Miêu: beta-ed

Dây đeo mặt đá kia chỉ to như cái trứng chim bồ câu, ánh màu đỏ, chỉnh thể giống như con cá cong vút đuôi lên, có thể nhìn ra mặt đá này tự nhiên đã giống một con cá nhỏ, lại có người khắc thêm mấy đao lên khiến nó càng thêm sống động. Càng tài tình chính là ở miệng nó có ngậm một khối đá trắng nhỏ như hạt châu, giữa cái miệng cùng quả cầu trắng có khe hở, hai cái khuyên bạc xuyên qua đó, lại có sợi tơ màu vàng quấn quanh khuyên bạc bện thành sợi dây thừng.

Sợi dây đeo mặt đá này vừa lấy ra liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, đều gắt gao nhìn chằm chằm.

Quý Hòa cảm giác thấy tay Trương Tiểu Dư nắm tay mình run lên một cái, nghĩ Tiểu Dư vẫn để ý tới thân thế bản thân, trong lòng hắn có chút đau lòng. Thấy Trương Tiểu Dư không vươn tay nhận con cá kia, hắn vươn tay lấy, lại bị Vu Hòe Hoa giành trước một bước, giật lấy sợi dây đeo từ trong tay Trương Đại Ngưu. Quý Hòa cau mày nhìn Vu Hòe Hoa, nhưng hắn không lo mụ không trả, hắn tin sợi dây đeo mặt đá này thật sự không đáng tiền như Trương Đại Ngưu nói, vì lão khẳng định đã sớm vào hiệu cầm đồ hoặc là tiệm bán ngọc hỏi qua rồi, nếu không sao lại bằng lòng lấy ra.

Trương Đại Ngưu bị giật đồ căm tức mà trừng mắt nhìn Vu Hòe Hoa, nói: “Mụ đoạt cái gì? Đã bảo không phải thứ đáng giá rồi cơ mà” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Hòe Hoa *** tế đánh giá sợi dây trong tay, nói: “Tôi nom cũng đẹp lắm, nói không chừng là ngọc thật, thế thì đáng giá đấy”

Trương Lệ Nương nhìn mà cũng thầm nghĩ như vậy, cô còn thấy sợi dây bện thoạt nhìn cũng rất *** xảo xinh đẹp, nhà bình thường cũng chỉ sẽ bện dây thừng, ai lại làm *** xảo như vậy chứ, bà cô mình quả nhiên là ở lâu tại nhà giàu, dù là thứ nhỏ bé cũng rất *** xảo, nghĩ như vậy, cô ta càng hướng tới cuộc sống giàu có.

Trương Đại Ngưu nói: “Ngọc ngà gì đâu? Tôi đã lên vài cửa hàng trên trấn hỏi thăm rồi, không đáng giá tiền Chỉ là đá mà thôi”

Quý Hòa trào phúng mỉm cười, đấy xem đi, quả nhiên đã đi tìm chỗ hỏi qua? <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Hòe Hoa thực thất vọng, thứ này dù dễ nhìn cũng không đáng mấy xu, mụ cũng không hiếm lạ, trừng Trương Đại Ngưu nói: “Một mảnh đá rách mà ông giấu kín như vậy làm gì? Ngay cả tôi cũng không biết”

Trương Đại Ngưu không lên tiếng, lúc trước lão giữ lại sợi dây cũng là nghĩ đồ em gái lưu lại, cho dù không đáng giá tiền, cất đi cũng chả mất gì, hơn nữa trong lòng lão còn nghĩ nói không chừng ngày nào đó còn gặp lại em gái, đến lúc đó em gái lão mà sống tốt thì lão đòi ít tiền, nếu nó không nhận thì sợi dây này biết đâu còn có tác dụng. Chính bởi vì nghĩ thế nên lão vẫn cất kỹ sợi dây, lần này nếu không phải bị Quý Hòa bức thì lão còn chả muốn lấy ra đâu.

Quý Hòa cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, chỉ thản nhiên mà nói: “Thứ này đưa cho bọn tôi được chứ?”

Vu Hòe Hoa nói: “Cho bọn mày đấy, bọn mày thả ngay Vũ Lang nhà tao ra Nếu không tao ném cái này vào sông chứ không trả cho bọn mày đâu”

“Nếu bà còn uy hiếp tôi, có tin tôi thật sự tống Trương Vũ Lang tới chỗ khổ nhất làm lính không hả”

Quý Hòa híp mắt nhìn Vu Hòe Hoa, lạnh lùng mà nói.

Vu Hòe Hoa bị ánh mắt cùng lời nói của Quý Hòa dọa cho run run, vội vàng ném sợi dây trong tay qua, than thở nói: “Hung cái gì mà hung? Không phải là giúp đỡ Nghiêm viên ngoại làm tí việc nhỏ thôi sao Chỉ là thằng chạy vặt, có cái gì mà vênh váo Cầm đi, thứ đồ giẻ rách”

Quý Hòa vươn tay tiếp được con cá kia, sau đó giao vào tay Trương Tiểu Dư.

Trương Tiểu Dư gắt gao nắm sợi dây con cá trong tay, trái tim căng thẳng nhẹ hẳn đi.

Ra khỏi phòng, Quý Hòa nói với Lâm Vĩnh Tân: “Trưởng thôn, chuyện Trương Vũ Lang coi như xong đi.”

Trương Vũ Lang lập tức nói: “Mau thả tôi ra Quý Hòa đã nói việc này coi như xong Mau buông ra”

Vu Hòe Hoa lôi kéo Trương Lệ Nương cùng đi đỡ Trương Vũ Lang.

Lâm Vĩnh Tân thở phào, nghĩ rốt cục không cần gây sự tới nha môn, nhưng cũng tò mò Trương Đại Ngưu rốt cuộc đã nói gì với bọn họ, chẳng những khiến bọn Quý Hòa đồng ý không kéo Trương Vũ Lang tới nha môn mà ngay cả dạy dỗ cũng không, lại càng không muốn nhà họ bồi thường. Nhìn sắc mặt Trương Tiểu Dư, nghĩ chẳng lẽ thật sự là nói về thân thế của Trương Tiểu Dư? Nhưng ông cũng không tiện hỏi.

Quý Lam ngược lại mở miệng hỏi: “Anh Hòa Tử, cứ thế thả gã ra ấy hả? Rốt cuộc bọn họ nói gì với anh vậy, khiến anh buông tha cho gã như thế?”

Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư.

Trương Tiểu Dư thực bình tĩnh mà nói: “Anh quả thật không phải con cháu Trương gia, bọn họ đưa sợi dây đeo mặt đá anh từng đeo trả lại. Coi như trao đổi, bọn anh liền đồng ý thả Trương Vũ Lang ra.”

Mọi người nghe thế đều thở dài, nghĩ Trương gia cuối cùng cũng nói ra, chứng thật Trương Tiểu Dư không phải con ruột của bọn họ. Vậy cũng tốt, về sau bọn họ không thể nói Trương Tiểu Dư bất hiếu được nữa.

Quý Lam hừ lạnh một tiếng: “Cất đồ của anh không trả, cuối cùng còn phải trao đổi điều kiện mới lấy lại được đồ của mình, thật đúng là chuyện mà nhà này làm ra được Không biết xấu hổ”

Trương Lệ Nương nghe xong không vui, nói: “Quý Lam, một song nhi không biết ăn nói cho dễ nghe chút sao? Đó cũng không phải thứ gì đáng giá, lại nói đó là cô tôi để lại, cha tôi giữ thì có làm sao. Cậu mà còn ăn nói khó nghe thêm thì đừng trách tôi không khách khí.”

Quý Lam khinh miệt mà nói: “Cô định không khách khí thế nào? Cũng định đổ oan cho tui sao? Tui ăn nói không dễ nghe vẫn còn tốt hơn cô nói dối gấp chán vạn lần.”

Trương Lệ Nương đỏ mặt, vốn định nói mình không oan uổng Quý Hòa, nhưng nhìn thấy Quý Hòa cười tủm tỉm nhìn mình, ánh mắt lại lạnh như băng, không biết vì sao lại không mở nổi miệng.

Lâm Vĩnh Tân nói: “Thôi, chuyện này nếu hai nhà các người đã giải quyết xong rồi thì thôi, vậy thì đừng nói thêm nữa, giải tán đi. Nhưng Trương gia các người về sau cần phải quản giáo người trong nhà lại đi, lúc này mới được bao lâu? Người nào người nấy đủ thứ chuyện mất mặt Thôn này không giữ được đám người bại hoại thanh danh, nếu cứ thế mãi, tôi sẽ phải cùng thương lượng với người trong thôn trừng phạt các người Đến lúc đó các người đừng có mở mồm kêu oan”

Trương Đại Ngưu vội vàng nói: “Được được, trưởng thôn anh yên tâm đi, tôi sẽ quản giáo bọn họ, để bọn họ không chọc phiền toái thêm nữa.”

Lâm Vĩnh Tân gật gật đầu, cùng bọn Quý Hòa rời đi.

Trương Lệ Nương nghĩ lại cái nhìn vừa rồi của Lâm Vĩnh Tân với mình, trong lòng bất ổn, nghĩ Lâm Vĩnh Tân chính là dượng của Quý Tuấn, vốn đã chướng mắt mình, không phải giờ càng thêm ghét hay sao? Ông ấy nhất định sẽ nói xấu mình trước mặt Quý Tuấn Nghĩ như vậy, sắc mặt Trương Lệ Nương từ hồng thành trắng, nhìn cha mẹ đang đỡ Trương Vũ Lang đau lòng quan tâm, nhìn lại phòng đóng chặt cửa của anh cả, tức vùng vằng trở về phòng.

Tưởng Hồng Liên ngồi ở trong phòng, trong lòng nghĩ thật sự là ăn may cho thằng Trương Vũ Lang, sao không cho nó đi chịu khổ với Trương Văn Lang luôn đi? Lại nghĩ tới Trương Tiểu Dư, trong lòng vừa ao ước vừa hận, nghĩ nó rốt cục đã có cuộc sống tốt, mà mình lại phải chết dí trong cái nhà này, hận nó lúc trước nếu không ở cùng Quý Hòa, thì cũng đâu xảy ra lắm chuyện như thế, mình cũng đâu thành cái dạng này Vuốt cái bụng của mình, oán hận đấm đấm hai cái.

Lâm Vĩnh Tân trở về nhà, đem việc này nói cùng Trương Ngọc Nga, Trương Ngọc Nga khinh bỉ nói: “Tôi biết ngay Trương gia không có người tốt, cũng chỉ được mình Trương Tiểu Dư là tử tế Giờ thì tốt rồi, về sau Trương gia đừng có hòng nói cái gì mà Trương Tiểu Dư bất hiếu. Hừ, bọn họ nếu biết Quý Hòa có thể sang sông ở, lại có nhiều đất như vậy, không biết có hối hận ngày trước xử tệ với Trương Tiểu Dư hay không. Thật sự xui tận mạng, muốn bán Trương Tiểu Dư không thành, Trương Tiểu Dư tìm ông chồng tốt bọn họ còn chặt đứt.”

Lâm Vĩnh Tân nói: “Đó là thiển cận, rồi bà xem nhà họ sẽ càng ngày càng không ra gì, chờ bà sang nhà Đại Sinh thấy Quý Tuấn thì nói với nó tránh xa con gái Trương gia ra, nếu thật sự bị quấn lên, ai biết về sau mấy chuyện xấu nhà họ có liên lụy tới nó hay không, mà ngay cả nhà ta đến lúc đó cũng trốn không thoát.”

Trương Ngọc Nga nói: “Tôi đã sớm nói rồi, ông yên tâm, A Tuấn không thèm để ý nó đâu, A Tuấn chỉ là tốt tính, với ai cũng không trở mặt được, thế nên mới khiến Trương Lệ Nương tưởng A Tuấn có ý với nó. A Tuấn nhà mình tương lai tiền đồ tươi đẹp, sao lại nhìn trúng nó được? Nhưng tôi sẽ nói chuyện này với nhà bên ấy, để cho A Tuấn quyết tâm không để ý tới nó nữa”

Trương Ngọc Nga nghĩ thế, chào Lâm Vĩnh Tân một tiếng liền ra ngoài, vừa đi vừa tuyên dương việc làm lần này của Trương gia, như vậy về sau dù cái cô Trương Lệ Nương kia có muốn đùa giỡn thủ đoạn quấn lên Quý Tuấn, cũng sẽ vì thanh danh của cô ra mà không ai tin lời. Đối với đứa cháu ngoại trai Quý Tuấn này, bà ký thác kỳ vọng rất cao, không muốn hắn ta bị Trương Lệ Nương gây tai họa.

Trương Ngọc Nga định làm như thế, Trương thị cùng thím Điền cũng nghĩ vậy, hai người cũng thương Trương Tiểu Dư mấy năm nay chịu khổ, muốn xả giận cho cậu, cũng muốn triệt để chặt đứt con đường Trương gia quấn lên bọn Quý Hòa ngày sau.

Trong thôn này chỉ cần có một bà tám thì không bao lâu hơn phân nửa cái thôn cũng biết, nếu có mấy bà tám cùng hoạt động, vậy tương đương cả thôn đều biết.

Nhà Trương Đại Ngưu lại có chuyện nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán cho cả thôn, mọi người nhìn họ với vẻ xem thường, nghĩ nhà bọn họ biết rõ Trương Tiểu Dư là đứa trẻ bị ôm nhầm còn không thừa nhận, lại còn vụ hôn ước với Giản gia, đè nặng Trương Tiểu Dư chịu khổ chịu mệt bị bọn họ bán còn phải gánh cái danh bất hiếu, còn định giấu đồ của Trương Tiểu Dư, thật sự là chẳng ra gì Cái này chưa tính cái gì, nhà bọn họ cư nhiên còn nuôi ra thằng trộm cắp Trong thôn không phải không có trộm cắp nhưng không ai bị bắt, Trương Vũ Lang lại bị người ta bắt. Cái nhà như thế về sau bớt để ý thì hơn

Trương Lệ Nương xấu hổ không muốn bước ra khỏi cửa, Vu Hòe Hoa da mặt dày cũng chịu không nổi nhiều người chỉ trỏ như vậy, lại không thể cãi nhau với người ta, trước đó Trương Đại Ngưu đã cấm chỉ mụ cãi nhau rồi, bọn họ hiện giờ chỉ biết rụt cổ làm người, nếu không thật sẽ bị xa lánh triệt để. Sau thì mụ không có việc ra ngoài sẽ không ra khỏi cửa.

Trương Đại Ngưu cùng Trương Vũ Lang cũng sớm đi làm đồng rồi chạy về nhà.

Đương nhiên đây đều là chuyện sau đó, cùng ngày Trương Tiểu Dư được mọi người an ủi một phen rồi liền theo Quý Hòa sang đối diện sông, hai người vào ở phòng đã sớm chuẩn bị tốt.

Trương Tiểu Dư nhìn mặt đá kia, mặt không đổi sắc.

Quý Hòa ngồi bên cạnh cậu, để cậu tựa vào trong lòng ngực của mình, nhẹ giọng nói: “Trong lòng mà còn khổ sở thì cứ nói với anh, đừng nghẹn khuất.”

Trương Tiểu Dư cắn cắn môi nói: “Anh nói có phải bà ấy cố ý ôm sai hay không?”

‘Bà ấy’ tự nhiên là em gái Trương Đại Ngưu, cũng chính là người mẹ ruột của Trương Tiểu Dư.

Quý Hòa cười nói: “Cái này anh cũng không biết, nếu bà ấy cố ý, nhất định là có lý do, nếu không phải cố ý, vậy lại càng không cần khổ sở. Nếu về sau thật sự gặp được bà ấy thì hỏi. Nhưng có thể khẳng định, người nhà của em nhất định là rất yêu em, em nhìn mặt dây này đi, tuy chỉ là một miếng đá không đáng tiền, không phải ngọc thạch châu báu gì, lại có thể nhìn ra người ta tốn tâm tư công sức.”

Trương Tiểu Dư nhìn con cá nhỏ đong đưa qua lại trong tay Quý Hòa, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.

Quý Hòa thấy Trương Tiểu Dư cười, cúi đầu hôn lên trán cậu, đeo sợi dây vào cổ tay cậu, Trương Tiểu Dư hiện tại đã trắng nhiều, cổ tay *** tế trắng nõn đeo sợi dây bện tơ vàng, rủ xuống con cá đá nhỏ mập mạp màu hồng, rất là đáng yêu thú vị.

Trương Tiểu Dư vuốt con cá kia, tựa vào trong ngực Quý Hòa, nghĩ cứ kệ như vậy đi. Tuy rằng cậu vẫn không biết thân nhân của mình ở nơi nào, rốt cuộc vì sao mình lại bị bỏ lại, nhưng hiện tại cậu có Quý Hòa, cậu có gia đình, về sau cậu sẽ sống thật thoải mái hạnh phúc.

Quý Hòa ôm Trương Tiểu Dư, mày hơi nhăn, đối với thân thế Trương Tiểu Dư, trong lòng hắn còn có phỏng đoán khác, nhưng hắn không muốn nói cho Trương Tiểu Dư, không muốn khiến cậu có thêm nhiều gánh nặng, hết thảy chờ đến khi có cơ hội gặp được em gái của Trương Đại Ngưu rồi nói sau, đương nhiên, nếu đời này còn có thể gặp được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play