Khi tỉnh lại, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chút cảm giác mông lung, tư duy hỗn độn, đó là mê man không nhận rõ hiện thực và hư huyễn, lúc Kình Thương mở mắt ra thì có cảm giác mê man như vậy nảy sinh.

Một khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ lọt vào mắt, đôi con ngươi màu băng lam nhu hòa như dòng nước ngày xuân, làm nổi lên nụ cười ấm áp hạnh phúc ngập tràn, đại não mông lung nhìn thấy vẻ mặt ấy, cảm giác mơ mơ màng màng giống như mình trước đây không lâu từng thấy người cũng hiện vẻ mặt này, trong khoảng thời gian ngắn lại nhớ không ra ở nơi nào.

“Ngô chủ, người tỉnh rồi.” Túc Dạ Liêu thu lại hết mọi tình cảm lộ ra ngoài, nhìn Kình Thương mở mắt ra nói. Từ lúc quân vương hắn bắt đầu ngủ, hắn vẫn ở đây, chỉ nhìn, cứ nhìn như thế, vẻ mặt an ổn khi quân vương hắn ngủ. Chỉ như vậy nhưng hắn lại cảm thấy thỏa mãn, không nảy sinh chút dục vọng dơ bẩn nào, chỉ cứ thế nhìn y đã có thể cảm giác được hạnh phúc, cũng hy vọng thời gian có thể dừng lại. Thật tốt, vương của hắn a, còn sống sót, còn điều gì đáng vui mừng hơn so với điều này.

Mỗi người đều từng trải qua, đó là khi tỉnh ngủ, thứ đồ vật vẫn còn rõ ràng, nhưng ngay khắc tiếp theo thì biến mất không còn tăm hơi, cũng không nhớ ra được nữa, lúc này Kình Thương cũng đang trong trạng thái như vậy.

Vì Túc Dạ Liêu lên tiếng, hết thảy cảm giác mới nãy dần mơ hồ, ý thức rõ ràng hơn, sau đó hồi tưởng lại, y mới vừa đang trong phòng tắm, vốn chỉ muốn nhắm mắt lại, không ngờ liền cứ vậy ngủ thiếp đi, không cần suy đoán cũng biết là Túc Dạ Liêu mang y lên, đưa về giường. Trong lòng có chút ngượng ngùng, không phải vì trần truồng bị người nhìn thấy, mà là chuyện ngủ trong phòng tắm.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Quả thật rất mệt mỏi, bằng không sẽ chẳng ngủ ngay trong phòng tắm.

“Không lâu lắm.” Túc Dạ Liêu căn bản không để ý thời gian, thời gian có thể nhìn quân vương hắn quá mức mỹ hảo, khiến hắn căn bản không chú ý đến thời gian trôi qua.

Kình Thương tin Túc Dạ Liêu, ngồi dậy, chuẩn bị, nhưng phát hiện thân thể mình trần truồng, không có y phục của mình trong tầm tay.

Một mảng da thịt lớn rơi vào đáy mắt Túc Dạ Liêu, cảm giác quen thuộc lùa về, Túc Dạ Liêu nhanh chóng đứng dậy, mượn cớ lấy quần áo lảng tránh cảnh sắc mê người trước mắt.

Y phục Túc Dạ Liêu lấy là của mình, không nghĩ tới lại gặp Kình Thương nhanh như vậy, vì trên tàu bay cũng không có quần áo của Kình Thương.

Hai tay đưa quần áo cho Kình Thương, Kình Thương không e dè thay ngay trước mặt Túc Dạ Liêu, không chú ý tới Túc Dạ Liêu cấp tốc cúi đầu không nhìn thẳng vào hành động của y.

Y phục màu xanh lơ, vì Túc Dạ Liêu cao hơn Kình Thương một chút, ống tay áo có chút dài, mặc bộ quần áo này, Kình Thương mới phát hiện, thì ra mặc y phục Túc Dạ Liêu trông có vẻ *** tế, cởi quần áo ra dùng mắt thường nhìn thì thấy thể trạng kỳ thực cường tráng không khác mình là mấy, chênh lệch không nhiều, nhưng mặc lên người quần áo của Túc Dạ Liêu mới cảm giác được điểm chênh lệch này, vì quần áo Túc Dạ Liêu y mặc lên người có vẻ hơi lớn.

Kình Thương trong lòng tự an ủi mình, là tao ngộ ở Phù quốc khiến mình gầy đi.

“Ngô chủ, người gầy.” Nhìn Kình Thương đã mặc quần áo tử tế, dáng vẻ trông có hơi rộng, khiến Túc Dạ Liêu trong lòng đau xót, quân vương hắn gầy đi nhiều quá.

“Đúng đấy.” Kình Thương vì vấn đề thể trạng có chút xoắn xuýt, rất tán thành lời này. “Lần này là ta tự phụ, cho rằng mình có thể đối mặt với âm mưu của Phù quốc, không nghĩ tới Lệ vương vậy mà có cách phong ấn năng lực.” Sai lầm này suýt chút nữa khiến y không về được, khó khăn sau đó cũng là một bài học với y, cho tới nay vẫn thuận buồm xuôi gió khiến y quá coi trọng mình.

Nghe được chuyện năng lực phong ấn, Túc Dạ Liêu lập tức tập trung tới việc này, “Năng lực của người?” Vương mất đi năng lực, vậy còn có tư cách thống lĩnh quốc gia sao? Đáp án dĩ nhiên là không có tư cách, vương nhất định phải là Thiên phú giả, điểm này không thể thay đổi.

Túc Dạ Liêu không chút để ý việc Kình Thương phải có năng lực hay không, dù Kình Thương không có năng lực, hắn cũng sẽ ỷ vào thế lực của mình để Kình Thương ngồi vững trên vương tọa, vì thế mà cùng Hiển quốc, thậm chí cả thiên hạ là địch cũng không đáng kể.

Trong thư, Kình Thương có đề cập tới việc năng lực của y vẫn chịu chút ảnh hưởng, Túc Dạ Liêu vô cùng quan tâm mức độ ảnh hưởng này.

“Ta thay đổi phương thức sử dụng.” Kình Thương thu dọn quần áo, sau đó giải thích cặn kẽ phân tích của mình cho Túc Dạ Liêu cùng một loại phương thức sử dụng khác, còn có kết quả quan sát gần đây, “Ta nhận thấy phong ấn có dấu hiệu buông lỏng, hơn nữa năng lượng trong thân thể còn có thể xung kích với phong ấn, bằng vào tính toán của ta, đại khái còn khoảng nửa năm, năng lực phong ấn sẽ biến mất.” Không có so sánh, Kình Thương cũng chẳng rõ phong ấn này có hiệu lực thời gian hay là vĩnh cửu, có thể xác định chỉ là phong ấn của y có dấu hiệu yếu dần, dựa vào công pháp kỳ dị cũng có thể tự mình đột phá, thực sự là một chuyện may mắn.

Quen thuộc với năng lực, nếu không có năng lực cũng khá gay a.

“Hiện tại sức mạnh của ta không tới một nửa từng có, Liêu, ngươi phải bảo vệ ta thật tốt.” Kình Thương nhìn Túc Dạ Liêu, lúc trở về tâm tình thả lỏng, Kình Thương cũng sẽ nói lời đùa giỡn.

Nhưng lời nói đùa như vậy, Túc Dạ Liêu xác thực đáp lại vô cùng nghiêm túc, “Dù thần chết, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn người.” Đây là lời thề của Túc Dạ Liêu, bất kỳ thứ gì gây hại cho quân vương hắn hắn sẽ bóp chết toàn bộ, không cho phép chúng tồn tại, lần bất ngờ và kinh hồn bạt vía này là đủ rồi.

Loại tình huống không cách nào nắm được sinh tử của quân vương hắn, hắn không muốn phải đối mặt nữa.

Ánh mắt nghiêm túc của Túc Dạ Liêu khiến tâm thái đùa giỡn của Kình Thương không cách nào tiếp tục, “Ở Hiển quốc này, ai có thể tổn thương đến ta.”

Nghe Kình Thương nói như vậy, Túc Dạ Liêu tuy tán thành, nhưng ý nghĩ của hắn cũng không thay đổi.

Ngoài cửa có người đến gần, Kình Thương và Túc Dạ Liêu đều cảm giác được, cho người đi vào, người tới báo cho hai vị nhân sĩ cao quý đã đến bữa tối, muốn dùng bữa ở đâu.

Kình Thương liếc nhìn Túc Dạ Liêu, y ít nhất cũng phả ngủ ba, bốn tiếng rồi, cái này mà gọi là không lâu. Loại chuyện nhỏ này Kình Thương sẽ không tính toán, cùng Túc Dạ Liêu đi ăn tối.

Lần nữa được ăn bữa cơm ngon miệng, khiến Kình Thương ăn nhiều thêm một bát cơm, nhưng không nghĩ tới hành động này làm Túc Dạ Liêu càng thêm đau lòng quãng thời gian trước Kình Thương từng trải qua, sự thù hận với Phù quốc thêm tầng tầng lớp lớp.

Sau khi ăn xong, uống trà, thực sự là một chuyện hạnh phúc, nhưng Kình Thương không hưởng thụ khoảng thời gian này, mà hỏi đến chính sự, khi y không ở Hiển quốc, chính xác mà nói là khoảng thời gian sau khi y ở Phù quốc gặp mưu đồ đã xảy ra chuyện gì.

Trì Uyên cũng ở, nhưng gã không mở miệng nói chuyện, vì khoảng thời gian này người chủ trì là Túc Dạ Liêu, hơn nữa đối với hành động của Túc Dạ Liêu, gã cũng không biết nên nói như thế nào, quan hệ giữa gã và Túc Dạ Liêu chính là đối thủ cạnh tranh, nhưng gã sẽ không làm chuyện bôi đen đối thủ, hành động của Túc Dạ Liêu trong thời gian này, nếu do gã nói, có loại cảm giác tương tự như cáo trạng, nên gã giữ yên lặng, để Túc Dạ Liêu tự mình nói ra.

Túc Dạ Liêu quỳ xuống, “Thần thỉnh tội.” Bản thân Túc Dạ Liêu cũng vô cùng rõ ràng, khoảng thời gian này thực sự quá mức rồi, thủ đoạn hắn sử dụng Kình Thương cũng không thích, do đó hắn muốn thỉnh tội, còn nói thế nào, để thủ đoạn của mình trở nên hợp lý, tránh nặng tìm nhẹ, lẫn lộn một chút với sự thực, về chuyện này, Túc Dạ Liêu đã nghĩ kỹ, liền khoảng thời gian dùng cơm này, đủ để Túc Dạ Liêu thông tuệ cực kỳ có lời giải thích hoàn mỹ, hoàn mỹ đến Kình Thương sẽ không trách cứ hắn quá nhiều, cũng không sinh ra căm ghét hắn.

“Ngươi nói.” Kình Thương là người rất thiết thực, sẽ không vì Túc Dạ Liêu muốn thỉnh tội mà nói ra lời phải chuộc tội, y muốn nghe Túc Dạ Liêu đến cùng muốn nói gì mới đưa ra quyết đoán. Có điều y theo tư thế của Túc Dạ Liêu, xem ra việc hắn làm tuyệt đối không phải việc nhỏ.

Túc Dạ Liêu đem chuyện gần đây nhất dựa theo phương thức của mình mà nói, những phần tử vì Kình Thương tung tích không rõ mà rục rịch muốn gây rối quả thật tồn tại, quá trình máu tanh sau đó bị Túc Dạ Liêu hời hợt nói thành xung đột khó tránh khỏi, đem những người chịu tội bị chết oan chết uổng đều sắp xếp trong những người ủng hộ lẫn chống lại (không biết đang edit gì luôn), cuối cùng hắn ra lệnh bắt hết những phần tử quấy rối này, có mấy người ngoan cố không thay đổi, không phục mệnh lệnh của hắn, vì bất đắc dĩ bức ép, hắn chỉ có thể xử quyết, bọn đệ đệ có quan hệ với Kình Thương, những kẻ âm mưu kia, Túc Dạ Liêu nói hắn đã giam lỏng lại.

Vẻ mặt khó xử lộ ra khá thích hợp, thành công làm Kình Thương cảm nhận được đấu tranh không hề có lúc đó của Túc Dạ Liêu, bất kính với Vương tộc, Túc Dạ Liêu vốn cũng khó xử, không giết được, lúc đó lại nhất định phải ổn định nội bộ Hiển quốc, Túc Dạ Liêu khá khó khăn, lại hạ xuống bao nhiêu dũng khí mới có thể làm ra hành vi đụng phạm đếnVương tộc.

Còn có việc liên quan đến chuyện đội quân liên hợp, Túc Dạ Liêu khéo léo sử dụng thủ pháp không có chứng cứ, nói là những người kia thấy Hiển quốc không có vương, mang dã tâm nổi lên chiếm đoạt Hiển quốc, giam giữ đội tiền trạm lúc đó, lấy lý do lựa chọn người lãnh đạo, bí mật muốn động thủ với Hiển quốc, kết quả bị hắn phát hiện nên nổ ra phân tranh.

“Vì hành vi của bọn họ thần không tín nhiệm liên hợp nữa, ta muốn cứu vương ra nhanh một chút, không có thời gian dây dưa cùng bọn họ, nên mới có chuyện tấn công những quốc gia này, là thần sai, nhưng thần thật sự rất lo lắng cho vương, muốn tiến quân càng nhanh càng tốt, vương sẽ sớm ngày trở lại Hiển quốc, sớm ngày an toàn.” Lời nói của Túc Dạ Liêu vô cùng trầm thấp.

Kình Thương thật sự không biết nên nói gì, sự tình nội bộ Kình Thương tỏ là đã hiểu, vì bảo đảm quốc nội yên ổn, cần giết chóc là điều không thể tránh, nhưng gây chiến với những quốc gia khác…

Túc Dạ Liêu ngoan ngoãn nghe Kình Thương răn dạy, hắn hiểu rất rõ Kình Thương, chuyện quốc nội hắn phải khiến Kình Thương có cảm giác là hắn bị bức ép và bất đắc dĩ, hơn nữa phải đứng ở góc độ đại nghĩa, như vậy Kình Thương sẽ không nói gì, còn chuyện các quốc gia khác, là những người kia đánh chủ ý đến Hiển quốc trước, điều hắn làm là vì bảo vệ Hiển quốc, bởi đó đỡ được tội danh một mình khởi xướng chiến tranh, quân vương hắn sẽ trách phạt, nhưng sẽ không căm ghét hắn.

Trì Uyên rốt cục đã kiến thức được thủ đoạn tránh nặng tìm nhẹ, khái niệm mơ hồ, dời đi trách nhiệm của Túc Dạ Liêu, những chuyện này làm quan cơ bản đều biết, gã cũng từng làm. Thế nhưng Túc Dạ Liêu làm đến ngoạn mục, chuyện trong đó có bảy phần chân thực, ba phần giả tạo, dùng từ thỏa đáng, căn bản không thể xem là hắn nói dối, chỉ là người nghe hắn nói sẽ chiếu theo mạch suy nghĩ Túc Dạ Liêu hy vọng để suy xét, mà không phát hiện ra sự thật, thực sự quá cao siêu.

Kình Thương sau khi răn dạy xong, uống hết trà, chuẩn bị cho bọn họ lui xuống, nhưng lúc này Túc Dạ Liêu lại nói một chuyện, khiến Kình Thương một đêm không ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play