Phong thư này khiến tâm tình bốn người cực kỳ nặng nề, Túc Dạ Liêu đã tiến vào trạng thái lạnh lẽo lý trí tuyệt đối, tất cả tư duy đều là làm sao cứu được vương của hắn.

Lúc này gia chủ Trì gia thận trọng trì quốc (chữ trì ở đây là duy trì, chống đỡ) nói, “Khai chiến với Phù quốc,” người ta cũng đã mạo phạm đến vương mình, sao còn có thể ẩn nhẫn, vương là tượng trưng cho quốc gia, trên chiến trường vương nếu chết trận, không có gì để nói, kết quả tuy bọn họ căm thù đối phương, cũng không bởi vậy mà cừu hận, nhưng âm mưu quỷ kế như vậy, khiến vương sa vào thế nguy hiểm đến tính mạng, đó là khiêu khích với toàn bộ quốc gia, dù quốc lực yếu hơn đối phương, dù sẽ bị diệt quốc, cũng phải dùng lực khuynh quốc, để huyết tẩy sỉ nhục này, cuối cùng dù không thể hủy diệt quốc gia kia, cũng phải khiến nó trả giá thật lớn.

Đây là huyết tính của thế giới này, dùng tính mạng viết nên bản nhạc mang tên kiêu ngạo (chém gió), là tuyệt đối tôn sùng dành cho vương.

“Trước lúc này, chúng ta phải ổn định quốc nội.” Gia chủ Trì gia không giống Túc Dạ Liêu chỉ lo lắng đến Kình Thương, ông cân nhắc nhiều hơn vẫn là quốc gia này, không phải ông không quan tâm vương, mà là mất đi một vị vương, bọn họ có thể còn có một vị khác, sỉ nhục phải tẩy rửa, nhưng quốc gia cũng nhất định phải tồn tại.

Ánh mắt Túc Dạ Liêu nhìn gia chủ Trì gia phát lạnh, loại lạnh lẽo ấy đâm vào tận cốt tủy của ông, ông thậm chí cảm thấy sợ.

Thông tuệ như Túc Dạ Liêu, lý trí như Túc Dạ Liêu hiện tại, hắn như thế nào không hiểu hàm nghĩa đằng sau của gia chủ Trì gia.

Tin tức vương ở Phù quốc sống chết không rõ một khi truyền vào quốc nội, vậy quốc nội nhất định sẽ rung chuyển, Phù quốc dù sao cũng có chút khoảng cách với Hiển quốc, trực tiếp mặt đối mặt khai chiến còn rất xa, một vài người nơi quốc nội cũng sẽ sinh ra chút ý nghĩ, tỷ như bọn đệ đệ của vương kia, trong lời nói gia chủ Trì gia cũng để lộ ra ý tứ sớm chuẩn bị, đối với cảnh ngộ của vương ở Phù quốc, gia chủ Trì gia cũng không lạc quan, dù vương không có chuyện gì, nhưng Hiển quốc cũng nhất định phải có một người thừa kế danh chính ngôn thuận để chuẩn bị.

“Ngô chủ sẽ không sao, ta cũng sẽ không thừa nhận những kẻ khác.” Túc Dạ Liêu lời nói kiên quyết, không hề có đường lùi, “Ngoại trừ Ngô chủ, ai cũng không thể ngồi trên vị trí kia, bằng không….”

Bằng không cái gì, Túc Dạ Liêu không nói, thế nhưng người ở chỗ này đều hiểu đó là một lời uy hiếp, chỉ cần ai dám làm loạn, ai dám leo lên vị trí kia, vậy Túc Dạ Liêu nhất định sẽ động thủ, đó không phải phản bội, đây là trung thành Túc Dạ Liêu dành cho Kình Thương, vì vậy ai cũng không thể lấy danh nghĩa phản bội thảo phạt hắn, trừ phi người thừa kế kia là Kình Thương tự mình chỉ định, nhưng dù Kình Thương lập ra người thừa kế, Túc Dạ Liêu làm sao sẽ ủng hộ, hắn giúp sức, hiệu trung, muốn bảo vệ, đồng thời có thể trả giá chỉ có một người.

Bầu không khí nghiêm nghị, Trì gia và Cận gia tuyệt đối không dám xem thường sức mạnh của Túc Dạ Liêu, cũng không ai biết Túc Dạ Liêu vương tín nhiệm đã cho Túc Dạ Liêu lá bài tẩy ra sao, đội quân không chiến phân bố ở vương đô chỉ cần Túc Dạ Liêu ra lệnh một tiếng là có thể vây quanh Hiểu đô, thêm vào thủ đoạn chỉ huy và chiến lược của bản thân Túc Dạ Liêu, dù là Trì gia và Cận gia liên hợp đối kháng cũng khá khó khăn, hơn nữa bọn họ không thể để Hiển quốc hiện tại rơi vào nội loạn.

Túc Dạ Liêu uy hiếp, nhưng những người này nếu dám làm hắn cũng dám thật sự làm ra chuyện ngọc đá cùng vỡ. “Hiển vương là Ngô chủ Hiển quốc, trừ Ngô chủ không có ai có thể ngồi lên vương vị. Nếu như, vương thật sự có chuyện gì,” nói đến đây dù là Túc Dạ Liêu trong trạng thái hiện tại, khi nói vậy tâm cũng đau nhói, không, vương của hắn sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không có việc gì, “Vậy Hiển quốc cũng không cần tồn tại.” Không chỉ Hiển quốc, cả thiên hạ này cũng không cần thiết phải tồn tại, hắn sẽ phá huỷ Phù quốc, phá huỷ Hiển quốc, phá huỷ cái thiên hạ này.

Ngữ khí bình tĩnh đến bình thường, lại khiến bốn người cảm giác được ngoan tuyệt trong đó, đây là sự điên cuồng vì vương có thể hủy diệt thiên hạ, cũng khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc của Túc Dạ Liêu, hắn thật sự sẽ làm, nếu vương ở Hiển quốc xảy ra chuyện gì, như vậy hủy diệt Hiển quốc nhất định sẽ là Túc Dạ Liêu.

Dưới tình huống như thế, bốn người chỉ có thể thỏa hiệp, bọn họ sẽ ổn định Hiển quốc, trước khi vương trở về, Hiển quốc sẽ không có người thừa kế, những kẻ muốn rục rịch, chính là kẻ địch, còn vương xảy ra chuyện, bốn người không dám nghĩ tới, thời khắc này bọn họ vô cùng sáng suốt không chạm đến vảy ngược của Túc Dạ Liêu.

Bốn người cũng không nhận ra được Túc Dạ Liêu quá mức trung thành và ý nghĩ chân thực của hắn với Kình Thương, kẻ cuồng nhiệt trung thành như vậy, ở thế giới này vẫn từng nghe nói, chỉ là lần này để bọn họ rõ ràng, trung tâm của Túc Dạ Liêu với Kình Thương tuyệt đối đứng đầu Hiển quốc, không người nào có thể so với.

Túc Dạ Liêu lúc này cũng tỉnh táo lại, tư duy nhanh chóng chuyển động, muốn tới Phù quốc cứu vương hắn, Túc Dạ Liêu rất nóng lòng, nhưng cũng không thể bỏ lại Hiển quốc rời đi, câu chữ trong thư Kình Thương giao Hiển quốc cho hắn hiện lên trong đầu.

Quân vương của ta a, ta tin tưởng người có thể bình an trở về, cho nên ta sẽ bảo vệ Hiển quốc vì người, lúc người trở về, ta sẽ đem Hiển quốc hoàn chỉnh giao cho người, vì vậy xin nhất định phải trở về, bằng không ta sẽ phá huỷ Hiển quốc, ta biết, người nhân từ, người có trách nhiệm với Hiển quốc, nên người sẽ không để Hiển quốc bị hủy diệt có đúng không, vì vậy người nhất định sẽ trở về, trở về ngăn cản sự điên cuồng của ta.

Kình Thương ở Phù quốc gặp chuyện nguy hiểm, bị năm người tạm thời giấu đi, bắt đầu các loại chuẩn bị, triệu tập quân đội, chỉnh bị vật tư, họ biết chuyện này không thể giấu lâu, nên họ muốn sớm đem những ước số có khả năng phát sinh khống chế lại.

Đoàn người dưới trướng Túc Dạ Liêu, năm người đều là người biết chuyện kiên định ủng hộ Kình Thương (chém không hề nhẹ), khi biết tin Kình Thương ở Phù quốc gặp nạn, năm người đồng thời có ý nghĩ đem Phù quốc san bằng, Túc Dạ Liêu cũng giống vậy, nhưng hắn muốn bảo vệ quốc gia Kình Thương giao cho hắn.

Quyền lợi, sự tin tưởng của quân vương hắn, Túc Dạ Liêu hy vọng dường nào chính mình không có những thứ này, như vậy hắn có thể quên đi tất cả, thẳng đến Phù quốc, cùng quân vương hắn đối mặt với nguy hiểm, cho dù chết cũng là trong hạnh phúc.

Nhưng một mực hắn có đủ quyền lợi để dao động Hiển quốc, một mực phần quyền lợi này có thể để hắn nắm giữ sức mạnh bảo vệ vương, có thể dùng sức mạnh lớn nhất cứu quân vương hắn bình an ra, một mực quân vương hắn tin tưởng hắn như vậy, đem Hiển quốc giao phó, phụ lòng phần tín nhiệm này, khi vương hắn trở về, hắn phải đối mặt với vương hắn như thế nào, nói muốn y leo lên vị trí chủ nhân thiên hạ, sao có thể bị phá hỏng. Hắn tin tưởng vương hắn, quân vương cường hãn của hắn, y có thể đối mặt nguy hiểm này, có thể lần thứ hai sáng tạo kỳ tích, hắn tin tưởng, cũng chỉ có thể tin tưởng.

Khi Túc Dạ Liêu nói muốn ổn định Hiển quốc chờ vương trở về, nhóm năm người chỉ có thể đau xót đáp ứng, họ tin tưởng năng lực của vương, bởi vậy họ muốn bảo vệ quốc gia của vương, quốc gia duy nhất đã tiếp nhận bọn họ.

Phong Dã bắt đầu bày ra bố cục trí tuệ của gã Vị Đấu bắt đầu chú ý tất cả các nhân tố nguy hiểm Quỷ Tử đang bí ẩn mài đao, lần đầu tiên bày ra sát ý Đô Việt chuẩn bị độc dược nhuệ khí trên mặt Ngọ Sa nan đương (nan đương có thể hiểu là khó làm, trên QT còn nói là không chịu nổi, không biết edit sao luôn), mọi người chỉ có một ý nghĩ, tuyệt đối không cho phép những kẻ có can đảm mưu đoạt vị trí của vương tồn tại, vương vị chỉ thuộc về một người, vị vương được họ thừa nhận kia, nếu như không còn vị ấy, vậy họ hà tất phải lưu ý quốc gia này, phá huỷ càng tốt hơn.

Nói là bí mật chuẩn bị, nhưng cao tầng Hiển quốc sao có khả năng không biết chút phong thanh, chỉ là dưới sự liên hợp ẩn giấu của Túc Dạ Liêu, gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia, không người nào biết những chuyện này sẽ xuất hiện, ngày đó những kẻ nghe được lời gào thét của Túc Dạ Liêu đều đã bị Vị Đấu giám thị, chỉ cần họ dám lộ ra chút tin tức, chờ đợi bọn họ chính là độc dược chết không minh bạch Đô Việt cho.

Thời gian lại qua nửa tháng, theo thương đội buôn bán, chuyện xảy ra nơi Phù quốc rốt cục vẫn bị người Hiển quốc biết được.

Trên đại điển đăng cơ của Phù vương, ám hại hết thảy vương, làm hại tất cả các vương mất đi sức mạnh, rơi vào tử cục.

Khi Túc Dạ Liêu nghe được tin tức này, suýt chút nữa sụp đổ, phải biết hắn tự tin về Kình Thương đều dựa trên năng lực của Kình Thương, nghĩ đến quân vương hắn mất đi năng lực, làm sao có khả năng tránh thoát truy sát của Phù quốc, hoặc là, quân vương hắn khả năng đã sớm, không, không, Túc Dạ Liêu không dám nghĩ, nhưng không cách nào không nghĩ nữa, trạng thái lý trí tuyệt đối tuyên cáo vỡ tan, dưới sự giáo dục của Kình Thương, *** thần lực ngày càng mạnh mẽ liền muốn tuyên cáo vỡ tan, hết thảy lý trí sắp bị phá hủy, chỉ còn dư lại điên cuồng muốn hủy diệt tất cả.

Lúc này có thị giả đến báo, người Phiến Diệp thương hội mang theo thư của vương đến.

Chính do một cái tin như thế, để Túc Dạ Liêu từ biên giới tan vỡ kéo trở về, có thể phân tích hàm nghĩa tin tức này, không cách nào ngồi chờ người truyền tin đến, Túc Dạ Liêu vọt thẳng ra ngoài, nắm cổ áo người đưa tin, để hắn ta nói tin ra.

Người đưa tin ngay cả nói đều không thể nói được, bị tóm cổ áo thống khổ như vậy, vội vàng đem thư giao cho Túc Dạ Liêu, giải thoát cổ áo của mình, đứng qua một bên ho khan.

Túc Dạ Liêu mở thư ra, là chữ viết của quân vương hắn không sai, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Phong thư này là do ngày đó Kình Thương sau khi gặp Minh Thạch Tú, viết, đem cả thư tín của Cuồng đế giao cho Minh Thạch Tú, để Minh Thạch Tú nghĩ biện pháp đưa ra khỏi Phù quốc.

Minh Thạch Tú dùng phương pháp gì, Kình Thương không biết, nhưng chỉ phong thư này là thành công đưa đến quốc nội, mà bản thân Minh Thạch Tú cũng không bị người hoài nghi. Đây chính là thủ đoạn và trí tuệ của Minh Thạch Tú.

Kình Thương cũng đoán được, những việc làm trên đại điển đăng cơ ở Phù quốc không lâu sau đó sẽ truyền tới Hiển quốc, cũng có thể khi nhận được tin, nội bộ Hiển quốc sẽ hỗn loạn, chuyện ai là người thừa kế, không nên trách Kình Thương không nghĩ tới, phải biết kiếp trước Kình Thương đều là bị động tiếp nhận mệnh lệnh, không có y, cấp trên tự nhiên sẽ sắp xếp người thừa kế, hơn nữa kiếp trước Kình Thương cũng không có gia nghiệp gì để ai kế thừa, người trong nhà lại nhiều, tuyệt đối không lo không người nối nghiệp, vì vậy cũng không cân nhắc đến chuyện người thừa kế này.

Còn có, các cấm quân đi theo Kình Thương cũng không nghĩ tới, Cuồng đế là tin chắc mình sẽ rời khỏi được Phù quốc trở lại Lục quốc, càng thêm sẽ không chỉ định người thừa kế, nghĩ cũng chẳng nghĩ tới, Minh Thạch Tú cũng cho rằng dưới hành động của mình, Kình Thương chạy khỏi Phù quốc không thành vấn đề, bởi đó lần này trong thư căn bản không đề cập vấn đề liên quan đến người thừa kế.

Nội dung trong thư để Túc Dạ Liêu an lòng không ít, năng lực của quân vương hắn không hoàn toàn mất đi, còn có thể sử dụng, bên người có vị Cuồng vương nắm giữ năng lực vô hiệu hóa, nên Thiên phú giả truy giết họ không cần phải e ngại, còn có chính là Phù quốc đặt trọng điểm ở chiến tranh, truy bắt bọn họ cũng không phải đáng sợ như vậy, muốn ứng đối vốn không có vấn đề, còn có chính là y sẽ nghĩ biện pháp truyền tin tức trở về.

Từng chuyện đối với Túc Dạ Liêu mà nói đều là tin tức tốt, khiến nụ cười lộ ra trên khuôn mặt đã nhiều ngày không gặp của Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu thì an tâm, nhưng người khác nhận được tin tức từ Phù quốc lại không an tâm như vậy, đặc biệt trong đó có một phụ nữ đang mang thai, nhận được tin tức này sẽ kích thích đến dường nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play