương tứ xứ, buôn bán ở các quốc gia bất đồng, dù sao thì thiên hạ này cũng lớn như vậy, nếu đi hết toàn bộ thì rất tốn thời gian, ngoại trừ các thương hội lớn, mỗi thương hội đều có lộ tuyến cố định, nếu gặp một thương hội khác sẽ xem các đồ vật của họ, sau đó tiến hành giao dịch, vậy thì có thể lưu thông rộng rãi các thứ hơn, nếu lui tới thời gian dài, sẽ ước định một thời gian và nơi gặp mặt nào đó mà tiến hành giao dịch.”

Chuyện này khá bất ngờ, ngay cả nơi tiến hành thương nghiệp cũng không phải một tràng giao dịch.

“Các ngươi không có cứ điểm cố định, quốc gia khác cũng đều không có?” Kình Thương cau mày, vậy kiếm nhiều tiền như thế thì ích lợi gì, nếu không có lực lượng cường đại thì sao có thể giữ gìn chút của cải đó, phải biết rằng thế giới này không có ngân hàng, những thương nhân lãng du này cũng thật khổ cực, chẳng trách không thể nào tạo nên chút sóng gió gì.

“Vương, thương nhân lãng du, quý tộc lưu lãng, kể cả thương hội lưu lãng cũng không thể ở lại quốc nội lâu được.” Gia chủ Trì gia giải thích, vương của họ sao đã đụng tới chính trị, những điều này tất sẽ không biết.

“Không có bất kỳ ngoại lệ nào?” Kình Thương hỏi lại.

“Không có, dù là có chuyện gì, chúng tôi đều chỉ có thể ở ba tháng trong một quốc gia, lúc nhập quan sẽ được ghi chép lại trên lộ điệp (5), nếu thời gian xuất quan vượt quá ba tháng, chúng tôi phải giao nộp phí trì hoãn, thời gian càng dài thì nộp càng nhiều, đây là một khoản chi không nhỏ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không ai lại muốn chi ra khoản tiền này.” Mặc kệ bất cứ chuyện gì, lý do đều vô dụng, tới lúc thì phải rời đi, phiêu bạt vô căn, không nơi đặt chân, chỉ du đãng trong thiên hạ.

Kình Thương yên lặng nghĩ, vốn cho là sẽ có rất nhiều người cạnh tranh, lại không nghĩ rằng mảnh đất này thế nhưng chưa người khai phá. (chém bay nhà)

“Nói tới việc này, Hiển vương có thể dàn xếp giùm không? Kéo dài thời gian nhập quan của Phiến Diệp thương hội, dù sao thì đợi thành phẩm của những thứ kia cũng tốn chút thời gian.” Bình Hâm Lũ nhân đó mà đưa ra yêu cầu hữu dụng với mình.

“Có thể.” Vốn vì nguyên nhân do mình khiến người ta lưu lại, Kình Thương tất nhiên đáp ứng, hơn nữa y còn không muốn Phiến Diệp thương hội kia đi nhanh như thế đâu.

“Đa tạ Hiển vương.” Bình Hâm Lũ lập tức nói lời cảm tạ, lần thứ hai giập đầu trên tháp tháp mễ, biểu lộ cảm kích của mình, ngẩng đầu lên, Bình Hâm Lũ hỏi, “Hiển vương tôn quý, đến tột cùng là chuyện gì ngài cần tại hạ ra sức?” Mới nói ra những lời kia, còn chưa biết vị Hiển vương này rốt cục là có chuyện gì đây?

“Ta muốn mở một chỗ trong Hiển quốc,” Kình Thương nói, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến y gặp người trong thương hội, “Tạo thành một khu vực giao dịch, để hết mọi thương nhân và thương hội có thể tiến hành giao dịch tại đây, xây dựng một cứ điểm cố định.”

Như một tiếng sấm rền vang đầu óc của Bình Hâm Lũ, gã vừa nghe được cái gì? Đối phương nói gì vậy? Chuyện như vậy có thể sao?

“Ngươi… nói… cái gì?” Ngay cả kính ngữ cũng không dùng, có thể tưởng được lời nói của Kình Thương chấn động Bình Hâm Lũ thế nào.

(1) Tháp tháp mễ: Google search ra hình này. QT dịch là Tatami. Có lẽ nó đây. Nhớ có đọc một bộ truyện tranh, Tatami là chiếu cói.

(2) Thanh tràng: Trên baike.baidu nói nó như kiểu một môi trường âm thanh, tiếng Anh là sound field, nói chung là không hiểu gì hết.

(3): nguyên văn vật dĩ hi vi quý – 物以稀为贵.

(4): nguyên văn là cư vô định sở – 居无定所.

(5) Lộ điệp: Lộ là đường, điệp là đĩa…???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play