(không hiểu sao chương này có tên)

“Các ngươi đều xuống đi, ai cũng không được tới gần nơi này.” Kình Thương nhìn người sau khi đi vào thì cung thuận cúi đầu phục thân thể, phân phó với chúng người hầu.

Thị giả chỉ chốc lát liền lui đi hết, họ quả thật không lo lắng gì, túc Dạ đại nhân là thần tử của vương, người tận trung cho vương, họ không cần lo lắng.

“Không còn những người khác nữa, ngươi không cần phải giả vờ giả vịt.” Kình Thương trào phúng nói, sau khi đã làm ra chuyện kia với mình, nguỵ trang đến cung thuận như thế làm gì?

“Ngô chủ, ta đã trở về.” Không bị trào phúng của Kình Thương thương tổn, Túc Dạ Liêu ngẩng đầu lên, nhìn người khiến mình sáng nhớ chiều mong, ánh mắt nóng rực dĩ vãng vẫn ẩn giấu giờ thẳng tắp nhìn Kình Thương, khiến Kình Thương không dễ chịu nghiêng đầu đi.

Rõ ràng mình mới là người vô tội nhất, vì sao lại không cách nào nhìn thẳng vào mắt đối phương, là ánh mắt ấy quá nóng rực, hay nhìn thấy người này liền không cách nào khắc chế mà nhớ tới ngày ấy, hoặc là bởi quyết định của mình. Kình Thương, ngươi không nên trốn tránh.

Nghĩ như thế Kình Thương chấn chỉnh lại, nhìn Túc Dạ Liêu, “Thư của ngươi ta đã đọc, là ngươi uy hiếp ta?”

“Đúng thế.” Túc Dạ Liêu thừa nhận, hiểu rõ về quân vương hắn, khiến hắn lấy những sinh mệnh vô tội của các quốc gia khác làm áp chế, uy hiếp quân vương hắn gặp hắn, cưỡng bức quân vương hắn đáp ứng yêu cầu của hắn, chính mình thực sự ác liệt. Nhưng trừ như vậy, hắn không nghĩ ra còn biện pháp gì có thể có được quân vương hắn, muốn hắn buông tay, hắn không làm được, hoặc là có được quân vương hắn, hoặc là phá huỷ tất cả, không còn đường khác nào, là quân vương hắn cho hắn một chút hi vọng, hắn liền muốn dùng tất cả thủ đoạn bắt được tia hi vọng này, trốn tránh, ẩn giấu hắn đã từng làm, sau hôm ấy, những việc này hắn không muốn làm tiếp nữa.

“Được, dựa theo yêu cầu của ngươi, chúng ta công bằng đàm luận một hồi.” Đối với việc Túc Dạ Liêu hào phóng thừa nhận, Kình Thương không trào phúng, mà đi thẳng vào vấn đề. “Ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn tình yêu của người.” Túc Dạ Liêu nói trắng ra.

“Ta không cho được thứ yêu ngươi muốn.” Kình Thương không chút lưu tình nói.

“Đúng, ta biết,” Rõ ràng là đã sớm biết, nhưng điều này từ miệng quân vương hắn nói ra, tâm hắn vẫn rất đau, nụ cười khổ sở trên mặt khiến người ta muốn cảm thông hắn. “Ta đã sớm biết.”

Nhìn nụ cười cay đắng làm người nhìn thấy cũng không nhịn được rơi lệ, Kình Thương không khỏi mềm lòng, “Ngươi biết, cảm tình không phải muốn là có thể được, ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi lại vậy,” chần chờ một lúc, “Yêu ta?” Chuyện này, y quả thật không hiểu, y là nam, là nam nhân không được xem là mỹ lệ như Túc Dạ Liêu và Trì Uyên, ngũ quan y không nhu hòa, hình thể y không mềm mại, tính tình y cũng không ôn hòa, y không biết mình chỗ nào bị Túc Dạ Liêu yêu.

“Ta cũng không biết, không có lý do gì, chính là đột nhiên phát hiện ta yêu người, ta a, trừ người ra kẻ khác một điểm cảm giác cũng không có, cái ngày ngươi tự lập thành vương kia, ngươi cứ như vậy đóng một dấu ấn trong lòng ta, hay là bởi người là người đầu tiên cũng là duy nhất để tâm ta chấn động, cho nên bất tri bất giác đã yêu người.” Nguyên nhân là gì không quan trọng, bản thân yêu quân vương của mình, trái tim mình cũng chỉ dao động vì quân vương, đây chính là sự thực.

Kình Thương cũng là giờ khắc này mới biết, trong lòng Túc Dạ Liêu có chỗ thiếu hụt.

“Lấy trí tuệ của ngươi lần này ép bức đưa ra điều kiện tuyệt đối không phải tình cảm ta không thể cho ngươi, nói đi, ngươi thật sự muốn gì?” Câu hỏi này, là yêu cầu Túc Dạ Liêu nói ra mục đích thật sự.

“Ta chỉ cần ngươi tiếp nhận tình cảm của ta, đừng trốn tránh ta.” Đây là điểm mấu chốt của hắn, rời khỏi quân vương hắn hắn không làm được, quân vương hắn không gặp hắn sẽ khiến hắn thống khổ đến muốn chết, không chiếm được tình yêu của quân vương hắn, hắn có thể nhịn được, nhưng hắn không chịu được quân vương hắn trốn tránh hắn, không chấp nhận phần cảm tình này, nếu phần cảm tình này không được tiếp nhận, như vậy hắn thảm thương biết bao.

Kình Thương nhìn vẻ mặt bi thống của Túc Dạ Liêu, thậm chí mang theo tuyệt vọng chưa kịp thu lại, trầm mặc một hồi, Kình Thương mở miệng.

“Liêu, ngươi rất đặc thù, với ta mà nói, ngươi thật sự rất đặc thù, ta có thể xem là nhìn ngươi lớn lên, ta chưa bao giờ nghĩ tới ngươi sẽ ôm ấp cảm tình như vậy với ta, ta không cách nào cho ngươi ái tình, là bởi vì ta chưa bao giờ xem ngươi là đối tượng để yêu, với ta mà nói, tình cảm của ta với ngươi là phụ tử, là thầy trò, là huynh đệ.”

“Ta không phải.” Túc Dạ Liêu quát, nếu như trước năm mười ba tuổi, trước khi rõ ràng, hắn cũng cho là như thế, nhưng kỳ thực không phải.

“Đúng, ngươi không phải, nhưng ta thì phải.” Kình Thương bình tĩnh nói, “Cho nên ngươi muốn ta làm sao tiếp nhận chuyện này, ngươi muốn ta làm sao đối diện với chuyện này, huống hồ ngươi còn…” Kình Thương không nói hết, chuyện ngày đó, trước sau đều là nút thắt trong lòng, đó không phải ôm ấp hai bên tình nguyện, thậm chí không phải hưng khởi nhất thời kích động và khoái cảm bản năng truy tìm, đó là ép buộc. “Nhưng, dù ngươi làm chuyện như vậy, ta tức giận, ta phẫn nộ, nhưng không hạ thủ giết ngươi được.”

Liền bởi điểm này, người khiến lòng ta có chờ mong, quân vương của ta a.

“Sau khi thư ngươi đến, ta thật lòng suy nghĩ một chút chuyện giữa chúng ta.” Kình Thương nghiêm nghị. “Trước khi đi Phù quốc, ta vẫn luôn cảm thấy ái tình là thứ rất hư ảo.”

Túc Dạ Liêu không biết vì sao lại dính líu đến Phù quốc, nhưng hắn vẫn nghe tiếp.

“Thế nhưng ở Phù quốc ta gặp một nữ nhân.”

“Ngươi yêu nàng.” Sắc mặt Túc Dạ Liêu đột nhiên trở nên trắng xám, mơ hồ có thể thấy được dữ tợn khủng bố trên khuôn mặt tuyệt mỹ bại lộ.

“Không, chỉ là ái tình của nàng cho ta một hình ảnh sâu sắc, nữ nhân kia trả cái giá bằng cả mạng sống, phong ấn năng lực của chúng ta, nụ cười thỏa mãn hạnh phúc của nàng trước khi chết khiến ta cảm khái vạn ngàn, khiến ta ước ao có người yêu ta như nàng, đáng tiếc tình yêu của nàng không được hồi báo, khiến ta vì nàng mà tiếc hận, vì nàng mà bi ai, cảm thấy người không hồi ứng lại tình cảm của nàng rất tàn khốc. Tình yêu của nàng khiến ta lần đầu tiên muốn có thứ ái tình này. Khi ta tỉnh táo lại suy nghĩ đến tình cảm của ngươi, tình cảm ngươi dành cho ta rất giống với nữ nhân kia, ngược lại nghĩ, ta không chấp nhận cảm tình của ngươi, có phải cũng rất tàn khốc với ngươi.” Đối mặt với phần tình cảm nóng bỏng chân thành, không nên thương tổn nó.

“Vì lẽ đó ta rất nghiêm túc suy nghĩ, kết quả ta phát hiện, chuyện ngày đó, ta tức giận, phẫn nộ, nhưng không căm ghét, đối với cảm tình ngươi ôm ấp, ta không phải vì ngươi là nam nhân mà từ chối, mà bởi ngươi phụ lòng tình cảm của ta, ta coi ngươi là nhi tử, đồ đệ, đệ đệ, ta cảm thấy ta bị phản bội.” Kình Thương bóc trần tâm tư của mình.

“Thế nhưng, giữa ngươi và ta cũng không có liên hệ máu mủ, tình cảm của ta dành cho ngươi là một phương diện, ngươi cho ta chính là ái tình, ta có thể cho ngươi là tình thân, không liên quan đến đúng sai, chỉ là tình cảm cá nhân không giống nhau, sau khi làm rõ điểm này, làm sao để ứng xử với tình cảm của ngươi, ta đã có quyết định, đương nhiên uy hiếp của ngươi là nhân tố quyết định rất quan trọng.” Kình Thương lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ.

Túc Dạ Liêu nhìn Kình Thương, từ lời nói và giọng nói của Kình Thương, hắn nghe được một loại hi vọng nào đó.

“Ngươi xác thực hiểu rất rõ ta, dối trá cũng được, ta xác thực không đành lòng những sinh mệnh vô tội kia vì ta mà chết trên tay ngươi, cho nên, Liêu, chúng ta làm một giao dịch đi.” Kình Thương chân thành nhìn Túc Dạ Liêu.

“Lấy ngươi không lại tùy ý ngông cuồng giết những sinh mệnh vô tội để đánh đổi,” Kình Thương sẽ không yêu cầu Túc Dạ Liêu không tiếp tục giết người nữa, ở cái thế đạo này, lấy năng lực, quyền thế địa vị của Túc Dạ Liêu muốn không giết người quả thực là không thể, y chỉ có thể để Túc Dạ Liêu không giết bừa người vô tội nữa, “Ta tiếp nhận tình cảm của ngươi, cho hai chúng ta một cơ hội, ta không biết cuối cùng liệu ta có nảy sinh tình cảm với ngươi không, thế nhưng ta sẽ thử nghiệm, Liêu, điều kiện trao đổi này, ngươi có tiếp nhận không?” Nhìn Túc Dạ Liêu, chờ hắn trả lời.

“Ta có thể hôn ngươi không?” Thật lâu sau, Thanh âm Túc Dạ Liêu mang theo nghẹn ngào vang lên, nghe được lời Túc Dạ Liêu, Kình Thương khẽ cau mày, “Chỉ là một cái hôn, một cái thôi.” Túc Dạ Liêu sợ Kình Thương từ chối, vội vàng nói.

Thở dài, Kình Thương đáp, “Được rồi.” Sau đó nhắm chặt mắt lại.

Tuy rằng nhắm mắt lại, thế nhưng cảm quan khác vẫn còn, y nghe được tiếng ma sát của y phục khi Túc Dạ Liêu đứng dậy, cảm giác được nhiệt độ của một người khác, cảm giác được hô hấp gần trong gang tấc, sau đó một thứ mềm mại chạm vào môi mình, vô cùng nhẹ, mềm mại như lông chim, nhưng cũng cảm giác được vị đạo thành kính, giống như tín đồ cúng bái thần linh của mình.

Một cái chạm khẽ, môi đối phương liền rời đi, mở mắt ra Kình Thương nhìn thấy một khuôn mặt vui sướng nhưng mang theo nước mắt, giọt nước mắt ấy đẹp đến khó có thể tin.

Túc Dạ Liêu ôm lấy người, áp đầu Kình Thương vào ***g ngực mình, thanh âm nghẹn ngào nói. “Ta đồng ý, ta sẽ không tùy ý vọng sát nữa.” Còn kết quả gì có thể tốt hơn điều này nữa, dù cho quân vương hắn vẫn không yêu hắn, nhưng ít nhất hắn có một cơ hội rõ ràng, hắn sẽ làm quân vương hắn yêu hắn, nhất định có thể.

Kình Thương bị Túc Dạ Liêu ôm chặt, lúc mới đầu thân thể không khỏi có chút căng thẳng, dù sao chuyện đêm đó nói thế nào cũng là một cái bóng, Túc Dạ Liêu cũng phát hiện tình huống này, làm sao không biết nguyên nhân khiến Kình Thương căng thẳng, sau khi ôm lấy, liền thả ra, chuyện đêm đó, hắn lúc này thừa nhận là hắn không đúng, hắn sẽ từ từ tiêu trừ khẩn trương và hoảng sợ của quân vương hắn, tương lai còn dài lắm.

“Chuyện của chúng ta không thể công khai, ngươi hẳn phải biết.” Kình Thương bắt đầu nói đến vấn đề bọn họ sẽ gặp phải.

“Ta rõ ràng.” Quân vương hắn sẽ là người leo lên vị trí thiên hạ chi chủ, cảm tình của bản thân với quân vương là một loại tội nghiệt, có thể được quân vương hắn tiếp nhận đã là may mắn cực điểm, hắn tuyệt đối sẽ không để nguyên nhân vì mình mà khiến danh dự của quân vương hắn bị hao tổn, vì lẽ đó hắn sẽ giấu chuyện này thật kỹ.

Nhìn vẻ mặt Túc Dạ Liêu vô cùng kiên quyết rõ ràng, Kình Thương nói,”Chờ ngày nào đó có người thừa kế thích hợp, ta liền thoái vị cùng ẩn cư với ngươi.” Kình Thương ưng thuận hứa hẹn, cảm tình lén lén lút lút đều sẽ tổn thương người khác, vậy liền tách khỏi thế nhân đi.

“Được.” Túc Dạ Liêu cười đến xán lạn, hắn đã bắt đầu chờ mong cuộc sống ẩn cư trong tương lai, bá nghiệp thống nhất thiên hạ gì đó cũng bị ném qua một bên, thiên hạ này không quan trọng bằng quân vương hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play