Miêu: beta-ed

Quý Tú Nhi trên mặt bôi son trát phấn, tóc búi thành búi tóc gái có chồng, cài nào là vàng nào là ngọc, nhìn rất phú quý, trên người khoác áo bằng lụa đỏ thẫm đính không biết lông con gì lên viền áo, bước xuống khỏi xe ngựa, thấy Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đi ra, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, nhưng rất nhanh đã cười lại.

Quý Hòa không đợi Quý Tú Nhi nói chuyện đã dắt tay Trương Tiểu Dư đi về phía xe ngựa nhà mình.

Miệng Quý Tú Nhi há hốc, nhìn Quý Hòa chỉ liếc mắt nhìn mình một cái đã lôi kéo Trương Tiểu Dư đi qua mà không thèm chớp mắt, da mặt giật giật, hung hăng trừng mắt nhìn Quý Hòa, nghĩ mày giỏi lắm, dám đối xử với tao như vậy, không phải chỉ là ăn may kiếm được ít tiền trinh thôi sao? Sao chổi chính là sao chổi, hiện tại cứ cho là sống sung sống sướng đi, về sau sẽ phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần Đến lúc đó đừng có mà đến trước mặt tao đây quỳ xuống xin cơm nha con

Trương Tiểu Dư ngồi ở trong xe, cười nói: “Anh có thấy bộ dáng buồn cười vừa rồi của Quý Tú Nhi hay không?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Không thấy, anh chẳng hề muốn gặp lại cô ta.” Quý Hòa xoa bóp cái mũi của Trương Tiểu Dư, thấy cậu cười sáng lạn, nói: “Người như thế có cái gì mà buồn cười? Chờ ngày nào đó cùng tới rạp hát xem kịch, mấy vai hề biểu diễn còn hay hơn.”

Trương Tiểu Dư tựa vào trong ngực Quý Hòa, chơi với ngón tay hắn nói: “Em chỉ không thích cái ánh mắt cô ta nhìn anh.”

Quý Tú Nhi tuy rằng nhìn thấy Quý Hòa thì cười, nhưng ánh mắt lại không lừa được ai, giống như cô ta là vật gì đó cao quý lắm, nguyện ý nói chuyện với Quý Hòa là cho hắn thể diện lớn lao, hắn nên lập tức đi nịnh bợ cô ta mới đúng. Trương Tiểu Dư thấy mà ghét. Ở trong lòng cậu, Quý Hòa rất là uy phong lợi hại, là người giỏi giang nhất trên đời này. Cả nhà Quý Đại Tài kia đều từng khiến Quý Hòa chịu thua thiệt, một đám ích kỷ xấu xí buông tha Quý Hòa rồi, giờ dựa vào cái gì mà khi cuộc sống của Quý Hòa có khởi sắc lại muốn nối lại quan hệ? Còn dùng cái thứ thái độ cao cao tại thượng? Tức chết đi được

Trương Tiểu Dư dù bị người nhà Trương Đại Ngưu nhìn bằng ánh mắt này cũng không thấy tức giận như vậy, bởi vì cậu không quan tâm mấy người kia, nhưng bởi vì cậu yêu Quý Hòa, cho nên mới tấy bất bình thay cho hắn, thấy uất ức thay hắn. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa sao lại không biết, ôm lấy Trương Tiểu Dư, hôn lên trán cậu, nói: “Coi cô ta như thằng hề đi, anh căn bản chẳng quan tâm cô ta nhìn anh ra, chúng mình chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được. Hơn nữa, em không biết là cô ta căn bản sẽ không sống ra gì hay sao? Gả cho một tên như vậy, sao mà tốt cho được? Nói không chừng ngay lúc nào đó lại chết oan ấy chứ.”

Quý Hòa không phải nguyền rủa Quý Tú Nhi, mà là thực sự có khả năng này. Giang Khang ngay Giang Bình cùng nhau lớn lên cũng dám giết, đây chính là con trai ruột của Giang Vạn Quán, em họ ruột của hắn ta, cũng là con trai người có công nuôi dưỡng hắn ta từ nhỏ tới lớn. Một kker như vậy, cưới một người con gái hắn ta không muốn, là bị thiết kế mới không thể không lấy về, ai biết về sau có thể nhẫn tâm ra tay hay không? Nếu Quý Tú Nhi là một cô gái thông minh, có lẽ còn có thể khiến cho Giang Khang có vài phần kính trọng, nhưng Quý Tú Nhi cũng chỉ được cái thông minh vặt, cái loại thông minh vặt này thường thường sẽ càng khiến người ta thêm phiền chán, thật sự là vô dụng còn có hại, Giang Khang có thể nhịn cô ta tới lúc nào? Cho dù Giang Khang là một một tên quái thai thích loại con gái như Quý Tú Nhi, hoặc là Quý Tú Nhi đột nhiên học được cách lấy lòng Giang Khang, bọn họ có lẽ có thể trải qua cuộc sống coi như hòa hợp, nhưng về sau chỉ cần có mâu thuẫn gì đó về mặt lợi ích, tùy thời sẽ có thể khiến Giang Khang có tâm tư xấu xa.

Kẻ dám giết người, chỉ cần ra tay được một lần, sẽ còn dám ra tay lần hai, huống chi đối thủ chỉ là Quý Tú Nhi nhỏ yếu.

Trương Tiểu Dư gật đầu, trầm mặc một lúc, nói: “Em khồng hề đồng tình với cô ta, còn cảm thấy hả hê.”

Quý Hòa nhìn bộ dáng cau mày đáng yêu của Trương Tiểu Dư, lại hôn lên trán cậu, cười ôm chặt hắn thêm một ít, để ý tới những kẻ đáng ghét đó làm chi? Người bên cạnh mới là người quan trọng nhất của hắn.

Trong lòng Quý Tú Nhi còn đang mắng hai kẻ vừa rời đi, cũng không biết bọn họ cũng đang đàm luận về mình, nhưng cô ta nghĩ dù họ có nói về mình thì khẳng định cũng là nói về cách ăn diện đẹp đẽ của mình. Từ khi gả cho Giang Khang, cô vô cùng cố gắng học tập phong cách của các quý phụ, không lâu sau, cô ta đã cảm thấy mình thật thành công. Hiện tại cô ta đi trên đường trong trấn, vào cửa hàng nào thì ai cũng phải gọi cô là mợ Giang Cô ta về nhà mẹ đẻ, không chỉ người trong thôn sẽ ghen tị hâm mộ, sẽ nịnh bợ, khen ngợi cô ta, mà ngay cả người trong nhà cũng nâng niu trân trọng, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt, cô ta nghĩ thật không uổng công cô ta vẫn luôn tìm cách gả vào nhà giàu sang phú quý.

Chỉ là cách vào cửa hơi không quang vinh mà thôi

Quý Tú Nhi hiện tại hoài nghi lúc trước là Vương Kiều Nhi đặt bẫy mình và Giang Khang. Vốn cô không nghi ngờ gì, sau lại biết Vương Kiều Nhi cùng Giản Hổ định thân, cô ta mới bắt đầu hoài nghi. Nghĩ có phải là Vương Kiều Nhi coi trọng Giản Hổ, nhưng Vương chủ bạc lại muốn gả cưới cô hai cho Giang Khang, cho nên Vương Kiều Nhi mới hãm hại mình. Loại ý tưởng này vừa nghĩ ra là cô ta khẳng định ngay, nghĩ cái cô hai Vương Kiều Nhi chết tiệt, lại dám gài bẫy mình như thế, về sau mà có cơ hội cũng phải gài lại cô hai ấy một phen Nhưng giờ còn chưa được, hiện tại cô ta còn phải nhờ tới Vương gia, lại nói, tuy không phải tự nguyện gả cho Giang Khang, nhưng Giang Khang cũng coi như có tiền, thân thể cũng không vô dụng như đồn đãi, làm chồng cô ta cũng tạm được.

Quý Tú Nhi hiện tại thành con gái nuôi của Vương chủ bạc, Giang Khang cũng không dám xử tệ với cô ta, ít nhất mặt ngoài rất không tồi. Quý Tú Nhi liền cho là mình mê hoặc được Giang Khang, cô ta vẫn luôn rất tin tưởng vào dung mạo của bản thân. Cho nên Quý Tú Nhi hiện tại khá vừa lòng với cuộc sống của mình, ở nhà lớn ngồi xe ngựa, mặc lăng la tơ lụa ăn thịt gà cá, đeo trang sức vàng bạc châu ngọc, người hầu chạy trước chạy sau, tướng công dịu dàng săn sóc, cuộc sống như thế sao có thể không hài lòng? Duy nhất tiếc nuối là phải ở riêng

Quý Tú Nhi dọc theo đường đi nhìn ngắm chung quanh, cắn răng, nghĩ sao mình vừa gả vào đã bị Giang Vạn Quán cho ra ở riêng cơ chứ? Giang Khang cư nhiên lại không phải con trai ruột của Giang Vạn Quán Tuy rằng được chia không ít tài sản, nhiều đến mức Quý Tú Nhi phải lóa mắt, cảm thấy có tiêu ba đời cũng không hết nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn thấy không vui, nghĩ Giang Vạn Quán khẳng định chỉ chia cho Giang Khang một phần nhỏ, còn dư lại sẽ để hết cho con trai mình. Cũng đúng thôi, Giang Khang không phải con trai ruột của ông ta, sao ông ta lại thiên vị cho Giang Khang cơ chứ? Khẳng định sẽ thương con mình hơn, để giành phần hơn cho con ruột

Giang Khang được chia chắc chưa nổi một phần ấy chứ

Quý Tú Nhi chính là nghĩ như thế, cô nghĩ nếu như mình là ông ta, khẳng định cả một phần cũng không cho, nhưng Giang địa chủ vì mặt mũi nên mới chia tài sản cho Giang Khang, nhưng cũng chỉ là mặt mũi thôi mà? Vừa nghĩ tới phần gia sản nhiều gấp bội đều về tay Giang Bình, Quý Tú Nhi sao có thể cam tâm? Rõ ràng cô chỉ cách phần tài phú này gần như vậy

Chính bởi không cam lòng nên Quý Tú Nhi thường xuyên tới thăm hỏi Giang Vạn Quán, giả bộ con dâu hiền lành thục đức, muốn kiếm chút cảm tình, nói không chừng về sau còn vớt thêm được tài sản.

Giang Vạn Quán cũng không thích Quý Tú Nhi, ông ta có quan hệ tốt với Quý Hòa, rất thích nhân phẩm của hắn, tự nhiên cũng biết hắn chịu oan ức ngày trước ở Quý gia, nghĩ bên trong gia đình kia mà có người tốt thì Quý Hòa đã không chịu nhiều khổ như vậy. Quý Tú Nhi thân là đứa con gái được yêu chiều nhất trong nhà, nếu cô ta có thể nói hộ cho Quý Hòa mấy câu thì Quý Hòa cũng sẽ không bị bức đến bước đường kia Mặt khác ông còn cảm thấy đứa con gái có thể ở cùng với người điêu ngoa như Vương Kiều Nhi cũng không phải thứ gì tốt, vật họp theo loài, lời này tuy không hoàn toàn đúng nhưng cũng không phải không có lý.

Nhưng Quý Tú Nhi đến thăm, ông ta cũng không thể cấm cửa được, không phải coi như không thấy thì chỉ nói hai ba câu rồi lấy cớ đuổi cô về, nghĩ cô ta về sau sẽ không đến nữa.

Hôm nay cũng vậy, Quý Tú Nhi tuy rằng vào cổng Giang gia, nhưng trước sau chỉ mới nói mấy câu, đã bị Giang Vạn Quán đuổi về.

“Vừa rồi Quý Hòa kia tới nơi này làm gì?”

Tiễn Quý Tú Nhi ra khỏi cửa là một gã sai vặt vóc dáng không cao, người nọ là người Giang Khang lưu lại, vốn Giang Khang không định nói cho Quý Tú Nhi, nhưng cũng đúng dịp bị Quý Tú Nhi phát hiện. Từ nay về sau mỗi lúc Quý Tú Nhi tới thì đều không quên từ miệng gã hỏi han ít tình huống, sau đó lại trở về nói với Giang Khang.

Gã sai vặt thấp giọng nói: “Tôi nghe lén được, hình như là định mở quán ăn, nhưng tiền không đủ, cho nên bán cây nhân sâm cho lão gia, bán sáu trăm lượng, lão gia còn cho bọn họ thêm năm trăm lượng, nói là cho mượn.”

“Mở quán?”

Quý Tú Nhi trợn tròn mắt, nghĩ thầm thằng Quý Hòa này thật sự là đủ trò, trước được cái thôn trang, lấy nho làm đồ uống gì đó, còn chuyên mở lò nung, hiện tại lại định mở quán Không cần phải nói, quán này nhất định là mở ở trấn trên, nhất định là nghe nói cô ta cho anh hai vào làm trướng phòng ở quán rượu Bốn Mùa, trong lòng không phục đây mà Quán rượu Bốn Mùa tương lai sớm hay muộn cũng là sản nghiệp của cô ta, đây không phải là muốn cướp bạc với cô ta hay sao? Thật sự là không biết sống chết

Không được, không thể để cho hắn mở quán được

Quý Tú Nhi lặng lẽ nhét một thỏi bạc cho gã sai vặt, nói: “Về sau tiếp tục nghe ngóng, không thiếu chỗ tốt cho anh đâu”

“Vâng, vâng, cảm tạ mợ Giang”

Gã sai vặt kia vô cùng sung sướng cất kỹ thỏi bạc.

Quý Tú Nhi lên xe ngựa, cũng không định về nhà mẹ đẻ nữa, bảo đánh xe chạy nhanh lên, về nhà ở trấn trên, tìm được Giang Khang chỉ thấy Giang Khang đang nằm đọc sách. Cô ta biết thừa là sách kia chẳng hay ho gì, chỉ muốn giật lấy ném vào trong chậu than, nhưng cô ta nhẫn nhịn không làm như vậy, ai bảo cô ta đang giả bộ vợ hiền cơ chứ?

Giang Khang miễn cưỡng liếc mắt nhìn Quý Tú Nhi, có chút ghét bỏ, sau đó lại nhìn sách, miệng hỏi: “Nhìn thấy cha chưa? Ông ấy có vui không?”

Quý Tú Nhi cười nói: “Còn được, nhưng anh cũng nên thường xuyên về thăm, tốt nhất chúng ta cùng về đó, vậy mới càng thêm hiếu thuận.”

“Ừm, hai ngày nữa tôi cùng cô về đó.”

“Hôm nay ở chỗ cha em thấy Quý Hòa, hắn mang theo phu lang đi cùng, nghe nói muốn đi bán một cây nhân sâm cho cha, bán được sáu trăm lượng, cha còn cho mượn năm trăm lượng. Bọn họ định mở quán ăn, nhất định là ở trấn trên. Anh xem chúng ta có nên ngáng chân khiến cho bọn họ phải thất bại hay không?”

Quý Tú Nhi không muốn cho Quý Hòa mở quán, thế thì chẳng phải Quý Hòa sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn sao? Còn càng nở mày nở mặt, ngẫm lại cô ta đã thấy tức rồi.

Giang Khang để sách qua một bên, ngồi xuống nói: “Cái tên Quý Hòa này vận may thật tốt, trồng mấy cây hoa mà cũng đổi được cái sơn trang về, mua được thuốc lại cứu được thằng em tôi Bây giờ còn có thể kiếm được nhân sâm. Hắn rời khỏi Quý gia các người thì phất hẳn lên, xem ra thật sự là tương khắc với nhà cô. Nhà cô cũng tiếc thật đấy, cò phúc *** như thế mà chỉ có thể trừng mắt nhìn, không thể thơm lây, chậc”

Quý Tú Nhi trừng mắt nói: “Nó ở nhà em chính là sao chổi Nếu không phải nó, thì nhà em mấy năm nay sớm đã phất lên rồi Nó thiếu nợ nhà em, mẹ em đúng là sinh nó uổng công, trong nhà thật sự là nuôi không nó Cái thứ ong tay áo, cáo trong nhà, còn muốn lên trấn trên mở quán ăn, đẹp lắm đấy”

Giang Khang nghe Quý Tú Nhi mắng Quý Hòa là ong tay áo, mặt sầm đi, cũng không phải vì bất bình thay cho Quý Hòa, mà là hắn ta nghĩ đến Giang Vạn Quán lúc trước giận lên cũng từng mắng mình là ong tay áo, nói nuôi hắn ta uổng công. Hắn ta nghĩ mình nhất định phải đoạt hết gia sản của Giang gia, nếu không thật sự là có lỗi với danh hiệu ong tay áo

Quý Tú Nhi thấy Giang Bình dài mặt, lại giả bộ thuận theo nói: “Em nói này, rốt cuộc anh có định để Quý Hòa mở quán ăn trong trấn hay không đây? Cho dù quán rượu Bốn Mùa về sau không vào được tay chúng ta thì mình khẳng định cũng phải mở một quán ăn khác, vậy Quý Hòa chẳng phải sẽ đoạt mối làm ăn với chúng ta sao? Chi bằng anh ngáng chân nó luôn.”

Giang Khang nghĩ đến Quý Hòa cứu Giang Bình, cũng không có hảo cảm với Quý Hòa. Bởi vì nếu khi đó Giang Bình chết, vậy hắn ta cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, sẽ là thiếu gia duy nhất của Giang gia, về sau tất cả Giang gia đều là của hắn ta. Tưởng tượng như vậy, hắn ta đã cảm thấy nên tìm chút phiền toái cho Quý Hòa.

Giang Khang đi rồi, Quý Tú Nhi hé miệng cười, nghĩ nếu Giang Khang thật sự chọc ngoáy khiến Quý Hòa phải thất bại, cũng không biết Quý Hòa sẽ tức đến thế nào, tức chết hắn là tốt nhất

Quý Hòa sáng sớm hôm sau ngủ dậy, phát hiện Trương Tiểu Dư còn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, Quý Hòa hôn lên trán cùng hai má cậu, Trương Tiểu Dư vẫn không tỉnh, Quý Hòa nghĩ mấy ngày nay Trương Tiểu Dư thật đúng là thích ngủ, chẳng lẽ là vì mùa đông nên thích đi ngủ sao? Thế chẳng phải là ngủ đông hay sao? Tưởng tượng Trương Tiểu Dư thành một chú gấu chó, Quý Hòa nhịn không được cười lên.

Không quấy rầy Trương Tiểu Dư nữa, để yên cho cậu tiếp tục ngủ, Quý Hòa đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong, hắn đi thư phòng, vẽ một bức tranh, là một chú gấu con đáng yêu.

Chờ Trương Tiểu Dư tỉnh thì mặt trời đã lên cao, cậu dậy rồi thì thấy trên bàn đặt một tờ giấy, nói là đi trấn trên.

“Sao mình nghủ như chết thế nhỉ? Còn muốn cùng anh ấy đi trấn trên cơ mà.” Trương Tiểu Dư có chút ảo não mà sờ sờ mặt, nghĩ mấy ngày nay mình thật là thích ngủ quá, xem ra thật sự là làm việc quá ít, trước kia mỗi ngày vội xoay quanh, nào có thời gian rảnh mà ngủ cơ chứ, thật sự là sống sướng quá, người lười hẳn đi.

Trương Tiểu Dư quyết định làm ít việc nhằm chứng minh mình còn chưa lười, cậu lấy ra mấy cuộn tơ lụa, định làm bộ quần áo cho Quý Hòa, nghĩ Quý Hòa mặc quần áo tơ lụa nhất định rất anh tuấn. Hiện tại Quý Hòa không còn bộ dáng gầy yếu như trước kia nữa, đã rất cao ráo đẹp trai, cho dù mặc áo vải cũng có phong thái khác thường, nếu mặc vào quần áo tơ lụa, khẳng định cũng giống mấy lời thoại trong những vở kịch, là một công tử văn nhã.

Trương Tiểu Dư nghĩ tới hình ảnh Quý Hòa mặc vào quần áo cậu làm, đỏ cả mặt, sau đó càng làm nhanh tay hơn.

Quý Hòa đến trấn trên, trước tìm được chưởng quầy Bạch, sau đó đi Mính Hương lâu, định bàn với Triệu Tường mua lại nơi này, nhưng chuyện lại có thay đổi

Triệu Tường rất ngại ngùng nói rằng không thể bán lại Mính Hương lâu cho bọn họ.

Chưởng quầy Bạch rất không vui, hỏi vì cái gì. Chỗ này là ông giới thiệu cho Quý Hòa, cũng đã bàn ổn thỏa, Quý Hòa cũng gom đủ tiền, kết quả Triệu Tường lại đổi ý, chưởng quầy Bạch không thể không giận.

Quý Hòa cũng nhìn Triệu Tường, ngược lại muốn nghe lý do của ông ta, hắn nghĩ đơn giản chính là bị người khác mua lại, hơn nữa giá tiền cao hơn mà thôi.

Triệu Tường thật sự thấy rất ngại, nói: “Có người ra giá rất cao, hơn nữa nói thật, tôi còn có bạn cũ ở đây, không thể gây phiền toái cho bọn họ được. Thật ngại quá, tôi cũng chỉ có thể bán quán trà này cho người ta, xin lỗi hai người, mong hai người hiểu cho”

Thốt ra lời này, chưởng quầy Bạch cùng Quý Hòa còn có gì mà không hiểu, nói cách khác người mua lại quán trà đã uy hiếp Triệu Tường, như thế lại khiến bọn họ bớt giận hơn một chút.

Chưởng quầy Bạch nói: “Lão Triệu, ông có thể nói cho chúng tôi biết người nọ là ai không?”

Triệu Tường cũng không gạt, dù sao về sau bọn họ cũng sẽ biết, liền nói tên Giang Khang ra.

Chưởng quầy Bạch nhíu mày, nói: “Thì ra là hắn ta Trách không được”

Chưởng quầy Bạch biết Giang Khang là con trai Giang địa chủ, lại cưới con gái nuôi Vương chủ bạc, vừa có tiền lại có thế Mà người này tính ra còn gọi là em rể Quý Hòa. Đương nhiên, Quý Hòa cùng Quý gia chặt đứt quan hệ, quan hệ này cũng đứt theo. Không nghĩ tới hắn ta lại cướp quán trà này, thật là không biết nói gì cho phải.

Quý Hòa thì lại không có biểu tình gì, hắn tuy khá là vừa lòng quán trà này, nhưng không đến mức không phải nó thì không thể, vẫn có thể tìm chỗ khác mở quán, chỉ cần bán đồ ăn ngon rượu tốt, ở chỗ nào mà chẳng kiếm được tiền Hắn chính là khó chịu cái hành vi đoạt đồ từ trong tay mình của Giang Khang, nghĩ cái thứ ong tay áo mới có tí gia sản đã phá của rồi, còn chọc vào hắn nữa chứ, hắn xem Giang Khang làm được gì với cái quán trà này nào Chờ trong tay mình tiền vốn nhiều hơn, Giang Khang làm cái gì, hắn sẽ mở cái y hệt ở đối diện, chuyện đoạt mối nhà hắn ta

Quý Hòa hỏi Triệu Tường: “Ông chủ Triệu có biết Giang Khang mua quán trà của ông làm gì hay không?”

Triệu Tường lập tức nói: “Hình như là mở quán trà thì phải.”

Quý Hòa nghĩ thầm năm nay coi như thôi vậy, sang năm nhất định phải ở đối diện mở quán trà, chuyên bán lá trà trồng từ linh tuyền, cho hắn ta phải bù tiền tới độ đóng cửa luôn

Cáo biệt Triệu Tường, chưởng quầy Bạch thấy có lỗi với Quý Hòa, vừa chậm trễ làm ăn, lại còn chuốc lấy tức giận, còn phải tìm chỗ khác mở quán, ông còn sợ Quý Hòa trong cơn tức giận sẽ không làm ăn nữa, vậy chẳng phải ông sẽ không được làm việc cũ hay sao? Ông còn chưa hả cơn tức bị quán rượu Bốn Mùa đuổi khỏi đâu

Quý Hòa ngược lại chưa bao giờ định buông tha, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy sao có thể buông tha? Hắn nhất định phải mở quán ăn.

Chưởng quầy Bạch nghe Quý Hòa nói sẽ còn tiếp tục mở quán, lúc này mới yên tâm, nói lại chuyện ở quán rượu Bốn Mùa, nhắc tới Quý Thuận, “Chính là cái thằng Quý Thuận kia, đừng thấy nó từng đọc sách, một bụng toàn ý nghĩ xấu xa. Cũng không biết lần này Giang Khang có kéo nó qua làm chưởng quầy của quán trà hay không. Thằng nhãi đó dựa hơi em gái tiến bước. Nhưng không có bản lĩnh của Quý Hòa cậu, cậu là bản lĩnh thật sự, bọn họ thì có được nước gì đâu.”

Chưởng quầy Bạch nói, nghĩ Quý Hòa tuy rằng cũng là may mắn, nhưng đúng là có bản lĩnh thật sự, không giống như mấy người Quý gia, toàn dựa vào đàn bà mà trèo cao phát đạt.

Quý Hòa nghe được Quý Thuận, đột nhiên đầu óc linh hoạt hẳn lên, nghĩ Giang Khang mua lại Mính Hương lâu không mở quán rượu mà lại mở quán trà, có phải bởi vì Quý Thuận ở quán rượu Bốn Mùa rồi không? Quán rượu kiếm được nhiều tiền hơn quán trà, không đạo lý nào Giang Khang không mở quán rượu, cho dù Giang Khang không muốn đắc tội Vương chủ bạc, mở quán rượu cũng đâu phải là đắc tội, dù sao thì quán rượu Bốn Mùa không phải của Vương chủ bạc, hắn ta muốn mở tửu lâu, sẽ hiếu kính cho Vương chủ bạc. Như vậy có khả năng liệu Giang Khang có ý định với quán rượu Bốn Mùa, cho rằng nơi đó sớm hay muộn cũng sẽ vào tay hắn ta, cho nên không cần biến Mính Hương lâu thành quán rượu chăng?

Ý tưởng này tuy rằng không quá chắc chắn, nhưng không phải là không có khả năng.

Quý Hòa đột nhiên có một ý tưởng, nếu ý tưởng này có thể thực hiện, nhất định sẽ tức chết cả đám người, đương nhiên cũng sẽ đắc tội một nhóm người, nhưng hôm nay hắn bị Giang Khang đoạt quàn trà đã thấy tức, muốn cho những kẻ kia biết rằng hắn không phải ngươi dễ trêu vào

Về phần đắc tội với người ta, hắn không sợ, hắn có chỗ dựa cơ mà Còn là núi dựa hơi bị to đấy

Nghĩ đến gần đây cùng Trịnh Nguyên thư từ qua lại, Quý Hòa mỉm cười, ánh mắt nheo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play