Miêu: beta-ed

Quý Hòa nhìn Phùng thị chậm rãi từ trên giường ngồi xuống đất, sau đó ui da hô lên mấy tiếng rồi ngã lăn ra đất giả bộ hôn mê, lại nhìn Quý Thuận cùng Kim Thúy Nương hô to gọi nhỏ, một người nâng Phùng thị dậy gấp cứ như mẹ chết đến nơi, một người chạy ra ngoài lớn tiếng gọi thầy thuốc Hoa, miệng còn nói thằng ba đẩy mẹ ngã hôn mê linh ***, khóe miệng co rút, mơ hồ hiểu được bọn họ muốn làm gì.

Quý Hiếu còn chưa vào cửa đã giận dữ rống ầm lên: “Thằng ba Mày có sợ chết thì cũng đừng đối xử với mẹ tao như vậy Mẹ mà có mệnh hệ gì thì tao đánh chết thằng khốn nạn nhà mày”

“Mẹ Mẹ không sao chứ?” Quý Hiếu vào cửa rồi thì bổ nhào vào trước mặt Phùng thị hô, giọng ầm ầm như sấm khiến Phùng thị đang giả bộ bất tỉnh nhíu mày, hé mắt trừng Quý Hiếu một cái.

“Chú hai Hoa, chú mau nhìn mẹ cháu xem, mẹ cháu bị thằng ba làm cho tức ngất xỉu luôn rồi.” Quý Thuận thấy thầy thuốc Hoa tiến vào lập tức nói. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tôi không có, không phải tôi làm mẹ tức ngất xỉu.”

Quý Hòa không quản Quý gia đang định làm trò gì, hắn không thể cứ ngồi yên để bọn họ đổ vấy tội lên đầu, bọn họ biết diễn kịch, hắn cũng biết, Quý Hòa vẻ mặt bị oan uổng đau khổ.

Quý Hiếu đứng bật dậy đi đến trước mặt Quý Hòa, vươn tay muốn đánh hắn, bị Chu Quế Hoa giữ chặt lại. Chu Quế Hoa hô: “Cha sắp nhỏ, chú ba đang bị bệnh mà, anh đánh là chú ấy không chịu nổi đâu, đừng chấp chú ấy” Quý Hiếu vừa nghe mấy câu này nghĩ, bọn họ còn định đuổi hắn ra khỏi cửa mà, ngộ nhỡ đánh chết trong nhà thì phiền toái. Gã giơ tay doạ Quý Hòa vài cái, mới hừ hừ vài tiếng xoay người trở về làm con trai hiếu thuận của Phùng thị.

Quý Hòa cúi đầu, trong mắt tràn ngập trào phúng, nghĩ Quý Hòa ơi Quý Hòa, đây là người nhà của cậu đó, về sau tôi mặc kệ bọn họ cậu đừng có trách tôi, bọn họ đang tính kế cậu, căn bản không coi cậu là người nhà, mà cậu, cũng đã vì lúc trước bọn họ không đúng lúc mời thầy thuốc mà toi mệnh, vẫn là về sau đường ai nấy đi thôi <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thầy thuốc Hoa vừa muốn xem cho Phùng thị, Phùng thị liền tỉnh, miệng rên hừ hừ, nói rằng: “Muốn chết, muốn chết, sinh một thằng quỷ đòi nợ như thế thật là tôi mạng khổ mà Ông trời không thu nó thì thu tôi đi”

Quý Hiếu cùng Quý Thuận bên cạnh không ngừng khuyên nhủ Phùng thị, kêu mụ bớt giận.

Thầy thuốc Hoa nhìn bọn họ, lại nhìn Quý Hòa, nhìn Quý Đại Tài đứng một bên nghiêm mặt không lên tiếng, nghĩ chẳng nhẽ thật sự là Quý Hòa làm Phùng thị tức xỉu? Gã hơi không tin, tuy rằng Quý Hòa thanh danh trong thôn không quá tốt, nhưng có thể làm bà lão mạnh mẽ như Phùng thị tức xỉu cũng khá là khó tin, cơ mà đây là chuyện nhà người ta, gã mặc kệ, gã chỉ cần kiếm được tiền là ổn.

Bởi vì bọn họ vừa rồi lớn tiếng hô, hàng xóm cách vách nghe ồn ào liền chạy qua, nhìn ngay thấy Phùng thị đang được đỡ ra ngoài, quan tâm hỏi han có chuyện gì.

Phùng thị thều thào mà nói: “Nhà vô phúc, sinh ra một thằng bất hiếu, nó là muốn mạng tôi đấy mà”

“Mẹ, mẹ mới vừa ngất xỉu, thật vất vả mới tỉnh đừng tức giận thêm, nhanh đi nằm nghỉ ngơi một chút đi.”

Kim Thúy Nương khuyên nhủ, sau đó dùng giọng nói mềm nhẹ mang theo vài phần oán giận vài phần thương hại nói: “Thím Quách, chị dâu Quách, khiến hai người chê cười rồi, còn không phải là do chú ba sao, mấy ngày trước bị bệnh không khỏi, giờ lại hôn mê, chú ấy sợ chết, nhất định bắt người nhà cho chú ấy lên trấn trên khám bệnh, chúng cháu cảm thấy chú hai Hoa xem bệnh cũng rất được, uống thêm mấy đợt thuốc nữa là khỏi. Để chú ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là được. Nhưng chú ấy không tin, làm ầm lên, còn nói không đưa chú ấy đi khám bệnh chú ấy sẽ… Ai, chú ba sợ cũng bình thường thôi, nhưng chú ấy không thể nguyền rủa người trong nhà chứ, mẹ cháu cũng tức xỉu luôn. Thật sự khiến người ta không biết làm sao mới được”

“Ai nha, thật sự là bất hiếu mà, sao lại thế được Chị Quý chị phải giữ gìm thân thể, một thằng con bất hiếu không sao cả, mấy đứa con nhà chị đứa nào chả ngoan ngoãn.” Nghe giọng hơi già, rõ ràng là thím Quách kia đang khuyên nhủ Phùng thị.

“Đúng vậy, nhà ngoại bác tương lai tốt như vậy, ngày lành về sau còn dài, cũng không thể bị một đứa bất hiếu mà tức giận hại thân, không đáng.” Giọng nói hơi the thé này có vẻ trẻ tuổi, chính là chị dâu Quách kia, “Cháu nói ấy chứ, thằng bất hiếu như vậy cho ra ở riêng đi, tránh cho con sâu làm rầu nồi canh”

Kim Thúy Nương thở dài một tiếng nói: “Cha mẹ tốt tính, chẳng sợ chú ba từ lúc sinh ra đã mang vận xui cũng tiếc không muốn đưa chú ấy cho người khác nuôi, nhưng chú ấy vẫn ghi hận, không nghĩ tới lần này tự mình làm sai chuyện, liên luỵ tới người nhà, lại còn hận lại mọi người, nói hết những lời nguyền rủa trong lòng. Thật sự là đau lòng mẹ cha. Chúng cháu là dâu con nhìn cũng đau lòng.”

Quý Hiếu cả tiếng mà nói: “Nó làm mẹ tức thành như vậy, em không thể bỏ qua dễ dàng cho nó đâu, lần này dù cha mẹ có buồn lòng đến đâu em cũng sẽ không cùng nó ở dưới một mái nhà. Ở riêng Nhất định phải ở riêng Nếu không cái nhà này sắp bị nó phá nát”

Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Quách vừa nghe liền nhìn nhau một cái, nghĩ lần này thằng ba sao chổi nhà họ Quý nói không chừng thật sự bị đuổi ra khỏi cửa

Quý Hòa nghe rõ hết, thật đúng là giống y những gì hắn nghĩ, Quý gia sợ hắn bệnh tốn tiền, nhưng lại sợ bỏ rơi đứa con bệnh nặng bị hỏng thanh danh, cũng không muốn gánh cái đứa về sau không thể làm việc nặng, muốn đuổi hắn ra ở riêng. Đây là điều hắn vẫn chờ, cũng là mục đích hắn giả bệnh, nhưng người Quý gia còn vô sỉ hơn so với hắn nghĩ, trước khi đuổi ra còn phải bôi đen hắn thêm một lần

Để cho họ thuận lợi mà bôi đen hắn, sao hắn có thể ra ở riêng vì cái tội này cho được? Khó mà làm được

Quý Hòa giả bộ cả yếu ớt thất tha thất thểu mà đi ra khỏi phòng, vẻ mặt bi thương nói: “Căn bản không phải như vậy Mẹ không phải do tôi làm tức xỉu Mấy người vu oan cho tôi Từ nhỏ đến lớn các người có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi, tôi nào có gan mà những chuyện đó Ai nhìn thấy tôi làm những chuyện đó? Còn không phải đều là Đại Sơn Tiểu Ngọc nói sao Các người không muốn cho tôi đi khám bệnh, sợ tốn tiền, cảm thấy tôi là gánh nặng, muốn đuổi tôi ra ở riêng, các người cứ nói thẳng Tôi sẽ không trách các người, các người sao ngay đến lúc này rồi cũng không quên hắt nước bẩn lên người tôi. Đừng có mà tội lỗi tôi gánh hết, còn nói tôi bất hiếu, cái tội này tôi không gánh được đâu”

Quý Hòa nói xong liền đi ra ngoài, tuy rằng liêu xiêu nhưng tốc độ cũng rất mau.

“Mấy đứa còn ngây ngốc cái gì? Còn không đuổi theo nó” Quý Đại Tài rống to.

“A, đi đây” Quý Hiếu lập tức đuổi theo, ba người đàn bà đứng xem bên cạnh cũng đuổi theo.

Mẹ chồng nàng dâu Quách gia sáng mắt, nghĩ chắc thằng ba Quý gia không nhịn nổi nữa. rốt cục nói ra tội lỗi trước kia là nó gánh thay người ta, giờ thì náo nhiệt rồi, cũng không biết Quý Hòa định làm gì, dù có là gì thì trong thôn đều có thể có thêm chuyện để mà bàn tán rồi đây

Kim Thúy Nương vừa thấy ánh mắt mẹ con nhà này thì hơi khẽ cau mày, nghĩ thằng ba chết tiệt này, thành thật bị đuổi ra khỏi cửa chẳng tốt sao, thế mà dám làm ầm ĩ lên, giờ thì bọn họ làm gì nói gì người khác cũng sẽ nửa tin nửa ngờ. Sớm biết thế đã không hãm hại nó trắng trợn, tiếc là giờ thì muộn rồi.

Quý Hòa đích xác là định chạy tới nhà trưởng thôn, dọc theo đường đi khiến không ít người chú ý tới, nghĩ Quý Hòa này làm sao vậy? Chờ Quý Hòa mới chạy đi liền thấy Quý Hiếu cùng ba mẹ con dâu Quý gia đuổi theo phía sau, Quý Hiếu vẻ mặt tức đến khó thở càng khiến mọi ngươi tò mò, cả đám người không có việc gì làm liền sôi nổi theo sau.

Cổng nhà trưởng thôn mở rộng, Quý Hòa chạy vào, liền nhìn thấy trưởng thôn đang ngồi trong sân hút thuốc tẩu, bên cạnh ngồi vài người trong thôn, mà hắn vừa đến trước cổng nhà trưởng thôn thì có mấy người người phụ nữ cũng qua xem náo nhiệt nói rầm rì, trong lòng hắn nghĩ như vậy vừa lúc, tránh việc mình diễn trò lại chỉ có mình trưởng thôn xem.

Trưởng thôn họ Lâm, gọi Lâm Vĩnh Tân, trông rất bình thường, nhưng có lẽ bởi vì nhiều năm làm trưởng thôn nên trông hơi nghiêm, thấy Quý Hòa tiến vào liền nhăn mày, mới vừa nghe nói nó lại hôn mê, sao giờ lại hốc mắt đỏ bừng chạy tới đây? Ông ta còn chưa mở miệng hỏi, Quý Hòa đã nói trước.

Quý Hòa mồm mép nhanh, đơn giản sáng tỏ nói hết chuyện ở nhà, đau lòng mà nói: “Trưởng thôn, cháu thật sự không đẩy mẹ cháu ngã, cháu nào có gan làm chuyện đó, là bọn họ không muốn chữa bệnh cho cháu, muốn đuổi cháu ra ở riêng lại sợ người nói xấu sau lưng mới phải làm như vậy. Cháu vì người nhà gánh nhiều tiếng xấu rồi, nhưng lần này cháu không muốn gánh nữa. Hiện giờ lòng cháu khó chịu, thì ra cho dù cháu có nhường nhịn cỡ nào thì cha mẹ cũng sẽ không để ý đến cháu, một khi đã như vậy, căn nhà kia cháu không ở cũng thế. Cháu đồng ý ra ở riêng, không để họ thêm phiền lòng vì cháu nữa.”

Lâm Vĩnh Tân nghe mà mày nhăn tít, nghĩ nếu Quý Hòa nói đúng, thế thì Quý gia cũng quá đáng quá, cho dù ông hiểu nguyên do bọn họ làm vậy, cũng thấy họ quá nhẫn tâm, ở riêng thì ở riêng, phút cuối còn muốn diễn trò nữa.

Mấy người ngồi cạnh trưởng thôn cũng nhìn nhau, đối chuyện này nửa tin nửa ngờ.

“Cậu cũng muốn ở riêng? Ở riêng thì bệnh này càng không ai chữa, cậu nghĩ kĩ chưa? Cho dù ở riêng thì cậu cũng không được mấy phần gia sản, nếu gia sản không tốt thì biết sống sao?”

Quý Hòa cúi đầu nói: “Cái nhà này đã không chứa nổi cháu nữa, cháu chắc chắn sẽ bị đuổi ra ở riêng. Cũng không biết bệnh cháu có khỏi hay không, chỉ là cháu không muốn gánh cái tội đánh mẹ ruột. Thanh danh của cháu có không tốt nữa cháu cũng nhịn được, chỉ có cái tội này là cháu chịu không nổi.”

“Mày có cái gì mà chịu không nổi? Chính mày đã đánh mẹ còn gì” Quý Hiếu đứng ở cổng lớn tiếng nói, trong lòng hận điên, nghĩ thằng nhãi Quý Hòa này trước nhát gan là thế giờ lại to gan, sớm biết thế đã không coi nó là thằng ngu mà diễn trò rồi, lừa nó là được, giờ thì nó nói toạc móng heo ra, coi như nhà mình có bảo nói nói bậy thì nhà mình cũng bị ảnh hưởng, thật muốn đánh chết nó mà.

Quý Hiếu tuy lớn lên thô kệch nhưng cái miệng cũng không dại, nói lại những lời đã biên trước một hồi, nói Quý Hòa sợ chết mới đánh Phùng thị, lại biết đánh Phùng thị rồi tất nhiên sẽ bị cho ra ở riêng nên mới cắn ngược lại một miếng.

“Thằng ba trước kia luôn làm mấy chuyện không ra gì, mẹ cháu có mắng nó cũng là muốn nó tốt lên, trưởng thôn cũng các chú các bác đừng bị nó lừa Nó giờ đang hận chúng cháu, muốn đổ oan cho chúng cháu, để mọi người bênh vực cho nó, như thế thì cho dù nó có đánh mẹ ruột cũng chẳng hề gì, cho dù nó có bị đuổi ra ở riêng cũng sẽ được chia một phần gia sản.”

Quý Hiếu vừa nói thế, mọi người lại hơi tin, bởi vì thanh danh trước kia của Quý Hòa quả thật không tốt, bọn họ nhìn Quý Hòa lại mang theo chán ghét khinh bỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play