Sắc mặt Lưu Tung đắc y ai nấy đều thấy được, hắn vô lễ nhìn thẳng Nhiễm Ngọc Nùng đang ngồi ngay ngắn ở trên Phượng tọa, giương giọng hỏi: “Không biết – hoàng hậu nương nương người đối với việc này giải thích thế nào?” Vi phạm cấp bậc lễ nghĩa như vậy, hành vi làm càn lớn mật khiến Triệu Dự biến sắc, liền muốn nổi giận. Nhiễm Ngọc Nùng hướng hắn lắc đầu rất nhẹ, rồi mới hướng Lưu Tung bình tĩnh trả lời: “Bản cung hoàn toàn không rõ Lưu đại nhân người là muốn bản cung giải thích điều gì. Nhưng có chuyện bản cung rất ngạc nhiên, vì sao một tiểu cung nữ bên cạnh bản cung lại cư nhiên ly cung một mình, tới làm người của đại nhân?”

Trên mặt Lưu Tung sắc vẻ cứng đờ, hồi lâu mới mất tự nhiên trả lời: “Nương nương thỉnh không nên chiếu cố thao túng người đi theo mà nói nàng, mục đích ngày hôm nay là điều tra rõ chuyện thái hậu bị giết hại, là vì muốn bắt được hung phạm. Thỉnh không nên lãng phí thời gian lôi mấy tiểu sự không liên quan.” Nhiễm Ngọc Nùng cười nhợt nhạt, nói: “Tử Nhân thân là một thị nữ nội điện của bản cung, cư nhiên có thể không bẩm báo lại một mình ly cung, vậy chứng minh rằng trong hậu cung tồn tại sơ hở rất lớn. Bản cung thân là hoàng hậu, thống lĩnh hậu cung chính là chức trách của bản cung, đối với chuyện này nên quan tâm xét xử. Bất quá Lưu đại nhân nói rất đúng, những thứ này đều là việc nhỏ, điều tra rõ hung phạm mới là đại sự. Nếu bây giờ Tử Nhân xuất hiện, trước mặt bệ hạ cùng liệt vị thần công nói một phen như thế. Vậy bản cung cũng nên làm chút việc. ” Dừng dừng, còn nói: “Không biết Lưu đại nhân cùng liệt vị đại nhân muốn biết cái gì?”

Lưu Tung dây dưa không tha, truy vấn: “Xin hỏi nương nương, có biết khối ngọc bội kia không?” Nói xong, ý bảo nội thị đem khối ngọc bội trình lên Ngọc giai. Nhiễm Ngọc Nùng thản nhiên lướt nhanh vài lần, quay đầu vấn Thanh Nguyệt: “Ngọc bội của bản cung, bình thường do người nào bảo quản?” Thanh Nguyệt đáp lời nói: “Là do Mộng Đông nhận a.” Nhiễm Ngọc Nùng gật đầu, rồi mới hướng các cung nữ dưới kia nói: “Đi, đem Mộng Đông tới đây. Sau đó đem Giảo Nguyệt cũng gọi lên đâu.”

Lưu Tung từ bên cạnh nói chen vào nói: “Nương nương hà tất phiền phức như vậy. Nếu Tử Nhân đã chỉ ra và xác nhận là Giảo Nguyệt eoòi, vì sao không trực tiếp đem nàng ta cho Đại Lý tự thẩm vấn, chẳng lẽ là muốn che chỡ cho nàng ta sao?”

Nhiễm Ngọc Nùng liếc mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Lưu đại nhân hà tất phải nóng ruột như vậy. Bản cung nếu đã ngồi ở đây, đương nhiên sẽ nói rõ. Còn thỉnh an tâm một chút chớ nóng nảy.” Nói xong, quay đầu hướng Triệu Dự thản nhiên cười, mới không thể ý tới Lưu Tung. Lưu Tung phẫn nộ tự nhiên kín miệng, trong làm thầm mắng một câu Tiện nhân.

Không bao lâu, Mộng Đông cùng Giảo Nguyệt được truyền đến, hai người bước vào đại điện, bị bầu không khí áp lực ngưng đọng trong đại điện thu lại khí thần. Song song đi tới trước Ngự tiền quỳ xuống hành lễ. Triệu Dự lên tiếng ‘miễn’, liền hướng Mộng Đông nói: “Mộng Đông, thường ngày ngọc sức của nương nương đều là do ngươi bảo quản?”

Mộng Đông lắc đầu, trả lời: “Nô tỳ hồi bẩm bệ hạ, ngọc sức của hoàng hậu nương nương thường ngày là do nô tì cùng ba vị tỉ muội cùng nhau bảo quản. Nô tì chỉ là phụ trách ngọc bội trong đó thôi. Triệu Dự khẽ gật đầu, quần thần lại bị ý tứ trong lời nói của Mộng Đông làm chấn kinh ── chỉ là ngọc sức mà có bốn người cung nữ cùng nhau bảo quản, sinh hoạt thường ngày của hoàng hậu nương nương làm sao mà xa hoa khí phái đến thế?”

Triệu Dự không để ý tới thuộc hạ gây rối, ý bảo đem khối ngọc bội đưa cho Mộng Đông nhìn, hỏi: “Ngươi có từng nhìn thấy khối ngọc bội này không?” Mộng Đông tiếp nhận khối ngọc bội tỉ mỉ ung dung, gật đầu hồi đáp: “Nô tì biết ạ, vật ấy trước đây là thắt lưng bội của hoàng hậu nương nương, vẫn đều do nô tì bảo quản.”

Lời vừa nói ra, chúng thần lén ồ lên, Lưu Tung biểu tình trên mặt nhất phái đều hiện lên vẻ đắc ý ung dung. Nhiễm Ngọc Nùng thần sắc bất động, Triệu Dự nhăn mặt chau mày, không nghĩ tới Mộng Đông lại tiếp tục nói: “Ba tháng trước, bởi vì là sinh nhật song thập (20) của Giảo Nguyệt tỉ tỉ, hoàng hậu nương nương liền đem khối ngọc bội này thưởng cho nàng.”

Lời vừa nói ra, Nhiễm Ngọc Nùng thật ra rất sửng sốt. Triệu Dự quay đầu ôn ngôn hỏi hắn: “Nàng nói chuyện vừa rồi ngươi còn nhớ rõ không?”

Nhiễm Ngọc Nùng suy nghĩ một chút,, nói: “Ngày đó ta…Nô tì thật là có ra lệnh Mộng Đông đem Giảo Nguyệt đi chọn một khối ngọc bội, xem như là nô tì tặng lễ vật khánh sinh cho nàng. Chỉ là, nếu là nô tì cho, thế nào lại xuất hiện tại nơi ở của Trần Nguyên?” Y vừa nói xong, mọi người nhất trí đem ánh mắt quăng vào trên người Giảo Nguyệt vẫn đang lặng yên.

Giảo nguyệt cắn cắn môi dưới, cuối cùng có động tĩnh. Chỉ thấy nàng mạnh mẽ dập đầu một cái, trong miệng nói rằng: “Thỉnh nương nương thứ tôi. Nô tì được nương nương ân sủng được tặng khối ngọc bội, vẫn đều là cất kỹ rất cẩn thận, cũng không có dũng khí đem ra trước người. Có thể là một tháng trước, ngọc bội cư nhiên bị người khác đánh cắp lấy đi. Nô tì không dám để lộ ra, vẫn đều len lén ngầm đi tìm. Không nghĩ tới, bây giờ cư nhiên lại xuất hiện ở chỗ này. Đến nối rốt cuộc là chuyện thế nào, nô tì xác thực không biết. Thỉnh bệ hạ nương nương minh xét!!” Nói xong liên tục dập đầu không ngừng.

Lưu Tung mỉm cười nhìn nàng dập đầu, đột nhiên nói ra: “Giảo Nguyệt, ngươi cùng Trần Nguyên kia là đồng hương có đúng hay không?”

Giảo Nguyệt sửng sốt, do dự một hồi, cuối cùng thừa nhận nói: “Đúng!”

Lưu Tung tiếp tục hỏi: “Vậy các người là người quen cũ?”

Giảo Nguyệt suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Nô tì tiến cung, trước cùng Trần đại nhân xác thực từng có vài lần chi duyến (có duyên)”

“Vừa rồi Mộng Đông nói qua, Giảo Nguyệt ngươi đã hai mưới ba! Có lẽ qua tiếp hai năm nữa có thể ly cung hồi hương có đúng không?”

“Đúng! Toàn bộ là vì bệ hạ nương nương thương cảm nhân đức, nô tì vô cùng cảm kích.”

“Thì ra là thế, nếu nói như vậy, Trần Nguyên năm nay hai mươi tư, vả lại ở thái y viện làm việc cũng coi như xuất sắc. Tính ra coi như là rất có tiền đồ, kết duyên với ngươi hẳn là cũng có của ăn của để đúng không?”

Giảo Nguyệt vừa sợ vừa giận, mạnh mẽ đứng thẳng thân thể, hỏi: “Đại nhân đây là ý gì? Chẳng lẽ là ám chỉ ta cùng Trần Nguyên có chuyện quan hệ bất chính hay sao?”

Lưu Tung cười đến cực kỳ ác tâm, nói: “Bất chính hay không bản quan không biết, Nữ nhân tư xuân giữa khuê phòng cũng coi như không có chuyện gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là ngươi nếu cùng Trần Nguyên là đồng ngươi, vật tư mật của ngươi lại ở trên người của hắn. Vả lại ngươi lại là thiếp thân nữ quan bên cạnh hoàng hậu nương nương. Chính yếu nhất, là Tử Nhân chính tai nghe được ngươi cùng hoàng hậu nương nương mật đàm, còn nhắc tới cái gì mà ‘Thảo ô đầu, Trần Nguyên’ mấy loại. Việc này chứa nhiều điểm khéo trùng hợp, khó tránh khỏi khiến người khác sinh nghi à nha, đúng không, các vị đại nhân?” Nói xong, hắn nhìn đại thần bốn phía chung quanh, không ít người mặt lộ vẻ nghi ngờ, thế nhưng chung quy không người nào dám thực sự đem suy đoán nói ra miệng trước mặt Triệu Dự.

Giảo Nguyệt tức giận run rẩy cả người, khuôn mặt trướng lên đỏ bừng, nước mắt vì bị sỉ nhục trong viền mắt cuồn cuộn. Suy nghĩ một chút, nàng đem phẫn nộ đầy ngập cùng ủy khuất phát tiết trên người Tử Nhân bên cạnh, chỉ thẳng nàng ta mắng to: “Tử Nhân, ngươi là đồ tiểu nhân ở sau lưng chủ vong nghĩa. Thường ngày hoàng hậu nương nương là đối xử với mọi người trên dưới Phượng Nghi cung như thế nào. Ngươi sao có thể sử dụng cái tâm ác độc như vậy, bịa đặt giá họa vu oan cho người, còn đem ta đến cõi vô sỉ bất nghĩa. Ngươi rốt cuộc sao lại mưu mô như thế???” Tiếp theo đúng là vọt tới xé rách nàng ta, bị thị vệ hai bên trái phải chế trụ.

Tử Nhân yên lặng nghe lời chửi bới chỉ trích của Giảo Nguyệt đối với mình, không nói được lời nào. Vương đại nhân nhìn huyên náo kỳ cục, mới nhìn thấy sắc mặt hai người đế hậu cũng không tốt mấy, vội vàng đi ra chủ trì đại cục nói: “Trước mặt Thiên tử chớ có làm càn, còn không mau lui ra ngoài?”

Giảo Nguyệt bị nhắc nhở tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống hướng Triệu Dự, còn có chư vị đại thần phía dưới nói: “Thỉnh bệ hạ cùng chư vị đại nhân minh giám: Nương nương của chúng ta lương thiện khoan dung, trạch tâm nhân hậu, tuyệt sẽ không làm ra cái loại chuyện lòng dạ hiểm ác độc địa. Theo như lời tiện tì đây, hoàn toàn là không cần thiết, chỉ do nàng ta bịa đặt, tuy rằng nô tì không biết vì sao nàng ta lại có mục đích như vậy, nhưng lời của nàng tuyệt đối không thể tin. Thỉnh chư vị minh giám!!! Còn danh dự của nương nương, còn nô tì một người trong sạch.”

Nói xong liền ở tại chỗ liên tục dập đầu ba cái. Tán dương dùng lực rất mạnh mẽ, ngay cả Triệu Dự cùng Nhiễm Ngọc Nùng đang ngồi tại chỗ cũng có thể cảm giác được mặt đất đang rung động. Đợi nàng ngẩng đầu lên, trên trán đã ứa ra miệng máu lớn. Nhiễm Ngọc Nùng kinh hô một tiếng, vội vàng gọi nói: “Mau mang nàng đi băng bó một chút!” Lập tức có cung nhân của Phượng Nghi cung tiến lên đem miệng máu của nàng dùng khăn cẩm băng bó kín.

Vương đại nhân mặt nhăn mày cau, chỉnh thầm than bản thân tiếp nhận năng thủ sơn dụ. Hắn đưa đầu ngón tay chỉ Tử Nhân, hỏi: “Tử Nhân, ngươi vừa nghe, theo như lời nói vừa rồi chỉ có thể là ngươi lý lẽ của một phía, ngươi cũng biết, nếu không có thêm chứng cớ, lời nói của ngươi, thực sự là không thể đáng tin. Ngươi nên cẩn thận ngẫm lại, lẽ nào không có thêm căn cứ xác đáng nào chứng minh cho lời nói của ngươi sao?”

Tử Nhân cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đợi lúc Triệu Dự đối với trận trò hề này mà không nhịn được, nàng mạnh mẽ mà ngẩng đầu, hai mắt hiện ra một loại cuồng nhiệt cổ quái, chính trực lỗ mãng nói: “Nô tì có!”

Nói xong cư nhiên không để ý lễ tiết đứng lên, mặc kệ Chưởng Lễ thái giám quát lớn, nàng phi khoái nhìn quanh bốn phía một lần, rồi mới nhìn Vương đại nhân quát nói: “Nô tì không có vật gì để chứng minh, chỉ có cái chết làm bằng chứng!” Nói xong hướng phía trước mãnh liệt phóng đi, cư nhiên đập đầu hướng Ngọc Giai, tại chỗ máu tươi ba thước, thân thể co giật vài cái, lập tức tắt thở…

Lưu Uyển Dung nhận được tin tức, mỉm cười nói: “Nha đầu Tử Nhân kia, tuy rằng không quá thông minh. Cũng may lá gan lớn, làm việc coi như chắc chắn. Không uổng công nhà của ta dưỡng dục vài người như nàng.” Thị nữ tâm phúc của nàng ở bên cạnh dè dặt hỏi: “Tiểu thư, chúng ta có phải dựa theo hứa hẹn lúc trước, đem người nhà của nang an trí thích đáng không?”

Lưu Uyển Dung giả vờ kinh ngạc nói: “An trí? Lẽ nào phụ thân đại nhân của ta còn không đem toàn bộ bọn họ diệt khẩu sao?” Nói xong lắc đầu thở dài nói: “Phụ thân luôn luôn không thích hợp làm cái gì mà lòng dạ đàn bà. Để lại mấy cái miệng cầu xin, không phải là làm cho bản thân lưu lại một sơ hở hay sao?” Tên thị nữ kia cực sợ, nghĩ tới Tử Nhân đã chết vô cùng thê thảm kia, còn nghĩ tới một nhà của nàng hơn mười mạng người, chi vong linh sẽ đều sắp sửa không được nhắm mắt (linh hồn người chết), trong lòng từng đợt phát lạnh.

Lưu Uyển Dung kỳ quái thấy nàng cả buổi không lên tiếng, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thị nữ kia miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, nô tì chỉ là không rõ, vì sao tiểu thư muốn nàng ta lấy sinh mệnh liều mạng nói một đoạn như thế. Đây có thế đối hoàng hậu tạo thành thương tổn không? Đối với đại nghiệp của chúng ta có thể có chỗ tốt sao?”

Lưu Uyển Dung nghe vậy lắc đầu mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, uổng công ngươi theo ta lâu như thế. Ngươi cho rằng ta thực sự sẽ trông cậy vào một người như nàng ta có thể đem hoàng hậu kéo cho ngã ngựa hay sao? Ta muốn, chỉ là mượn một cái cớ, rồi mới xem chúng ta nên làm thế nào. Nếu lúc trước chúng ta có thể khiến nàng ta ở trước mắt bao người nếm trải một lần nỗi khổ da thịt, thì lần này, chúng ta có thể sẽ làm được nhiều hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play