Cửa phòng mở ra, gió thu mát mẻ thổi vào trong, lá phong tú lệ khắp núi chỉ cần ngẩng đầu, mở mắt, là có thể nhìn thấy, nhưng mấy người đang quỳ trước mắt, đầu cũng không dám nâng.
Kình Thương không nói gì, Túc Dạ Liêu càng không nói gì, bọn họ chờ những người này mở miệng.
Hai người không lên tiếng, cũng không toả ra khí thế làm sao, khiến mấy người có một loại cảm giác ngột ngạt, là bởi vì lỗi lầm họ phạm, dù những người khác không làm, nhưng chuyện này cũng có liên quan đến họ, ai kêu thủ phạm chính là người của họ, ai kêu chuyện phát sinh là ở Phong Lâm sơn trang, ai kêu người bị hại là một Thiên phú giả bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy tâm huyết của họ.
“Vô cùng xin lỗi.” Lão bản sơn trang ôn hòa, đã không còn nụ cười nhã nhặn, là một nam tử, chủ nhân một gia đình, ông trước tiên đi ra gánh trách nhiệm, “Đều là chúng tôi quản giáo không nghiêm, mới có…”
Đao gió sắc bén sát qua tóc mai ông chủ đang quỳ, làm đứt vài sợi tóc. Là Túc Dạ Liêu làm, lời giải thích hắn không muốn nghe, trọng điểm là bọn họ làm, vậy phải chịu trừng phạt, tuy hắn rất muốn cứ vậy mà chặt đứt cổ của mấy người này, nhưng hắn không muốn trước mặt quân vương hắn bại lộ sự hung tàn của mình, hắn biết, quân vương hắn không thích hung tàn, cho nên hắn khắc chế.
“Xem ra các ngươi rất rõ ràng xảy ra việc gì.” Thanh tuyến lạnh lùng của Kình Thương có một loại cảm giác giận quá hoá cười, khiến người cảm nhận lửa giận nơi nội tâm y. “Nhiều năm như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên bị người hãm hại, các ngươi cũng thật lợi hại.” Đúng vậy, kiếp trước kiếp này, y vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, bị người hạ độc, không thể không nói, cũng thật lợi hại.
“Không, trước đó chúng tôi cũng không biết chuyện, là Yến Cơ sau khi tỉnh lại nói cho chúng tôi.” Ngọc Diệp phu nhân thấy Kình Thương cho bọn họ là đồng phạm với Yến Cơ, vội vã giải thích. Không phải nàng trốn tránh trách nhiệm, mà hết thảy đều là sự thực.
Yến Cơ bị trói ở một bên, giẫy giụa nên bị Hi thiếu gia ấn đầu, nàng có cái gì sai, tối hôm qua nếu như những người này giúp nàng, nàng đã có thể trở thành Quý tộc phu nhân cao cao tại thượng, như vậy những người này đều là công thần của nàng, nàng sẽ khen thưởng thứ họ nên được. Nhưng những kẻ ngu xuẩn này, khi biết việc nàng làm, lại trách cứ nàng, la mắng nàng, Ngọc Diệp đồ nữ nhân hạ tiện còn cho nàng một cái tát, sau đó trói nàng lại. Thực sự là đáng ghét, chờ nàng trở thành Quý tộc phu nhân, nhất định phải cho Ngọc Diệp một bài học, mạnh mẽ mà giáo huấn.
Yến Cơ dùng ánh mắt độc ác ném đến Ngọc Diệp phu nhân, chỉ có điều không ai để ý.
“Nói một chút coi, cạm bẫy này là làm cách nào, các ngươi hẳn phải biết chứ?” Đối với lời thanh minh của Ngọc Diệp phu nhân, Kình Thương không nói y tin hay không, hỏi ra nghi vấn về sự kiện lần này.
Ngọc Diệp phu nhân không dám giấu, dù sao tối hôm qua vì thuyết phục bọn họ hỗ trợ, Yến Cơ cái gì cũng nói rồi.
Thân thế Yến Cơ rất đáng thương, cũng là nguyên nhân tạo nên tính cách vặn vẹo của Yến Cơ. Nếu không phải vì một bất ngờ, Yến Cơ cũng sẽ là một tiểu thư trong một gia đình giàu có, chỉ tiếc, vận mệnh lại tàn khốc như vậy, Yến Cơ trở thành hạ nhân.
Mẫu thân Yến Cơ là một ca cơ, mỹ mạo của Yến Cơ được di truyền từ mẹ nàng, muốn nói Ngọc Diệp phu nhân vì sao mà biết, đó là mẫu thân Yến Cơ năm đó đã từng dừng chân ở Phong Lâm sơn trang, là thiếp thất của một kẻ nhà giàu mới nổi. Ngọc Diệp phu nhân còn nhớ, dung mạo xinh đẹp của mẫu thân Yến Cơ, y phục hoa lệ và vật trang sức chu sai khiến các thiếu nữ bấy giờ không ngừng hâm mộ, càng không cần phải nói tên nhà giàu mới nổi kia lúc đó đối với mẫu thân Yến Cơ muốn gì được đó. Ngay lúc đó xem ra hạnh phúc như vậy, chỉ là bây giờ nghĩ lại, kỳ thực giữa hai người căn bản đều không có cảm tình sâu đậm, một ham muốn khuôn mặt đẹp, một tham phú quý, tính ra cũng là ông trời tác hợp cho.
Tên nhà giàu mới nổi kia là phú hộ trấn bên cạnh, đối với người này Ngọc Diệp phu nhân cũng chỉ nghe nói mà thôi, có điều để người cả hai trấn biết đến người này là do việc suy tàn của nhà ấy, năm đó cũng là một việc lớn, Ngọc Diệp phu nhân nhớ, khi đó Tinh mới một tuổi, khi nghe được tin tức này, đối với cô gái xinh đẹp và tên nhà giàu mới nổi khiến mình khắc sâu ấn tượng không khỏi tiếc hận, vốn là hai người có thể có nhiều hạnh phúc a. Có điều vì là người xa lạ, nên bản thân cũng không đi tìm hiểu chân tướng sự kiện, chỉ biết tên nhà giàu mới nổi kia đắc tội người khác.
Lại thêm mấy năm, Ngọc Diệp phu nhân vì việc của sơn trang đi tới trấn kế bên, lần thứ hai gặp lại mẫu thân Yến Cơ.
Mẫu thân Yến Cơ cũng có tiếng trên trấn, năm đó khuôn mặt đẹp của nàng khiến nam nhân cả trấn thần hồn điên đảo, chỉ cần nghe ngóng tí chút là biết tình huống của nàng, năm đó sau khi tên nhà giàu mới nổi kia suy tàn, đem mẫu thân Yến Cơ là lễ vật đưa cho người khác, mẫu thân Yến Cơ dùng chính khuôn mặt đẹp và thủ đoạn của mình lần thứ hai nhận được sủng ái, trải qua cuộc sống cũng khá tốt.
Có điều Yến Cơ không may mắn như vậy, mẫu thân Yến Cơ đối với Yến Cơ đứa con ghẻ này không phải bảo vệ như vậy, nam nhân kia cũng không đối tốt được bao nhiêu với Yến Cơ, lại không phải con mình, cho nàng ở lại nhà đã là nhân từ, còn hi vọng đãi ngộ tốt gì chứ, có điều vì biểu hiện bọn họ nhân từ, xem Yến Cơ như nha hoàn mà nuôi.
Ngọc Diệp phu nhân năm đó đi tới, nam nhân của mẫu thân Yến Cơ gặp phải phiền toái, vì chu chuyển tư kim (1), chuẩn bị đem Yến Cơ nhìn ra được nàng tương lai sẽ mỹ lệ như mẫu thân bán cho người có tiền yêu thích ấu nữ (shota girl, trẻ em gái vị thành niên), mẫu thân Yến Cơ cũng không phản đối.
Không nghĩ, chưa kịp bán Yến Cơ đi, người kia đã bị người giết, gặp xui xẻo tương tự còn có mẫu thân Yến Cơ. Nhìn Yến Cơ bị mấy tên đòi nợ kéo giật, một khuôn mặt đẹp đẽ dính đầy bụi bặm, Ngọc Diệp phu nhân ra tay muốn mua lại Yến Cơ từ mấy người đòi nợ, mang về Ngọc Diệp sơn trang (không hiểu sao đang Phong Lâm sơn trang lại thành Ngọc Diệp sơn trang).
Những tháng ngày sau đó, Ngọc Diệp phu nhân cũng phát hiện tật xấu của Yến Cơ, lúc mới bắt đầu, chỉ là một loại tham mộ hư vinh do hoàn cảnh sinh hoạt, đối với tình huống của Yến Cơ, nàng vẫn biết một chút, vì vậy cũng tùy theo, nghĩ sau đó sẽ thay đổi.
Đáng tiếc, sự tiến triển của tình hình cũng không như Ngọc Diệp phu nhân nghĩ, tính cách của Yến Cơ dưới sự bỏ mặc của Ngọc Diệp phu nhân, dung túng bảo vệ của Tinh tiểu thư đã triệt để thành hình, hoàn toàn không có cách nào thay đổi.
Dĩ vãng Yến Cơ vì nguyên nhân tuổi tác, chỉ khiến khách nhân tới nơi này có hảo cảm, thế nhưng theo tuổi tác dần lớn, phong tình nữ nhân bắt đầu hiển lộ, Yến Cơ cũng hết sức bày ra phong tình của mình, trên trấn có không ít người ái mộ, thế nhưng Yến Cơ chỉ biểu hiện mị lực trên người bọn họ, chưa bao giờ nghĩ tới có gì đó với những người kia, mục tiêu của nàng vẫn là khách nhân có tiền trong sơn trang.
Yến Cơ dù sao vẫn chưa trưởng thành, có tiền là tiêu chuẩn của nàng, rồi cũng muốn đối phương có vẻ ngoài bất phàm, nhưng vẫn không có ai vào được mắt của Yến Cơ, mãi đến khi Kình Thương xuất hiện.
Bề ngoài lạnh lùng, khí chất bất phàm, ngồi xe ngựa xa xỉ nhưng điệu thấp, đại diện cho giá trị bản thân cũng không tệ, hộ vệ *** nhuệ đại diện cho gia thất hiển hách, tất cả những thứ này cũng khiến Yến Cơ rục rịch, sau đó lại biết được thân phận Quý tộc của mục tiêu, càng thêm không muốn buông tay, không ngờ nghe được tin mục tiêu muốn rời khỏi.
Yến Cơ làm sao hạ dược lên Kình Thương?
Dược của Yến Cơ là từ mẫu thân Yến Cơ, tuy mẫu thân Yến Cơ cũng không yêu thích Yến Cơ, nhưng dù sao cũng là mẹ con, có cùng huyết thống, nên mẫu thân Yến Cơ cũng có lúc vẻ mặt ôn hòa với Yến Cơ, nói chút gì đó, mặc kệ là vì giải buồn hay gì. Sẽ nói chút chuyện này nọ, Yến Cơ biết mẹ của nàng trước đây từ trong tay một ít người không đủ tư cách có được phương thuốc, và phương pháp sử dụng xảo diệu của nó.
Yến Cơ khá có tâm cơ nhớ phương thuốc, đồng thời vì mục tiêu của mình mà sớm bắt đầu việc chuẩn bị, khi biết thủ đoạn của Yến Cơ, Ngọc Diệp phu nhân không thể không nói, mình đã coi thường tiểu cô nương Yến Cơ này.
Yến Cơ bắt đầu bày ra mị lực của nàng, si mê Yến Cơ có một thiếu niên ngây thơ nhà có cửa hiệu nến, trình độ mê luyến Yến Cơ cơ bản là hết sức y thuận, cửa hiệu nến kia và sơn trang là khách quen, toàn bộ nến trong sơn trang là từ tiệm này, sau khi thiếu niên mê luyến Yến Cơ, mỗi lần mua nến đều rẻ hơn so với trước đây, chất lượng cũng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn nghiên cứu phát minh ra nến có mùi thơm độc nhất cung cấp cho sơn trang, dùng cho khách quý sử dụng.
Mùi vị. Nghe đến đó, Kình Thương và Túc Dạ Liêu nhớ tới mùi vị nhàn nhạt của ngọn nến kia, không nồng nặc thậm chí mùi dịu đến dường như không có, mùi vị dịu nhẹ rất tương xứng với ngày mùa thu mát mẻ. Nhưng lúc này nhắc tới, vấn đề là do nến. Nhưng sao những người khác lại không có phản ứng?
Nghe tiếp, không thể không nói, loại phương thuốc tuyệt diệu này chỉ dựa vào mùi hương của nến sẽ không có bất kỳ hiệu quả nào, phải phối với một loại bột phấn vô vị, hơn nữa chỉ hữu hiệu với nam nhân.
Thừa dịp ngày hôm qua Kình Thương không ở, lúc Yến Cơ đi vào thu dọn gian phòng, đem bột phấn rải ở gian phòng của Kình Thương, sau khi Kình Thương đốt nến, bột phấn sẽ phát huy, cả chứng cứ cũng không lưu lại, vốn dược hiệu nên phát tác sau một canh giờ, nhưng vì thể chế Thiên phú giả của Kình Thương nên kéo dài đến đêm khuya.
Kình Thương nhìn Yến Cơ bị trói, nàng quả thật có quá khứ bi thảm, nhưng đó không khiến y đồng tình, phải biết bọn Ngọ Sa so với quá khứ của Yến Cơ mà nói còn bi thảm hơn nhiều.
Túc Dạ Liêu trầm mặc, hắn chờ đợi vương phán quyết, hắn biết quân vương hắn nhân từ, Yến Cơ sẽ phải chịu trừng phạt, nhưng tuyệt đối không phải tử hình, có điều không sao hết, tử hình của Yến Cơ hắn sẽ cho.
Đoàn người trong sơn trang cũng trầm mặc, chờ Kình Thương phán quyết.
“Chuyện này không có quan hệ gì với các ngươi, ta cũng sẽ không trách tội các ngươi, thế nhưng những ngọn nến kia các ngươi nhất định phải tiêu hủy.” Quan niệm thị phi của Kình Thương rất rõ ràng, khiến mấy người sơn trang thở phào nhẹ nhõm, may mà đây là một người nói lý.
Ngay lúc Kình Thương nói chuyện, ánh dương ngày thu chiếu rọi đột nhiên tối tăm một lúc.
“Đến ngươi, Yến Cơ, theo đuổi cuộc sống tốt hơn cũng không sai, nhưng thủ đoạn của ngươi ta không tán thưởng.” Hơn nữa dùng trên người mình, càng thêm không cách nào khiến người thưởng thức. Nhưng xử lý Yến Cơ thế nào, y cũng rất đau đầu, chuyện này không nguy hại đến tính mạng y, chỉ là khiến mặt mũi y bị hao tổn, có chút tức giận, giết Yến Cơ thì không thể, nhưng cũng không thể cứ buông tha Yến Cơ như thế, đến tột cùng phải làm sao đây?
Ngay lúc đang khổ não, có tiếng bước chân dồn dập chạy vào, còn chưa tới cửa, liền nghe Ngọ Sa la lớn.
“Vương, có cấp báo.”
(1) Chu chuyển tư kim: Trong QT nói là quay vòng tài chính, quay vòng vốn, thấy từ này hiện đại quá nên thay bằng QT luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT