Lâm triều xong xuôi, Lăng Phượng cực kỳ kích động chạy qua Lân Chỉ cung. Hắn phải thừa dịp trước khi tin tức truyền khắp hậu cung chạy tới bảo hộ Dật Viễn, tránh khỏi đám nữ nhân kia lại đi gây sự.
Bởi vì lo lắng chu toàn nên tốc độ cũng rất nhanh, lúc Lăng Phượng chạy tới Lân Chỉ cung còn chưa có người đến quấy rối, điều này làm cho hắn âm thầm thở ra.
Lặng lẽ vào cửa, đầu tiên là thấy Tiểu An Tử canh giữ ở tiền viện, hỏi hắn mới biết Tiểu Lăng nghe lời sư phụ ở thư phòng đọc sách, Kiều Dương theo bồi, còn Lục đại phu thì chịu trách nhiệm sắc thuốc.
Nói cách khác trong phòng hiện tại chỉ có một mình Dật Viễn...... Cơ hội tốt...... Không, không đúng!
Lăng Phượng vỗ vỗ đầu mình, mới sáng sớm, hắn suy nghĩ bậy bạ gì nha!
Lăng Phượng lắc đầu, ra sức vẫy cho ý tưởng ‘bậy bạ’ văng đi, sau đó mới đi vào phòng, hắn muốn tận dụng hết thời gian mình có, bằng không sau này...... Có thể sẽ ‘ bề bộn nhiều việc’
Rón ra rón rén mở cửa phòng vào phòng, lại nhẹ nhàng khép cửa lại, một loạt động tác, Lăng Phượng rất cẩn thận lưu tâm, chỉ sợ không chú ý đánh thức người đang ngủ. Thật vất vả mới đến gần giường, thấy người trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này Lăng Phượng mới quyết tâm đến ngồi xuống bên cạnh.
Tuy rằng chuyện tình chỉ được định đoạt trong phút chốc, nói mấy câu đúng sai, nhưng chỉ có Lăng Phượng rõ ràng nhất, lúc hắn nghe chuyện của Trầm Niệm Khanh cùng Triệu thừa tướng, hắn suy nghĩ rất nhiều, lo lắng rất nhiều đến những thị phi sau này, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không chùn bước mà lựa chọn Bùi Dật Viễn.
Lăng Phượng mỉm cười nhợt nhạt, nhìn vẻ mặt an ổn của Bùi Dật Viễn khi ngủ, từ đáy lòng cảm thấy may mắn.
Kỳ thật Lục đại phu nói không sai, nếu không làm gì cả thì duyên phận hai người bọn họ sớm hay muộn cũng đi đến hồi kết thúc.
Chuyện trước kia đem Dật Viễn biếm lãnh cung còn làm hại hắn mù hai mắt đã trở thành đau xót trong lòng Lăng Phượng, vĩnh viễn cũng không hóa giải được, nếu như bởi vì mình mà hắn bị người ta hãm hại, hình tù hoặc là tử vong..... vô luận là có tâm hoặc không có tâm, Lăng Phượng cũng không thể tha thứ cho mình được.
Thay vì nhìn hai người chậm rãi đi tới từng bước một, còn không bằng đúng lúc thay đổi quan hệ hai người, cũng bởi vì Lăng Phượng cùng Lục đại phu giống nhau, không muốn bi kịch lại tái diễn trên người Bùi Dật Viễn.
” Xinh đẹp không phải là lỗi, cũng không phải tất cả hồng nhan đều bạc mệnh”. Lăng Phượng thấp giọng lẩm bẩm.
Thấy người ngủ trên giường tễ tễ mày, Lăng Phượng không khỏi phóng nhu vẻ mặt, vươn tay khẽ chạm vào sợi tóc bên tai Bùi Dật Viễn.
Lăng Phượng không ngăn cản đám thái giám truyền tin tức đi, cho nên mới vừa chấm dứt lâm triều đã có không ít tiểu thái giám vội vàng đem tin tức tìm hiểu được chạy về cung bẩm báo cho chủ tử của mình. Cứ như vậy chỉ qua một buổi sáng chuyện Hoàng Thượng đã lập xong thái tử, còn muốn sắc phong một nam đui mù làm hoàng hậu, thậm chí không tiếc giải tán hậu cung làm người ta không sao hiểu được.
Chủ tử các cung đều cảm thấy bất an, cũng không biết làm như thế nào cho phải, trong tẩm cung Thục phi cùng Hiền phi cũng nổ tung như cái nồi.
Hiền phi thông minh lựa chọn đóng cửa không ra, rồi sau đó phái tâm phúc ra ngoài cung cùng người trong nhà tìm hiểu bàn bạc sự tình, mà Thục phi lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch của nàng tiến hành mới được một nửa đã bị xáo trộn, nàng làm sao có thể cam tâm!?
” Nương nương, thân thể quan trọng hơn, hơn nữa không phải Thừa tướng đại nhân cũng sẽ nghĩ biện pháp sao?” Một bên tiểu cung nữ lên tiếng an ủi.
“Oa a!”
Ai ngờ Thục phi chẳng những không cảm kích, ngược lại xoay người thưởng nàng một cái tát.
“Câm miệng, nô tài chết bầm, ngươi thì biết cái gì?” Thục phi không quản hình tượng giận dữ hét, “Trong hậu cung này không tiến thì lui, bản cung không nghịch lưu mà lên thì chính là nằm chờ chết!”
“Vâng, vâng, nương nương nói đúng, là nô tỳ sai rồi!” Tiểu cung nữ kia liều mạng dập đầu nhận sai.
Thục phi không hề để ý nàng, mà là cho thái giám bên người một ánh mắt, rồi nhìn vài người đem cung nữ này lôi ra ngoài, tiểu cung nữ có khóc có kêu cũng không thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.
Thục phi không rảnh để ý đến kẻ tôi tớ, tâm tư nàng đã hoàn toàn đặt ở quyết định của Hoàng Thượng, chuyện sắc lập thái tử nàng không vội, dù sao chuyện hoàng đế thoái vị còn rất xa, người cuối cùng có thể ngồi trên vương tọa là ai còn chưa biết, lập hậu cũng không cấp bách, kẻ mù kia lấy thân phận bình dân mà muốn ngồi vững trên hậu vị là không có khả năng, sau khi diệt trừ hắn là có thể thay thế, đau đầu nhất chính là việc giải tán hậu cung......
Không ở hậu cung sẽ không có tư cách tranh hậu vị, hơn nữa nếu nàng cứ như thế bị đuổi về nhà không chỉ nói chính nàng không cam lòng mà ngay cả huynh muội con vợ lớn cũng sẽ càng thêm khinh thường nàng!
Trầm Tư Dung là tên của mẫu thân nàng, nữ nhân xinh đẹp này thành công bắt được tâm cả đời của phụ thân, nhưng chưa có danh phận chính thức đã chết đi, sinh hạ nữ nhân cũng không để lại được tiếng tốt, cho dù phụ thân sủng ái thế nào thì thân phận “nữ nhân do thiếp sinh ra’, còn có ‘nữ nhân do vụng trộm mà có’ đã đeo dính trên người Thục phi từ khi nàng sinh ra. Mỗi lần nghe thấy người bên ngoài cười nhạo nàng, đều có thể kích thích oán hận từ tận đáy lòng của nàng, điều này làm tính cách của nàng trở nên cực đoan cố chấp, so với mẫu thân chỉ có hơn chớ không kém. Nàng lựa chọn tiến cung, lựa chọn hầu hạ nam nhân vĩ đại nhất thiên hạ, nàng thề một ngày nào đó phải đứng ở bên người nam nhân kia, cùng hắn sóng vai, dưới một người trên vạn người, đến lúc đó không ai có thể châm biếm nàng!
Nhưng thật ra mà nói là Thục phi một lòng muốn có được hậu vị, hiện giờ chỉ có thể trơ mắt hai tay dâng cho người ta, lại là một người nam nhân!
Nàng tưởng tượng đến đây lại càng phẫn nộ, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, tức khắc khắc ra vết máu, huyết châu theo lòng bàn tay tràn ra chảy xuống, tích trên mặt đất, phiếm xuất huyết hoa.
Hạ nhân chung quanh có người la hét, bốn phía rối loạn đi tìm thái y cùng thuốc trị thương, Thục phi thờ ơ nhìn miệng vết thương không nhúc nhích.
Cung nhân thấy nàng cố ý muốn gặp Thừa tướng cũng không dám cãi lệnh, ngay lập tức có người chạy đi thông báo, Thừa tướng nhận được tin tức cũng vội vàng chạy đến thăm nữ nhi, chờ tới khi phụ thân đến Thục phi liền cho mọi người lui hết, một mình cùng phụ thân bàn bạc.
Bất quá lần này thay vì nói là bàn bạc, thì hãy nói là ra lệnh.
“Cha, ngươi đi nói với Hoàng Thượng đi, lập ta làm hoàng hậu.”
Lời nói tuy trực tiếp đơn giản nhưng thiếu chút nữa làm cho Triệu thừa tướng nghĩ nữ nhi của mình cũng điên theo rồi
“Tư Dung, ngươi cũng điên sao?”
Tâm tư của nữ nhi tuy rằng mọi người đã sớm biết, nhưng dù sao cũng là kiêng kỵ, nếu đi nói trực tiếp với hoàng thượng, Hoàng Thượng không phải càng thêm có lý do sao!?
“Ta không điên, đây là phương pháp tốt nhất diệt trừ nam nhân kia, cha, ngươi không phải có gì vướng bận chứ!” Thục phi muốn nghĩ một đối sách hoàn hảo, “Hiện giờ trong hậu cung, bằng thân phận bằng địa vị, chỉ có ta là thích hợp làm hoàng hậu nhất!”
“Nhưng này…”
“Cha, ngươi hãy nghe ta nói xong trước đã.” Thục phi ngắt lời hắn, tiếp tục nói, “Quyết định của Hoàng thượng là việc liều lĩnh nhất thiên hạ, đáng chê trách nhất thiên hạ. Ngươi có thể lợi dụng điểm ấy bàn bạc cùng bá quan văn võ, tin rằng bọn họ sẽ tình nguyện nâng đỡ một nữ nhân lên hậu vị, cũng sẽ không để cho Hoàng Thượng giải tán hậu cung, chỉ cần toàn bộ đại thần nhất quyết chọn một người, tin tưởng Hoàng Thượng cũng sẽ nghĩ lại.”
Tâm cơ thâm trầm như thế làm cho Triệu thừa tướng sửng sốt, nữ nhân trước mắt hình như trở nên thập phần xa lạ.
Thục phi vẫn không chú ý đến sự kinh ngạc của hắn, tiếp tục nói về kế hoạch của nàng: “Còn tên nam nhân kia, cha, ngươi phái người đi tra thân thế người nhà của hắn, tốt nhất có thể tìm ra một vài tội trạng, khiến cho người nhà của Thần phi phải mang tội, như vậy Hoàng Thượng không thể không thỏa hiệp.”
“Tội trạng?” Triệu thừa tướng nói nhỏ.
Hắn vẫn chưa đem chuyện gia sự của Bùi Dật Viễn nói ra, nhưng hôm nay nữ nhân nói những lời này làm hắn tựa hồ nhớ tới cái gì đó…
“Đúng, bao nhiêu tội trạng cũng không sao, quan trọng nhất là phải ‘ có tội ’!”
“Có tội…?”
[Đúng vậy, là ngươi, là súc sinh mắt mù như ngươi hại chết thiếu gia, ngươi không chết tử tế được! Hiện tại ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ‘ Trầm Tư Dung ’!?]
Lời nói của Bùi phu nhân đột nhiên vang lên, khiến cho Triệu thừa tướng cả kinh!
“Thiếu gia…?” Hắn nhíu mày thấp giọng lẩm bẩm.
“Cha?” Nhìn hắn như vậy, Thục phi tưởng có hy vọng, “Có phải ngươi đã nghĩ ra gì rồi hay không? Nói mau a!”
“…!”
Nữ nhân hỏi như thế làm hắn chợt suy nghĩ về nhiều năm trước, về thời điểm hắn gặp Tư Dung, sau đó hai người yêu nhau, mà “Thiếu gia” kia…
“Đúng vậy, là Trầm Niệm Khanh!” Triệu thừa tướng hoàn toàn tỉnh ngộ lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT