“Cũng không phải hoàn toàn sai, ít nhất tên buồn nôn kia,” từ chán ghét đến buồn nôn, từ miệng Minh Thạch Tú đánh giá với vị Phù quốc chi vương kia lần thứ hai thăng cấp, “Vẫn có ý nghĩ đáng thương đến xem nhẹ là muốn trộm lấy bí mật minh văn của Hiển quốc.”
Kình Thương không phát biểu ý kiến.
Minh Thạch Tú xem thường nói tiếp. Từ quan chức trở về từ Hiển quốc, ở trước mặt Phù quốc chi vương khoe khoang về các thiết bị đặc thù của Hiểu đô, để Phù quốc chi vương vốn tự cho là đúng bất mãn vô cùng, rất không thoải mái, cho nên mới có chuyện Hiển quốc phải đợi nửa tháng mới được vào vương đô, quan viên giới thiệu còn bị Phù quốc chi vương mạnh mẽ trách phạt một trận.
Bởi vì trong lòng không thoải mái, Phù quốc chi vương đã nghĩ phải cho nhóm người Hiển quốc chút dạy dỗ, cố ý để Hiển quốc chờ lâu, còn chọn thủ đoạn ra oai dùng rất hữu hiệu, đáng tiếc trước Hiển quốc bị mất hiệu lực.
Kình Thương đối với hành vi của kẻ sắp trở thành Phù quốc chi vương không biết nói gì, trước thủ đoạn này, xin thứ cho y không có chút cảm giác gì, chỉ cảm thấy hiệu suất làm việc của Phù quốc tệ lậu mà thôi, sau nữa, chẳng lẽ không phải chuyện bình thường sao? Để những quốc gia khác mở mang kiến thức một chút về sự mạnh mẽ của mình rất bình thường mà, hành vi chính trị bình thường như vậy sao lại thành trả thù giáo huấn các kiểu?
Lại nói chuyện để nhóm Hiển quốc tự mình xây dựng chỗ ở, Phù quốc chi vương nguyên vốn là muốn vạn quốc rầm rộ đến triêu kiến, đương nhiên sẽ không để Hiển quốc chi vương rời đi, nhưng vừa không cam lòng để người Hiển quốc khiến lòng mình không thoải mái trải qua thư thái như vậy. Chủ nhân phiền lòng, chó phía dưới đương nhiên phải khiến chủ nhân hài lòng.
Đám phế vật kia trong đầu toàn là nước, toàn là bọ, ra chủ ý ngớ ngẩn, thực sự là không thể tin được gã lại ở cùng với người như vậy, không, lấy trí tuệ của bọn họ chỉ có thể nói là heo, nói heo là còn cất nhắc bọn họ, những tên này làm sao còn tồn tại trên đời này, vẫn hô hấp cùng một bầu không khí với gã,… Đây là Minh Thạch Tú không khống chế được lần thứ hai ác ngôn, Kình Thương không thể không ho nhẹ, để gã trở lại chủ đề chính.
Quên đi những ngôn ngữ chửi bới kia, chuyện đã xảy ra chính là hạng người nịnh nọt đưa kiến nghị cho Phù quốc chi vương để nhóm Hiển quốc tự mình động thủ xây dựng dinh thự. Là người ở bên Phù quốc chi vương rất nhiều năm, Minh Thạch Tú hiểu rõ vô cùng lý do thuyết phục tên khốn kia là gì.
Lý do kia, có một điểm là vì bí mật minh văn của Hiển quốc, thế nhưng thành quả này được vận dụng đến nơi muốn xây dựng một thành thị giống Hiểu đô, mà không phải những nơi khác, tên khốn kia cho rằng, lấy quốc lực Phù quốc không cần thiết dùng thủ đoạn của Hiển quốc tăng cường quốc lực, Phù quốc có thủ đoạn tốt hơn, mấy thứ đồ Hiển quốc chỉ dùng để đề cao chất lượng cuộc sống của gã là được. Minh Thạch Tú thậm chí hoài nghi Phù quốc chi vương nghĩ muốn để Hiển vương lưu lại vì trùng kiến vương đô cho hắn ta.
Minh Thạch Tú nói xong toàn bộ, sau đó nhìn Kình Thương, chờ Kình Thương làm ra phản ứng với việc này.
Kình Thương trầm mặc một hồi. “Ngươi nói tên đó xác định là một vị vương?” Kình Thương vô cùng hoài nghi, người như vậy có thể thành vua, quả thực là đại nạn của quốc gia.
“Đương nhiên, ta lúc đầu chọn tên ngu này cũng bởi hắn ta có tư cách trở thành Phù quốc chi vương, nhưng sau khi tiếp cận, ta lần đầu tiên biết cái gì là hối hận, sao lại chọn hắn ta, nhưng đã không thể lựa chọn lần nữa.
“Vốn cho là lấy sự nhẫn nại của mình, có thể nhịn được một vương giả ngạo mạn”, ngạo mạn có lúc là một loại tính cách khá ăn chắc, nhưng không nghĩ tới mình phải chịu đựng không đơn thuần là ngạo mạn, còn có rất nhiều điều khác. “Cho nên nói, ngươi lúc nào mới tiến đánh Phù quốc?” Minh Thạch Tú hỏi vấn đề mình chờ đợi nhất hiện giờ, gã vô cùng chờ mong vẻ mặt tên ngu ngốc kia khi biết gã phản bội lộ ra sự phẫn nộ và căm hận.
“Ngươi cho rằng hiện tại giữa Hiển quốc và Phù quốc sao xảy ra xung đột?” Hàm nghĩa trong câu hỏi ngược lại này chính là việc này hiện tại tuyệt đối không thể, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thực hiện. Kình Thương biết Minh Thạch Tú có thể rõ ràng hàm nghĩa này.
Minh Thạch Tú sau khi nghe đột nhiên nở nụ cười, đó là một nụ cười rất có thâm ý, cũng khiến Kình Thương căng thẳng trong lòng, y có dự cảm không tốt. “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì chứ?” Minh Thạch Tú lộ ra nụ cười trêu tức mang tính biểu trưng, âm giọng mang cảm giác vô tội.
Kình Thương cau mày, y biết Minh Thạch Tú nhất định sẽ làm gì đó, nhưng lấy tính cách của Minh Thạch Tú, ép hỏi cũng không được gì.
“Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi cho Hiển quốc.” Minh Thạch Tú nói ra hứa hẹn của bản thân, tuy chỉ có một quãng thời gian ở chung, nhưng cũng để Minh Thạch Tú rõ ràng nam nhân này coi trọng quốc gia mình cỡ nào, lại là một nam nhân biết gánh trách nhiệm ra sao. Điều mình sẽ làm, không thể để nam nhân này biết, vì chuyện này cũng liên lụy đến người nọ, bản thân mình tuy có thể bảo đảm tính mạng của y, nhưng chuyện này cũng sẽ làm y tức giận, hiện tại bị người này biết, chuyện này nhất định không thể tiến hành, đây là điều gã không muốn. Hứa hẹn này, đủ khiến y hiện tại không truy hỏi nữa.
Quả nhiên, nghe Minh Thạch Tú hứa hẹn, Kình Thương không hỏi nữa. “Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng, Minh Thạch Tú, đừng đùa với lửa.” Đối với tính cách tùy ý làm bậy của Minh Thạch Tú, Kình Thương cũng có chút hiểu rõ, gã càng không nói, càng khiến Kình Thương khẳng định việc Minh Thạch Tú tính làm nhất định rất điên cuồng.
“Yên tâm đi, khi trò chơi của chúng ta chưa kết thúc, ta sẽ không để mình mất mạng, ta rất chờ mong nhìn thấy vẻ mặt tan vỡ, phẫn nộ, căm hận và không thể tin được của tên ngu kia.” Quan tâm của Kình Thương, Minh Thạch Tú lộ ra một nụ cười chân tâm.
Loại quan tâm này mình đã bao lâu chưa nhận được. Tuy xuất thân thế gia, bản thân lại là Thiên phú giả, gã ở trong gia tộc được quan tâm tuyệt đối không ít, nhưng những người kia có bao nhiêu là thật lòng quan tâm Minh Thạch Tú, cha mẹ gã không phải Thiên phú giả, vì gã, địa vị của họ được tăng cao trong gia tộc, từ ánh mắt của cha mẹ gã nhìn thấy sự kính nể, thông tuệ như gã, khi còn rất nhỏ đã phát hiện giữa quan tâm của cha mẹ có chen lẫn công danh lợi lộc, sau đó hết thảy quan tâm của họ không cách nào dao động đến gã.
Hắn là Thiên phú giả, cũng không phải người thừa kế gia tộc, người ở bên cạnh quan tâm càng hi vọng gã tăng thêm sức mạnh cho đại gia chủ, nhưng gã xem thường, cũng không cam lòng cứ thế tận trung cho một người nào đó, vì vậy rời khỏi nhà tộc, đã nhiều năm cũng chưa trở lại. Thậm chí lạnh lùng như gã, đều quên sự tồn tại của gia tộc kia.
Lúc ở bên ngoài, hành động của gã trong mắt người khác chính là một loại làm bậy tàn khốc, như vậy gã làm sao nhận được quan tâm từ ai.
Qua nhiều năm như thế, đây là lần thứ hai gã cảm nhận được quan tâm, mẫn cảm như gã có thể phân biệt được, người này quan tâm không phải vì giá trị lợi dụng của gã, mà là chỉ quan tâm tới bản thân gã, không liên quan đến cái khác, chỉ là đơn thuần lo lắng gã làm quá mức nóng nảy, thưởng tổn tới mình, đây là quan tâm thuần túy. Cái cảm giác này thật tốt.
Khi Kình Thương vô tri vô giác, việc làm của y lại vỗ về một người, cũng gieo trong lòng người đó một hạt giống mang ten cảm động.
Minh Thạch Tú có hảo cảm với Kình Thương, cũng khiến gã phát hiện cảm tình Túc Dạ Liêu dành cho Kình Thương dẫn tới đi khiêu khích Túc Dạ Liêu, tuy sau đó bị Túc Dạ Liêu giáo huấn tàn nhẫn một trận, từ đó sợ Túc Dạ Liêu, do đó đặt vững kết quả cuối cùng là gã không cách nào phản bội Hiển quốc, nhưng nếu không phải trong lòng Minh Thạch Tú có hảo cảm với Kình Thương, như thế nào lại trung thành như vậy với Hiển quốc.
“Ta nên đi.” Minh Thạch Tú đứng dậy, đi ra cửa, biến mất nơi đám cỏ dại.
Sau khi Minh Thạch Tú biến mất, Kình Thương đứng dậy đóng cửa lại, cởi y phục ra, tắt đèn, tiến vào chăn, nhắm mắt lại, ngày hôm nay tiêu hao năng lượng cũng đủ để y mệt mỏi, ngày mai còn phải tiếp tục thu dọn tòa nhà này nữa.
Phù quốc chi vương, aiz, loại người không thể nói lý này là kẻ không dễ giao tế nhất, tham gia xong điển lễ liền trở về đi.
Ngày thứ hai, tòa nhà dưới sự năng lực của Kình Thương, rất nhanh đã tu sửa xong xuôi, mái ngói màu vàng, lan can và song cửa đỏ thẫm, viện lạc chiếu theo dáng vẻ vương cung Hiểu đô mà xây dựng, thanh nhã lạ thường, lấy đông đảo kiến trúc phù hoa và xa xỉ vốn là đặc thù của Phù quốc vây quanh, có một loại siêu phàm thoát tục, thanh nhã ung dung khác với tất cả.
Tòa nhà sau khi xong hết, nhóm người Hiển quốc trên căn bản liền không còn chuyện gì bận bịu, bắt đầu chờ đại điển đăng cơ, cuộc sống như thế thực có chút tẻ nhạt a, có điều, loại tẻ nhạt này vài ngày sau liền không tồn tại.
Mấy ngày sau, Phù quốc nghênh đón một trận gió tuyết, hoa tuyết bay lả tả như lông ngỗng từ buổi tối bắt đầu hạ xuống, gió gào thét không ngừng, khí trời rét lạnh vô cùng, nhưng một mực ngày đó, lại có người tới tham gia điển lễ đăng cơ của Phù quốc chi vương.
Bởi vì lần trước ra oai với Hiển quốc bị thất bại, nên vương Phù quốc có chút bất mãn với kẻ đề nghị ra việc này, có điều hắn ta vốn lòng dạ rộng lượng (tự hắn cho là thế), lấy công lao trong quá khứ của người này nên chỉ phạt bổng lộc, mà không cắt chức quan của người này, hơn nữa chiêu ra oai này vẫn nhiều lần thấy hiệu quả (nếu không phải có ngoại lệ Hiển quốc, vậy chính là toàn bộ), cho nên, Phù quốc chi vương vẫn để chiêu ra oai này tiếp tục.
Quen sống trong nhung lụa, quân đội Phù quốc đối với việc phải đứng gác trong gió tuyết bất mãn vô vàn, nhưng không thể phản kháng thủ trưởng của mình, nên đem hết thảy khó chịu nhắm vào đội ngũ sắp đến.
Đội ngũ Phù quốc trong loại trạng thái này, dưới bao trang *** mỹ lại có khí thế bất phàm.
Kình Thương đứng nơi tòa nhà cao nhất nào đó, cầm kính viễn vọng, nhìn về bên này. Ngày hôm nay quân đội Phù quốc xem ra khí thế hơn nhiều so với ngày đó.
Tuyết vẫn rơi, tầm mắt mông lung, gió gào thét, che lấp hết âm thanh, các binh sĩ Phù quốc gắng gượng khiến mình đứng thẳng, hy vọng người đến đến nhanh một chút, sớm mà kết thúc, để bọn họ có thể trở lại gian phòng ấm áp.
Tiếng vó ngựa cộp cộp vang lên, khiến binh sĩ Phù quốc biết mục tiêu đến rồi, nhanh chóng đứng thẳng thân thể đang co cụm, mạnh mẽ giữ vững dáng dấp uy vũ.
Tiếng vó ngựa tới gần, rất vang dội, rất nặng, vô cùng chỉnh tề, mỗi lần vang lên tim như muốn nảy lên theo, còn chưa thấy người, binh sĩ Phù quốc cũng cảm giác được một loại cảm giác phiền muộn không nói ra được.
Trong tầm nhìn trắng xóa như tuyết, màu đỏ chói mắt nhưng cũng tàn khốc tiến vào tầm nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT