Ngày mùng tám tháng chạp, là thời gian hoàng đế cùng các thần tử thắt chặt thêm tình cảm quân thần.
Hằng năm, hoàng đế ở ngự hoa viên bày yến tiệc, cùng văn võ bá quan thưởng mai thưởng tuyết.
Thời điểm này, hoàng hậu quý phi nhóm phi tử đang được sủng ái, vì sĩ diện của hoàng đế cũng như tương lại chính mình mà ăn mặc trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp hơn ngày thường. Hơn nữa, Hạ Thủy Hàng cho đến nay vẫn chưa lập hậu, cho nên hằng năm, ngày mùng tám tháng chạp, biến thành một hồi chiến tranh không thuốc súng của đám nữ nhân.
Tất nhiên là đối với đám nam thần tử cũng không sai biệt lắm.
Bất quá hết thảy những chuyện đó đối với Vũ Kiếm Anh không quan hệ, hắn cảm thấy may mắn vì bây giờ là mùa đông có thể mặc áo choàng thật dày để che đi thân thể cao lớn của mình, nhưng thân người hắn rất cao, thật sự rất cao, cho dù cố gắng gập đầu gối để đi nhưng so với đám phi tần nhỏ nhắn xinh xắn kia thì hắn vẫn thuộc hàng cao nhất.
Buổi dạ yến này hắn không đi không được, tránh tai mắt người khác hắn bỏ lại đám người hầu cận của mình ở Tây hoa điện, tự mình trốn vào giữa vườn mai lân cận, đến khi tất cả đều đã trình diện thì hắn mới lặng lẽ theo địa phương bí mật của mình “sưu” một tiếng nhảy vào trong đám người, được che chắn giữa đám quần thần già, Vũ Kiếm Anh thật cẩn thận hướng đến vị trí của mình mà đi.
Hành động của hắn rất nhanh, thật sự là rất nhanh.
Vị trí của Hạ Thủy Hàng so với người khác cao nhất, từ đầu đến cuối hắn đều nhìn vị quý phi tư thế quá ư cổ quái, vẻ mặt quá ư lén lút, hành động quá ư là nhanh chóng kia.
Hạ Thủy Hàng có điểm khó hiểu, mặc dù chưa gặp qua vài lần… Nhưng bộ dáng của quý phi là như thế này sao? Thật giống như phụ tùng linh kiện của mộc công, tất cả đều khớp nhưng khi cử động thì có chút không thích hợp…
Vũ Kiếm Anh đang cố gắng hướng tới vị trí của mình mà đi, phía sau bỗng có người vỗ mạnh, hồn hắn cứ thế mà bay lên trời.
Vừa quay đầu, thì phát hiện đó chính là cha hắn Vũ Tông Hầu, cùng huynh trưởng Vũ Quần Anh, nhất thời yên lòng.
“Cha!”
Hắn vui sướng nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Ngay sau đó mới nhớ ra thân phận của mình bây giờ là “người nào đó”, mặt bổng chốc trắng bệch, thân hình cao lớn thu nhỏ thành một đoàn. Trời ạ! Hắn phải giải thích vấn đề này thế nào đây? Hắn là đang “mất tích”, tỷ tỷ hắn “thay hình đổi dạng”… Hắn nhất định sẽ bị cha đánh chết…
Vũ Tông hầu nguyên bản vẻ mặt đầy u sầu, nhưng nhìn đến cách ăn mặc của đứa con, nhịn không được khóe miệng kéo lên.
Tuy rằng thật sự đã dịch dung, hơn nữa, trên cơ bản liếc nhìn sơ thì hắn so với Vũ Tú Anh không mấy khác biệt, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì… không thể không chú ý đến vị “Vũ quý phi” này thân hình có chút quá cao lớn a, bả vai quá rộng, cùng với lớp trang điểm kỹ lưỡng, gương mặt quá mức mượt mà. Dù sao cũng là nam nhân giờ phải biến thành nữ nhân, còn có một đoạn đường rất dài, rất dài phải đi…
Hơn nữa còn cúi thấp đầu, biểu tình “Phụ thân, ngươi giết ta đi…”, bộ dạng khiến người khác nghĩ không muốn cười cũng không được.
“Cha, người đánh chết ta đi…”
Quả nhiên là câu này.
Vũ Tông hầu cùng với Vũ Quần Anh vốn đang cố gắng duy trì biểu tình nghiêm khắc, giờ phút này bất đắc dĩ cũng nhịn không được *phốc* một thoáng bật cười.
“Ngươi nha! Ngươi nha!” Vũ Quần Anh thấp giọng cười mắng: “Cả ngày chút chuyện tốt cũng không làm. Tận tâm cấp cho phụ thân cái nan đề. Lại là một nan đề không nhỏ.”
Nghe đại ca và cha không trách tội hắn, thậm chí ngay cả ý tứ kinh ngạc cũng không có, Vũ Kiếm Anh không khỏi mờ mịt.
Mặc kệ chuyện đã như vậy, mắng thì mắng, nhưng cứu thì vẫn phải cứu. Vũ Tông hầu nói:
“Việc này ngươi trước không cần lo lắng. ta không muốn truy cứu ngươi, tóm lại sẽ không để ngươi lưu lại nơi này lâu.”
“Hai tháng này, chủ yếu là cho ngươi nhớ lâu một chút.” Vũ Quần Anh xen vào.
Vũ Tông hầu trừng mắt, Vũ Quần Anh lập tức cúi đầu.
Vũ Kiếm Anh bị một hồi giáo huấn, lại cảm thấy thư thái trong lòng, nghe hiệu lệnh bắt đầu buổi tiệc, vô cùng cao hứng trở về chỗ ngồi.
Chuyện này được rồi. hắn không phải ở lại đây lâu, nhìn biểu tình của cha hôm nay, nhất định trong lòng đã có kế hoạch, hắn rất nhanh sẽ được trở về nhà a…
“Hừ, nữ nhân Vũ gia, bộ dạng so ra không khác gì vũ phu.” Bên trái truyền đến một âm thanh lạnh lẽo trào phúng.
“Nếu muốn cùng giường với Hoàng thượng, ngay cả đá phiến cũng chịu không nổi sức đè của nàng ta a.” Bên phải, thêm một tiếng nói mỉa mai.
Vũ Kiếm Anh trong nháy mắt cứng còng, lúc này hắn mới phát hiện, vị trí của mình ___ phi thường không tốt …
Giữa bốn ả quý phi, hắn ngay cả một cung nữ cũng không có, một mình trơ trọi ở trung gian, chịu đủ nỗi khổ trái phải bốn bề công kích. Nhưng ngược lại chính là, chiếu theo địa vị của Vũ gia, hắn không thể ngồi bên dưới vị trí kia, hai vị quý phi xinh đẹp bị hắn chèn ép, trong lòng tự nhiên bùng lửa giận.
Mà hắn dáng người cao lớn, hiểu quả khiến người ta nhìn không thể cảm thấy vui thích, ở chỗ hắn thượng vị, quý phi kia cũng đồng dạng sinh khí.
Dùng mỹ mạo của nàng cùng “nàng” (nói ẻm =.=) so sánh, đây quả thực là vũ nhục. Chớ nói đến “nàng” thân là quý phi mà không mang theo cung nữ bên người, khác biệt đến mức không giống người thường sao?
Vũ Kiếm Anh nghĩ muốn bắn trả một chút, nhưng nghĩ lại vẫn là không nên mở miệng thì hơn, đem thân thể to lớn ở phía sau mặt bàn mà che giấu.
Còn có vài ngày… Còn có vài ngày… Lập tức có thể giải thoát rồi… Đừng phạm sai lầm giống như trước đây…
Nhẫn, nhẫn đi… Nhẫn được là tốt rồi…
Rượu quá ba tuần, đám quần thần một bên cụng ly qua lại, một bên ca ngợi công đức của hoàng đế bệ hạ, tình cảnh có chút loạn.
Thần tử không thể hướng quý phi mời rượu, Vũ Kiếm Anh vui vẻ thoải mái cũng không để ý tới người khác, đem mặt vùi dưới bàn, một mình chuyên chú ăn.
“Ăn cùng bàn với nàng ta, so với cùng bàn loại mãng phu cũng không mấy khác biệt.” Thượng vị quý phi lần thứ hai nói móc.
“Ta nói nàng nha, ăn thành cái bộ dạng như thế này, không bằng tự sát đi.” Hạ vị quý phi đổ thêm dầu vào lửa.
“Thật là mất hết mặt mũi của Vũ phủ.” Hạ hạ vị quý phi cũng không cam lòng yếu thế.
Vũ Kiếm Anh cúi mặt thấp hơn. Trời thấy còn thương, hắn lúc trước chẳng qua là muốn bảo vệ danh dự của tỷ tỷ, nay lại đem mặt mũi tỷ tỷ phá hủy hoàn toàn, nếu để Vũ Tú Anh biết, số phận của hắn không cần phải nghi ngờ. Nhưng mà hắn chính là có tấm lòng tốt a. Ai biết chuyện tốt lại trở thành chuyện xấu đâu.
Hắn bỏ xuống trái tim đang bị tổn thương mà tiếp tục gặm chân gà, nhìn về phía hồ.
Giữa hồ sen, một đám vũ cơ đang khởi vũ.
Vũ cơ trong hoàng cung đều là do các nước từ khắp nơi mang đến, vừa xinh đẹp, bộ dáng lại thùy mị thướt tha, tài năng của nữ tử trong diên trì đang nhìn hoàng đế mà khiêu vũ càng nhất đẳng thượng hạng, vòng eo mềm mại mỗi lần xoay đều khiến nam nhân ở đây tâm tình nhộn nhạo.
Nhất là nàng vũ cơ dẫn đầu kia, một thân lụa mỏng, đôi chân trần như tuyết nhẹ nhàng vũ, móng tay trái vừa dài vừa nhọn, càng theo yêu mị vạn phần. Đôi mắt mang theo muôn vàn mị hoặc, ném vào mỗi nam nhân ở đây, tất nhiên nhiều nhất chính là Hạ Thủy Hàng.
Vũ Kiếm Anh dường như đã quên hết bất hạnh mình đang gặp phải, đôi mắt gắt gao nhìn theo nàng vũ cơ dẫn đầu kia, cảm thấy nàng như đang nhìn chính mình, phảng phất lại không phải, bất giác không tự chủ được mà trong lòng liền sinh ra cảm giác hỗn tạp, những hoang tưởng tươi đẹp khó khống chế.
Hạ Thủy Hàng bắt đầu chú ý, vũ cơ đích thực rất hấp dẫn, bất quá chẳng bao lâu ma xui quỷ khiến thế nào ánh mắt hắn dời đến cái bàn kia, rồi dừng lại trên người “Vũ quý phi”.
Cái khác, ba quý phi nọ hướng nàng châm chọc khiêu khích, hắn đều có thể nghe được, tuy rằng các nàng làm như không có việc gì, nhưng hắn không thể không chú ý đến gương mặt cười đến cương cứng của các nàng, cùng hướng “chính là phía trước” cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng chuyển động.
Vũ quý phi người này quả thật kỳ quái, rõ ràng là nữ nhân Vũ gia, tại sao ngay cả huyết tính (bạo lực) của Vũ gia một chút cũng không có? Nghe nói, lúc trước phụ hoàng một câu khen vũ cơ đẹp khởi vũ lại càng đẹp, Vũ hậu liền một phát đập nát cái bàn rồi bỏ đi.
Bây giờ bị ba ả quý phi liên hợp bới móc, vị Vũ quý phi này không nhảy dựng lên thì thôi, tại sao ngay cả một câu cãi lại cũng không có? Cư nhiên có thể nuốt trôi…
Nói đi cũng phải nói lại, Vũ quý phi này ăn rất được nha, tính đến hiện tại nàng ấy đã ăn hết sáu bàn điểm tâm, bảy chén hạt sen long nhãn, tám dĩa đồ nướng, chín cái chân gà, so với hắn ăn còn nhiều hơn, nàng ấy sẽ không bị đầy bụng đi?
Trùng hợp ngay thời điểm Hạ Hành đang nghĩ như thế Vũ Kiếm Anh buồn bực buông cái chân gà trên tay xuống, nhìn về phía vũ cơ giữa hồ sen. Tiếp theo, tình huống làm cho người khác nhất thời khó hiểu, Vũ quý phi nàng… nàng cư nhiên nhìn đám vũ cơ mà chảy nước miếng…
Được rồi, nàng không có chảy nước miếng… Nhưng cái loại ánh mắt mê đắm này sao hắn có thể nhìn lầm? Nhìn đàm thần tử xung quanh sẽ biết _____ Nhất! Khuông! Nhất! Dạng!
Vũ Kiếm Anh không hề biết suy nghĩ của vị hoàng đế cao cao tại thượng kia, trong mắt hắn chỉ có vị vũ cơ xinh đẹp, hắn dường như quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ còn lại vòng eo mảnh khảnh, cùng chiếc mông đầy đặn.
Thật sự là một bộ dáng xinh đẹp a. Nếu hắn may mắn lấy được nàng… Hoặc có thể cùng nàng thân cận, như thế có bao nhiêu hạnh phúc. Kia, mông nhất định sẽ rất co dãn, sờ vào cảm giác nhất định tốt lắm… a, a!!!
Chính là… hắn là bị ảo giác sao?
Vừa rồi ở một nhịp trống nào đó, mỹ nhân dường như đã vũ sai một bước rồi.
Nàng vốn là hướng về một người mà đi, lại bẻ một bên hướng đến vị trí Hạ Hành.
Vũ Kiếm Anh không hiểu vũ đạo, nhưng vũ đạo và võ đạo trên nguyên tắc cũng không sai biệt mấy. Trôi trảy, đẹp mắt, là nguyên tắc cơ bản, hơn nữa sau khi quen thuộc động tác sẽ trở thành một loại thói quen, cho dù trong đầu không nhớ, cơ thể cũng sẽ theo thói quen mà hoạt động, đây chính là bản năng của vũ giả (người học múa) và võ giả (người học võ).
Mà cho đến bây giờ, nàng vũ cơ trong điệu múa như nước chảy mây trôi lại đạp sai một bước là phi thường không hợp lý, bởi vì bước này trừ bỏ khiến nàng giống như con khỉ ra, thì không còn tác dụng gì nữa ( =]])
Hắn cẩn thận nhìn lại, không khỏi rùng mình, vừa rồi chỉ lo xem mông mỹ nữ, dường như đã xem nhẹ việc gì đó.
Bình thường ở một nhóm vũ cơ, các động tác đều phải phối hợp nhịp nhàng, cho dù vị lĩnh cơ (vũ cơ đừng đầu) động tác có bất đồng với những người khác, thì các nàng vẫn phải như cũ làm nổi bật cho nhau, tựa nhưng cánh hoa cùng hoa tâm, hỗ trợ lẫn nhau không tách rời.
Mà vị lĩnh cơ này mặc dù cùng với nhóm vũ cơ phía sau mềm mại xinh đẹp đồng nhất, nhưng giữa động tác lại ẩn ẩn một cỗ khí sát bén, loại sắc bén này làm nàng tách rời so với người kế bên, phảng phất như ở một thế giới khác.
Một lát sau, giữa tiếng trống tương đồng, nàng lại đạp sai một bước nữa.
Lần này Vũ Kiếm Anh chú ý, nguyên lai nhóm vũ cơ đều theo nàng mà múa, tùy thời mà di chuyển phối hợp cùng nàng, vô luận nàng bước sai một bước kia, các nàng đều nhịp theo một nhịp, vị trí không xa không gần, cho dù nàng bước sai điệu múa có chút hỗn loạn, nhưng các nàng vẫn có thể lập tức đuổi kịp.
Không ai phát hiện ra điểm này, đám đại nhân ra vẻ đạo mạo cùng nhau đo lường phỏng đoán lén nhìn bộ ngực đang run rấy kia, căn bản không có thời gian chú ý tới sinh mạng của hoàng đế đang cận kề nguy hiểm.
Càng tiếp cận, lĩnh cơ càng cười đến ngọt ngào, những suy tưởng hoa hòe trong lòng Vũ Kiếm Anh đã sớm tan biến, lúc này hắn thầm nghĩ hô to một tiếng để mọi người nhận ra âm mưu của nàng. Nhưng hắn vừa há miệng lại ngậm lại, bởi vì kết quả sau tiếng hô hào đó chính là thân phận của hắn bị vạch trần, cả nhà trên dưới Vũ gia sẽ bị tịch thu tài sản tru di cửu tộc.
Hắn không thể không cắn chặt răng, đem âm thanh lấp kín ở cổ họng.
Đi theo nhóm vũ cơ, dừng lại ở bậc thang nhẹ nhàng đong đưa lĩnh cơ duyên dáng thanh thanh, vui mừng đi từng bước một đến gần Hạ Thủy Hàng.
Bàn tay Vũ Kiếm Anh nắm chặt lại thành nắm đấm, lông mi dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi ____ biểu tình này, thật ra so với ba vị quý phi kế bên mười phần tương tự, bất quá hắn không chú ý đến điểm này.
Nếu vũ cơ muốn tiếp cận hoàng thượng thì phải được hoàng thượng ngầm chấp nhận, một khi có ai vượt quá phạm vi cho phép của hoàng đế thì tự động sẽ có người mang nàng tha xuống, bất quá trong thời điểm này không ai dám lộn xộn.
Ai biết có phải hay không hoàng đế sẽ yêu thích mà mở kim khẩu?
Mà lúc bình thường Hạ Hành cũng không cho phép vũ cơ tiếp cận mình, nhưng vấn đề là hôm nay tâm tư của hắn không đặt trên người vũ cơ kia.
Hoàng đế bệ hạ của chúng ta đang buồn bực cân nhắc suy đoán biểu tình của Vũ quý phi, kỳ quái lúc nãy rõ ràng còn hướng vũ cơ chảy nước miếng, hiện tại lại đối với nàng ta thần tình ghen tỵ, một bộ dáng hận không thể một đao giết chết? Nàng ấy đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ nhanh như vậy liền yêu thượng hắn?
Không thể nào. Nhớ lại đêm tân hôn, hắn vừa xốc khăn voan lên, một gương mặt mẫu dạ xoa (hung hãn =.=) như nghiệp hỏa dưới địa ngục hiện ra trước mắt, khí thế hung mãnh đó làm hắn cứ tưởng sẽ bị nàng giết ngay tại chỗ. Kết quả đêm tân hôn là hắn bỏ chạy ra ngoài Tây hoa điện… Nàng ta sao có thể nhanh như thế thay đổi?
Vũ Kiếm Anh khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của vũ cơ kia, nàng nhịp bước khiêu khích nhưng vẫn ngần ngừ chưa bước lên, quanh co ở khoảng cách an toàn cùng nguy hiểm.
Cơ hồ như đã tiếp cần rồi lại bổng nhiên rời xa giống như một thợ săn kiên nhẫn, biết mình đã bày thành công thiên la địa võng kế tiếp là chậm rãi giơ cung lên, chuẩn xác nhắm vào tim của con mồi.
Ánh mắt của nội thị cùng cận vệ cũng gắt gao bị nàng hấp dẫn, không ai chú ý đến hành vi của nàng đã muốn vượt qua ranh giới.
Cơ hồ không ai…
Chột một tiếng đàn *loong coong* cao vút vang lên trên đầu mọi người. Vũ cơ xinh đẹp bổng hóa thành mãnh hổ, nhảy lên chiếc bàn trước mặt Hạ Thủy Hàng, trong ngực rút ta một con dao găm, hướng tim Hạ Hành mà đâm, mắt thấy sẽ đưa hắn vu tử địa.
Vũ Kiếm Anh dưới tình thế cấp bách, hai ngón tay kẹp lắm nửa cái chân gà vừa ăn phóng về phía vũ cơ, rồi vỗ bàn lập tức phi thân lên.
Hạ Thủy Hàng trơ mắt nhìn con dao của vũ cơ hướng về chính mình, trong nháy mắt sẽ đâm vào tim hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT