Cuối cùng quyết chiến bắt đầu, Kình Thương khiến người ta kinh ngạc khi từ bỏ ưu thế của tàu bay, tiến hành quyết chiến cuối cùng trên đất bằng.
Phù quốc vương đô ở ngoài thành, tàu bay giữa bầu trời trông xuống đại địa, thời khắc chú ý chủ nhân của nó liệu có nguy hiểm, sau đó ra tay tiến công, phía dưới nó, đội ngũ Lục quốc và Hiển quốc với chiến ý thiêu đốt và lực uy hiếp tuyệt đối chăm chú nhìn cửa thành vương đô Phù quốc, chỉ cần hai vị vương ra lệnh một tiếng, họ sẽ bùng nổ sức chiến đấu đáng sợ, phá hoại đô thành vốn to lớn nhất trên thế giới.
Gió đang thổi, phảng phất như giục giã chiến tranh nhanh bắt đầu, khiến lòng người như được động viên, nhưng Kình Thương lại không lệnh cho người phát động công kích, mà như lẳng lặng chờ đợi cái gì đó, cưỡi ngựa, án binh bất động ngoài cửa thành.
Cuồng đế cũng kiềm chế lại tâm cấp thiết muốn tiến công, gã muốn nhìn một chút Kình Thương, đối thủ gã nhận định, bằng hữu gã thừa nhận rốt cục đang chờ gì.
Trước hết đợi không được Lục quốc và Hiển quốc tiến công, trái lại là Phù quốc bị vây nhốt, hẳn là loại nguy cơ kia khiến người ta càng thêm cấp thiết muốn đánh vỡ, vì lẽ đó Phù quốc động.
Cửa thành bị mở ra, đội ngũ Phù quốc xuất hiện, Kình Thương y cũ bất động, Cuồng đế cũng bất động theo, đội ngũ Hiển quốc và Lục quốc liền nhìn Phù quốc bày ra trận hình của mình, tựa hồ muốn tiến hành một trận tranh tài chính diện.
Loan giá Phù quốc Lệ vương cũng ở trong đó, dù đến thời khắc nguy cấp như vậy, Lệ vương sĩ diện loan giá vẫn xa hoa long trọng như cũ, như thể nơi hắn ta xuất hiện không phải chiến trường, hắn ta đối mặt không phải kẻ địch, mà là một lần du lịch, đối mặt chính là thần tử và bách tính của hắn vậy.
Người hai nước không hề tức giận, đối với hành vi của Lệ vương chỉ là cười nhạo, coi như để Phù quốc Lệ vương có cơ hội khoe khoang cuối cùng rồi sau đó liền biến mất với hậu thế, hắn ta sau này cũng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Ánh mắt Túc Dạ Liêu nhìn Phù quốc Lệ vương là lạnh nhất, hận nhất, sát ý sâu nhất nhưng không lộ ra, là kẻ này suýt chút nữa hại vương của hắn, chỉ bằng điểm này, Túc Dạ Liêu sẽ không tha cho hắn ta, trong lòng đang nghĩ các loại cực hình đày đoạ Phù quốc Lệ vương, nhưng, Túc Dạ Liêu rõ ràng, cuối cùng hắn vẫn không thể nào làm được, vì không thể để cho quân vương hắn yêu lưu lại ảnh hưởng tàn bạo, bằng không yên ổn hiện tại của hai người nhất định sẽ chôn xuống một mầm họa ngầm, vì vương của hắn, có gì không thể chịu đựng, hắn sẽ nhân từ cho vị Phù quốc Lệ vương này cái chết mà không phải đày đoạ.
Có thể bước ra đối mặt, mà không phải núp ở phía sau nghĩ cách thoát thân, đây là tôn nghiêm của vương, dù tệ hại như Phù quốc Lệ vương cũng có tôn nghiêm của vương, hắn ta có thể chết trận sa trường, thế nhưng tuyệt đối không cho phép tử vong hèn kém, vậy cũng xem là chỗ đáng tuyên dương của Phù quốc Lệ vương đi.
Phù quốc Lệ vương vẫn như cũ kiêu ngạo nhìn hai vị vương đối diện, lúc trước không giết chết họ thực sự là thất sách, không nghĩ tới bọn họ sẽ là những kẻ cuối cùng đứng trên đất Phù quốc, có điều muốn hắn ta chết, cũng không dễ dàng đâu, liều mạng hết thảy cũng phải gây thiệt hại nặng bọn họ.
“Tú, ngươi tới đi.” Phù quốc Lệ vương không muốn thừa nhận trình độ mình có hạn, mệnh lệnh như thi xá cho Minh Thạch Tú, xưng hô thân thiết, là tin cậy dành cho Minh Thạch Tú.
“Vâng, vương.” Gương mặt tuấn mỹ âm nhu của Minh Thạch Tú lộ ra nụ cười tà mị, hơi khom người với Phù quốc Lệ vương, sau đó đứng bên người Phù quốc Lệ vương, giơ cao cờ thống soái và lệnh bài chỉ huy cao nhất.
Binh lính Lục quốc và Hiển quốc bắt đầu bộc phát đấu chí, sắp bắt đầu rồi, nhưng binh lính Phù quốc lại hoàn toàn yên ắng, trận chiến đấu này không có phần thắng, bọn họ cũng không có ý chí chiến đấu, bọn họ càng không muốn chết, bọn họ muốn đầu hàng, nhưng ai sẽ nhận sự đầu hàng của bọn họ, bọn họ chỉ là binh lính thấp nhất, binh lính không có quan trên dẫn dắt không ai sẽ tiếp thu.
Hiển quốc Túc Dạ Liêu rất nhiều năm trước đã biết Minh Thạch Tú nguy hiểm, chỉ cần Minh Thạch Tú động, vậy hắn sẽ xuất thủ, giết gã trên chiến trường, quân vương hắn sẽ không nói gì.
Lục quốc Cuồng đế và Loan đều từng giao thủ với Minh Thạch Tú, Loan cũng từng thua qua Minh Thạch Tú, Minh Thạch Tú không nương tay với Lục quốc, vì tin cậy của Phù quốc Lệ vương, gã từ đầu đã dốc toàn lực, vì lẽ đó hai phe đều có thắng bại, trên chiến trường đánh đến khó phân.
Loan lúc này thấy chủ chiến là Minh Thạch Tú, liền không thể không thận trọng, ai biết cái tên này sẽ có chiến pháp quỷ dị gì không.
Trong Hiển quốc và Lục quốc, chỉ có Kình Thương chú thị đến Minh Thạch Tú phía trước, từ ánh mắt của gã, y nhìn thấy trêu tức, đối với chuyện Phù quốc Lệ vương sắp chịu, Kình Thương biểu thị một hồi đồng tình, nhưng y sẽ không ngăn cản, vì đối với Phù quốc Lệ vương, y không phải không có oán hận, dù sao cũng là người khiến mình suýt chút nữa chết oan.
Ở đối công chính diện, khi chủ soái phát hiệu lệnh, tự nhiên sẽ có người có năng lực khuếch âm, đem mệnh lệnh của gã tuyên bố cho mọi người, giờ khắc hai phe đối lập, mệnh lệnh của Minh Thạch Tú hai phe địch ta đều nghe được.
“Ta mệnh lệnh,” Phù quốc binh sĩ tuyệt vọng chờ mệnh lệnh tiến công chịu chết kia, binh lính Hiển quốc và Lục quốc chờ đối phương tiến công, sau đó tự mình lập chiến công thật tốt, tâm tư khác nhau, tương tự chờ đợi tiếng nói từ Minh Thạch Tú. “Hết thảy binh sĩ bỏ vũ khí xuống, cho phép tự do đầu hàng.”
Đây là mệnh lệnh của Minh Thạch Tú.
Mệnh lệnh này, khiến toàn trường một phen ngạc nhiên lặng im, trừ Kình Thương và Minh Thạch Tú, tất cả mọi người đều nghĩ mình nghe lầm.
Thời khắc tất cả sững sờ, mấy Quý tộc tác chiến chủ yếu của Phù quốc đầu liền rơi xuống đất, kêu gào cũng chưa kịp, vết cắt chỉnh tề, hình ảnh quỷ dị, dòng máu phun trào chấn kinh toàn trường.
“Minh Thạch Tú.” Phù quốc Lệ vương muốn quay đầu quát lớn Minh Thạch Tú, hỏi gã đến cùng muốn làm gì.
Năng lực của Minh Thạch Tú là song năng lực giả hiếm thấy, một năng lực dùng để ẩn giấu thân hình, cái này Kình Thương từng thấy, một dùng để giết chóc, cái này Phù quốc Lệ vương biết, chính là thứ giờ khắc này Minh Thạch Tú dùng đến.
Lời kế tiếp Phù quốc Lệ vương chưa kịp hỏi, vì trên cổ hắn, một sợi tơ trong suốt *** tế cuốn quanh cổ hắn ta, mơ hồ có thể thấy được từng tia sáng chứng minh cho sự tồn tại của nó, cảm giác sít sao trên cổ là chứng cứ bị bao quanh. Đây là sợi tơ nguy hiểm, cũng là thủ pháp giết người của Minh Thạch Tú, chỉ cần ngón tay Minh Thạch Tú hơi động, đầu và thân thể đối thủ sẽ tách riêng.
“Ngươi phản bội ta.” Vào giờ phút này, xem ra chưa ngốc quá mức, ít nhất khi đối mặt với hành vi của Minh Thạch Tú lúc này, Phù quốc Lệ vương vẫn không tính là ngốc lập tức nghĩ đến hàm nghĩa của việc Minh Thạch Tú làm. “Ngươi sao dám phản bội ta?”
Âm thanh phóng to trên chiến trường, khiến tất cả mọi người đều nghe được đối thoại của hai người.
“Ta a, đã sớm muốn làm thế, ta vẫn luôn muốn giết ngươi nha.” Nụ cười nguy hiểm của Minh Thạch Tú, lộ ra xem thường, căm ghét và sát ý với Phù quốc Lệ vương.
“Tại sao?” Phù quốc Lệ vương không hiểu, hắn tự nhận đối xử không tệ với Minh Thạch Tú, “Ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi dám phản bội ta?”
Minh Thạch Tú xem thường cười khẩy, “Phản bội ngươi, ngươi không có tư cách này.”
Bị nụ cười khẩy và xem thường của Minh Thạch Tú kích thích, Phù quốc Lệ vương nói. “Ngươi không sợ trở thành kết tội chi dân, bị thiên hạ truy sát sao?” Đây là nguyên nhân tại sao có ít người phản bội, không ai muốn trở thành người phản bội, bởi vì phản bội không chỉ chính mình tử vong, cũng là kéo dài bi kịch đến đời sau.
Nhóm Phong Dã xuất thân là kết tội chi dân, rất không đồng ý với hành vi của Minh Thạch Tú, bọn họ đều do tổ tiên mà trở thành kết tội chi dân, họ muốn thoát khỏi thân phận này, Minh Thạch Tú lại đưa đời sau của mình vào thân phận này, bọn họ cũng muốn biết Minh Thạch Tú vì cái gì, hay bọn họ có thể rõ ràng tại sao tổ tiên họ lại phản bội người mình tận trung.
“Không tận trung sao có phản bội.” Nối liền câu nói này không phải Minh Thạch Tú, mà là Kình Thương, tạo một kết giới trước người, tiếng nói của y cũng được người ở đây nghe thấy. Chuyện này tốt nhất nên do y mở miệng, là y để Minh Thạch Tú vào tình trạng này, tình trạng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, lúc trước chỉ bởi muốn ném đi Minh Thạch Tú đồ phiền toái này, không nghĩ tới thế sự phát triển vẫn để y dùng đến Minh Thạch Tú, vậy chính mình là kẻ khởi xướng, nên gánh chịu phần trách nhiệm này.
Minh Thạch Tú tự mình nói, thế nhân vẫn sẽ xem thường gã, trái lại lấy thân phận vương mà nói, một là biểu hiện mình coi trọng Minh Thạch Tú, để thế nhân không dám coi khinh Minh Thạch Tú, thứ hai, cũng khiến thế nhân đặt trọng điểm lên mưu lược của mình, sẽ không truy tìm quá nhiều về biểu hiện của Minh Thạch Tú trong nhiệm vụ, y biết, sự kiện ám sát vương giả ở Phù quốc, có phần Minh Thạch Tú.
Sau khi Minh Thạch Tú thuộc về Hiển quốc, chuyện này nhất định phải che giấu, thêm vào có sự đào thoát của y, có người cũng sẽ đem âm mưu gán vào Hiển quốc và trên người y, nhất định phải để Minh Thạch Tú rũ sạch quan hệ với chuyện này.
“Cái gì?” Phù quốc Lệ vương nhìn Kình Thương, hắn ta không rõ lắm.
“Năm đó ngươi ám sát chúng ta, ta có được tin tức trước đó, nên mới có chuẩn bị đầy đủ mà rời khỏi Phù quốc.” Kình Thương đầu tiên là rũ sạch chuyện này khỏi Minh Thạch Tú.
“Là ta nói cho Hiển vương nha.” Minh Thạch Tú ở một bên nói, không ngại nói cho Phù quốc Lệ vương kỳ thực gã đã phản bội từ lâu.
“Sau này, cũng có người truyền tin tức về Hiển quốc cho ta, ổn định thế cuộc Hiển quốc.” Vì Minh Thạch Tú tích lũy công lao.
“Là ta làm nha.” Minh Thạch Tú lần thứ hai nói cho Phù quốc Lệ vương gã ăn cây táo rào cây sung (1), thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ khó coi của Phù quốc Lệ vương, tâm tình Minh Thạch Tú tốt vô cùng, năm đó đồng ý trò chơi của Hiển vương, chính vì giờ phút này, xem, vẻ mặt như thế chính là thu hoạch tốt nhất của trò chơi.
(1) Nguyên văn là “Cật lý ba ngoại – 吃里爬外”, QT nói là chân ngoài dài hơn chân trong ăn bên trong, leo ra ngoài ăn lương ở một nơi lại ngầm đi làm cho nơi khác.
Cuồng đế vào giờ phút này rốt cuộc biết tin tức lúc trước Kình Thương có là từ đâu, có điều Minh Thạch Tú từ sớm đã phản bội Phù quốc Lệ vương a.
“Minh Thạch Tú không phản bội ngươi.” Kình Thương nói, nhưng không ai tin, đã như vậy còn nói không phản bội.
Ngược lại Túc Dạ Liêu nghĩ đến câu Kình Thương nói ‘Không tận trung sao có phản bội.’, thêm nữa từ Kình Thương đã sớm biết y có sắp xếp người ở Phù quốc, trong lòng đã có suy đoán khẳng định.
“Bởi vì gã chưa từng tận trung cho ngươi,” Chưa từng tận trung, vậy không phải phản bội.
“Từ vừa lúc bắt đầu người gã tận trung cho,”
“Người ta vẫn tận trung,”
Hai người cùng nói, cũng cho Phù quốc Lệ vương song trọng đả kích.
“Là ta.”
“Là Hiển vương.”
Đây chính là đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT