Giới bình luận của tinh hệ đều có một loại trình tự phân cấp riêng biệt, được dùng ký hiệu ngôi sao để phân hạng.
Bất kỳ một cư dân mạng nào sau khi post lên những bài bình luận dài đầu tiên, chỉ cần thông qua xét duyệt liền tự động thăng cấp thành nhà phê bình điện ảnh một sao, tiếp đó mỗi một lần thăng hạng đều có độ khó nhất định. Yêu cầu ngoại trừ số lượt like và comment khổng lồ ra còn cần có sự xét duyệt của trang web chính phủ.
Vậy nên nhìn khắp toàn tinh hệ, nhà phê bình điện ảnh một sao có thể vượt trên vài tỷ người, hai sao lại chỉ ít ỏi có vài triệu, ba sao thì rút về có hơn trăm nghìn người, bốn sao có khoảng hai mươi nghìn. Mà đẳng cấp cao nhất, nhà phê bình điện ảnh năm sao tổng cộng mới hơn ba nghìn người! Mỗi cá nhân trong số bọn họ đều là tượng đài lớn trong giới, sở hữu sự ảnh hưởng và sức truyền bá không thể tưởng tượng.
Thế nhưng đây chỉ là phân loại của những nhà phê bình thông thường.
Thật sự không còn cấp bậc cao hơn nữa ư?
Không! Còn có một loại, đó chính là nhà phê bình điện ảnh cấp bạch kim.
Nhà phê bình điện ảnh đẳng cấp bạch kim không thuộc cùng một thế giới với những nhà phê bình điện ảnh khác, trên toàn tinh hệ, với hơn trăm tỷ nhân khẩu chỉ có hai mươi sáu người là nhà phê bình điện ảnh bạch kim. Tại phương diện này Hoa quốc có được bốn vị, mà Triệu Thành Phong chính là một trong số đó.
Muốn trở thành Nhà phê bình điện ảnh bạch kim, trước hết nhất định phải là thành viên của Hội đồng nghệ thuật Oscar hoặc Kim Thịnh. Ngoài ra còn phải nhận được sự tán thành của Hiệp hội giải trí, và nhận được giải thưởng Thành tựu trọn đời của hiệp hội, phải được nhận định là người có thành tựu kiệt xuất, trong lĩnh vực truyền hình hoặc điện ảnh, địa vị chạm đến giới hạn bất hủ.
Triệu Thành Phong thuộc nhóm đạo diễn tiền bối có tư lịch lâu nhất của hoa quốc, hiện nay là chủ tịch Hội đồng nghệ thuật Kim Thịnh, và là hội viên vinh dự cả đời của giải Kim Thịnh. Ông đã từng quay không dưới một trăm bộ phim, hai lần nhận được cúp Đạo diễn xuất sắc nhất của Kim Thịnh và một tượng vàng Oscar tương đương.
Trước khi Triệu lão về hưu, ông có thể nói là nhân vật kỳ cựu tiêu biểu của ảnh đàn Hoa quốc.
Một tiền bối như vậy đủ để trở thành Nhà phê bình điện ảnh bạch kim, nhận được sự kính ngưỡng và ca ngợi của fans điện ảnh trên toàn tinh hệ.
Thế nhưng Triệu lão mỗi năm cũng không viết vài bài bình luận điện ảnh, nhìn qua không khác gì một nhà phê bình điện ảnh hàng đầu. Lần cuối cùng Triệu lão post bài phê bình đã là chuyện của một năm rưỡi trước, vị lão đạo diễn này đã viết một bài bình luận dài về bộ phim điện ảnh Pháp chưa ai biết đến, nhất thời khơi mào tranh luận khiến mọi người chú ý và phát hiện được một bộ điện ảnh ưu tú bị mai một, cũng nhờ đó mà bộ phim kia đã thu được đề cử Kim Kết của Pháp.
Mà hiện tại, bài phê bình mới Triệu lão vừa post lên tiêu đề là 《Ba tiếng cảm ơn》.
Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn diễn viên, cảm ơn bộ phim nhựa xuất chúng này.
Cởm ơn 《Ti Tiện 》.
[Văn học nghiêm túc đã sinh sôi nảy nở cùng nhân loại hơn nghìn năm, chưa bao giờ thiếu những sáng tác vĩ đại. Ở tận cùng của thời gian, có lẽ có nước mắt của tình yêu, có lời ca ngợi tình thân, có sự xướng tụng sinh mệnh và hy vọng, thế nhưng vĩnh viễn đều cần sự tồn tại của những người biết phân tích và kiểm điểm nhân tính.
Gần đây bận rộn khá nhiều, bộ phim 《Ti Tiện 》 này đã công chiếu được hai tuần mới nhín được tí thời gian đi xem, sau khi xem xong cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ có thể trầm mặc đứng bên cửa sổ nhìn dòng người tấp nập ở Thủ đô tinh, đột nhiên cảm thấy tạp âm của thế giới này hoàn toàn đình chỉ, thanh âm bắt đầu rời đi trở chỉ để lại không gian biến thành một loại tồn tại kỳ dị.
Từ bốn năm trước tôi đã quan tâm đến Sở Ngôn, cậu diễn viên trẻ này vẫn luôn mang đến cho tôi nhiều sự bất ngờ.
Tại giải Kim Phượng, cậu thanh niên này nhờ vào《Tiếng vọng nơi góc biển》 thu về giải Người mới xuất sắc nhất, khi ấy tôi đã cho rằng cậu ta có thể đi được rất xa.Và những gì tôi nghĩ đã trở thành sự thực, cậu ta đi còn xa hơn cả tưởng tượng của tôi, cậu ấy chỉ dùng bốn năm là đã rèn luyện được sự diễn xuất tuyệt vời đến như vậy, thậm chí còn cho người ta thấy được sự hồi sinh của phượng hoàng trong biển lửa.
Mấy năm gần đây, từ sau《Tinh quang 》 cả tinh hệ bắt đầu lưu hành làn sóng ‘văn nghệ’. Doanh thu phòng vé của phim văn nghệ nhiều lần đột phá mốc trăm tỷ, năm nay có tận sáu bộ phim văn nghệ đạt được thành tích này, thậm chí còn đột phá cột mốc hai trăm tỷ. Nếu đem thành tích này đặt ở bốn năm trước đây thì đó là điều xa vời muốn tưởng tượng cũng không dám, nhưng hiện tại đã thành sự thật.
Nói trở về 《Ti Tiện 》.
Tôi cho rằng doanh thu hiện tại cũng không tính là thành tích chân thực của nó.
Vì sao bộ phim này tỷ lệ khán giả xem lại thấp như vậy? Vì sao các bài bình luận trên mạng trước sau đều không thể đột phá số điểm 8.5? Bị mọi người xem như tác phẩm thất bại của Sở Ngôn và Felton?
Đầu tiên tôi muốn phản bác một chút, 8.5 điểm đã là một thành tích rất cao rồi, mấy hôm trước có truyền thông đưa tin, nói rằng đây là sự xuống dốc thảm hại nhất của Sở Ngôn từ khi ra mắt đến giờ, điểm này vô cùng sai lầm. An Thiều Dương vào nghề vài mươi năm, bộ phim kém nhất được 5.1 điểm, Cố Trầm Trạch vào nghề mười năm, bộ phim kém nhất chỉ có 4.9 điểm.
Bộ phim kém nhất của Sở Ngôn là 《 Ba kẻ lừa đảo 》với 7.6 điểm và kém nhất của Felton là《 Oliver 》với 7.4 điểm.
Ngay cả An Thiều Dương, Cố Trầm Trạch, có lẽ là Oliver Ashley cũng không dám bảo đảm mỗi bộ phim của mình đều trở thành điện ảnh kinh điển. Hiện tại điểm của 《Ti Tiện 》 trên mạng đã là 8.3 đã bị xem là thất bại trọng đại, đây thật sự thích hợp sao?
Lời trước dừng ở đây, tiếp theo, tôi nghĩ trước hết phải cảm ơn đạo diễn Geogre Felton.
…
… Tôi muốn lần nữa cảm tạ tất cả thành viện đã tham gia quay chụp bộ phim này, tôi đã rất lâu chưa từng xem qua một bộ phim điện ảnh trầm mặc nặng nề như vậy. Trong cách phân loại của điện ảnh văn nghệ có hai trường phái, một loại là tương đối rõ ràng tươi sáng, giống như《Tinh quang 》, 《He》, nhưng cũng có loại mang theo nặng nề hắc ám, giống như 《 Truyền thuyết đảo TongSzai》 và bộ 《Ti Tiện 》 này.
Loại phim tươi sáng là món quà đạo diễn tặng cho người xem, mà loại nặng nề chính là sự thăng hoa trong sự nghiệp của bản thân đạo diễn.
Nhân vật Hoa Tư Nhã này tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài vậy.
Tất cả đánh giá của người xem đối với hắn đều là cực đoan, hoặc là thích đến cực hạn hoặc là chán ghét đến cực hạn. Chỉ là trên thực tế, thế giới này chưa từng có trắng tuyệt đối cũng không có đen tuyệt đối. Hoa Tư Nhã là một con người cực kỳ mâu thuẫn như thế, trong bộ phim này có một chi tiết mà tôi tương đối lưu ý, đó chính là sau khi Daphne rời khỏi, Hoa Tư Nhã đã nhặt lên chiếc nhẫn đính hôn ném vào ly rượu.
Đối với chi tiết này, có rất nhiều người cho rằng đó là lời cáo biệt của Hoa Tư Nhã với Daphne, thế nhưng theo tôi thì ngược lại, đây là một loại vãn hồi thầm lặng.
Hoa Tư Nhã từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì phong độ quý ông ung dung, thế nhưng hắn thật ra có một điểm làm không được tốt, đó chính là sau khi quản gia đưa đĩa beefsteak đến cho hắn, hắn lại phân phó ông tặng cho Daphne.
Daphne là người thế nào? Quý tộc đỉnh cấp, thiên chi kiêu tử, miếng beefsteak này đối với Hoa Tư Nhã ngay lúc đó chính là vật tốt nhất rồi, thế nhưng đối với Daphne mà nói chỉ là một phần hồi ức ghê tởm.
Vậy nên lão quản gia mới sử dụng một cái cớ, cự tuyệt quyết định càng thêm mất mặt của chủ nhân mình.
Hoa quốc vẫn có câu ngạn ngữ: Có thể đồng cam cộng khổ nhưng chẳng dám chung hưởng vinh hoa.
Mà ở bộ phim 《Ti Tiện 》 này vừa vặn lại trái ngược.
Tiếng cảm ơn cuối cùng này của tôi, là muốn dành cho Sở Ngôn.
Nếu như trên thế giới này còn loại chuyện gì khiến người ta chờ mong hơn có thể xem một bộ phim ưu tú, đó không thể nghi ngờ chính là chứng kiến quá trình trưởng thành của một diễn viên ưu tú.
Bốn năm trước Sở Ngôn đã là một diễn viên phi thường ưu tú, thế nhưng bốn năm sau cậu ấy lại càng thêm rạng rỡ chói mắt.
So với vai diễn Cừu Phục mà bốn năm trước cậu ấy dùng để nhận giải Kim Phượng, tính cách của Hoa Tư Nhã thoạt nhìn đơn giản nhưng thực tế lại càng thêm phức tạp sinh động. Sở Ngôn trên phương diện phỏng đoán và đắp nặn tâm tư nhân vật trước giờ vẫn rất nổi trội, rất nhiều đạo diễn trong nước đã từng nói với tôi hy vọng có thể hợp tác với Sở Ngôn, bởi vì bọn họ muốn nhìn gần hơn và chi tiết hơn sự lý giải tâm lý cùng với cách cậu thanh niên này biểu hiện nhân vật.
Nếu như vài mươi năm trước tôi đã chứng kiến An Thiều Dương quật khởi, như vậy hôm nay, tôi bắt đầu chứng kiến thế giới của Sở Ngôn.
…
Ba tiếng cảm ơn, tặng cho Geogre Felton, tặng cho 《Ti Tiện 》 và tặng cho Sở Ngôn.
Cuối cùng còn có một việc tôi vô cùng muốn nói, 《Ti Tiện 》 đã sắp rời rạp rồi, sau đó mọi người chỉ có thể xem bộ phim này qua kính VR mà thôi, mọi người thực sự không muốn xem lại thêm lần nữa? Thật sự không muốn thưởng thức bộ phim văn nghệ xuất sắc nhất cả tinh hệ trong năm nay với tất cả những hiệu ứng tối tân nhất?
Phim văn nghệ là phim như thế nào?
Một bộ phim có thể khiến tâm linh của bạn kích động và được tẩy rửa thì chính là phim văn nghệ.
Một bộ phim điện ảnh tốt không dễ tìm, phải biết đúng lúc quý trọng.]
Ai cũng không dám tin tưởng Triệu lão đã hơn một năm không phát biểu bình luận, lần này vừa phát biểu cư nhiên cho đánh giá 10 điểm tròn trịa, hơn nữa lại viết bài đề cử đến hơn mười nghìn chữ!
Đã có hơn năm năm Triệu Văn Phong chưa từng khích lệ một bộ phim nào như vậy, trong lòng rất nhiều nhà phê bình điện ảnh bốn và năm sao khác, bộ phim 《Ti Tiện 》 này quả thực rất ưu tú nhưng đề tài quá cao lãnh khó hiểu, nếu như không có danh hiệu của Sở Ngôn, doanh thu phòng vé của bộ phim này tuyệt đối không vượt qua nổi cột mốc trăm tỷ.
Thế mà Triệu Văn Phong lại trực tiếp đánh giá cao như vậy.
《Ti Tiện 》 là một bộ phim văn nghệ, doanh thu đã đến cực hạn, thế nhưng bởi vì nó là một bộ phim tốt nên cũng có tư cách dựa vào doanh thu chứng minh sự ưu tú của mình, mà hiện tại tuyệt đối không nên là thành tích cuối cùng của nó!
Vì cái gì những bộ phim sâu sắc có nội hàm liền tất nhiên không có doanh thu cao, chỉ có thể thu lợi tại giải thưởng?
Vì sao một bộ phim nặng nề liền phải bị gắn mác ‘Bộ phim này tốt nhưng không thuộc về đại chúng’?
Phim thương nghiệp kích thích sảng khoái dù sao cũng chỉ là sớm nở tối tàn, có thể khiến người xem thu về vài giờ đồng hồ giải tỏa, thế nhưng sau một năm, năm năm thậm chí là mười năm, năm mươi năm! Cho dù chính là hiện tại, nếu bảo bạn hồi tưởng lại những bộ phim khiến bạn ghi nhớ vào tận đáy tim lại có bao nhiêu bộ là phim thương mại?
Phim điện ảnh tốt cần đúng lúc quý trọng, hiện tại bạn không muốn xem lại lần nữa, thế nhưng sau này khi muốn xem chỉ có thể dùng kính VR, chân chính hối hận chỉ có bản thân.
Ngày thứ ba đếm ngược đến lúc 《Ti Tiện 》 rời rạp, tỷ số ghế đầy bạo phát, phòng vé thu được mười tỷ ba trăm triệu!
Ngày thứ hai đếm ngược, các trang bình luận điện ảnh đồng loạt đưa bài viết 《Ba tiếng cảm ơn》treo tại trang đầu, thu hút thêm càng nhiều sự quan tâm. Phía rạp phim cũng nắm được thương cơ, sau khi bàn bạc liền chia phân nửa suất chiếu của 《Hắc ám tập kích 2》 cho 《Ti Tiện 》, để bộ phim văn nghệ này vào ngày đếm ngược cuối cùng trước khi rời rạp đột phá con số kinh khủng hai mươi lăm tỷ phòng vé!
Nói thế nào cũng không ai ngờ nổi, vào ngày cuối cùng kỳ tích đã xảy ra!
Tổng cộng ba mươi bảy tỷ doanh thu!!!
Tất cả phòng chiếu của tinh hệ đều bị người lấp đầy, cho dù là suất chiếu cuối cùng vào đêm khuya trong rạp cũng không còn chỗ ngồi. Có rất nhiều người yêu điện ảnh xem một lần lại không dám xem lần thứ hai, thậm chí sau khi xem xong lần đầu cũng không dám hồi ức lại hiện tại đều trang trọng ngồi vào ghế, thưởng thức bộ phim này tại rạp lần cuối.
Lần đầu tiên xem, bọn họ trong lòng nặng như đeo chì nhưng cũng không khóc ra.
Lần xem thứ hai, bọn họ còn chưa rời rạp đã ùa lên gào khóc, không thể tiếp thu nổi cái thế giới hắc ám tàn nhẫn kia.
Có người nói, thủ đoạn nghệ thuật đều là khoa trương, vô hạn phóng đại một điểm cực nhỏ nào đó. Thế nhưng cũng có người nói ‘Nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, thậm chí từ rất lâu trước đây, sinh hoạt đã đặc sắc hơn điện ảnh rất nhiều’.
Vô số người khóc rống không thể kềm chế, thậm chí bắt đầu hồi tưởng về từng giai đoạn trong đời mình. Bọn họ cảm thấy mình đang sống trong một thế giới cực kỳ khổng lồ, trong số trăm tỷ người đang tồn tại, bọn họ chung quy cũng chỉ là một cá thể bị bánh xe lịch sử khổng lồ kéo theo mà không ai có thể nhớ mặt gọi tên.
Cho dù sống được không hề tầm thường, lại có mấy ai làm được đến trình độ như Hoa Tư Nhã?
Chỉ là dù có bao nhiêu cố gắng tiến tới, Hoa Tư Nhã đến cuối cùng cũng bị những kẻ khác hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Một bộ phim điện ảnh có nội hàm sâu sắc sẽ vạch trần nhân tính, thế nhưng khán giả bình thường lại không dám chạm vào những bộ điện ảnh như vậy, chỉ sợ bản thân bị sự thật tàn nhẫn kia xúc phạm đến. Chỉ là cho dù là thế, một bộ điện ảnh có linh hồn dày nặng đến vậy cũng đã góp thêm động lực cho sự nghiệp giải trí, là kết tinh trí tuệ của toàn thể nhân viên chế tác.
Tổng doanh thu vừa vặn đột phá hai trăm tỷ, với thành tích cuối cùng hai trăm tỷ ba mươi triệu ngồi vững bảo tọa top 4 doanh thu phim văn nghệ năm nay. Đây là thành tích 《Ti Tiện 》 theo lẽ nên đạt được, thậm chí đối với rất nhiều khán giả vừa xem phim xong mà nói, bọn họ còn hy vọng xem lại lần thứ hai, thứ ba, thứ tư!
Chiếu phim hơn hai mươi ngày, đợi khi bộ phim rời rạp Sở Ngôn mới tiến vào rạp phim tại gia, chân chính xem lại bộ phim 《Ti Tiện 》 này.
Hạ Bách Thâm không cùng Sở Ngôn xem bộ phim này, trước đây mỗi bộ phim của Sở Ngôn Hạ Bách Thâm đều sẽ tự xem trước một lần, sau đó lại cùng Sở Ngôn xem một lần. Thế nhưng đối với bộ phim 《Ti Tiện 》 này, anh thật sự không muốn xem thêm lần nữa.
Đối với việc này, Sở Ngôn đưa ra nghi vấn, mà Hạ Bách Thâm cũng mỉm cười hôn nhẹ lên trán y, thấp giọng nói: “So với người bình thường anh càng tiếp xúc nhiều với thế giới kia hơn, vậy nên cũng càng hiểu rõ hơn. Xã hội này cho đến tận ngày nay vẫn còn giữ quan niệm giai cấp vô cùng nghiêm trọng, vấn đề đã vượt xa những gì được nói trong phim.”
Sở Ngôn hơi ngẩn ra: “Anh là Daphne?”
Câu hỏi này có chút không đầu không đuôi, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại nghe hiểu: “Anh là nhà giàu mới nổi trong miệng bọn họ.”
Sở Ngôn hoang mang nhíu mày, người đàn ông tuấn mỹ kia lại cười khẽ giải thích: “Vào thời đại này, phần lớn nhân loại đều có được sinh hoạt sung túc, quý tộc từ sớm đã bị thời đại bỏ rơi, chỉ là có một số người vẫn cố thủ quan niệm giai cấp, thủy chung không chịu quên đi thân phận tổ tiên của mình từng chiếm giữ. Bất luận kẻ nào không tuân thủ theo quy tắc mà bọn họ định ra, như vậy liền bị gán cho cái mác ‘Nhà giàu mới nổi’. Thật bất hạnh, Ngôn Ngôn, anh chính là đại diện cho thành phần đó.”
Sở Ngôn nghe vậy không nhịn được thấp giọng cười thành tiếng: “Anh nói mình là nhà giàu mới nổi em liền tưởng tượng đến đám người tai to mặt lớn, cổ đeo dây chuyền vàng lớn.”
Hạ Bách Thâm hơi cau mày: “Anh đẹp trai như vậy, hoàn toàn không giống.”
Sở Ngôn dịu dàng vỗ nhẹ lên mặt đối phương: “Đúng đúng đúng, anh chính là một gã nhà giàu mới nổi cực đẹp trai, đã được chưa?”
Hai người lần nữa cười vang.
Chờ sau khi Sở Ngôn xem xong 《Ti Tiện 》, vừa rời khỏi rạp phim liền thấy vị nhà giàu mới nổi kia của nhà mình đang bưng thức ăn từ bếp ra bàn. Hạ Bách Thâm làm việc phi thường chăm chú, rõ ràng chỉ là một việc nhỏ nhưng cũng dồn hết tinh lực tuyệt đối.
Đợi khi anh phát hiện được Sở Ngôn đã ra ngoài liền cởi tạp dề, hơi nhướn mày nói: “Đã nhìn anh bao lâu?”
Sở Ngôn cười híp mắt bước tới: “Mấy phút.”
Hạ Bách Thâm cong nhẹ khóe môi: “Cảm thấy chồng em thật tuấn tú?”
Sở Ngôn hừ nhẹ một tiếng: “Không tuấn tú bằng em, kém rất xa.”
Hạ Bách Thâm liên tục gật đầu: “Đúng, Ngôn Ngôn nhà chúng ta là đẹp trai nhất rồi có phải không?”
Lúc này Sở Ngôn mới hài lòng hừ nhẹ một tiếng.
Tối hôm đó Sở Ngôn đột nhiên muốn ngắm sao, vậy nên hai người liền chạy đến phòng quan sát thiên văn trên tầng trọng biệt thự. Gian phòng này là do Sở Ngôn vừa tốn một số tiền lớn mời người lắp đặt hồi tháng trước, có thể phóng đại hình ảnh bầu trời đầy sao tạo ảo giác xung quanh đều là sao trời lấp lánh, phảng phất bản thân đang đắm mình giữa dãy ngân hà.
Gian phòng này có giá trị bằng 1/3 thù lao Sở Ngôn nhận được khi đóng 《Ti Tiện 》, thế nhưng y lại cảm thấy cực kỳ đáng giá.
Ôm lấy người yêu thưởng thức cảnh đẹp như vậy, cho dù có tốn nhiều tiền hơn nữa vẫn là đáng giá.
“Ngày mai đã là lễ trao giải Oscar rồi, em được đề cử, lần này anh còn có thể làm người trao giải chứ?”
“《Nghe tiếng gió thổi 》?”
“Còn có 《 Ti tiện 》.”
Hạ Bách Thâm trầm mặc một hồi, lắc đầu: “Oscar không mời anh đi trao giải.”
Sở Ngôn tự nhiên cũng biết loại chuyện này rất hiếm gặp, chỉ có thể chờ mong không thể miễn cưỡng.
Nhìn một mảnh trời sao ngút ngàn trước mặt, Sở Ngôn thở một hơi thả lỏng hơn rất nhiều. Người khác xem 《Ti Tiện 》 chỉ thấy một thế giới tràn ngập châm chọc, mà Sở Ngôn xem 《Ti Tiện 》 còn có thể nhìn thấy Hoa Tư Nhã..
“Trong quá trình phát triển của nhân loại, luôn sẽ có thời điểm xã hội chạm đến ngưỡng bình đẳng nhất. Hiện tại không người nào dám công khai chỉ trích Hạ thị là nhà giàu mới nổi, nhưng có rất nhiều quý tộc nghèo túng vẫn tự nhận định trong lòng như vậy. Theo bọn họ, từ sau cuộc chiến tranh tám trăm năm trước, trừ dòng tộc của bọn họ ra trên dời đã không còn giai cấp thượng đẳng.”
Hạ Bách Thâm hơi rũ mắt, bình thản nói: “Ngôn Ngôn, cái gì là nhà giàu mới nổi?”
Sở Ngôn hơi ngơ ngẩn, không trả lời.
Hạ Bách Thâm thấp giọng cho ra đáp án: “Nếu là dựa vào chính đôi tay mình gây dựng sự nghiệp, mỗi đồng tiền đều được đánh đổi từ mồ hôi nước mắt, đó chính là thành công thuộc về bọn họ. Không phải nhất định cần bộ dạng cao quý, lễ nghi lịch thiệp mới xứng đáng được người tôn trọng. Anh không thích Hoa Tư Nhã, đây là vai diễn duy nhất của em mà anh không thích, mà 《Ti Tiện 》 cũng là bộ phim duy nhất anh không muốn xem đến lần thứ hai.”
Trong phòng, sao trời lấp lánh.
“Bởi vì trên thế giới này, chỉ cần có một trái tim bình đạm chân thành đã đủ khiến cho bất luận kẻ nào tôn trọng.” Giọng nói trầm thấp từ tính nhẹ nhàng vang lên bên tai Sở Ngôn, quanh quẩn trong gian phòng rộng rãi an tĩnh.
Hạ Bách Thâm ôm lấy Sở Ngôn từ phía sau, gác cằm lên hõm vai đối phương, khiến Sở Ngôn không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, thế nhưng anh cũng không nhìn được biểu tình của thanh niên.
Hai người cứ thế ngồi dưới biển sao trời, vẫn luôn ôm chặt lấy nhau nhưng không ai lên tiếng.
Đến cuối cùng, Sở Ngôn chợt cười nhẹ một tiếng, nhân lúc Hạ Bách Thâm chưa phản ứng kịp liền bỗng nhiên quay đầu hôn lên môi người phía sau. Dây dưa ma sát, bầu không khí mập mờ nhanh chóng tràn ngập cả gian phòng, thanh niên chậm rãi hạ thắt lưng nằm dài trên sàn nhà lạnh băng, người đàn ông cúi thân tiến lên, chăm chú thành kính hôn xuống.
Quần áo bị chủ nhân cởi ra từng món một, đợi đến khi tiến vào Sở Ngôn chợt khàn khàn hỏi một câu: “Hạ Bách Thâm?”
Hạ Bách Thâm cúi đầu đáp: “Ừ, anh ở đây.”
Sau đó, bất chợt xông vào!
Ghì chặt lấy eo đối phương, giữa lúc bị nhấn chìm trong vui sướng Sở Ngôn rướn người hôn môi Hạ Bách Thâm, phong tỏa tiếng rên rỉ ngọt ngào của bản thân. Đợi đến khi một lần thân mật đầm đìa vui sướng qua đi, Sở Ngôn lười biếng ghé vào ngực người yêu, chậm rãi đâm đâm da tay người nọ.
“Chơi rất vui sao?”
Sở Ngôn gật đầu: “Chơi thật vui.”
Hạ Bách Thâm kéo lấy bàn tay thon dài của thanh niên: “Ngoan, ngày mai anh sẽ có mặt tại lễ trao giải.”
Sở Ngôn nhẹ gật đầu, sau hồi lâu lại nói: “Nếu em thật trở thành Ảnh đế, chúng ta liền công bố có được không?”
Hạ Bách Thâm trong chớp mắt sợ đến run lên, sau đó mỉm cười gật đầu.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng yên tĩnh mê người, ánh sáng màu bạc trong suốt phủ xuống khắp cả vùng đất, Thủ đô tinh đã chìm vào giấc ngủ say. Ngày hôm sau, Sở Ngôn ngồi phi thuyền đi tinh cầu Wasshington của Mỹ chuẩn bị tham gia đêm lễ Oscarr.
Đợi đến khi đêm lễ chuẩn bị khai mạc, ánh mắt của cả thế giới đều tập trung về nơi này, chờ đợi bữa tiệc hào nhoáng bậc nhất giới giải trí hằng năm.
Không cần nghi ngờ, trong đêm nay, Sở Ngôn tuyệt đối là tiêu điểm của toàn trường.
《Nghe tiếng gió thổi 》, 《Ti tiện 》 và 《Hắc ám tập kích 2》.
Đêm nay Sở Ngôn có ba tác phẩm nhận đề danh, thậm chí hai bộ phim trước y còn là nam chính!
/Sở Nghiên Nghiên hình như vãn luôn thích làm mấy chuyện như dùng hai nhân vật tranh cử cùng một giải nha!/
/A a a a a a chồng mị chính là chiến sỹ thi đua!/
/Nếu như do Tiến sỹ Lê giật giải, như vậy Hoa tiên sinh nhà chúng ta sẽ khó chịu đến thế nào chứ! Thật khó lựa chọn quá mà!/
/Hắc hắc hắc, Sở Nghiên Nghiên không thể dùng cả hai nhân vật đồng thời giật giải sao?/
Mọi người nhiệt liệt thảo luận trong quảng trường fans, kích động hưng phấn, bất quá cũng có một số fans mới kinh ngạc hỏi. /Ây nha, mọi người thật sự tự tin về Sở Nghiên Nghiên như vậy sao? Đây chính là giải Oscarr nha! Cố Trầm Trạch, Oliver Ashley đều được đề cử đấy, Sở Nghiên Nghiên thật sự có thể lấy giải sao?/
Mà trả lời cho câu hỏi này chính là sự đồng thanh của các fans khác. ——
/Tỷ suất của Sở Nghiên Nghiên nhà ta cao hơn! Cho dù thật sự không lấy thưởng được cũng phải tặng Sở Nghiên Nghiên một giải chiến sỹ thi đua!!!/
Có lẽ nên nói, sở hữu một cộng đồng fans lạc quan như vậy đối với Sở Ngôn đúng là may mắn. Mà đối với các fans, bọn họ thật sự không quá để Sở Ngôn có thể nhận giải hay không, cũng không muốn so sánh với những ngôi sao khác làm gì, bọn họ chỉ muốn Sở Nghiên Nghiên nhà mình có thể sống được thật tốt, thân thể khỏe mạnh, như vậy mới có càng nhiều tác phẩm chất lượng để thưởng thức.
Biết đủ là phúc —— cái tư tưởng này thể hiện tương đối rõ ràng trên người fans Sở Ngôn.
Đợi đến lúc Sở Ngôn chuẩn bị đi thảm đỏ, không hiểu vì sao lại đăng nhập acc clone thám tính tình hình. Vừa lên mạng đã bị người bạn tốt “Mộc mộc phát phát” nọ bắt được, vội vàng gửi tin tức qua: /Ây dô dô dô, lâu lắm không thấy bạn online nha! Hôm nay là giải Oscarr, bạn có đến quảng trường cùng mọi người xem trực tiếp không?/
Sở Ngôn hơi sửng sốt, sau đó trả lời: /Dạo gần đây có hơi bận, tớ chỉ là lên xem một chút./
Mộc mộc phát phát: /Ây da, bạn phải nghỉ ngơi cho tốt nha, cũng phải chú ý thân thể nữa ~ Đừng bắt chước Nghiên Nghiên nhà chúng ta, vẫn luôn đối xử tệ với bản thân./
Sở Ngôn: /Cậu ấy đối xử với mình rất tệ sao?/
Mộc mộc phát phát: /Đúng vậy, bạn không phát hiện sao? Mình cảm thấy Sở Nghiên Nghiên vì quay《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》đã chịu không ít vất vả. Làm diễn viên thật không dễ dàng mà, mình vừa nhớ liền xót xa! Thật muốn ôm Sở Nghiên Nghiên hôn vài cái! /
Sở Ngôn nhịn không được thấp giọng cười ra tiếng.
Nói chuyện một lát Sở Ngôn cũng off, lúc gần đi y nhìn thấy trong quảng trường fans của mình đã có rất nhiều người tụ tập, bọn họ cười đùa với nhau chờ lễ trao giải bắt đầu, còn hăng hái thảo luận tình huống trực tiếp.
/Nói thử xem… nếu Sở Nghiên Nghiên không may chẳng đoạt giải thì làm sao đây?/
/A! Như vậy con trai khẳng định đặc biệt buồn bã! Ta tặng Sở Nghiên Nghiên một trăm đóa hoa bù lại!/
/Không đoạt giải thì không đoạt giải thôi, chỉ cần chúng ta cảm thấy Sở Nghiên Nghiên diễn thật tốt là được!/
/Hừ hừ hừ, đoạt giải rồi mị cũng sẽ tặng hoa! Mị muốn Sở Nghiên Nghiên biết cả biển hoa kia đều là được mị nhận thầu, Ha ha ha há!/
Nhìn thấy cả nhóm người vui vẻ như vậy, Sở Ngôn cũng nhịn không được khẽ nhếc khóe miệng vẻ ra nụ cười ấm áp ôn nhu. Ba mươi giây sau y chính thức offline, lại chỉnh sửa y phục một chút rồi bước đến căn phòng cách vách, gõ cửa vài lần mới tiếng vào.
Aurora Durham xinh đẹp phóng khoáng vẫn đang còn trang điểm, nghe được tiếng động liền quay lại nhìn Sở Ngôn, cười nói: “Sở, lễ phục của anh quá đẹp rồi, tôi sợ ở trên thảm đỏ sẽ bị anh lấn át mất.”
Sở Ngôn nhướn mày, vô tội nói: “Aurora, tôi là một người bạn đồng hành hợp cách, cô đừng nói xấu tôi chứ.”
Aurora cười ha ha vài tiếng.
Một giờ sau, chiếc xe huyền phù trắng chậm rãi dừng lại trước thảm đỏ lễ Oscarr.
Hai diễn viên tuổi trẻ ưu nhã xinh đẹp động lòng người sánh bước tiến vào, phảng phất là đôi người ngọc đẹp đẽ lóa mắt.
Tiếng hoan hô và thanh âm vỗ tay như sấm dậy không ngừng vang lên trên thảm đỏ, Sở Ngôn cúi đầu nghe Aurora nói gì đó, dịu dàng lễ độ khiêm tốn lịch thiệp đến tận cùng. Đợi đến khi hai người ký tên lền tường lưu niệm xong, Sở Ngôn thực hiện một động tác chào lịch thiệp, lần nữa khoác tay Aurora đi vào trong hội trường.
“Sở Nghiên Nghiên!!!”
Chợt nghe được một tiếng gọi to, bước chân Sở Ngôn hơn dừng lại, quay đầu nhìn về phía vị fans kia, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười nhu hoa, giơ tay vẫy chào đối phương.
Aurora ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ nói: “Ở Mỹ anh cũng có nhiều fans như vậy, tôi thật sự không nên đi cùng với anh mà.”
Sở Ngôn giả vờ kinh ngạc hỏi: “Aurora, cô cứ như vậy sẽ khiến tôi cực kỳ thương tâm.”
Aurora không thèm đếm xỉa đến sự giả vờ của Sở Ngôn: “Tôi mới phải là người thương tâm đó, chưa có ai gọi tên tôi lớn tiếng như vậy bao giờ.”
Sở Ngôn liên tục nói xin lỗi, Aurora lại kiêu ngạo tỏ vẻ “Tôi tha thứ cho anh vì việc chiếm đi danh tiếng của một quý cô “
Hai người nhất tề nhìn nhau, đều cười phá lên.
《Ti Tiện 》 làm hạt giống tranh giải sáng giá, tổng cộng nhận được bốn đề cử: Kịch bản cải biên xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất, Nam chính xuất sắc nhất và Phim điện ảnh xuất sắc nhất. 《Nghe tiếng gió thổi 》 tổng cộng có năm đề cử: Kịch bản gốc xuất sắc nhất, Nam phụ xuất sắc nhất, Nam chính xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim điện ảnh xuất sắc nhất.
Đúng vậy, trong lễ trao giải Oscar có mười hai vé đề cử Nam chính xuất sắc nhất, Sở Ngôn một mình chiếm hai vé!
Tình cảnh này thực sự rất quen thuộc, tại giải Kim Phượng vị diễn viên trẻ này cũng từng thu được thành tựu như vậy, sau đó y đoạt giải. Lại ví dụ như tại giải Kim Thịnh, y cũng từng có trường hợp đề cử tương tự, đồng thời cũng thành công gặt hái giải thưởng!
Không thể nghi ngờ, tối hôm nay ánh mắt của tất cả truyền thông đều tập trung trên người cậu diễn viên này, muốn nhìn xem đối phương có thể lại lần nữa sáng tạo kỳ tích hay không.
Chỉ là không hiểu vì sao, hôm nay Sở Ngôn không cảm thấy quá khẩn trương, y giống như đã dự cảm trước được điều gì đó, vẫn mỉm cười tươi tắn đáp lại mỗi một người dành tặng tiếng vỗ tay cho mình, thỉnh thoảng lại quay đầu trò chuyện cùng Aurora, đôi khi lại ngẩng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi hàng đầu kia.
Ánh mắt của hai người cũng không bắt gặp nhau, thế nhưng Sở Ngôn lại không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần. Bất quá y cũng không biết, mỗi khi y dời đường nhìn sang nơi khác, người đàn ông nọ lại im lặng nhìn sang, dùng biểu tình cực kỳ dịu dàng quan sát y..
“Thích Sở Ngôn như vậy?” Triệu Thành Phong ngồi hàng đầu tiên vừa cười vừa nói.
Hạ Bách Thâm nghe thế thì nhẹ gật đầu, ngữ điệu nhu hòa: “Bác Triệu, cậu ấy là người yêu của con.”
Triệu Thành Phong gật đầu: “Ừ, bác biết, cậu ấy là bạn đời của con, là vợ chồng hợp pháp theo luật. Tiểu Hạ, ánh mắt của con thật tốt, bốn năm trước diễn xuất của cậu ta đã khiến bác cực kỳ thưởng thức, trong bốn năm nay cậu ấy còn không ngừng tiến bộ, thật là hậu sinh khả úy. Bác nghĩ, cậu ấy sớm muộn gì cũng lọt vào top 10 bảng xếp hạng ngôi sao của cả tinh hệ.”
Hạ Bách Thâm suy tư chốc lát, nói: “Triệu lão, cậu ấy hiện tại đã ở hạng 12.”
“Ừ đúng, quả là thăng tiến cực nhanh, nếu như lại nhận được một lần Ảnh đế Kim Thịnh hoặc Oscarr phỏng chừng có thể vượt lên một vài hạng. Bất quá con cũng không cần lo lắng đâu Tiểu Hạ, bác nghĩ chỉ cần thêm ba năm cậu ta tuyệt đối sẽ có thành tựu trác việt.”
“Vượt lên trước An Thiều Dương?”
Triệu Thành Phong thoáng sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Con bé An Thiều Dương kia chiếm cả thiên thời địa lợi nhân hòa, là được thời đại đẩy lên bảo tọa. Sở Ngôn muốn vượt mặt chỉ sợ không có quá nhiều khả năng.”
Ngữ điệu của Triệu lão cực kỳ thành khẩn, hoàn toàn không có chút ý tứ châm chọc nào, thế nhưng Hạ Bách Thâm nghe xong lại cười nhạt một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thanh niên nhà mình, cuối cùng quay đầu kiên định nói: “Con tin ngày đó sẽ tới rất nhanh.”
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh hiếm khi tỏ ra vẻ trịnh trọng, mà biểu tình này lại khiến Triệu Thành Phong không khỏi sửng sốt, chờ sau hồi lâu ông mới cười lên ha hả, nói: “Tốt tốt tốt! Người trẻ tuổi đúng là quá tốt, cảm tình ngọt ngào đến khiến ông già này phải ghen tỵ.”
Đây rõ ràng là cảm thấy Hạ Bách Thâm nhìn người yêu quá mức thiên vị, có chút xem nhẹ An Thiều Dương cũng quá coi trọng Sở Ngôn.
Chỉ là Hạ Bách Thâm cũng không lên tiếng phản bác, quay đầu nhìn về phía sân khấu, khi nhìn đến vị khách quý trao giải bên trên thì chợt ngẩn ra. Triệu lão cũng theo ánh mắt anh nhìn lên, chợt hơi giật mình: “Ha ha, Tiểu Hạ, nếu như lần này Sở Ngôn thu được ảnh đế, như vậy những lời vừa rồi của con cũng sẽ càng thêm thú vị.”
Chỉ thấy tất cả ngọn đèn đều đổ dồn về một hướng, có bóng dáng quyến rũ yểu điệu chậm rãi đi đến. Vị siêu sao đỉnh cấp kia mặc bộ váy dài màu xanh hồ nước, tóc dài búi cao, dáng người động lòng, khí chất cao nhã hào phóng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt, cũng khiến tiếng vỗ tay trong khán phòng vang thêm vài phần.
Người này nếu không phải An Thiều Dương thì còn có thể là ai?
Bên dưới sân khấu, Sở Ngôn cười nhạt vỗ tay, chân thành dâng lên sự chào đón của mình.
An Thiều Dương mỉm cười tự nhiên, bắt đầu nói phần giao lưu của mình. Cô dùng thanh âm dịu dàng đọc tên mười bốn người được đề cử, đồng thời cũng báo tên tác phẩm của bọn họ một lần. Theo lời nói của cô, màn ảnh trên sân khấu cũng chợt lóe lên hình ảnh nhân vật.
《Diêu tưởng thanh 》, Cố Trầm Trạch.
《Diêu tưởng thanh 》, Bạch Kỳ Nhiên.
《He》, Oliver Ashley.
《 Truyền thuyết đảo TongSzai》, Brau Sanko
《Nghe tiếng gió thổi 》, Sở Ngôn.
…
《Quả cầu mắt cá》, Oshima Kangon.
《Ti tiện 》, Sở Ngôn.
“Tôi đã xem qua《Diêu tưởng thanh 》,《He》, 《Quả cầu mắt cá》và《Ti tiện 》… Lúc nhận được lời mời của hội đồng nghệ thuật Oscar tôi đã từng cự tuyệt một lần, đến cuối cùng mới quyết định trở thành khách mời trao giải cho danh hiệu Nam chính xuất sắc nhất Đối với các fans mà nói, mỗi người đều hy vọng thần tượng của mình trở thành người nhận giải, thế nhưng trên thực tế, đối với phía ban tổ chức mà nói mỗi bộ phim đều rất ưu tú, mỗi một diễn viên đều rất xuất chúng. Hiện tại, tôi đã sắp biết được người nhận giải, thế nhưng đến thời điểm công bố tôi vẫn cảm thấy mình là người đang chịu áp lực nhất thế giới.”
An Thiều Dương dừng một chút, bình thản nhìn về phía tất cả mọi người trong khán phòng, mỉm cười: “Bởi vì bất cứ ai trong số mười bốn vị diễn viên vừa rồi, theo cái nhìn của tôi đều là vô cùng xứng đáng.”
Lại nói nhiều thêm vài câu, kéo không khí toàn trường lên cao cực độ, An Thiều Dương cũng biết đã đến lúc phải mở danh sách công bố kết quả cuối cùng. Cho dù có không tình nguyện đến thế nào đi nữa thì một giải thưởng luôn sẽ có người thắng và những kẻ thất bại.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn lướt nhẹ về phía Sở Ngôn.
Sở Ngôn thấy vậy trước hết là hơi sửng sốt, sau đó đáp lại bằng một nụ cười.
Làm bạn của Sở Ngôn, thời khắc này áp lực của An Thiều Dương có thể tưởng tượng. Thế nhưng cô phải mở danh sách nên chỉ có thể liến nhẹ về phía Sở Ngôn, sau đó cúi đầu nghiêm túc mở ra phong bì điện tử kia.
Toàn bộ hiện trường lễ trao giải đều im thin thít.
Bốn tuyển thủ có hy vọng nhất —— Oliver Ashley, Cố Trầm Trạch, Oshima Kangon và Sở Ngôn đều dùng nụ cười bình tĩnh chờ đợi giải thưởng được công bố. Mà tất cả những người còn lại đều không biết, ngay hàng đầu dưới khán phòng có một người đàn ông cũng thẳng tấp sống lưng, cả người căng chặt chờ đợi giải thưởng này công bố.
Khi nhìn đến kết quả, đôi mắt An Thiều Dương trợn to, thần sắc kinh ngạc.
Thời khắc này, cho dù là An Thiều Dương cũng không thể duy trì tốt vẻ mặt của mình, sự khiếp sợ trong nháy mắt này của cô đã bị tất cả khán giả có mặt bắt được, cũng bị rất nhiều khán giải sau mắt kính VR phát hiện.
/An ảnh hậu hình như đặc biệt giật mình nha!!!/
/A a a a a là ai, rốt cuộc là ai!/
/Có thể khiến cho An Thiều Dương kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ… Sở Ngôn thật sự đã sáng tạo kỳ tích?! Hai nhân vật đồng thời thu được hai cúp Oscar? Không thể nào đâu! Trên đời này còn chưa từng có ai sáng tạo được kỳ tích lấy một lần hai cúp Ảnh đế đâu! Sở Ngôn thật sự phải làm nên lịch sử rồi sao?/
/Mau công bố đi, công bố đi, công bố đi! Nếu còn chần chừ nữa mị sẽ hiếu kỳ chết mất./
An Thiều Dương cũng biết biểu tình của mình không khống chế tốt khiến cho xảy ra chút ngoài ý muốn, thế nhưng cô cũng không hề gấp gáp mà trái lại còn cực kỳ bình tĩnh cười cười, cúi đầu nói: “Đại khái từ thời khắc vừa rồi đã có rất nhiều tin tức như thế này xuất hiện: 《 An Thiều Dương khiếp sợ tại hiện trường Oscar, là diễn xuất hay là thật sự sơ xuất》. Hiện tại tôi có thể nói với mọi người, xin hãy tin rằng đó là do tôi diễn xuất, là diễn xuất tinh xảo của tôi.”
Nói xong An Thiều Dương còn trừng to mắt uy hiếp, khiến cho dưới khán phòng vang lên một mảnh tiếng cười.
Triệu Thành Phong cũng cười mắng: “Con bé An Thiều Dương này càng lúc càng lém lỉnh.”
Thế nhưng lại không có người trả lời vấn đề của Triệu Thành Phong, lông mày Hạ Bách Thâm vẫn nhíu chặt, an tĩnh chờ đợi kết quả. Sở Ngôn cũng thoáng cảm thấy khẩn trương, chỉ là trong lòng chợt cảm thấy vô cùng yên ổn.
Mười bốn diễn viên nhận được đề cử, hầu như tất cả mọi người đều khẩn trương thấp thỏm, nhất là những diễn viên lần đầu nhận được đề cử, tuy rằng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười kỳ thực trong lòng đã nổi trống từ lâu, tiếng tim đập thình thịch như trống hội.
Đến lúc này An Thiều Dương cũng không thừa nước đục thả câu nữa, trực tiếp nói: “Tôi tuyên bố, người đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất của Oscar năm 3020 chính là —— “
” Brau Sanko,《 Truyền thuyết đảo TongSzai》!”
Cả hiện trường vỗ tay như sấm động, Sở Ngôn trong lòng buông lỏng, dâng lên tiếng vỗ tay chân thành. Khóe miệng Hạ Bách Thâm giật nhẹ một cái cũng thở ra cả hơi dài, chỉ có thể vỗ tay. Oliver Ashley cũng cười cười vỗ tay, Oshima Kangon cũng dâng lên tiếng vỗ tay…
Brau Sanko kích động đứng dậy, nước mắt tuôn rơi, không ngừng ôm lấy người ngồi bên cạnh.
Mà ở vị trí không xa, Cố Trầm Trạch cười khẽ gật đầu, Bạch Kỳ Nhiên ngồi bên cạnh thì thầm lẩm bẩm “Thật không dễ dàng! Vị Brau Sanko tiên sinh này đã được đề cử bốn lần, rốt cục cũng lấy cúp trở về. Em rất thích phim 《 Truyền thuyết đảo TongSzai》đấy, bộ phim này thực sự là vô cùng chất lượng, lấy thưởng là cực kỳ hợp lý, em xem đi xem lại tận mười một lần ấy!”
Cố Trầm Trạch nghe vậy hơi nhướn mày: “Bọn họ là vô cùng chất lượng, chúng ta chẳng lẽ không chất lượng?”
Bạch Kỳ Nhiên trợn trắng mắt: “Anh nhỏ mọn như vậy làm gì, rộng rãi hơn chút đi Cố Trầm Trạch, lòng dạ của anh quá nhỏ rồi, em coi thường anh, hừ!”
“Được rồi, xin nhân viên sân khấu lấy ra thêm một chiếc cúp nữa giúp tôi.”
Thanh âm của An Thiều Dương lại vang lên, khiến tiếng vỗ tay đang vang dội chợt dừng lại, mọi người khiếp sợ ngẩng nhìn về phía sân khấu. Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng ngời, vị Ảnh hậu đỉnh cấp kia bình tĩnh nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Năm nay, còn có một vị lấy được cúp. Tôi xin tuyên bố lần nữa, người còn lại nhận được giải Nam chính xuất sắc nhất của Oscar năm 3020 là —— “
“Bạch Kỳ Nhiên! 《Diêu tưởng thanh 》!”
Toàn trường: “!!!”
Sở Ngôn: “…”
Hạ Bách Thâm: “…”
Cố Trầm Trạch: “…”
Bạch Kỳ Nhiên vẻ mặt khờ đục: “Ôi chao? Tôi hả? Tôi nhận được cúp hả? À, được cúp rồi…. A a a a? Tôi nhận được cúp rồi?!!!”
Toàn thế giới, một mảnh sôi trào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT