Hằng năm, trước khi lễ trao giải được diễn ra, ban tổ chức Kim Thịnh đều sẽ công bố một phần danh sách khách quý trao giải, thường là chia làm ba đợt phân thành sớm ba ngày, sớm hay ngày và một ngày trước đêm trao giải.

Bất quá vì khiến đêm lễ có thể giữ được càng nhiều kịch tính, khách quý trao giải bình thường đều sẽ đảm nhận những giải ngoại vi như Quay phim xuất sắc nhất, Kịch bản cải biên xuất sắc nhất, chưa bao giờ có cơ hội trao những giải lớn như Ảnh đế Ảnh hậu, Đạo diễn cùng với Phim điện ảnh xuất sắc nhất….

Cả bốn giải thưởng này đều là cây đinh của giới giải trí, khách quý trao giải đương nhiên cũng phải là nhân vật cấp quan trọng trong giới. Có thể là Ảnh đế Ảnh hậu đời trước cũng có thể là đạo diễn nổi danh, còn có một lựa chọn khá đặc biệt ——

Đó chính là nhà sản xuất.

Ngay khi Hạ Bách Thâm xuất hiện trên sân khấu tất cả mọi người hầu như đều ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ vì sao người đàn ông kia lại xuất hiện vào lúc này.

Địa vị của Giải trí Thiên Thịnh tại Hoa quốc có thể nói ngạo thị quần hùng, tuy rằng vẫn có danh xưng ‘Ba công ty giải trí lớn của Hoa quốc’ thế nhưng mọi người đều biết, cho tới bây giờ Thiên Thịnh vẫn là đầu lĩnh của ba có thể này. Mà Thiên Thịnh làm sản nghiệp dưới trướng của Hạ thị, cái tên ‘Hạ Bách Thâm’ kia tự nhiên cũng được vô số người trong giới biết đến.

Ngay khi Sở Tiêu Khanh ý thức được Hạ Bách Thâm có thể dùng thân phận của nhà sản xuất bước lên sân khấu, trong hội trường cũng lục tục có người vỡ lẽ điểm này.

Mỗi bộ phim của Thiên Thịnh đầu tư cũng có thể nói là do Hạ Bách Thâm đầu tư, hơn nữa trong tất cả những bộ phim đó, cái tên đầu tiên xuất hiện trong phần giới thiệu cuối phim tất nhiên sẽ là ——

[Tổng sản xuất: Hạ Bách Thâm]

Tuy rằng ai cũng biết người đàn ông kia rất ít khả năng sẽ thực sự quản lý chế tác một bộ phim, thế nhưng cái xưng hào ‘Tổng sãn xuất’ kia cũng sẽ gắn liền với đối phương. Cho dù loại hành vi này dường như có chút dị dạng, vô sỉ thế nhưng ai bảo người nọ có tiền liền tùy hứng, hôm nay đứng trên sân khấu cũng là hợp lý rõ ràng, không thể không phục.

“Hình như đã nhiều năm rồi chưa thấy phía nhà sản xuất đảm nhân khách quý trao giải cho Kim Thịnh đi?”

“Bình thường không phải nhà sản xuất sẽ trao giải ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’ sao?”

Tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn trong hội trường, tiếng xì xào bàn tán của mọi người bên dưới cũng bị âm nhạc vang dội bao phủ. Hình chiếu toàn tức màu vàng cực lớn vẫn không ngừng phát sáng lượn quanh không trung, có vài cột trụ hình vòm đột nhiên di chuyển mở ra, đem sân khấu lớn gom thành trung tâm tầm mắt của mọi người.

Mà người đàn ông ưu nhã đứng trên sân khấu khẽ cong môi mỏng, trưng ra một nụ cười ung dung trấn định, anh bình tĩnh nói: “Có thể thu được lời mời trở thành người trao giải cho liên hoan phim Kim Thịnh là chuyện trước hôm nay tôi chưa từng ngờ đến, năm nay có mười lăm bộ phim tuyệt vời đạt được đề cử ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’, cũng có mười lăm nam diễn viên ưu tú nhận được đề cử Ảnh đế.”

Giọng nói trầm thấp từ tính phảng phất như một cây đàn violon cổ xưa chậm rãi đàn tấu một chương nhạc cổ xưa thần bí.



Không ai có thể chối bỏ rằng người đàn ông này thực sự quá mức sản xuất, khiến người ta không nhịn được tán thưởng. Bản thân anh ta sở hữu một bề ngoài xuất chúng không thua bất kỳ ngôi sao nào, vóc dáng cao ráo chẳng khác gì người mẫu, hơn nữa thân phận cao quý còn khiến anh ta gần như bẩm sinh phát ra một loại khí chất lạnh nhạt tự phụ, gần như mang theo tư chất siêu sao bẩm sinh —— ngoài ra, anh ta còn tên là Hạ Bách Thâm.

“Ây da, người này không phải minh tinh sao? Thực sự rất tuấn tú mà…”

Tiểu thiên sứ nước Nga Anfia nhịn không được cảm thán, thanh âm của cô truyền vào tai Sở Ngôn khiến y khẽ mỉm cười, trong lòng thật ra không dấy lên chúc ghen tuôn nào, chỉ hơi ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu, thấp giọng nói: “Anfia, anh ta không thể trở thành minh tinh.”

Anfia tự nhiên cũng biết: “Em biết mà Tiểu Ngôn, anh ta là ông chủ của anh, không có thời gian làm minh tinh.”

Sở Ngôn nghe vậy thì hơi lắc đầu, dùng ngữ điệu nhạo báng nói: “Không, tôi nói anh ta không thể trở thành minh tinh là vì anh ta không có thực lực này. Diễn xuất của anh ta rất tệ, còn hát sao… em cứ thử tưởng tượng một người hát lạc giọng từ Hoa quốc đến tận Mỹ quốc là cảm giác như thế nào.”

Anfia lập tức trợn to đôi mắt, biểu tình vô cùng kinh khủng.

Từ Hoa quốc đến Mỹ quốc?! Đây là cự ly hơn một trăm năm ánh sáng nha!!!

Sở Ngôn cũng không lại quan tâm Anfia, y quay đầu nhìn người đàn ông trên sân khấu. Hôm nay người nọ mặc một bộ âu phục màu đen thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng mỗi đường kim mũi chỉ đều do nghệ nhân danh tiếng đích thân khâu vá, anh ta cười nhạt trêu đùa nói những lời màu đầu chuẩn bị trao giải, thần thái bình thản không nhanh không chậm.

Ngay khi nói đến chữ cuối cùng, Hạ Bách Thâm bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phí người thanh niên đang lẫn trong đám đông.

Không ai biết anh đang nhìn kẻ nào, thế nhưng Sở Ngôn giữa biển người lại cười đến cong cong đuôi mắt, nhướn mày nhìn đối phương.

—— Anh sẽ trao giải?

—— Anh muốn trao giải cho em.

Trái tim nóng rực trong lồng ngực vẫn đang chậm rãi đập đều, Sở Ngôn nhìn Hạ Bách Thâm khẽ cong môi mỏng mỉm cười dịu dàng với mình, sau đó lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng mở phong bị có tên người đoạt giải.

Trong khoảnh khắc ấy, động tác của người đàn ông kia trở nên cực kỳ thong thả, thanh âm xung quanh cũng giống như đột nhiên sửng lại, ngay cả không khí đều tan biến thành một mảnh hư vô. Trong cả hội trường đông đúc, Sở Ngôn dường như chỉ có thể nhìn thấy một mình người nọ, nhìn những ngón tay thon dài đang chậm rãi mở danh sách điện tử kia, ánh mắt người nọ rũ xống đọc tên người đoạt giải, sau đó lại hơi nhấc tay, bất chợt nhìn về phía y!

Hết thảy vào giờ khắc này đều giống như một thế giới vô thanh.

Hạ Bách Thâm cười nhạt cong môi, ý cười trên khóe môi Sở Ngôn cũng càng sâu.

Trong sự an tĩnh của mọi người, đường nhìn đôi mắt Hạ Bách Thâm gắt gao dừng trên người thanh niên o hề di động. Ánh mắt của anh khiến sự khẩn trương trong lòng Sở Ngôn bổng chốc tiêu tán, nụ cười trên môi đối phương giống như đã báo trước điều gì đó, khiến Sở Ngôn cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng một nụ cười, yên tĩnh chờ đợi.

Hạ Bách Thâm cầm lấy micro đang lơ lửng trước mặt, trên gương mặt lạnh lùng góc cạnh đều mang ý cười, đọc gằn từng chữ nói: “Người đoạt giải ‘Nam chính sản xuất nhất’ của Kim Thịnh đêm nay chính là —— “

“Oliver Ashley, 《He》!”

Sở Ngôn lập tức sững sốt, cả người cũng đều cứng lại.

Cả khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cái âm lượng này gần như có thể làm bung cả nóc nhà, vô số người đều đang vỗ tay chúc mừng vị siêu sao đỉnh cấp kia, chúc mừng anh lại thu được một giải thưởng danh giá. Mà lẩn trong đám người này, Sở Ngôn lại có vẻ vô cùng kinh ngạc, y dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông trên sân khấu, giống như không thể tin được đối phương lại dám dùng việc như vậy trêu chọc chính mình.

Thế nhưng, ngay ba giây đồng hồ sau, khi tiếng vỗ tay chỉ vừa chớm lên thì…

Bỗng nhiên!

Người đàn ông nọ lại khẽ ho một tiếng, nói: “Còn có một người.”

Cả khán phòng lập tức yên tĩnh.

Chỉ thấy Hạ Bách Thâm chậm rãi híp mắt, che giấu một tia ôn nhu sâu tận đáy lòng, vẫn nhìn thẳng vào thanh niên đang trưng ra vẻ kinh ngạc giữa đám đông, dùng ngữ điệu nghiêm túc chậm rãi nói: “’Nam chính sản xuất nhất’ của Kim Thịnh đêm nay —— Sở Ngôn, 《 Nghe tiếng gió thổi 》!”

Trong một thoáng mọi người đều ồ lên, ngay cả Sở Tiêu Khanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Sở Ngôn đang ở bên cạnh, mà Sở Ngôn đang ngẩn người ngồi tại chỗ nhất thời không kịp phản ứng. Oliver trước hết đứng dậy, chỗ ngồi của anh cách sân khấu khá xa, anh từng bước tiến lên, mà Sở Ngôn qua 5 giây sau vẫn còn chưa đứng lên.

Khách quý trao giải trên sân khấu cười nói: “Sở Ngôn, cậu cũng là Ảnh đế đêm nay, chúc mừng cậu.”

Những lời này nghe có vẻ vô cùng bình thường, những người nghe được đều không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt gì, mà những fans điện ảnh phía sau mắt kính VR đã sớm bị cái tin tức bất ngờ này dọa cho giật thót, càng không phát hiện hàm nghĩa ẩn bên trong những lời ấy.

Thanh âm của Hạ Bách Thâm cực kỳ thong thả, lạ một loại gần như rỉ rả nỉ non, hoàn toàn là lời tâm tình của tình nhân trong lúc ngọt ngào nhất. Ba chữ ‘Chúc mừng cậu’ từ miệng anh thốt ra mang theo hương vị quanh co trăm mối, cũng thành công đánh thức người thanh niên bên dưới, rốt cục triệt để tiếp nhận cái sự thật này.

Vừa vặn Oliver Ashley đi ngang bên cạnh Sở Ngôn, anh liền kéo tay của thanh niên, nói: “Chúng ta cùng nhau đi lên thôi, Sở.”

Sở Ngôn mỉm cười gật đầu, mà Hạ Bách Thâm trên sân khấu lại: “…”

Nhân viên nghi thức đúng lúc mang ra thêm một chiếc cúp Ảnh đế, do Hạ Bách Thâm trao cho hai diễn viên đoạt giải. Oliver Ashley nhiệt tình tiến đến chuẩn bị tặng một cái ôm cho khách quý trao giải, nào ngờ anh vừa mới giương hai tay ra đã thấy người đàn ông kia duỗi tay phải, mặt không biểu tình ngữ điệu lạnh băng nói: “Chúc mừng anh.”

Oliver: “…” Đây là phép xã giao mới của Hoa quốc?

Oliver hoang mang cau mày, trên gương mặt anh tuấn vẫn tràn ngập ý cười, anh bình tĩnh bắt lấy tay Hạ Bách Thâm, sau đó tiến lên chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ. Thế nhưng khi anh vừa đi đến trước micro còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên lại thấy người đàn ông nọ mạnh mẽ ôm lấy Sở Ngôn!

Oliver: “…”

Này này này, hành vi trước mắt chẳng lẽ là sự kỳ thị chủng tộc trong truyền thuyết?! Không thể chơi như vậy nha!

—— Cũng đừng trách Oliver hiểu biết kém cỏi, không rõ quan hệ của hai người. Thật sự khoảng cách giữa Hoa quốc và Mỹ quốc quá xa, giới giải trí của hai bên cũng có chút ít sai biệt, ngoại trừ đến đây lĩnh thưởng thì Oliver cũng ít xuất hiện tại Hoa quốc, vậy nên càng không quan tâm đến những tin tức ngoài lề ở nơi này, thậm chí chưa từng có cơ hội tham gia bộ phim nào của Hoa quốc.

Trên sân khấu, Oliver bắt đầu phát biểu cảm nghĩ nhận giải của mình, mà ở sau lưng anh, ở trong bóng tối ánh đèn không chiếu tới, Hạ Bách Thâm đang ôm chặt người yêu, siết đủ mười mấy giây mới chịu buông ra.

Những khán giả sau mắt kính VR không thấy được một màn như vậy, bởi vì tất cả ống kính đều đã tập trung lên người Oliver, thế nhưng Sở Ngôn đứng trên sân khấu lại có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân bị kéo vào một vòm ngực ấm áp, chóp mũi quẩn quanh hương vị cực kỳ quen thuộc, thanh âm trầm thấp của người đàn ông nọ cũng vang lên bên tai: “Ngôn Ngôn, chúc mừng em trở thành Ảnh đế của anh.”

Sở Ngôn kềm lòng không đặng vươn tay ôm đáp lại đối phương.

Chỉ sợ tất cả mọi người đều không đoán được, kỳ thực tối nay y và người đàn ông này đang mặc một bộ đồ tình nhân, đều xuất phát từ trong tay một nhà thiết kế danh tiếng chuyên môn nhận những đơn hàng áo cưới cao cấp. Mặc bộ quần áo đó và nghe ngữ điệu này khiến trái tim Sở Ngôn khẽ nóng lên, hồi lâu cũng gần như có chút nghẹn ngào.

Sở Ngôn ấm ách nói: “Anh sao lại chạy lên trao giải rồi.”

Hạ Bách Thâm cười nhẹ nói: “Anh muốn chính tay trao cho em chiếc cúp thuộc về em.”



Hai người lại cọ sát vành tai một hồi mới chịu thả nhau ra.

Đợi thêm ba phút, Oliver rốt cục phát biểu cảm nghĩ xong, còn hôn nhẹ lệ chiếc cúp, hướng về phía các khán giả trong hội trường và sau mắt kính VR trưng ra nụ cười mỉm mê người, sau đó xoay người chuẩn bị nhường vị trí cho Sở Ngôn.

Sở Ngôn tay phải cầm chiếc cúp thật nặng, vừa chuẩn bị bước lên bao nhiêu cảm thấy lòng bàn tay bị người nhẹ nhàng gãi một chút.

Sở Ngôn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Hạ Bách Thâm, chỉ thấy người sau khẽ gật đầu một cái, trong đồng tử đen nhánh lắng đọng cảm tình dày nặng khiến y khẽ nao nao, tiếp theo Sở Ngôn khẽ cong khóe môi, xoay người bước đến vị trí ngọn đèn rọi sáng.

“Cảm ơn 《Nghe tiếng gió thổi 》, cảm ơn đạo diễn Sở Tiêu Khanh…”

Sở Ngôn vừa cất lời đã là mở đầu truyền thống nhất, mỗi một người khi phát biểu cảm nghĩ lấy thưởng thường đều sẽ trước hết cảm tạ nhân viên đoàn phim cùng với phía nhà đầu tư, đây là quy củ ước định đã lâu, mỗi người trên cơ bản đều sẽ làm theo.

“… Cám ơn Giải trí Thiên Thịnh, cám ơn nhà sản xuất Lương Kiêu và tổng sản xuất Hạ Bách Thâm.”

Khi nói đến ba chữ cuối cùng, thanh âm Sở Ngôn bỗng nhiên trầm xuống, ngữ điệu cũng càng thêm nhu hòa, bất quá rất nhanh sau đó y lại tiếp tục nói: “Lần đầu tiên đọc được kịch bản 《Nghe tiếng gió thổi 》 tôi đã nghĩ rằng, bộ phim này rất khó quay tốt….”

“Cả bộ phim này phần không tiêu tiền nhất chỉ sợ chính là phim trường, tất cả các cảnh quay cộng lại bất quá cũng chỉ cần diện tích hơn 1000m2. Mà đoàn phim chúng tôi đã hoàn thành một bộ phim điện ảnh xuất sắc trên cái phim trường nhỏ bé như vậy.” Ánh mắt Sở Ngôn bình tĩnh quét qua mỗi người đang ngồi bên dưới, sau đó thấp giọng cười nói: “Tiếng gió thổi cho tới bây giờ cũng sẽ không gạt người, vậy nên nghe được tiếng gió thổi cũng chính là nghe được nhân tính trần trụi đằng sau những lời nói dối.”

“Chúng ta may mắn được sinh ra trong thời đại hòa bình, từ lâu xa cách chiến tranh, xa cách những hy sinh vô nghĩa. Mảnh đất hiện tại dưới bàn chân chúng ta là Thủ đô tinh của Hoa quốc, thế nhưng ở tám trăm năm trước, tổ tiên chúng ta chỉ có thể co rúc trên địa cầu đã cạn kiệt tài nguyên. Vì vậy có người lựa chọn chiến tranh, hy vọng qua đó cướp giật tài nguyên, nhưng cũng có người lựa chọn hòa bình, khai sáng ra thời đại tinh tế!”

Tiếng nói của thanh niên vang vọng thật lâu trong hội trường, quanh quẩn không thôi.

“Trên thế giới này luôn có một nhóm người vĩ đại như vậy, bọn họ dùng máu tươi cống hiến khả năng sinh tồn cho đời sau, bọn họ cũng dùng quãng đời ngắn ngủi của mình sáng tạo ra sinh mệnh dài dằng dặc vĩnh viễn không kết thúc của chủng tộc này.” Sở Ngôn nói đến đây thì hơi dừng lại, trịnh trọng tiếp tục: “Cảm tạ Lê Việt, cảm tạ nhân loại, cảm tạ mỗi một người nhiệt tình yêu thương hòa bình, cảm tạ mỗi một vị khoa học gia vì sự phát triển của nhân loại mà cống hiến bản thân. Tôi nghĩ…”

“Mặt trời nóng cháy rọi sáng cả bầu trời

Ánh vàng mọc lên khỏi mặt đất bao la

Ánh trăng xanh ngời chảy xuôi từ phương Đông

Có nghe tiếng gió thổi sao

Tiếng chuông thuộc về quang minh rốt cục gõ vang

Nhân tính hẳn là nên cao thượng

Ý chí chiến đấu vĩnh viễn ngẩng cao

Đôi cánh thiên sứ nhẹ nhàng bay lượn giữa đêm đen

Tặng cho nhân loại

Tặng sinh mệnh và hy vọng.”

Vào thời khắc giải Kim Thịnh kết thúc, tất cả các fans điện ảnh trên thế giới đều sôi trào!

Phim điện ảnh tốt nhất,《Nghe tiếng gió thổi 》; Nam chính xuất sắc nhất, Sở Ngôn; Kịch bản gốc xuất sắc nhất, 《Nghe tiếng gió thổi 》!

Tuy rằng tổng cộng chỉ thu được ba giải thưởng, thế nhưng lại gom về hai trong bốn giải nặng ký nhất!

《Nghe tiếng gió thổi 》 tuyệt đối là người thắng lớn nhất đêm nay, mặc dù trên phương diện doanh thu 《Diêu tưởng thanh》 đã dùng lợi thế ba trăm triệu thắng hiểm, thế nhưng 《Nghe tiếng gió thổi 》 lại dùng từng chiếc cúp trọng lượng cực lớn lật ngược một ván, trở thành người thắng cuối cùng!

Ngoài ra, chi tiết khiến giới truyền thông càng thêm kích động không ngoài giải Kim Thịnh năm nay có hai Ảnh đế.

Kết quả của giải Kim Thịnh được quyết định do hơn 1530 lá phiếu nặc danh của các vị bình ủy nghệ thuật uy tín, từ đó đưa ra kết quả cuối cùng. Bởi vì mỗi hạng mục đều có mười lăm người cạnh tranh vậy nên thông thường số phiếu cao nhất cũng không có khả năng vượt qua 300 phiếu, mà tình huống hai người đồng thời nhận giải lại là càng ít.

Lần trước khi giải Kim Thịnh phải trao một danh hiệu cho hai người đã là mười sáu năm trước, là giải Nữ phụ sản xuất nhất. Mà hôm nay, qua mười sáu năm, Sở Ngôn và Oliver Ashley lại đồng thời thu được cúp Nam chính sản xuất nhất, thoáng cái đoạt đi danh tiếng của những người đoạt giải khác, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập trên hai vị Ảnh đế này.

—— Mà càng nhiều chính là tập trung trên người Sở Ngôn.

Oliver Ashley hiện tại đã là Ảnh đế siêu cấp xếp thư hai toàn tinh hệ, đã sớm thu được cúp Kim Thịnh, hiện tại bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm.

Thế nhưng Sở Ngôn thì sao? Giải Kim Thịnh chỉ là chiếc cúp thứ hai của cậu, thậm chí trực tiếp sáng lập lịch sử!

/Lúc nghe tên Sở Ngôn được xướng lên tôi thiếu chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ. Là song Ảnh đế nha! Song Ảnh đế đó! Chuyện này cũng quá huyền ảo rồi đi?/

/Sở Ngôn đúng là quá tuyệt vời, đừng có để người tên Oliver kia thâu tóm cúp Ảnh đế của Hoa quốc chứ, liền chia giải cùng anh ta!/

/Khoan đã, mọi người đang nói cái gì đó? Sở Ngôn đoạt cúp Ảnh đế rồi? Là Ảnh đế gì? Hôm nay ngoại trừ Kim Thịnh còn có lễ trao giải nào khác được cử hành sao?/

/Tin tức của lầu trên cũng quá lạc hậu rồi đi? Sở Ngôn chính là Ảnh đế của Kim Thịnh nha, là cùng Oliver Ashley chia giải đấy./

/ĐMM, VKL!!!! Sở Ngôn thật sự đọat được Ảnh đế Kim Thịnh? Mị vậy mà ngủ quên không xem trực tiếp./

Phản ứng của cư dân mạng phần lớn đều là ủng hộ, đối với những giải thưởng hạng nhất như Kim Phượng, Kim Đỉnh… thì các fans Hoa quốc đều hy vọng có thể do ngôi sao Hoa quốc lấy thưởng, mà đối với những giải thưởng đỉnh cấp như Kim Thịnh, bọn họ càng hận không thể để toàn bộ giới điện ảnh Hoa quốc bao sân mới hợp ý.

Đương nhiên, thực tế thường xuyên không được như mong muốn, giống như giải Nữ chính xuất sắc nhất của Kinh Thịnh tối qua là trao cho một nữ diễn viên người Pháp. Như vậy nếu như Ảnh đế lại là người ngoại quốc thì thật là quá mất mặt.

Hoa quốc huy hoàng của chúng ta có nhiều phim điện ảnh tốt như vậy, cư nhiên không thắng được bọn họ? Không phục! Hừ! Hoa quốc chúng ta chính là bao che khuyết điểm như vậy!

Việc Sở Ngôn và Oliver đồng thời nhận cúp, cư dân mạng cũng không quan tâm việc nhận giải đôi như vậy là chuyện khó được đến ra sao, trái lại chỉ không ngừng hoan hô Sở Ngôn quả thực rất tài giỏi, làm rạng danh người Hoa quốc. Bọn họ liên tục tung hô trợ uy, chỉ hận không thể lập tức phát cho Sở Ngôn vài lá cờ thưởng.

Đối với sự kiện này, tại quảng trường fans của Sở Ngôn lại là một cục diện hoàn toàn khác.

/Sở Nghiên Nghiên… trở thành Ảnh đế Kim Thịnh rồi?/

/Thật là Ảnh đế Kim Thịnh?!!!/



/A a a a a a a a! Khi nghe đến tên của Sở Nghiên Nghiên mị trực tiếp rơi lệ nha! Ô ô ô ô, Sở Nghiên Nghiên sao lại đỉnh như vậy chứ, mị yêu Lê Việt nhất, hắn tuyệt đối xứng với chức danh Ảnh đế, hắn chính là Ảnh đế rồi! Nếu như ngay cả Lê Việt cũng không thể lấy thưởng thì dựa vào cái gì người khác lại có thể lấy thưởng!/

/Chế đồng ý! Tiến sỹ Lê là nam thần của chế, là người chế yêu nhất! Kỳ thực hắn rõ ràng có thể tiếp tục sống sót thế nhưng lại lựa chọn kết thúc sinh mệnh. Hắn đã dùng phần tâm sức sau cùng của mình đắp ra nấc thang đầu tiên cho nhân loại bước vào thời đại tinh tế, hắn đối với nhân loại vừa ôm hy vọng ngập tràn vừa quá mức tuyệt vọng, hắn chính là xấu xa như vậy, hắn không phải người tốt nhưng chế chính là thích hắn!!!/

/Không được giành với iem! Không được giành với iem! Iem tặng cho Sở Nghiên Nghiên mười ngôi sao… Không! Một trăm ngôi sao!!!/

/Hôm nay là ngày lành con trai má lần đầu tiên thu được cúp Ảnh đế Kim Thịnh, vì kỷ niệm ngày vĩ đại này, mọi người! Chúng ta cùng nhau nỗ lực để Sở Nghiên Nghiên bá chiếm vị trí quán quân của ‘Hoa tinh 24h’ suốt đúng 24 giờ nào, có được hay không!/

/Tính một phần cho tôi, tôi tặng một đóa hoa! Tặng một đóa hoa cài tóc cho Sở Nghiên Nghiên!/

/Mị là túi muối của Sở Nghiên Nghiên! Mị tặng sao cho Sở Nghiên Nghiên!/



[Kỳ tích tái hiện sau mười sáu năm dài: Sở Ngôn và Oliver Ashley cùng đăng bảo tọa Ảnh đế!]

[Sở Ngôn: Tặng nhân loại, tặng sinh mệnh và hy vọng.]

[Ảnh đế mới của Kim Thịnh, siêu sao siêu cấp vượt thời đại tiếp theo?]

Các trang truyền thông điên cuồng đưa tin, 《Nghe tiếng gió thổi 》 không phụ sự đầu tư của Thiên Thịnh, một lần thu hoạch trọn giải thưởng lớn của Kim Hoa, Kim Đỉnh, Kim Lăng… hôm nay còn trực tiếp giật giải ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’, ‘Nam chính xuất sắc nhất’ và ‘Kịch bản gốc xuất sắc nhất’ của Kim Thịnh!

Nhất là cúp Ảnh đế của Sở Ngôn, thứ này đã gây một trận oanh động không nhỏ trong giới. Ở mảng diễn viên, đám người An Thiều Dương, Cố Trầm Trạch, Raymond Westdruck, Bạch Kỳ Nhiên liên tục gửi lời chúc phúc. Về phần đạo diễn, Alando, Sở Tiêu Khanh, Hàn Nhẫm Văn cũng chúc mừng y nhận thưởng.

Nhưng mà, chân chính khiến mọi người không ngờ tới chính là hành động của người hâm mộ!

Từ sau khi bảng xếp hạng ‘Hoa tinh 24h’ ra đời, cả Hoa quốc chưa tưng có ngôi sao nào có thể giữ vững ghế quán quân suốt 24 giờ đồng hồ. Hạ Minh Ngọc không được, Thích Diệu Văn không được, Cố Trầm Trạch không được, ngay cả An Thiều Dương cũng không được!

Thế nhưng sau khi Sở Ngôn nhận được giải Ảnh đế Kim Thịnh đã trực tiếp ngồi vững ghế quán quân suốt hơn 26 giờ!

Cái hành động này của người hâm mộ đã khiến vô số người trong nghề chú mục sợ hãi, rất nhiều truyền thông cũng chuyển phát tin này. Trên bảng hot search của weibo, cái tên Sở Ngôn một mực lưu lại trong top 5 không rơi. Đến tận thời điểm này rốt cục có cư dân mạng cảm khái nói: /Hiện tại… có lẽ thật sự đã đến thời đại của Sở Ngôn rồi chăng?/

Qua một ngày tiếp theo, ‘Hoa tinh rực rỡ’ lần nữa làm mới, trịnh trọng công bố, khiến vô số người khiếp sợ ồ lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play