Chuyện kể rằng, bởi vì ngày hôm qua hoàng hậu không cẩn thận làm cho bệ hạ phải ghen tuông vẩn vơ nổi cơn sóng gió, sau khi cùng hoàng hậu cãi lộn ầm lên. Tối hôm qua bệ hạ bỏ rơi hoàng hậu, một mình trở về Chính Kiền cung độc miên(ngủ một mình). Buổi tối lại có người cô đơn gối đầu khó ngủ, cứ làm khổ hạ nhân bọn họ. Cũng càng không thể cứu vãn, từ tối hôm qua cho tới buổi trưa hôm nay vẫn dày vò. Phúc Hi khom người đứng ở bên cạnh bệ hạ, cuối cùng bọn hắn chính là người không may, mấy con cá con tôm tép! Bệ hạ đương nhiên là sẽ không biết bọn hắn trong lòng thầm thì nho nhỏ cái gì.
Hỏi: “Nói thế nào, ngày hôm nay nương nương có ăn ngọ thiện không?” Phúc Hi cung kính trả lời nói: “Ngọ thiện hôm nay nương nương ăn cơm so với ngày xưa quả thực là không có gì thay đổi.” Bệ hạ dừng dừng, ánh mắt có chút rời rạc lại hỏi: “Vậy hiện tại tinh thần nương nương thế nào, có trở nên mặt ủ mày chau không?” Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Phúc Hi xót xa than thở: Bệ hạ có thể đổi lại câu hỏi được không. Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, cứ cách một canh giờ, đều phải sai hắn mượn lý do đi tìm Phúc Lộc trò chuyện len lén xem xét tình trạng của nương nương. Tối hôm qua có khóc hay không a? Có ở trên giường không ngủ trằn trọc hay không a? Có cùng Kỳ Nguyệt than ngắn thở dài hay không a? Sáng nay thức dậy có tâm trạng ăn sáng không a? Có hay không buồn bực ở trong lòng mà không đi a?
Đợi đến lúc câu trả lời đều là phủ định, biết nương nương từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, Người là ăn ngon, ngủ ngon, chơi đùa thoải mái tốt lành, buổi sáng ngày hôm nay còn thừa dịp cơ hội lúc các cung phi vội tới thỉnh an Người, kéo một đám cung quyến cùng Người chơi bài cửu. Không sai, Phúc Hi lại nhìn bệ hạ tôn quý không gì sánh được của hắn đầu tiên là yên lòng một lát, sau đó lại không biết thế nào, nhan sắc càng lúc càng đen. Đến lúc hắn nói hoàng hậu chơi bài cửu thắng không ít tiền, cao hứng lại đem tiền thưởng cho hạ nhân, thấy hắn đi, còn chặn ngang lại cho hắn. Sắc mặt càng lúc càng đen có thể so sánh đen hơn đáy nồi. Phúc Hi trong lòng nặng nề một chút, bệ hạ đã khua tay cho phép hắn lui xuống.
Phúc Hi bước chân nhanh nhẹ rời khỏi Ngự thư phòng, các tiểu nội thị ở ngoài cửa vội vàng đóng cửa lại. Đồ đệ của hắn sáp đến rừng rực bắt đầu nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, người xem bệ hạ của chúng ta hiện tại nguôi giận chưa?” Phúc Hi lắc đầu, thở dài một hơi hướng người xung quanh nói lời giáo huấn: “Hai ngày nay bắt đầu làm hoàn toàn phải nhanh nhẹn, tâm tình bệ hạ không tốt, lúc này tội phạm quan trọng nhiều hỗn tạp đến trong tay Người, đó chính là Thiên vương lão tử cũng không cứu được. Biết không?” Mọi người vâng vâng dạ dạ đồng ý. Đột nhiên bên cạnh truyền đến một thanh âm: “Tâm tình bệ hạ thế nào lại không tốt?” Vừa quay đầu lại nhìn, cư nhiên là hoàng hậu nương nương trang điểm xinh đẹp trong một vòng vây của một đám cung nữ. Mọi người vội vàng quỳ xuống hướng hoàng hậu thỉnh an. Hoàng hậu cười nói: “Miễn.”, liền đối Phúc Hi nói rằng: “Bản cung nghe nói hoàng thượng hôm nay bận rộn quốc sự không có lòng dạ ăn cơm, ngay cả ngọ thiện thế nào cũng không thấy trình lên, chuẩn bị chút khai vị điểm tâm đưa tới dâng hoàng thượng. Phúc Hi, đi, hướng bệ hạ thông báo một tiếng.” Phúc Hi thấy y sang đây, trong lòng sớm đã có ngọn nguồn, trong người nhẹ nhõm một mảng lớn. Vội vàng khom người đáp lại, xoay người tiến vào hướng bệ hạ thông báo.
Thần sắc bệ hạ cũng rất là đáng yêu, nghe hắn nói hoàng hậu tới, đầu tiên là cười mừng rỡ, sau đó sắc mặt đột nhiên lại thâm trầm, bày ra một bộ dáng dấp lạnh lùng nói: “Hôm nay Trẫm bộn bề đại sự quốc gia, ngươi đi nói với hoàng hậu, không có chuyện quan trọng thì đừng tới quấy rầy.” Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền ra cánh cửa chưa đóng, để người bên ngoài nghe được. Phúc Hi mắt choáng váng, đang muốn nói. Đột nhiên, một trận tiếng bước chân, hoàng hậu tự mình tiến vào, vừa tiến đến thì trước tiên là quỳ xuống, mở miệng nói: “Nô tì thất lễ, hướng bệ hạ thỉnh tội!!” Bệ hạ ngược lại sửng sốt, đầu tiên cho hắn lui ra. Phúc Hi vội vàng rời khỏi, cũng đóng cửa chính lại. Tự mình sai phái người bên cạnh canh giữ ở cửa, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.
Triệu Dự nhìn Nhiễm Ngọc Nùng đang quỳ trên mặt đất, trong lòng vừa vui sướng một trận vừa buồn bực. Vui chính là Ngọc Nùng bảo bối cuối cùng cũng tới, tức giận là sao đến bây giờ mới đến, hơn nữa một chút ý áy náy cũng không có. Triệu Dự lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm cái gì? Lại muốn tới ta để bày tỏ tình cảm kính ngưỡng của ngươi đối với Liêu Đông vương sao?” Nhiễm Ngọc Nùng mỉm cười, đứng lên đi qua hướng Triệu Dự đang ngồi ở sau Ngự án. Đột nhiên nghiêng người ngồi lên trên đùi Triệu Dự, hai tay đã bó chặt ở trên cổ Triệu Dự. Miệng kề sát trên lỗ tai Triệu Dự, nhẹ nhàng nói rằng: “Là ta sai rồi, ngươi đừng tức giận nữa ~!” Chỉ một câu nói, khuôn mặt Triệu Dự cũng nghiêm mặt không được nữa. Hắn miễn cưỡng biểu cảm hung dữ, nói: “Có đúng không? Ngươi biết sai ở đâu rồi chứ?” Cũng không lường trước, Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên đưa đôi môi mình dán sát vào cái miệng của hắn. Hai người ở trên Long ỷ(ghế rồng) ôm nhau sau khi môi lưỡi kịch liệt, Nhiễm Ngọc Nùng mới buông ra, chán ngán ở trong lòng hắn nói: “Toàn bộ sự việc đều khiến ngươi tức giận, đều là ta làm sai!! Sùng Quang, tha thứ cho ta đi!!”
Nói như thế, Triệu Dự thật ra lại đong đếm, hắn hừ một tiếng nói: “Đơn giản như vậy sao, hại ta đêm qua đến bây giờ tâm tình đều không tốt. Ngủ cũng ngủ không được, cơm cũng ăn không vô. Ngươi nói, ngươi nên làm sao đền bù cho ta?”
Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong, cười, ngồi thẳng trên đầu gối ở trong lòng hắn, đưa tay bắt đầu tháo đai lưng của mình. Triệu Dự hai mắt đang đăm đăm, tự mình đem tầng tầng lớp lớp y phục cùng đồ dùng hàng ngày cởi ra, cuối cùng ngay cả mạt hung nhũ đỏ bạc cũng tháo nút thắt ở trên cổ xuống kéo đến bên hông, lộ ra hai vú, lại vén váy lên đến bắp đùi. Triệu Dự nhìn lên, hảo gia khỏa(nhiều chỗ đẹp), sấn khố(quần trong) vốn ở dưới váy chỉ là thắt trên chân ở đầu gối. Dưới váy Nhiễm Ngọc Nùng ngoài dây nhỏ đó ra không còn bất cứ gì. Trên dưới cảnh xuân đại tiết, Nhiễm Ngọc Nùng dù chưa cởi ra y phục, nhưng cũng khiến mấy chỗ cảnh trí trên người y xinh đẹp mỹ lệ mê người để lộ trong đôi mắt sắc của Triệu Dự. Triệu Dự đang nhìn, cổ họng cảm giác sít chặt, Nhiễm Ngọc Nùng lại ghé tai nói thầm, giống như giọng điệu khiêu khích đối hắn hà hơi, rồi mới nói: “Hết thảy toàn thân trên dưới của ta, đều là để cho ngươi. Mà thân thể này chính là bản thân ta. Ngày hôm nay, mượn nó hướng ngươi nhận lỗi. Ngươi muốn làm gì nó ta cũng theo ngươi…Tướng công…Ngươi có chịu không? ”
Được! Thế nào có thể không được!! Triệu Dự đột nhiên đứng dậy, một tay ôm thân thể Nhiễm Ngọc Nùng đè lên Ngự án, vội vàng gấp rút kéo vạt áo nửa che đậy Nhiễm Ngọc Nùng, ở phía dưới lộ ra hai vú tuyết trắng dựng đứng, hung hăng một ngụm cắn một đầu vú trong đó, tay cũng không nhàn rỗi, bóp ở bên kia. Nhiễm Ngọc Nùng thở dài sung sướng, thả mặc thân thể mình mặc cho Triệu Dự tàn sát bừa bãi. Hai chân được kéo ra thật to, Triệu Dự một ngón tay sờ vào hậu đình mị huyệt. Nhiễm Ngọc Nùng nhấc thắt lưng nhấc mông lên, mặc hắn khiêu khích đùa bỡn hạ thân mình, bản thân khép hờ mắt hưởng thụ. Đúng lúc động tình, đột nhiên trên phấn hành ở hạ thân xiết chặt, mở mắt ra vừa nhìn, Triệu Dự không biết từ nơi nào lấy ra một cái khấu hoàng hoàng kim nạm bảo, vừa lúc đậy trên phấn hành y.
Nhiễm Ngọc Nùng từng thử qua lợi hại của khấu hoàn, chăm chú nhìn Triệu Dự ở một bên cười đắc ý lại điên cuồng ngang ngược, trong lòng âm thầm không ổn. Trên mặt mạnh mẽ cười nói: “Làm cái gì? Lại đậy lên của ta ngoạn ý!” Triệu Dự vỗ về chơi đùa phấn hành y, từ từ lý sự nói: “Vi phu kế tiếp phải cùng mấy khanh gia công bộ, hộ bộ thương lượng chuyện quan trọng, việc này liên quan đến kế sinh nhai của quốc dân, không thể dây dưa lỡ việc. Mong rằng nương tử ngươi lượng thứ, tạm thời nhẫn nại một hồi, thế nào?”
Không thể nào? Lúc này bảo y nhẫn nại, Nhiễm Ngọc Nùng nhìn phấn hành mình đã đứng lên, dục vọng trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt mà đến ra sức gào thét. Nhìn sắc mặt càn rỡ của Triệu Dự một cái, biết bị hắn ác chỉnh. Tinh thần không đánh đến chỗ khác, chỉ đang nhìn phấn hành mình, thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi…Ngươi muốn ta nhẫn nại thế nào?” Triệu Dự nhàn nhã thung dung nói: “Còn thỉnh nương tử về trước tránh một lát, đợi sau khi vi phu xử lý xong quốc sự, trở lại sẽ thư giải cho ngươi, thế nào?” Nhiễm Ngọc Nùng đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Triệu Dự kéo lại, chỉ chỉ cái màn trướng phủ trên Ngự án đang rủ xuống đất nói: “Nương tử hà tất phải đi, ở nơi này ủy khuất một chút là tốt rồi.” Đúng là ý bảo muốn y trốn ở phía dưới khăn trải bàn. Nhiễm Ngọc Nùng giận dự, vừa suy nghĩ lại, đột nhiên vui vẻ dựa vào trong ngực Triệu Dự, ôn nhu nói: “Được, ta đều nghe lời ngươi.” Dễ chịu như thế, ngược lại khiến cho Triệu Dự ngây ngẩn cả người. Nhìn sắc mặt y một cái, hoài nghi chỉ huy y trốn dưới Ngự án, trước tiên xác định nhìn không thấy xuân thu dưới ngự án, sau đó lại kiểm tra xung quanh coi có y phục hoàng hậu để sót không, mới giương giọng truyền mấy đại thần hộ bộ, công bộ tiến vào.
Đợi lúc mấy đại thần tiến vào, quân thần bắt đầu nghị sự. Nguyên lai là vì sông Hoài kỳ nước lên liên tục ngập lụt, đến làm hại bách tính. Công bộ hướng về phía trước dâng sớ muốn xây dựng một đập nước lớn dẫn dòng nước xiết ở sông Hoài, thì có thể phòng chống lũ lụt, có thể tích trữ nước để tưới tiêu ruộng đồng. Nhất cử lưỡng tiện, lợi quốc lợi dân. Nhưng nếu muốn thi công một đập nước như vậy, quy mô công trình cực lớn. Cho nên Triệu Dự đặc biệt chú trọng, ngày hôm nay cố ý truyền công bộ, hộ bộ tới. Một là một nghe kế hoạch của công bộ một chút, hai là muốn xem hộ bộ có thể xuất ra bao nhiêu dự trù để hỗ trợ công trình này.
Ti đại thần công bộ thủy lợi vì quen thuộc với công trình thủy lợi, trong lòng đã có dự tính, không chút lo lắng hướng hắn dâng tấu kế hoạch tự mình suy nghĩ tường tận. Triệu Dự đang nghe liên tiếp gật đầu, ban đầu vốn cũng rất thuận lợi. Không nghĩ tới Nhiễm Ngọc Nùng ở dưới chân đột nhiên bắt đầu có động tác. Đầu tiên là kéo ống quần phía dưới hắn, lộ ra cẳng chân, thò tay xuôi theo đường cong ở cẳng chân khẽ vuốt qua lại. Đột nhiên lại thu tay về, Triệu Dự trong lòng hăm hở vừa mới hạ xuống, đột nhiên lại có đông tây gì dán lên rồi, lúc này là hai nhuyễn thịt tròn. Trời ạ! Là hai vú của Ngọc Nùng bảo bối!!!
Tuy rằng không thấy được vẻ mặt của bảo bối, thế nhưng cũng có thể cảm nhận được y không nhanh không chậm dùng hai vú lê nhẹ ở cẳng chân mình. Thậm chí còn có thể cảm nhận được đầu vú trên song nhũ của y đã trở nên nhạy cảm dựng đứng lên. Đầu vú của bảo bối được bản thân mình điều giáo rất tốt, đã là nơi mẫn cảm nhất của y, không chịu nổi một chút kích thích. Đáy lòng Triệu Dự bắt đầu hưng phấn lên, thế nhưng đối mặt với các thần tử lại không dám lộ ra chút xíu manh mối, không thể làm gì khác hơn là gập nhẹ chân khẽ đá thân thể bảo bối ở phía dưới, nhằm biểu thị cảnh báo.
Hình như có chút hiệu quả, bảo bối dừng dừng. Không nghĩ tới một lát sau, y lại bắt đầu động tác. Lúc này càng thêm lớn mật, hai tay đã xuôi theo bắp đùi, liên tục với từ chân đến thắt lưng hắn, trong lúc đó dĩ nhiên là muốn tháo dây lưng hắn. Triệu Dự sợ nhảy lên, len lén đưa mắt xuống vừa nhìn, Ngọc Nùng bảo bối đã từ dưới bàn nhô đầu ra hướng hắn cười ranh mãnh, tay lại không dừng lại chút nào, lẹ tay đem dây lưng của hắn tháo ra hạ xuống, thế là, ‘Nhục nhận’ của hắn tức thì bị lôi ra như thế.
Ngươi muốn làm cái gì? Triệu Dự rốt cuộc bắt đầu trở nên căng thẳng. Mắt lại thấy Nhiễm Ngọc Nùng đang cầm ‘Nhục nhận’ nửa cứng nửa mềm của hắn, duỗi cổ há mồm rõ ràng là đem ‘Nhục nhận’ của hắn ngậm ở trong miệng. Muốn nói là từ một lần năm ngoái Nhiễm Ngọc Nùng sau khi ‘Thổi tiêu’ không thành công, Triệu Dự rút kinh nghiệm xương máu, đối với kỹ thuật miệng của y chăm sóc huấn luyện quan tâm rất nhiều. Đặc biệt là Tết ở Phượng Nghi cung ở trên Phượng tháp một thời gian, không ít lần kéo Nhiễm Ngọc Nùng tiến hành chỉ bảo. Do hắn hết lòng dạy bảo, kỹ thuật miệng của Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên tiến mạnh, sớm đã không phải không biết gì. Đến hôm nay, hắn lại muốn một lần thể nghiệm lấy thành quả dạy bảo của chính mình một chút.
Triệu Dự âm thầm kêu khổ, vốn định khi dễ Nhiễm Ngọc Nùng một chút, không nghĩ tới bị việc quân phản kháng. Buộc lòng tập trung tinh lực không chú ý đến nửa người dưới, nghe ti đại thần thủy lợi tấu thỉnh.
“Vi thần cho rằng, ở giữa dòng sông có thể xây đắp một miệng cá để phân phối nước đê, dẫn một phần nước chảy đến dự trữ ở hồ.” Một cái lưỡi mềm mại xuôi theo ‘Nhục nhận’ một đường liến lên tới đỉnh, lại ở lỗ trên đỉnh đảo quanh.
“Nguồn nước dự trữ trong hồ cũng đủ, đến lúc có thể ứng phó với nạn hạn hán.” Hai ‘Túi cầu’ ở dưới ‘Nhục nhận’ được ngậm vào miệng từng nhịp từng nhịp mút vào.
“Thế nhưng để bảo đảm lượng nước ở trong hồ không quá cao, trái lại có thể khiến cho ruộng đồng lại bị lũ lụt, chúng ta còn cần xây đắp thêm một cống thoát nước để tiết lũ”
‘Nhục nhận’ bị nuốt vào trong khoang miệng, cũng nhiều lần được nuốt vào nhả ra.
“Vi thần xem xét, công trình lần này nếu có thể thành công, đó là công lao lớn của thời nay, lợi ích đời đời. Còn thỉnh bệ hạ ân chuẩn!” ‘Nhục nhận’ đã bắt đầu cứng lên đau buốt, gân mạch trên bổng (gậy, cây) thô to nảy nảy, thật là khó chịu!!
Triệu Dự cũng chịu không nổi nữa, cuối cùng cố nén, không cho thanh âm của mình lộ ra bất thường, trầm giọng nói: “Ái khanh nói rất tốt, Trẫm cực kỳ hài lòng, vậy xin mời trở về cùng đại thần tài chính hộ bộ bắt đầu dự toán, đợi có kết quả, nhanh chóng khẩn cấp trình báo trên đây.” Vị đại thân kia mừng rỡ, quỳ gối hô vạn tuế ba lần. Triệu Dự miễn cưỡng cười, phất tay cho phép đám đại thần vui vẻ vừa lòng lui xuống. Cho đến khi bọn họ hoàn toàn ra khỏi cửa, Phúc Hi vội vàng đóng cửa lại. Triệu Dự bùng nổ, nắm khăn bàn để lôi Nhiễm Ngọc Nùng ra, ở trên người y véo một cái, mắng: “Tiểu yêu tinh, thiếu chút nữa giày vò chết ta.”
Nhiễm Ngọc Nùng cười quỷ quyệt, nhấc mông ngồi lên trên Ngự án, đối mặt với Triệu Dự chậm rãi mở hai chân thật lớn, lộ ra mỹ cảnh ở giữa mông. Triệu dự thuận lợi đỏ đôi mắt, gầm nhẹ một tiếng, nhanh như hổ đói vồ mồi đè ép đi lên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT