Ăn xong bữa tiệc chia tay vô cùng phong phú, Sở Ngôn nói lời tạm biệt cùng đạo diễn Sở, Raymond… trở về Thủ đô tinh.

Lúc này 《Hắc ám tập kích》 vẫn còn chiếu rạp, chip phim vẫn đang trong thời gian đặt hàng, muốn thưởng thức phim nhất định phải đếp rạp mới có thể xem được. Trước kia Sở Ngôn muốn xem phim, hoặc là trực tiếp xem ở buổi công chiếu đầu hoặc đợi sau khi bộ phim hạ rạp, bán ra chip rồi mang về nhìn. Đối với ngôi sao mà nói, xem phim của mình cũng là một việc vô cùng phiền phức, nếu bị người khác nhận ra rất có thể sẽ mang đến trải nghiệm điện ảnh không tốt với những người cùng rạp.

Bất quá thân là một trong những nhà đaàu tư phim, ngay buổi tối Sở Ngôn vừa trở về Hạ Bách Thâm đã lấy ra một con chip nho nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Sở Ngôn thấy vậy thì hơi sửng sốt, hỏi: “Vật gì đấy?”

Đối phương không chút dao động cong cong khóe môi, gương mặt tuấn lãng sâu sắc lộ ra nụ cười thần bí, Hạ Bách Thâm trầm giọng nói: “Em đoán xem là cái gì?”

Sở Ngôn nào để ý đến anh, cầm con chip kia đi về phía rạp phim tại gia, vừa đi vừa nói: “Chip điện ảnh trên toàn thế giới đều giống nhau như đúc, anh không nói tự em xem liền biết thôi?”

Hạ Bách Thâm ở phía sau cúi đầu cười một tiếng, sau đó đứng dậy đi theo.

Đợi Sở Ngôn cho chip vào khe máy chiếu rồi, không qua bao lâu âm nhạc hùng hồn dày nặng liền vang lên, xen lẫn là tiếng gió thổi phần phật cùng tia chớp lập lòe, bốn chữ lớn dát vàng khí thế xuất hiện giữa không trung, lấp lánh sáng ngời, lóa mắt cực độ ——



[Hắc ám tập kích]

Mặc dù Sở Ngôn cũng dự đoán khả năng này, bất quá đợi đến khi thật sự nhìn thấy vẫn là không khỏi sửng sốt, sau đó buồn cười quay đầu nhìn người đàn ông đang vững vàng ngồi bên cạnh, hỏi: “Hạ tiên sinh, hiện tại chip của 《Hắc ám tập kích》 hẳn là còn trong thời gian đặt hàng đi, anh nói xem anh rốt cục là vi phạm luật lệ hay là tự giữ tự trộm?”

Hạ Bách Thâm giả vờ kinh ngạc nhướn mày, lại hỏi: “Anh nhớ… hình như anh cũng có đầu tư vào bộ phim này?”

Lúc này giữa không trung đã chiếu đến phần danh sách diễn viên, Sở Ngôn cũng không tiếp tục chú ý đến nội dung điện ảnh mà đảo mắt quét qua người đàn ông vô liêm sỹ bên cạnh một vòng, cuối cùng hơi nhếch khóe môi, nói: “Vậy nên… cái này là tự giữ tự trộm?”

“Cái này gọi là tận dụng hợp lý.”

Sở Ngôn khẽ hừ một tiếng không nói gì, sau đó quay đầu chăm chú xem điện ảnh.

Bất quá có vài chuyện Sở Ngôn thật sự không biết, trước khi quen y Hạ Bách Thâm rất ít xem phim, cơ hồ chưa từng xem phim truyền hình. Cái rạp phim tại gia này đã xây được mấy năm thế nhưng trước đó nó cơ hồ là nơi bị bỏ hoang trong căn biệt thự này, chủ nhân vĩnh viễn đều không đặt chân vào.

Thế nhưng hiện tại, nó rốt cục có thể phát huy giá trị của mình.

Thiết bị trình chiếu tiên tiến nhẤt khiến những cảnh tượng trong phim được bày ra vô cùng sống động, một bộ phim điện ảnh ưu tú đủ khiến bất kỳ ai đều đắm chìm trong đó, cho dù Hạ Bách Thâm không quá thích xem điện ảnh cũng không còn ôm tâm tình đi xem cùng người yêu, bắt đầu cẩn thận theo dõi.

Chỉ là cho dù có đắm chìm vào bộ phim Đến thế nào đi nữa, bàn tay dày rộng ấm áp của anh vẫn bao lấy tay thanh niên, hai người mười ngón đan xen, có một lớp mồ hôi mịn từ lòng bàn tay song phương tuôn ra, không hề có chút cảm giác dính dấp ghê tởm ngược lại còn mang theo sự ngọt ngào khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Đến lúc Sở Ngôn xuất hiện trong phim, Hạ Bách Thâm hơi lặng người, thoáng chốc không kịp phản ứng.

Mái tóc đen dài chấm thắt lưng, sắc mặt tái nhợt không mang huyết sắc, một Sở Ngôn toát ra cảm giác âm u lạnh lẽo như vậy hoàn toàn khác với ấn tượng của Hạ Bách Thâm về người yêu của mình, thế nhưng ngoài ý muốn lại nhiều ra mấy phần hương vị mê hoặc câu nhân.

Những cảnh đánh nhau hoa lệ xinh đẹp, khí tràng cường đại lãnh ngạo, cho dù chỉ nhìn hình chiếu giả lập Hạ Bách Thâm đều có thể tưởng tượng được lúc người yêu của anh quay những cảnh này có bao nhiêu xinh đẹp, đẹp đến anh thực sự muốn đem đối phương giấu đi không để kẻ khác nhìn thấy.

“Em sao lại chết rồi.” Thanh âm khàn khàn từ tính của anh vang lên.

Lúc này bộ phim đã kết thúc, chỉ có danh sách nhân viên và những lời cảm ơn không ngừng lướt qua không gian rạp chiếu.

Nhạc phim du dương êm dịu quanh quẩn trong khán phòng, bởi vì chip phim chưa được phát hết nên ánh đèn cũng không bật lên, dưới ánh sáng lờ mờ thiếu niên khẽ rũ mắt, nhìn về phía người đàn ông đang nắm tay mình nhẹ nhàng vuốt ve.

Qua hai năm, hiện tại đã có rất ít người chú ý đến bề ngoài xuất chúng của Sở Ngôn, trái lại càng thêm tán thưởng diễn xuất và khí chất y sở hữu.

Bề ngoài đã không còn là bộ phận chiếm tỷ trọng lớn nhất trong bản đồ thực lực của y, bất luận là kỹ năng diễn xuất rung động lòng người hay khí chất nổi trội đa dạng cũng đủ để người thanh niên này ngồi vững bảo tọa nghệ sỹ tuyến đầu, không ai có thể lay động.

Bất quá dưới hoàn cảnh sáng tối đan xen hiện tại… những thứ kia đã không còn trọng yếu nữa, dưới ánh đèn lập lòe nhấp nháy, Hạ Bách Thâm nghiêm túc nhìn gương mặt người yêu, sống mũi cao cao, đuôi mắt hẹp dài, viên môi no đủ, còn có xương quai xanh mảnh mai gợi cảm.

Bởi vì không gian mờ tối khiến Sở Ngôn không nhận ra sự nóng bỏng trong mắt đối phương, y cười khẽ một tiếng bất đắc dĩ nói: “Trong bộ phim này em chỉ là nhân vật nền, chết lại có chuyện gì đáng ngạc hiên. Hơn nữa anh nên biết bộ tiểu thuyết 《Hắc ám tập kích》 này còn có một biệt hiệu, gọi là《Tử thần tập kích 》. Ngoại trừ nam nữ nhân vật chính ra, ngay cả nam 2 và nữ 2 cũng đều triệt để tử vong, một nhân vật nhỏ như em phải lãnh cơm hộp(Chỉ nhân vật phải chết) là quá bình thường.”

Thanh âm phát ra từ cổ họng Hạ Bách Thâm có chút khàn khàn, anh cố gắng đè nén lại rồi hỏi tiếp: “Vậy 《Nghe tiếng gió thổi 》thì sao?”

Sở Ngôn hơi run lên, qua hồi lâu mới nhìn về phía đối phương: “Lẽ nào bộ phim này không phải do Thiên Thịnh đầu tư?”



Ý tứ chính là: Bộ phim này do anh đầu tư nha, kịch bản chẳng lẽ anh còn không rõ? Còn phải hỏi em nam chính có chết không?

Sở Ngôn lại nói: “Bất quá 《Nghe tiếng gió thổi 》 cũng không tính là phim BE, ngoại trừ nam chính tất cả những người khác đều có kết cục tốt đẹp.”

Danh sách cảm ơn dài dòng rốt cục kết thúc, ánh đèn trong rạp phim thoáng cái bừng lên. Độ sáng thay đổi đột ngột khiến Sở Ngôn thoáng cái không kịp thích ứng, hơi híp mắt quay nhìn người đàn ông bên cạnh, nói “Thời gian cũng không còn sớm, vẫn là về phòng thôi…”

Thanh âm hơi ngừng.

Đến khi hai ánh mắt giao nhau Sở Ngôn phút chốc sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Chỉ thấy đối phương hai mắt thâm thúy, môi mỏng cong lên như cười như không nhìn mình, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay, thân nhiệt cực nóng đối phương truyền tới phảng phất có thể thiêu đốt tất cả.

Thiên ngôn vạn ngữ đều không cần nói ra.

Khóe môi nhịn không được nhếch lên, Sở Ngôn khẽ cười nhướn mày, ánh mắt dào dạt nhìn Hạ Bách Thâm. Nụ cười kia càng lúc càng sâu, càng lúc càng tươi tắn, đợi qua một lát y bất chợt vươn người, xoạc chân cưỡi lên đùi đối phương, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống quan sát người này.

Sở Ngôn vươn tay kéo caravat Hạ Bách Thâm, bắt người kia áp sát vào mình, thấp giọng nói: “Em còn nhớ lúc ở tinh cầu A-2, có người ỷ vào việc em không có biện pháp tính sổ với anh công nhiên đùa giỡn chòng ghẹo trong điện thoại? Hạ Bách Thâm, anh biết người kia là ai không?”

Hạ Bách Thâm lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt, ngỡ ngàng hỏi: “Là ai? Vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy?”

“Anh cứ tiếp tục giả vờ đi.”

Nhìn bộ dạng ngây ngốc đối phó của người này, Sở Ngôn thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, phát ra một tiếng hừ nhẹ qua lỗ mũi, sau đó chợt buôgn lỏng caravat. Thế nhưng Hạ Bách Thâm cũng không ngả người ra sao, trái lại vươn tay choàng qua eo thanh niên, cách một tầng vải vóc ám muội vuốt ve.

Thanh âm của anh hơi ngẹn lại: “Bằng không… Chúng ta liền diễn lại tình huống khi đó một lần, có thể anh sẽ nhớ đến?”

Sở Ngôn mới không dại như vậy: “Nghĩ thật tốt.”

Đối với việc này người đàn ông chỉ có thể cúi đầu cười nhẹ hai tiếng, không trỏa lời.

Ánh đèn trong rạp phim rất sáng, mỗi ngõ ngách đều bị rọi tới, nơi này tổng cộng chỉ có bốn ghế salon, được thiết kế thành hai dãy song song. Tại chiếc ghế trung tâm, người thanh niên tuấn tú kia đang không chút cố kỵ cưỡi lên chân người yêu, mạnh mẽ đè ép đối phương không cho cơ hội cử động.

Đối với kiểu cầm tù này, Hạ Bách Thâm thực sự vui vẻ chịu đựng. Tuy rằng biểu tình vẫn phi thường tĩnh táo, thế nhưng phản ứng cần có đã xuất hiện từ lâu.

Sở Ngôn vừa nói xong một câu “Anh nghĩ thật tốt’, bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó nóng bỏng chỉa vào gốc đùi mình, y thật sự không cảm thấy xấu hổ cũng không tỏ ra mờ mịt, chỉ hơi liếc mắt nhìn người đối diện, nhàn nhạt nói: “Anh thật sự không biết nhẫn nại như vậy?”

Hạ Bách Thâm thản nhiên nhún vai: “Từ khi quen em, anh thật sự không biết hai chữ nhẫn nại kia viết như thế nào nữa.”

Thuận miệng liền nói ra một câu lãng mạn trêu đùa cũng thôi đi,  đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia còn cố tình hiện ra vẻ chân thành, nếu Sở Ngôn không cảm nhận được cái thứ đang cọ vào bắp đùi mình có bao nhiêu căng thẳng đường hoàng, y còn có thể tin được chuyện ma quỷ của đối phương, tiếc là trên đời không có nếu như.

Một giây tiếp theo, y thật sự không muốn cùng người đàn ông này dây dưa dài dòng nữa, vậy nên lập tức cúi người hôn sâu.

Nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng thình lình hạ xuống, Hạ Bách Thâm vững vàng tiếp được, đồng thời càng siết chặt eo đối phương hơn, càng làm sâu nụ hộn tương phùng sau nhiều ngày cách biệt. Đầu lưỡi mạnh mẽ điên cuồng quét qua khoang miệng non mịn, mút lấy một chút dịch thể bên trong, anh giống như ột con sự tử dũng mãnh hùng hổ mà đến, cuồng nhiệt lại không mất ôn nhu, khiến thanh niên không nhịn được rên rỉ.

Sở Ngôn chống một tay lên lưng salon, tay còn lại đặt trên vai người đối diện, cứ thế bảo trì tư thế hôn nhau thật lâu, hai người chợt bỗng nhiên thả ra.



Lần này, khóe mắt thanh niên từ lâu đã ướt sũng, trên môi cũng hiện lên một màn nước gợi cảm, hai người nhẹ nhàng thở dốc, sau khi nghỉ ngơi một hồi liền lần nữa trao nhau nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt.

Qua hồi lâu, Sở Ngôn ôn nhu vỗ nhẹ lên mặt đối phương, khàn giọng nói: “Đừng làm rộn ừ…”

—–Ta là cua đồng phân cách tuyến—–

Hạ Bách Thâm cười nhẹ trứ hôn lên môi người yêu, sau đó ôm ngang thanh niên đi vào phòng tắm. Lúc này Sở Ngôn cũng không để ý cái gì là ôm công chúa, y từ sớm đã tựa vào lòng người đàn ông này híp mắt ngủ say.

Vừa trở về từ tinh cầu A-2 đã trải qua một lần vận động kịch liệt như vậy, Sở Ngôn từ lâu mệt đến cả người uể oải, nhắm mắt liền ngủ.

Hạ Bách Thâm cũng biết người yêu của mình hôm nay đã vô cùng mệt mỏi, vậy nên anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, sau đó cẩn thận giúp cậu xử lý, còn rất chu đáo giúp Sở Ngôn massage thả lỏng thân thể, lăn qua lăn lại đến nửa đêm liền ôm người yêu cùng ngủ.

—— Vậy nên, đây chính là lý do vì sao sáng hôm sau Hạ tiên sinh vẫn luôn phi thường uể oải?

Đây hết thảy là có nguyên nhân ! Tuyệt đối không phải là do thận hư, đó là bởi vì tình yêu sâu đậm tỉ mỉ của Hạ tiên sinh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play