Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương quang chói mắt xuyên thấu qua song cửa sổ chui vào trong phòng, Bùi Dật Viễn mới chậm rãi mở mắt, hắn đưa tay gác trên hai mắt muốn che khuất ánh sáng chói mắt, đồng thời theo bản năng kéo cao chăn, muốn che mặt tiếp tục ngủ.
Ngày hôm qua bận rộn đến khuya, dù sao sáng nay cũng không có việc gì làm, đang định ngủ tiếp cho thoả mãn thì Bùi Dật Viễn thình lình bị một sức nặng làm cho tỉnh.
“Ngô?” Hắn còn đang ngái ngủ hướng bên người nhìn lại.
Khuôn mặt phóng đại của Lăng Phượng hiển hiện rõ ràng trước mặt hắn, không chỉ có như thế, một tay một chân của hoàng đế còn bám dính trên người hắn, còn gắt gao không chịu buông ra.
“…”
Nhìn hắn, nhìn nhìn lại ánh dương quang bên ngoài, Bùi Dật Viễn xuất phát từ trách nhiệm vẫn lựa chọn đánh thức nam nhân bên người.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người hôm nay không lâm triều sao?”
“Ân…” Bị đánh thức, Lăng Phượng duỗi thắt lưng vài cái mới chậm rãi chuyển tỉnh, nhu nhu hai mắt mơ mơ màng màng hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Đánh thức trẫm…”
“Hoàng Thượng người hôm nay không lâm triều sao?”
Tuy rằng hắn không rõ lắm việc của hoàng đế, nhưng hiện tại canh giờ đã qua, hoàng đế cư nhiên còn ở lại chỗ của hắn, thật sự là không thể tưởng tượng.
“Tảo… triều?” Lăng Phượng lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, quay đầu vừa nhìn thấy sắc trời bên ngoài, “A!”
Quát to một tiếng, hắn vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa thì thấy, thái dương sớm treo tuốt trên cao, đừng nói là lâm triều, ngay cả thời gian xử lý chính vụ buổi sáng đều đã trôi thành quá khứ.
“Trời ơi…” Đóng cửa lại, Lăng Phượng khó có thể tin ngồi vào ghế.
Từ khi hắn đăng cơ tới nay, mặc dù không thể nói là một vị hảo hoàng đế, nhưng lại không hề chậm trễ thời gian vào triều, không cần thái giám hay thị nữ nhắc nhở, thân thể hắn đã hình thành thói quen cố định trước giờ lâm triều liền tỉnh lại, cho nên buổi sáng không cần người vào gọi, nhưng mà hôm nay…
Một bên, Bùi Dật Viễn cũng đã mặc quần áo xong, rót một chén nước cho hắn, “Hoàng Thượng, nhuận nhuận hầu đi!”
Tiếp chén nước, Lăng Phượng không uống, mà là kinh ngạc nhìn Bùi Dật Viễn.
Ở bên cạnh mỹ nhân yêu tiền như mạng này, hắn đường đường là vua của một nước có thể thả lỏng đến mức này?
Như nhìn thấu tâm tư của hắn, Bùi Dật Viễn không vội không chậm cũng tự rót cho mình chén nước nói, “Người không phải thánh hiền, ai có thể không phạm lỗi, Hoàng Thượng không cần để ý, lần sau nhớ rõ là được.”
Biết hắn đang an ủi mình, cũng biết sai không phải là do hắn, Lăng Phượng có chút ảo não uống nước xong, mặc xong quần áo cũng không nhiều lời với Bùi Dật Viễn.
Bùi Dật Viễn nhân cơ hội nói với hắn không cần thêm các cung nhân khác hầu hạ, Lăng Phượng lạnh lùng trả lời một câu “tùy ngươi” liền ly khai nơi này.
Sau khi hắn rời đi, Bùi Dật Viễn mới thở ra một hơi, kêu Tiểu An tử cùng Kiều Dương đến.
Hai người đi vào trước mặt hắn đều xuân ý đầy mặt, trong cung truyền đi nhanh nhất chính là hành tung của hoàng thượng, đêm qua Hoàng Thượng ở Lân Chỉ cung ngủ lại, thậm chí ngay cả lâm triều cũng không màng, hiện giờ tin tức sớm đã truyền khắp hậu cung, cũng không biết có bao nhiêu cung nhân hướng hai người vỗ mông ngựa, cũng hâm mộ bọn họ được hầu hạ một chủ tử được sủng ái như thế.
“Nô tài chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương.” Tiểu An tử hướng hắn chúc mừng, “Hoàng Thượng sủng hạnh một vị phi tử như thế trước đây chưa từng gặp qua a!”
“Hoàng Thượng chưa từng như vậy?” Bùi Dật Viễn không có vui mừng, ngược lại nhíu mày.
Kiều Dương sắc sảo quan sát, lập tức đem lời chúc mừng chưa kịp thốt ra lập tức thu về, cũng đẩy bên người Tiểu An Tử bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.
“Hồi bẩm nương nương, tần phi của hoàng thượng cũng không coi là nhiều, mà Hoàng Thượng đối với các nàng cũng đối xử bình đẳng, cho nên chuyện như vậy…”
“Vậy cũng có chút khó khăn…”
Bùi Dật Viễn tiến cung, nguyên bản không muốn cùng hoàng thượng có nhiều dính dáng, ở trong hậu cung cũng không thể làm kẻ dẫn đầu, ngay từ đầu cứ như vậy là được, cuộc sống sau này thật đúng là nguy hiểm.
“Nương nương, được Hoàng Thượng sủng ái không tốt sao?” Tiểu An tử nghi hoặc hỏi.
Bùi Dật Viễn thở dài, “Không có cái gì tốt.”
Cùng hưởng bổng lộc như nhau, chịu hoàng đế sủng ái hơn, thì phải ‘lao động’ càng nhiều, mặt khác còn phải chịu sự uy hiếp từ các phi tử khác, lúc nào cũng sinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm, thật sự là không hợp, tuy nói Hoàng Thượng có thể sẽ ban cho đặc ân, nhưng theo Bùi Dật Viễn biết, tình huống như vậy rất ít.
Lần đầu tiên nghe được câu trả lời như vậy, hai kẻ nô tài nhất thời trước mắt choáng váng.
Kiều Dương nghĩ nghĩ, không khỏi hỏi: “Nương nương đêm qua gặp Hoàng Thượng, không cảm thấy Hoàng Thượng rất anh tuấn sao?”
“Chính xác, nhưng đối với người không phải nữ nhân, anh tuấn hay không anh tuấn cùng ta không quan hệ.” Bùi Dật Viễn thực sự trả lời, “Bất quá, ta có thể tưởng tượng, vì sao trong cung các nương nương khác nhất định vì hắn mà đối đầu với nhau.”
“Tất nhiên a…” Tiểu An tử khoa trương nói, “Vài vị nương nương vì làm cho Hoàng Thượng vui, cũng không biết tốn bao nhiêu tâm tư, thế nhưng thiên bất hữu nhân, bốn năm trôi qua mà không một người nào hoài thượng long loại.”
“Nói như thế, bốn năm trước có người hoài thượng long loại?” Bùi Dật Viễn liền theo lời của hắn hỏi tiếp.
“Này…”
“Chuyện này là cấm kỵ, nương nương không biết cũng được.” Kiều Dương lập tức nói tiếp, “Cũng thỉnh không nên hướng Hoàng thượng nhắc tới chuyện long loại, bằng không lỡ như Hoàng Thượng mất hứng, sẽ không dễ chịu gì.”
Bùi Dật Viễn không biết bọn họ đang giấu diếm gì, hắn cũng không có hứng thú biết, sửa sang lại y phục, rồi mới thành thật nói: “Quy củ trong cung ta không được rõ ràng lắm, hy vọng hai vị còn có thể chỉ bảo nhiều hơn.”
“Nô tỳ ( nô tài) không dám.” Tiểu An tử cùng Kiều Dương giật nảy mình.
“Bất quá, nếu ta làm chủ nhân cung này, chuyện trong cung này có thể do ta định đoạt sao?” Bùi Dật Viễn đem sổ sách hôm qua mở ra hỏi.
“Nương nương có chuyện gì sao?” Kiều Dương hỏi.
Mở sổ sách ra, Bùi Dật Viễn chỉ vào bản ghi chép hôm qua nói: “Ta muốn tiết kiệm chi tiêu, một tháng từ phủ nội vụ lấy đến nhiều ngân lượng như vậy, chúng ta dùng một phần ba là được, phần còn lại ta giữ lại khi cần, có thể chứ?”
Liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu An tử trả lời: “Việc này đương nhiên là không có vấn đề, bất quá thứ cho nô tài lắm miệng, tựa hồ có chút vấn đề, trong cung tuy rằng chỉ có hai người nô tài, chính là nương nương cần ăn, mặc, ở, đi lại…”
“Ta dùng như bình thường là được, còn có cơm canh… để tiết kiệm, sau này các ngươi và ta cùng nhau dùng bữa, sẽ đỡ lãng phí lương thực.” Bùi Dật Viễn cũng sớm đã có tính toán.
“Nhưng việc này không hợp quy củ a!” Kiều Dương sợ hãi than.
“Nơi này ta là chủ nhân, lời ta nói chính là quy củ.” Ở phương diện tiền tài, Bùi Dật Viễn cố chấp quá mức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT