Lãnh thái y đứng cách một tấm bình phong, hướng Lưu thái hậu bẩm báo thương thế của Trầm Thúy Nhi: “Thương thế trên khuôn mặt Trầm tiểu thư không hề gì, vi thần đã giúp nàng xử lý băng bó xong rồi. Tin rằng không quá hai tháng, vết thương có thể hoàn toàn lành lại. Chỉ là…Cái vết thương đó…Sợ rằng sẽ lưu lại cả đời…” Vừa nói, trong đầu lại vừa hồi tưởng đến dung nhan kiều nhiễm như hoa hồng mới nở của Trầm Thúy Nhi, thở dài, rõ ràng là cô nương này rất can trường và có số phận đau khổ, nhịn không được mà thở dài nặng nề. Sắc mặt Lưu thái hậu chán nản, môi run run hỏi: “Lẽ nào…Thực sự không có cách nào loại bỏ hay sao? Hài tử này, còn chưa tới mười sáu tuổi a. Sao có thể nhu vậy chứ…” Nói đến đây, thái hậu đã vô lực tiếp tục nói thêm nữa, chỉ có thể nhắm hai mắt lại khổ sở, một giọt lệ đục từ khóe mắt lặng yên chảy xuống.

Lãnh thái y lắc đầu nói: “Vi thần không dám lừa gạt thái hậu, chỉ là vết thương kia quả thật rất sâu, đã đến nỗi huyết nhục lật ra ngoài. Dù cho có lành lại, cũng còn có thể lưu lại một đường sẹo. Trầm cô nương nàng…Thật là quá đoạn tuyệt rồi.” Nghĩ tới lúc vừa mới thay thế băng cho cô nương thì, thấy nàng vốn khuôn mặt đẹp vô hạ bị vết thương huyết ô(máu dơ) giống hình dáng con rết che đậy, làm những người đứng xem đều bắt đầu cảm thấy thương hoa tiếc ngọc. Mà nàng lại không có một chút thương tâm, phiền muộn vì dung mạo bị hủy, lẽ nào lại có tâm tình khác, chỉ có một mảnh yên bình.

Lưu thái hậu ngơ ngác nghe xong, lại truy vấn: “Vậy hài tử có biết chính mình đã triệt để… Triệt để hủy hoại nhan sắc không?” Còn chưa chờ Lãnh thái y trả lời, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Trầm Thúy Nhi: “Ta đã biết rồi.”

Lưu thái hậu cả kinh ngẩng đầu hướng ra phía ngoài nhìn tới, Trầm Thúy Nhi đã nhẹ nhàng đi vào cửa. Nửa khuôn mặt đều bị bạch bố bao lấy, con ngươi mắt còn lại không bởi vì đau đớn mà mất đi ánh sáng. Nàng đến gần Lưu thái hậu, lần thứ hai quỳ xuống lễ bái, nói rằng: “Mong rằng thái hậu có thể xem trọng, đồng ý.” Lưu thái hậu trông về phía sau nàng, thở dài nói: “Ngươi hài tử này, bất tất tự làm khổ mình vậy chứ? Làm ra chuyện như vậy, đem thư được xem như quan trọng nhất của nữ tự hủy đi. Nhiễm Hạo Thiên kia lúc trước cho dù có nghìn vạn lần yêu ngươi, thương xót ngươi, thấy người hôm nay như vậy, còn có thể muốn ngươi sao? Nhiễm thị kia thế nào lại muốn một người toàn bộ dung nhan đã bị hủy làm nàng dâu? Thúy Nhi a Thúy Nhi, ngươi sao có thể hồ đồ như thế?”

Nghe thấy tiếng thở dài của thái hậu, Trầm Thúy Nhi tiếp đó lại không có nửa phần khiếp nhược lùi bước, nàng ngẩng đầu nhìn Lưu thái hậu, kiên định nói rằng: “Thúy Nhi chỉ là muốn buông tay đánh cuộc một lần. Nếu hắn muốn con, vậy tính con thắng. Nếu không, con cũng nguyện đánh cuộc chịu thua, từ nay về sau sẽ chết trong phần tâm, buông tất cả mọi thứ, cắt tóc làm ni cô. Hiện tại, xin mời thái hậu Người cho Thúy Nhi một cơ hội, để Thúy Nhi biết bản thân mình là thua hay thắng!” Lưu thái hậu nghe xong lời nàng dứt khoát kiên quyết nói, nhìn nhãn thần kiên định không gì sánh được, thần sắc ảm đạm gật đầu đáp ứng.

Cách vài ngày, Từ Trữ cung có người đi tới cung Nhiễm Ngọc Nùng truyền lời, đem nguyên nhân, hậu quả của chuyện tình này đều nói cho y, cuối cùng còn chuyển lời của Lưu thái hậu nói:”Thái hậu muốn nô tỳ chuyển cáo nương nương, người đã đồng ý hôn sự của Trầm tiểu thư cùng Nhiễm đại công tử rồi. Nếu như nương nương cùng Nhiễm đại công tử không thay đổi ước nguyện ban đầu, của hồi môn của Trầm tiểu thư sẽ do người chuẩn bị, hôn sự sẽ vất vả, nương nương cùng Triệu phu nhân phải bận tâm lo nghĩ rồi.” Nhiễm Ngọc Nùng liên tục thở dài, đối với tính tình rắn rỏi khí khái của Trầm Thúy Nhi mà kính nể tự đáy lòng. Nhưng dù sao chuyện chung thân đại sự của hai ngươi, y suy nghĩ một chút, hướng Phúc Hi nói: “Đi truyền chỉ, tuyên Triệu phu nhân cùng Nhiễm đại công tử vào cung yết kiến.”

Ngoài cung Triệu thị cùng Nhiễm Hạo Thiên nhận được tin tức liền vội vội vàng vàng tiến cung. Mới vừa bước vào Khôn Nguyên điện, Nhiễm Hạo Thiên liền liếc mắt thấy bóng hình xinh đẹp khiến hắn mộng khiên hồn hệ (nằm mơ, buộc hồn), hắn không để ý Triệu thị cùng Nhiễm Ngọc Nùng, thốt ra một tiếng: “Thúy Nhi!” Liền hướng Trầm Thúy Nhi đi đến, trong chớp mắt Trầm Thúy Nhi xoay người, tới được lại bị bạch bố bao vây trên mặt làm cho càng hoảng sợ. Vội vàng bước ba bước tiêu sái đi đến, vội vàng hỏi: “Ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Trên mặt bị thương sao? Sao đang hảo hảo đột nhiên lại thành như thế này?” Trầm Thúy Nhi si ngốc nhìn hắn, cũng không trả lời.

Nhiễm Ngọc Nùng ngồi ngay ngắn ở trên Phượng tọa, nhìn sang vì Trầm Thúy Nhi xuất hiện mà Triệu Thị sắc mặt xấu xí, ôn ngôn bắt chuyện với hắn, đối hắn nói: “Hạo Thiên, ngày hôm nay bản cung gọi các ngươi vào đây. Là có hai tin tức muốn nói cho ngươi. Tin thứ nhất là, Lưu thái hậu đã đáp ứng đem Trầm Thúy Nhi cô nương gả cho Hạo Thiên rồi.” Y dừng dừng, Nhiễm Hạo Thiên nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng cùng với hắn thành đôi, so với sắc mặt thâm trầm của Triệu thị, còn tiếp tục nói: “Tin tức thứ hai, chính là Hạo Thiên… Nếu như Trầm cô nương từ nay về sau, sẽ không còn là một vị mỹ nhân nữa rồi. Ngươi còn có thể nguyện ý thành thân với nàng không?”

Nhiễm Hạo Thiên thất kinh, hỏi: “Đây là có ý tứ gì? Thúy Nhi, Thúy Nhi xảy ra chuyện gì?” Hắn không quan tâm kéo tay Trầm Thúy Nhi, hỏi: “Vậy ngọn nguồn là đã có chuyện gì?” Trầm Thúy Nhi cuối cùng nhịn không được, khối khối giọt lệ tràn ra mi, cuồn cuộn hạ xuống, nhưng bản thân lại không mở miệng. Nhiễm Ngọc Nùng thở dài thay nàng trả lời: “Trầm tiểu thư để có thể không bị cưỡng ép vào cung, cầm cây trâm tự hủy đi dung mạo. Thái y đã nói, kiếp này sợ nàng sẽ vô pháp khôi phục lại. Bản cung ngày hôm nay coi như là thay mặt hỏi ngươi cùng mẫu thân ngươi, ngươi thực hiện lời hứa, tâm nguyện thành thân với nàng không? ”

Nhiễm Hạo Thiên nghe xong ngơ ngác, kéo Trầm Thúy Nhi sửng sốt một hồi. Triệu thị đã kiềm chế không được. Nhịn không được thốt ra: “Nương nương hồ đồ, gia đình chúng ta như vậy thế nào có thể lấy một vô diêm nữ (không mặn mà) vào cửa. Truyền ra ngoài còn không thành chuyện cười châm biếm. Đừng nói Hạo Thiên ở bên ngoài nhấc đầu lên cũng ngẩng không nổi, người cũng rất mất mặt a.” Nàng còn muốn nói nữa, lại bị Nhiễm Ngọc Nùng chế trụ nói: “Được rồi, di nương đừng nói nữa. Bản cung còn không cần dựa vào hôn sự của Hạo Thiên mà bảo vệ thể diện. Hạo Thiên, ngươi chỉ cần nói cho bản cung, ngươi là không thực hiện thành thân với Trầm tiểu thư? ”

Nhiễm Hạo Thiên lại giống như không có nghe, si ngốc nhìn Trầm Thúy Nhi hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt tiều tụy, nhìn lại hi vọng, trong mắt không che được luyến tiếc, yêu thương. Hắn giơ tay lên, cẩn thận dè dặt vỗ về an ủi bên khuôn mặt bị bạch bố bao vây của Trầm Thúy Nhi. Nhẹ nhàng hỏi: “Có đau đớn không?” Trong mắt Trầm Thúy Nhi lại chứa nước mắt lưng tròng, nhìn hắn khóc thút thít, nhưng bản thân lại kiên cường, cười lắc đầu nói: “Không đau đâu!” Nhiễm Hạo Thiên nhìn nàng mỉm cười, cuối cùng ôm lấy nàng, đem thân thể còn đang run rẩy gắt gao ôm vào trong ngực, tiểu nam tử hán chưa bao giờ chị rơi lệ, cuối cùng cũng khóc: “Ngươi sao có thể ngốc như vậy? Ngươi có có thể ngốc như vậy?”

Nhiễm Ngọc Nùng lẳng lặng nhìn một đôi tình nhân gắt gao ôm nhau mà khóc, không có ngăn cản. Một lát sau, Nhiễm Hạo Thiên buông tay ra, kéo Trầm Thúy Nhi cùng nhau quỳ xuống trước mặt y, nói: “Hạo Thiên khẩn cầu nương nương, đem Thúy Nhi ban thưởng cho ta, làm thê tử.” Nhiễm Ngọc Nùng thật sâu sắc nhìn hắn, hỏi ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Không nên một thời hành động theo cảm tính. Nhiễm Hạo Thiên gật đầu, nắm chặt tay Thúy Nhi, kiên định trả lời: “Ta thích Thúy Nhi, ta muốn thành thân với nàng. Mặc kệ nàng hiện tại là xấu hay đẹp, cũng không quan trọng. Trọn kiếp này, đời này, nàng sống, ta liền có một thê tử là nàng, nàng đã chết, ta cũng có một thê tử là nàng. Ngoại trừ nàng, ai ta cũng không muốn.” Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong, gật đầu, nói: “Hảo, vậy bản cung an tâm rồi.”

Thế là cùng ngày, ý chỉ tứ hôn cho hai người liền được ban bố. Này thành thân định nửa tháng sau, bởi vì đại hôn Nhiễm Hạo Thiên sẽ cùng thê tử khởi hành đến bộ hạ Liêu đông vương đưa tin. Nhiễm Hạo Thiên lưu luyến khôn rời buông tay Trầm Thúy Nhi, đối nàng nói: “Ta đi trước, mấy ngày này chú ý thân thể. Còn có, Liêu Đông bên kia trời giá rét, đất đông lạnh, ngươi phải chuẩn bị nhiều y phục chống lạnh.” Trầm Thúy Nhi gật đầu, cùng hắn đi ra Phượng Nghi cung, đứng ở trên đường của cung, vẫn trông đến thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất, mới xoay người trở lại.

Đêm đó, Triệu Dự vẫn không xuất hiện tại Phượng Nghi cung. Nhiễm Ngọc Nùng biết hắn mấy ngày nay đều đang trốn tránh minh. Thở dài, ngồi một mình bên đăng bàng (đèn), nhìn dạ minh châu làm bấc đèn tròn trịa trên đăng, ngây người lại có tâm sự. Phượng Nghi cung của y, ngoài xa hoa, ngoài khí khái, hầu như phải đuổi kịp và vượt qua Chính Kiền cung của Triệu Dự. Khôn Nguyên điện thậm chí tìm không được một ngọn nến, bởi vì sợ khói dầu sẽ xông đến hai mắt y, tất cả các nơi trong cung đều chiếu sáng bằng dạ minh châu. Y thích sạch sẽ, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng, hoan ai đều phải hảo hảo thanh tẩy thân thể. Cho nên vì y mà xây dựng một dục thất xa hoa, vì thế mỗi ngày có thể dùng hoa hơn mười vạn tiền. Y thích ăn đồ ngọt, cho nên điểm tâm của Ngự trù phòng, sư phụ có thể làm ra hơn một nghìn loại điểm tâm đa dạng. Y thích trồng hòa, cho nên sau hậu điện có một nhà ấm trồng hoa, bên trong có kỳ hoa dị thảo để hắn chơi đùa. Thích cưỡi ngựa, Ngự hoa viên sẽ có một chuồng chuyên để y chăm chú, bên trong có vài con ngựa khỏe tốt thượng đẳng. Son bột nước y dùng, có thể giá trị bằng hoàng kim. Đồ trang sức của y, nhất định phải phân loại, chí ít có bốn người cung nữ thiếp thân bảo vệ quản lý, bằng không ai cũng không nói rõ được y rốt cuộc có bao nhiêu vật phẩm trang sức đủ kiểu dáng. Một bộ y phục kiểu thêu của y, có thể là thành quả của một người tú nương lão luyện nửa năm, mặc dù cái bộ y phục này có thể y chỉ mặc chưa quá ba lần. Mỗi ngày y dùng bảo dưỡng, chi tiêu cũng là hạng nhất, có thể là thu nhập từ thuế của một người quận huyện một năm.

Ở trong hoàng cung nghiêm ngăth, y có thể sinh hoạt tùy tâm sở dục, bởi vì Triệu Dự yêu thương y. Vừa nghĩ đến Triệu Dự, trong lòng Nhiễm Ngọc Nùng liền ngọt ngào. Không ai biết, kỳ thực y từ xưa tới nay không hề quan tâm đến đồ trang sức của mình nhiều hay ít, y phục thêu thùa có đẹp hay không đẹp, son bột nước, có trời mới biết y kỳ thực căn bản là không thích trên mặt phải bôi một mạt hồng bạch, cũng không quan tâm da thịt là đẹp hay không đẹp, kiểu tóc mỗi ngày có đủ đặc biệt hay không. Dù sao, y là nam hài tử thân phận được giáo dục mà lớn lên, trong lòng cũng không thể đối với mấy thứ này mà thật sự cảm thấy hứng thú. Thế nhưng, y chính là thích tất cả, hưởng thụ tất cả. Bởi vì, đây đều là những thứ Triệu Dự làm vì y.

Triệu Dự có bao nhiêu yêu thương y, Nhiễm Ngọc Nùng rất rõ ràng. Người kia, hận không thể đưa y vĩnh viễn nâng trên lòng bàn taymà thương yêu, luyến tiếc. Không nỡ để y chịu một chút ủy khuất, cũng không cho phép người khác khiến y chịu ủy khuất. Trong đôi mắt bản thân, dường như hẳn là cái gì cũng không muốn quan tâm, chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ sủng ái của hắn là đủ rồi. Bên ngoài có mưa gió, hắn luôn luôn tuyển trạch một người đi ngăn cản đi chống đỡ. Bản thân ở trước mặt hắn, thì đúng là một con gà con được che chở dưới cánh của gà mẹ, trên đời này hắn chính là dùng cánh để chống đỡ, dương dương tự đắc mà chơi đùa. Nghĩ đến khuôn mặt Triệu Dự tuấn dật phi thường giống hình ảnh con gà lớn lê ở đồng lau mà thấy tức cười, Nhiễm Ngọc Nùng bị chính tưởng tượng của mình chọc cười, nhịn không được bật cười một tiếng khì khì. Làm Hạo Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Nương nương cười cái gì?” Nhiễm Ngọc Nùng chịu đựng cười lắc đầu nói: “Không có gì!” Suy nghĩ một chút, còn nói: “Đi, chuẩn bị cho bản cung một chút đồ vật.”

Ngày thứ hai vào triều. Long ỷ của Triệu Dự còn chưa có tọa nhiệt. Lưu gia gia chủ, Lại bộ thị lang Lưu Tung liền đi ra làm khó dễ. Chính là nhất định nhắc lại, lần này càng xuất ra một phong thư vạn dân, yêu cầu Triệu Dự công khai trừng phạt nghiêm khắc hoàng hậu, cho thiên hạ một giao đại (nhân danh). Triệu Dự nhìn hắn phiền chán, trong lòng vạn phần tức giận, hắn cư nhiên tận lực áp chế dồn ép mình đến thế. Nét mặt lại cố nén lại, thần sắc bất động, nói: “Thái hậu đột phát chứng hoa mắt ù tai, thái y cũng đã hồi báo nói không có khả năng khẳng định là lời nói của hoàng hậu xúc phạm đến người. Sao có thể không minh bạch như vậy mà định tội hoàng hậu chứ? Huống hồ hoàng hậu chính là quốc mẫu, đương lúc trước mặt mọi người trừng trị hoàng hậu, mới là chính thức nhục nhã, bôi nhọ quốc thể. Lưu ái khanh làm quan nhiều năm sao lại hồ đồ như vậy, ngay cả điểm ấy cũng không cẩn thận?”

Lưu Tung cũng không lùi bước, thái độ cường ngạnh trở lại: “Thái hậu hoa mắt ù tai, cho dù điều này không phải hoàn toàn là do hoàng hậu dựng lên, cũng không tránh người không liên quan. Bằng không thì vì sao lại khéo như vậy, hết lần này đến lần khác là do hoàng hậu chống đối, sau đó thì phát bệnh? Hoàng hậu làm mẫu nghi thiên hạ, lại là sủng phi của bệ hạ. Lại càng phải làm gương tốt, biểu dương đức hiếu, cho người khắp thiên hạ lấy làm điển phạm(gương tốt). Kết quả là nàng cư nhiên có thể được sủng ái mà kiêu ngạo, vô lễ vô đức, không tuân hiếu đạo, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, Thiên triều ta hà tất còn có tam cương ngũ thường? Cựu thần biết hoàng hậu là bệ hạ yêu thích người, nhưng bệ hạ chẳng nhẽ muốn vì nàng mà gánh trên lưng tội danh bất hiếu vô đức hay sao?” Triệu Dự nghe vậy nổi giận, từ trên ghế đứng lên quát: “Lớn mật!!” Dưới đất quần thần ồ lên. Đột nhiên, ngoài điện truyền đến một thanh âm:”Nô tì Nhiễm Ngọc Nùng, đặc biệt hướng bệ hạ thỉnh tội!!”

Quân thần kinh hãi, nhất tề hướng ngoài điện nhìn lại. Chỉ thấy ở cửa đại điện một mạt tố ảnh (bóng trắng) đang chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, đi vào giữa điện, không phải Nhiễm Ngọc Nùng chứ còn ai? Đợi y đi vào tới, mọi người mới nhìn rõ trang phục của y. Y không son phấn, một thân trắng thuần, tóc buông, chân trần, không khỏi gây một hồi tiếng động xôn xao. Nhiễm Ngọc Nùng không nhìn các đại thần xôn xao, thần sắc thản nhiên tiêu sái tiến lên, dịu dàng quỳ ráp xuống dưới bậc ngọc. Triệu Dự giương mắt đờ đẫn nhìn thân ảnh y quỳ sát dưới mặt đất, hỏi một câu: “Ngươi sao lại mang hình dạng này xuất hiện ở đây?” Nhiễm Ngọc Nùng ngẩng đầu, lần thứ hai giương giọng nói rằng: “Nô tì Nhiễm Ngọc Nùng, tự biết đã phạm phải lỗi lầm lớn, hôm nay đặc biết hướng bệ hạ thỉnh tội.” Sắc mặt Triệu Dự lập tức thay đổi, mặc kệ bản thân đang ở trong triều đình, thốt ra nói: “Nói bậy cái gì chứ? Còn không mau nhanh chóng hồi cun, ngu ngốc. Người đâu, mau đưa hoàng hậu hồi cung. ”

“Bệ hạ!” Nhiễm Ngọc Nùng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dự, cắt ngang lời hắn còn chưa nói ra, nói rằng: “Nô tì từ lúc mẫu hậu ốm đau nằm ở trên giường tới nay, vẫn hổ thẹn ăn năn. Lại nói tiếp, tất cả sự tình đều là vì nô tì tuổi còn trẻ khí thịnh, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không nên cùng thái hậu tranh luận cái gì phải trái đúng sai, mà khiêu khích người. Hiện hôm nay, bởi vì nô tỳ càng khiến cho triều thần chê trách. Nếu như lại tiếp tục mà làm phiền đến bệ hạ, làm thương tổn tới danh dự của bệ hạ, vậy nô tì chính là muôn lần chết cũng khó tránh khỏi tội lỗi. Hôm nay thần thiếp ở đây hướng bệ hạ tấu thỉnh, thỉnh bệ hạ hạ chỉ, trừng trị nô tì, cũng là cấp cho thiên hạ, bá tánh một chút công đạo!” Nhìn thấy Triệu Dự còn chưa nói, khẽ cắn môi còn nói: “Thỉnh cầu bệ hạ thành toàn, bằng không nô tì cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với Người cùng thiên hạ~!!” Nói xong, lần thứ hai người nằm sấp tại chỗ đại bái không chịu dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play