Cô nghe thấy tiếng khóc thì cảm thấy lo lắng vô cùng
-Em sao thế?
-Xe anh em cầm đi rồi,mẹ em không cho em đi nữa,chị qua nhà em được không? -Quỳnh vừa khóc vừa nói
-Nhưng chị đâu biết nhà em đâu
-Để em chỉ cho,chị biết chợ XX,Đường XX rồi đúng không? Chị đi vào 1 cái ngõ là đến nhà em
Cô theo đường Quỳnh chỉ cuối cùng cũng tìm được nhà.Cô và Quỳnh đứng bên ngoài nói chuyện
-Em bảo với mẹ đi gặp Dân rồi,mẹ em không cho đi tối,nãy vừa có tai nạn ở ngoài kia nữa nên mẹ em không cho đi
-Trời ơi sao em ngốc vậy,em bảo qua nhà bạn ăn sinh nhật
-Ừ nhỉ sao em không nghĩ ra
-Bây giờ em tính sao?
-Em muốn đi nhưng không biết đi kiểu gì đây nữa,à chờ em tý,em gọi cho chú em qua xem có được đi không?
Vừa nói Quỳnh vừa ấn điện thoại gọi cho chú nó nhưng không được,nó buồn bã ngồi xuống
-Chán thế nhỉ,giờ không có cách nào sao? -Cô nhìn vẻ mặt thấy vọng của Quỳnh cũng thấy chán nản
-Hay chị cứ đi đi,có gì chị xin chữ kí vào quyển này cho em được không? -Quỳnh đưa cho nó một quyển sổ nhỏ rất đẹp
-Em không định đi nữa à?
-Chắc thôi chị ạ,chị đi đường cẩn thận
Cô và em cô đi ra đến đầu ngõ,cô quay sang hỏi em cô
-Muốn đi nữa không?
-Từ đây ra đến đấy xa lắm đấy,đường tối nữa,đạp xe chắc chết mệt
-Tao không muốn mất cơ hội gặp anh ấy thêm một lần nữa
-Vậy thì đi
Nghe xong câu này của em cô,hai người cùng đạp xe ra hội chợ thành phố
Cô đứng ngó dọc ngó ngang không thấy Dương đâu cả,cô đành phải mua vé vào trước không lại hết vé,cô và em cô đi dạo xung quanh xem các thứ linh tinh,đồ gì cũng muốn mua nhưng nó quá đắt với giá bên ngoài,cô tiến lại chỗ sân khấu " nơi này là nơi anh sắp sửa bước lên và em sẽ được nhìn thấy anh ngoài đời không phải qua phim ảnh ''.Cô tưởng tượng ra khung cảnh anh đến bước xuống xe,phóng viên,Fan của anh tiến lại gần anh,xin chữ kí của anh và cô cũng là một trong số đó.Cô đang mải mê với suy nghĩ của mình đột nhiên có tiếng điện thoại rung lên,là số của Dương,cô vui vẻ nhấc điện thoại lên
-Alo! Đến đâu rời bà?
-Tôi đang ở trước cổng rồi nè
-Ok đợi nha tôi ra liền
Cô gọi em cô rồi chạy ra ngoài cổng thì nhìn thấy một bạn nữ xinh xắn vô cùng.Cô mỉm cười tiến lại
-Hey! Vào thôi
Cô chỉ tay vào phía bên trong rồi cả bọn kéo nhau đi vào.Vào ngồi một lúc thì anh Mc ra nói
-Hôm nay chúng ta sẽ có ca sĩ Sobin Hoàng Sơn, Noo Phước Thịnh,Minh Hằng
Anh ấy nói xong đi vào,mọi người ở đây trong đó có cả cô đều đạt câu hỏi
-Không có Chi Dân à?
Một câu hỏi không có hồi đáp.Cô quay sang Dương
-Thôi đi về đi,cũng muộn rồi mẹ tui cứ gọi mãi,về trước đây
Cô nói xong rồi tạm biệt Dương đi về.Đang đi trên đường có một xe ô tô chạy qua
-Ê mày,hình như tao vừa nhìn thấy hình Chi Dân kìa? -Em nó ngồi đằng sau chả biết nhìn kiểu gì mà lại ra hình anh
-Lúc nãy mày không nghe thấy không có anh ấy về à? -Cô bực mình lên tiếng
-Ngộ nhỡ giờ này anh ấy về sao?
Em cô vừa nói xong cô dừng xe lại
-Có phải anh ấy hay không tao cũng không quay lại nữa
Cô nói xong lên xe đi tiếp.Về đến nhà đã muộn rồi,không gặp được anh,ba ma thì cứ hỏi đi đâu các kiểu,cô bực mình chùm kín chăn " Tại sao lại như vậy chứ,anh không về,không gặp được anh mà sao anh không up lịch diễn của mình lên cho mọi người biết để đi xem cứ đến rồi đi một cách lặng thầm như vậy thì đến bao giờ em mới có thể gặp được anh đây "
Cô mở Facebook lên bao nhiêu người nói về vấn đề này,cô vào nhóm chat
-Bực mình quá đạp xe mấy chục cây số ra người ta bảo không có anh
-Đúng là bực thật đấy -Dương cũng vào nói
-Đã bảo rồi đừng có đi thì không nghe cơ -Nam lên tiếng chọc tức hai đứa cô
-Im đi -Cô và Dương đồng thời gửi tin nhắn
-Mà sao anh chả bao giờ up lịch thế nhỉ? -Dương cũng có suy nghĩ giống cô
-Chắc tao không làm Fan của ông ấy quá,nghĩ đến bực mình ghê
Nói xong cô mệt mỏi out nhóm,bọn bên trong nhóm hoang mang
Anh từ biển về lên Facebook toàn thấy những lời trách móc của mọi người,anh không lên tiếng gì hết,anh đâu còn tâm trạng để mà lên tiếng nữa,họ muốn nói gì anh cũng đâu có quan tâm,anh không up lịch diễn đơn giản anh không muốn giống các ca sĩ khác lôi kéo Fan đến xem.Anh mệt mỏi đi về phòng của mình,hôm nay anh Tín không về nhà và anh cũng không muốn gặp anh Tín lúc này
Cô out nhóm một thời gian,off facebook nhưng cô không hiểu tại sao vẫn nhớ về anh,nhớ về nhóm chat thân yêu,nhớ những người bạn mà cô vẫn thường hay nhắn tin và nhớ cả trại sâu nhỏ.Cô lại on facebook nhưng cô không thể nói chuyện với nhóm được nữa và cũng từ lúc cô ra nhóm như không tồn tại,không có ai nói chuyện hết,cô thở dài " Ghét nhưng không thể từ bỏ ".Đây là lần đầu tiên cô không thể từ bỏ một thứ gì đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT