Liễu thị thấy Đào Hồng, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, chờ khóc đủ, dưới cái nhìn chằm chằm của Trương Ngọc Nga, Liễu thị cũng không tiện hỏi gì khác, chỉ hỏi Đào Hồng rốt cuộc có phải Điền Tiến Đa bắt nạt cô ta hay không.
Đào Hồng đang khóc, bị hỏi dồn, chỉ có thể gật đầu.
Liễu thị vừa thấy cô ta gật đầu, vừa đau lòng vừa thở phào.
Liễu thị đã nói nếu cô ta cùng Điền Tiến Đa gạo nấu thành cơm, thì mặc kệ có mất mặt hay không, cứ phải thành hôn. Đào Hồng không vui lòng, cô ta còn muốn đi tìm người trong lòng, bị Liễu thị vừa đánh vừa mắng, nói cô ta đã như vậy rồi đi tìm cũng bị đuổi về thôi, bảo cô ta chết tâm mà thành thật đi lấy chồng, thấy Đào Hồng còn muốn nói điều gì đó, trực tiếp lấy trâm cài tóc bằng đồng trên đầu dí vào cổ mình, nói cô ta mà không thuận theo sẽ chết ngay trước mặt cô, cuối cùng Đào Hồng đành phải gật đầu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Ngọc Nga ở bên cạnh nhìn mà nhíu mày, chuyện gì đây? Điền Tiến Đa đã nói là nó không làm, nếu thật không phải nó, chẳng lẽ phải gánh tiếng xấu cưới cái cô Đào Hồng này? Bà thấy Đào Hồng này cũng không phải ngoan ngoãn Nếu cưới về có mà nghẹn khuất cả đời
Không chỉ Trương Ngọc Nga nghĩ như vậy, nghe được người Trương gia nói muốn Điền Tiến Đa cưới Đào Hồng thì mọi người đều nghĩ như vậy, những người này đều tin tưởng hoặc hoài nghi Điền Tiến Đa bị oan.
Điền Tiến Đa tức xanh cả mặt, bảo cậu ta cưới cô Đào Hồng này thì có đến ngàn vạn cái không vui lòng, không đề cập tới Đào Hồng đã để cho người khác đụng chạm, chỉ riêng chuyện cưới Đào Hồng chẳng phải là nhận tội sao? Cho dù có người tin tưởng không phải cậu ta làm thì cũng thành thằng bị cắm sừng sao Cái mũ xanh mơn mởn chụp lên đầu cậu ta không muốn đội
Thím Điền lại càng không vui lòng, bà không muốn cô con dâu như thế. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Minh nói: “Nhiều người thấy em gái tôi với cậu như thế, cậu còn định không nhận? Nếu còn không nhận, chúng ta cũng chỉ có thể lành làm gáo vỡ làm muôi bẩm báo cậu lên nha môn Cùng lắm thì đến lúc đó người một nhà chúng tôi đây xa xứ, nhưng các người thì chạy không được đâu Còn có cả cái thôn Thanh Sơn cũng vì các người mà bị xem thường. Các người ngẫm lại đi”
Trương Minh đã nghĩ rõ ràng, chuyện này mặc kệ có phải Điền Tiến Đa làm hay không, đều phải bắt Điền Tiến Đa chịu Cho dù là Điền Tiến Đa làm, cậu ta lớn lên sáng sủa, điều kiện trong nhà cũng khá tốt, phẩm hạnh kém chút cũng có thể xem nhẹ. Nếu không phải cậu ta làm vậy phẩm hạnh cậu ta quá tốt rồi, em mình mà gả cho thì càng thêm tốt. Tuy rằng uất ức cậu ta nhưng về sau nhà bọn họ giúp đỡ vợ chồng son hai đứa nhiều hơn là được, bọn họ dùng cả đời này trả món nợ kia
Trương Minh trong lòng kỳ thật đã tin đến chín phần là Điền Tiến Đa oan uổng, nhưng vì Đào Hồng, gã vẫn là lựa chọn bênh em gái, trước khi Liễu thị đi gặp Đào Hồng đã lặng lẽ dặn dò, cuối cùng là đi đến một bước này. Gã nghĩ mình lại thuyết phục thêm, việc hôn nhân này có thể định ra rồi.
Trương Minh vừa nói, mọi người bên kia đều nhíu mày, gã nói đúng, việc này nếu thật bẩm báo lên nha môn thì ảnh hưởng rất xấu tới thôn bọn họ, đối với trai gái chưa cưới gả trong thôn cũng có ảnh hưởng, người trong thôn đi ra ngoài cũng không ngẩng mặt lên được, hết sức không ổn.
Điền Đại Cường vừa thấy mấy người trưởng thôn đều nhìn về phía mình, da đầu run lên, nghĩ bọn họ đây là thỏa hiệp, muốn cho con mình lấy cái cô Đào Hồng kia sao Lúc này phải làm sao đây? Không cưới người Trương gia dọa sẽ đi cáo quan, người trong thôn về sau cũng bài xích nhà bọn họ, nhưng cưới thì con ông phải chịu uất ức Điền Đại Cường cả đời này cũng không sầu như vậy bao giờ.
Điền Tiến Đa muốn nói là dù có ngồi tù cũng không cưới Đào Hồng, nhưng mẹ cậu ta đã lả đi dựa vào người cậu ta, cha cậu ta cũng suy sụp, cậu ta thật sự là nói không nên lời, vừa tức vừa vội, ánh mắt đều đỏ.
Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đứng ở một bên cũng không biết nên làm sao, Trương Tiểu Dư đi qua đỡ thím Điền, Quý Hòa nhăn mày, trong lòng nghĩ mình thật vô dụng, Điền Tiến Đa là bạn mình mà lại không giúp được gì.
Cụ Điền thân là tộc trưởng bộ tộc Điền thị, khi ông hai Quý lại một lần nữa nhìn về phía cụ thì rốt cục mở miệng nói: “Đại Cường, nếu không cứ để Tiến Đa cưới con gái Trương gia đi.”
Điền Đại Cường nhìn cụ Điền, ông biết cụ Điền là vì người của Điền gia tộc, vì thôn làng mà suy nghĩ, nếu như ông đứng dưới góc độ người xem nói không chừng cũng sẽ nói như vậy, nhưng hiện giờ là con trai ông gặp việc này, nghe được người khác nói như vậy, ông có hiểu hơn nữa thì cũng tức giận trong lòng.
Cụ Điền bị Điền Đại Cường nhìn mà cúi thấp đầu.
Ông hai Quý nói: “Đại Cường, cậu đừng oán, biết nhà cậu uất ức, nhưng chẳng lẽ cậu định để cho Tiến Đa ngồi tù sao? Nghe nói gần đây thiếu khổ dịch, nói không chừng vừa đi sẽ phải làm khổ dịch cả đời Đi cái đó có khác gì chết đâu Chi bằng giữ cái mạng cưới vợ sinh con, việc này rồi sẽ qua đi, đến lúc đó các người gia đình đầy đủ vui vầy”
Trương Đức Toàn nói: “Các người nói một lần cho xong đi”
Thím Điền được Trương Tiểu Dư đỡ, túm lấy cánh tay Điền Tiến Đa, cắn răng nói: “Con trai, thôi thì con cưới cô ta đi”
Điền Tiến Đa nhìn tròng mắt che kín tơ máu của mẹ mình, trong lòng gào thét không cưới, nhưng cự tuyệt không nổi.
Quý Hòa nhìn khuôn mặt vặn vẹo kia của Điền Tiến Đa, tay nắm chặt, quay người đi ra ngoài, hắn vốn đang đứng ở chỗ khuất, mọi người chỉ chú ý tới Điền Tiến Đa, hắn đi ra ngoài dù có người thấy cũng không quá chú ý. Hắn ra sân, nhìn thấy một người đứng trước cửa phòng Đào Hồng đang ngồi, là em trai Đào Hồng, đứng canh y như môn thần, dù hắn có muốn đi qua cũng không vào được, có muốn nói gì với Đào Hồng cũng sẽ bị nghe rõ ràng rành mạch.
Quý Hòa vẫn không đi qua, chờ hắn trở lại trong phòng, biết chuyện hôn nhân này đã được xác đinh.
Quý Hòa châm chọc mỉm cười, nhìn biểu tình như trút được gánh nặng của Trương gia, che dấu có tốt cũng vô dụng, hắn nghĩ Đào Hồng đối với Trương gia dù có là con gái rượu thì họ cũng rất muốn thoát khỏi cục nợ này, bọn họ không hẳn là không tin Điền Tiến Đa oan uổng, nhưng phát hiện Điền Tiến Đa không phải một người quá kém cỏi thì vẫn lựa chọn bênh con gái, vứt Đào Hồng cho Điền Tiến Đa, thật sự là ích kỷ.
Người Trương gia mang theo Đào Hồng về nhà, kêu Điền Tiến Đa trong vòng ba ngày đi đặt lễ đính hôn, ngày sinh tháng đẻ bọn họ trực tiếp thay đổi luôn, kỳ thật đã đến nước này, ngày sinh tháng đẻ gì đó ai còn để ý.
Điền gia, Quý Đại Phát khuyên nhủ Điền Đại Cường, Trương thị cùng thím Điền, Trương Tiểu Dư cùng Quý Hòa liền phụ trách trông coi Điền Tiến Đa, Điền Tiến Đa hiện tại tựa như mất hồn, vốn là một cậu trai sáng sủa hoạt bát, hiện tại ủ rũ sầu não, ngã xuống kháng nhìn xà nhà trên nóc phòng.
“Hòa Tử, ông nói sao tôi lại xui vậy chứ? Lên núi có một chuyến đã gặp phải chuyện này Thật không phải tôi làm mà” Điền Tiến Đa ôm đầu, như sắp khóc.
Trương Tiểu Dư nói: “Anh Tiến Đa, anh đừng vội, chúng ta còn nghĩ biện pháp mà.”
“Còn biện pháp nào nữa? Trương gia đã nhận là anh làm rồi”
“Nói không chừng còn có biện pháp đấy” Trương Tiểu Dư nói: “Lúc bọn em nhìn thấy cô Đào Hồng kia, ngay hôm cô ta rơi xuống sông ấy, em nghe cô ta nói có người trong lòng, cô ta đòi tiền khẳng định là muốn đi tìm người trong lòng kia”
Điền Tiến Đa nhìn Trương Tiểu Dư, nói: “Em nói tiếp đi”
Trương Tiểu Dư nói: “Người nhà cô ta muốn gả cô ta cho anh, nhưng cô ta chắc cũng không muốn, chúng ta đây liền giúp cô ta, để cho cô ta đi tìm người trong lòng là được rồi”
Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư, nở nụ cười, nghĩ không hổ là người mình thích, ý tưởng lớn gặp nhau.
Quý Hòa nói với Điền Tiến Đa: “Trong tay tôi có bạc, đủ cho cô ta tới kinh thành tìm tình lang, chúng ta chỉ cần trước ngày định ra việc hôn nhân thì tìm gặp cô ta, thả cô ta chạy, thế là hết chuyện. Đến lúc đó cô ta chạy rồi, cho dù thanh danh của ông hơi bị ảnh hưởng những vẫn còn hơn cưới cô ta về.”
Điền Tiến Đa đã hoàn toàn khôi phục *** thần, nhảy xuống khỏi kháng, nói: “Đúng vậy Cứ làm như thế Hòa Tử, Tiểu Dư, cám ơn hai người Nếu không có hai người thì nói không chừng tôi sẽ cưới cô gái kia thật Đời tôi đến lúc đó là xong Thanh danh bị ảnh hưởng tôi không sợ Đời này tôi không lấy vợ nữa, cho dù có xa xứ cũng không muốn lấy cô ta”
Nhìn Điền Tiến Đa có *** thần như vậy, Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đều cười.
Việc này ba người cũng không định gạt người lớn, nói với bọn người Điền Đại Cường, mấy người vừa nghe cũng chuyển buồn thành vui, nghĩ đó là một biện pháp tốt.
Quý Hòa nói với Điền Tiến Đa nhất định không cần lòi đuôi, bảo cậu ta tiếp tục giả bộ mặt đưa đám, chuyện này phải diễn cho đủ bộ mới gạt được hết mọi người.
Điền Tiến Đa lập tức khôi phục vẻ mặt cũ, nói: “Cứ như vậy, được không?”
Thím Điền vỗ cậu ta một cái nói: “Thôi Thôi ngay Đi ra ngoài hãy xụ mặt, trông xúi quẩy quá.”
Điền Tiến Đa vừa nghe lập tức cười, lộ ra hai hàng răng trắng, cậu ta lại lôi kéo Quý Hòa thương lượng phải làm sao mới gặp được Đào Hồng, làm sao mới khiến Đào Hồng thuận lợi chạy trốn đi tìm tình lang.
Quý Đại Phát nhìn Quý Hòa, nghĩ thầm rằng đứa nhỏ này thật sự đã trưởng thành, nhìn xem, chẳng những làm cuộc sống của bản thân tốt lên, còn biết giúp đỡ người khác, mình về sau đã không cần quan tâm tới nó nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT